Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 40




Không bao lâu, tiểu sư đệ mang vẻ mặt thần bí chạy về.

“Các ngươi đoán xem chuyện gì xảy ra?”

Thấy bộ dạng hắn đắc ý thập phần, ta nhịn không được ý muốn trêu chọc, đặt chén trà xuống, thản nhiên nói: “Giang hồ đại sự.”

“Ách?” Tiểu sư đệ há hốc mồm kinh ngạc đến không nhả ra được nửa chữ.

Ta cười nhạt, “Không đúng sao?”

“Đúng, nhưng là…. A! Tứ sư ca khi dễ ta!” Tiểu sư đệ oa oa kêu to.

Tam sư huynh vươn tay túm người kéo về phía mình, phe phẩy chiết phiến quạt cho tiểu sư đệ: “Nói đi, chuyện gì xảy ra.” Nói xong còn nghiêng mặt liếc qua ta một cái.

Ý cười trên môi vẫn không giảm, ta lấy túi nước đổ thêm một ít lộ thủy cho Ngả Á.

Tiểu sư đệ nói: “Vẫn là tam sư huynh tốt nhất, không giống như tứ sư ca luôn khi dễ ta. Ta nói các ngươi biết nga, Phong Diệp sơn trang phát thiệp anh hùng, kêu gọi hiệp sĩ chính nghĩa thiên hạ đến tụ hội ở An Dương, thương lương đề cử võ lâm minh chủ. Những người này nhận được tin tức mới khởi hành lên đến đó.” Nói xong nheo mắt nhìn nhóm nhân sĩ võ lâm xung quanh.

Ta nhíu mày, Phong Diệp sơn trang không phải ngọn đèn cạn dầu, giờ lại đột nhiên bày vẽ đề cử tân minh chủ võ lâm là bởi vi sao, liệu có quan hệ gì đến Ngả Á không?

Chúng ta bất động thanh sắc ly khai trà quán, tiếp tục lên đường.

Dựa vào bản đồ, chúng ta đã sắp đến được Lam Minh, trong thời điểm này cũng không ai muốn xảy ra sơ sót gì, thận trọng từ lời nói đến việc làm, xử xự khiêm nhường không gây chú ý. Ngả Á cận hương tình khiếp (gần kề thứ mình tưởng niệm nên tâm trạng bất an), tình tự đều hiển lộ ra ngoài, trong mắt là lo lắng cùng tưởng niệm.

Trên đường chúng ta thu được phi cáp truyền tin mua từ Bách Hiểu Sinh — tin tức về Phong Diệp sơn trang cũng như những sự liên quan đến việc đề cử tân võ lâm minh chủ lần này. Bách Hiểu Sinh làm việc hiệu suất rất cao, chỉ cần một ngày là đã có kết quả.

… Bốn tháng trước, lão trang chủ Phong Diệp sơn trang qua đời, Đại công tử kế thừa gia sản…

… Hai tháng trước, Thiếu trang chủ (trưởng tử) của Phong Diệp sơn trang ốm chết, tin tức này có lẽ chỉ là lời đồn dãi, chỉ nên tin một nửa…

…. Nửa tháng trước, đương nhiệm trang chủ Phong Diệp sơn trang thú một nữ tử không rõ lai lịch, nghe nói nữ tử này so với Giang Nam đệ nhất mỹ nữ còn muốn đẹp hơn ba phần…

…. Mười ngày trước, Phong Diệp sơn trang phát ra anh hùng thiếp, mời các lộ quần hùng tề tụ ở An Dương, ngoại trừ đề cử minh chủ võ lâm, còn có đại sự cần thương lượng, bản nhân (ta) cũng được mời đến…

… Một ngày trước, nhận được ủy thác của ngươi…



Đọc tin tức của Bách Hiểu Sinh, ta chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, người này thật sự là một tên gian thương vô lại, mấy cái tin tức không có bao nhiêu tác dụng này mà chém ta đến một ngàn lượng, hơn nữa trong thư còn nói một ngàn lượng này đã là giảm giá cho khách quen?

Tiểu sư đệ đem thư tín trị giá một ngàn lượng kia giẫm nát dưới chân, hung hăng mắng: “Đồ gian thương! Con mẹ nó gian thương!”

Ngũ sư đệ diện vô biểu tình nói: “Nướng nó đi.” Con diều hâu đưa tin bị ngũ sư đệ nắm trong tay có lẽ đã cảm nhận được nguy hiểm nên giẫy giụa kịch liệt.

Quét mắt một vòng, thấy chúng ta không có ý kiến, ngũ sư đệ lập tức động thủ nhổ lông diều hâu.

Tiểu điểu nhi càng thêm thê thảm, giãy giụa cũng lợi hại hơn. Chúng ta không nhìn thẳng, đem một ngàn lượng quăng xuống nước, dù sao cũng phải lấy vài thứ cho hả giận.

Ngả Á đột nhiên lên tiếng: “Đợi một chút.”

Nếu ta không phải bị ảo giác, thì ta thề rằng đã thấy trong mắt con diều hâu ánh lên sự mong đợi nghẹn ngào. Tiểu điểu nhi mở to đôi mắt nhỏ đen huyền, ‘thâm tình’ nhìn Ngả Á. Ngả Á cười nhẹ với con diều hâu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, “Hấp lên ăn ngon hơn là nướng.”

Mọi người: “….”

Cuối cùng, con diều hâu vẫn không bị chúng ta cho vào bụng, mọi người chỉ muốn dùng nó để hạ hỏa mà thôi, không biết có phải nó vẫn còn choáng váng với lời của Ngả Á hay không mà vẫn ngây người ra đó, đến tận khi ngũ sư đệ đã buông tay rồi mà vẫn không chịu bay đi, ngốc hồ hồ dính lấy ngũ sư đệ.

Diều hâu còn gọi là chim ưng, thuộc loại ác điểu có vóc dáng nhỏ, theo thể hình mà đánh giá thì đây có thể là con cái, diều hâu giống cái còn hung mãnh hơn so với giống đực, đừng nhìn nó bây giờ ngốc hồ hồ, nhưng chỉ cần một tác động nhỏ sẽ lập tức biến thành loài phi cầm hung mãnh.

Ta dặn ngũ sư đệ: “Thích thì lưu lại, nhưng phải cẩn thận đó.”

Ngũ sư đệ gật đầu, hơn nữa lại còn nhếch khóe miệng, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng ta biết hắn đích thị rất thích con diều hâu ngốc gian trá này, lại dặn dò thêm vài câu rồi tùy hắn.

Đi thêm năm ngày, rốt cục cũng đã tới ẩn địa trong truyền thuyết – Lam Minh. Nhưng mà…

Trước mắt là dãy núi lượn lờ, chung linh dục tú (đất thiêng sinh hiền tài), linh khí bức người, không thể phủ nhận đây là nơi tu thần dưỡng tính, là địa phương ẩn thế cực tốt, nhưng mà nơi này không hề có lấy một chút dấu vết của con người, nói cách khác, đây không phải Lam Minh, bản đồ là giả. Đi hơn nửa năm, trải qua gian khổ hiểm nguy tất nhiên không cần nói tới, kết quả lại chẳng được gì, loại cảm giác này thật làm cho người khó chịu. Tâm tình mọi người cũng đều bất hảo.

Tiểu sư đệ là người đầu tiên bùng nổ, nắm lấy con diều hâu trên vai ngũ sư đệ, oán hận kêu gào: “Hôm nay lão tử muốn bắt ngươi khai đao! Nhóm lửa nướng diều hâu ngốc!”

Ngũ sư đệ vội thân thủ cứu thoát diều hâu từ trong tay tiểu sư đệ, diều hâu ngốc híp mắt cọ cọ lên mặt ngũ sư đệ, ngũ sư đệ lại chụp nó qua một bên không cho cọ nữa.

Những người khác cũng sinh khí không ít, sau mới nguôi dần, lúc trước dù sao cũng đã nghĩ đến tình huống này, nếu không còn có thể thế nào. Cấp tốc chạy năm ngày đường, ai nấy đều mỏi mệt, thương lượng rồi quyết định hạ trại nghỉ ngơi. Chờ ngày nào đó tìm được bản đồ chân chính, hoặc ngày nào đó Ngả Á chợt nhận ra đường quen mà một đường chỉ mọi người đến Lam Minh cũng nên, nhưng khả năng thứ hai có vẻ như cực kì nhỏ bé.

Cảm xúc Ngả Á suy sụp rõ ràng, cũng khó trách được, cứ nghĩ đã về đến nhà, kết quả lại mừng hụt một phen, không suy sụp mới là lạ.

Ta đem người lãm trong lòng, hôn nhẹ lên môi và trán hắn, “Không nên nản chí, ta sẽ giúp ngươi tìm được đường về nhà.”

“…” Ngả Á yên lặng không nói, cuộn vào ngực ta nhẹ nhàng thở dài.

Buổi tối, mọi người nấu canh nấm, hôm nay là đầu mùa xuân, nhưng khí trời vẫn còn hơi lạnh, ăn một bát canh nóng người cũng ấm áp không ít. Vây quanh đống lửa, mọi người bàn tính chuyện nên về lại tiêu cục trước.

Thân phận Ngả Á nhạy cảm, hơn nữa dưới sự ‘tuyên truyền’ của Phong Diệp sơn trang, không ít thế lực muốn có được Ngả Á, nên lựa chọn sáng suốt trước mắt là phải hồi phủ trước, để Ngả Á danh chính ngôn thuận ‘mất tích’.

****

“Tứ sư đệ, ngươi đi khuyên nhũ người nhà của ngươi đi.” Tam sư huynh huých huých ta.

Ta nhìn theo hướng tam sư huynh chỉ, mới không để ý một chút, Ngả Á lại ngồi bên đó uống Thiêu dao tử, thân thể hắn đặc thù như vậy sẽ chịu không nổi mấy thứ đó. Ta ba bước thành hai bước đến, lấy đi túi da dê trong tay hắn.

“Uống nữa thân thể ngươi sẽ chịu không nổi.”

“Không, không có việc gì, hức…” Đôi mắt mờ mịt hơi ửng đỏ, nấc lên.

“Tốt lắm, ngoan… Nghe lời…” Tửu lượng của hắn không tốt, là ‘một ly đã say’ trong truyền thuyết, nhưng tửu phẩm thì không có gì đáng chê trách, mềm nhũn trong ngực ta, chính là miệng không ngừng mấp máy.

“Nóng…”

“Làm sao vậy?” Ta giữ lấy đôi tay không ngừng kéo y phục.

“Nóng…” Ngả Á hơi hơi cau mày, không ngừng than nóng, đôi môi tản ra hương hoa hồng cùng mùi rượu cắn loạn trên mặt ta, đột nhiên, hắn dùng sức tì vào vai ta mà đứng lên, tiếp theo giang rộng hai chân choàng qua hông ta, kiều đồn nhẹ nhàng cọ vào bộ vị tối mẫn cảm của nam nhân. Vật kia bị kích thích, sinh là phản ứng sinh lý bình thường, ta cũng không muốn để sư huynh bọn hắn xem xuân-cung-sống miễn phí, dùng sức ôm người lại, giữ chặt những động tác liêu nhân kia lại.

“Tiểu Phong…” Hắn khàn giọng gọi khẽ tên ta.

“Làm sao vậy? Thân thể không thoải mái?” Dùng y tụ lau đi mồ môi trên trán hắn.

“Ta… chúng ta *** đi. Hức…”

Tê ——

Phía sau truyền đến tiếng nhiều người hút không khí. Mạch máu trên thái dương ta đập đập, hai chữ ‘giao-phối’ này quả thực là gần giống, gần thành, gần bằng lời cửa miệng của ái nhân.