Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 39




Động tác thoát y vô cùng tiêu sái, nhưng khi hắn xích lõa giang chân ngồi trên bụng ta thì lại xấu hổ đến đỏ mặt. Tai đỏ ửng, cơ thể cũng nhiễm thượng một tầng hồng nhạt, hắn luống cuống rũ mắt, làn mi run rẩy, đôi mắt nửa mở ôn nhu nhìn ta, hắn cắn cắn môi trườn xuống khỏi người ta, nhăn nhó nằm sấp trên giường, đồn bộ nhếch cao cao, làm ra tư thế mời goi.

Đây là muốn ta trực tiếp vào thẳng vấn đề sao?

Ta vội bóp mũi lại, tình hình trước mắt thực sự vượt qua năng lực thừa nhận của ta. Cảm thấy trong khoang mũi nóng bừng lên, ta thầm nghĩ, nếu lúc nãy không kịp bóp mũi lại, khi hắn bày ra bộ dạng câu dẫn kiak, ta sẽ không còn chút mặt mũi mà chảy máu mũi ba nghìn thước. Dù lúc nào, đối mặt với hắn luôn khiến tự chủ chủ ta dễ dàng tan chảy không còn dấu vết.

Mỹ cảnh trước mặt khiến lòng người miên man bất định, ta nheo nheo mắt, nhìn chăm chú vào nơi tư mật kia. Dưới cái nhìn nóng bỏng của ta, hắn run lên nhè nhẹ, màu phấn hồng trên làn da càng đậm.

****

Làm tình là một việc đòi hỏi tiêu hao thể lực, xử lý tốt cơ thể cả hai, ta ôm hắn ngủ thật say. Khi tỉnh lại đã là giữa đêm, ta sờ trán hắn, may mắn không phát sốt, lúc đó mới cảm thấy thả lỏng. Nhớ có người từng nói qua, nếu cái thứ kia lưu trong người sẽ dễ phát sốt, lúc giúp hắn tẩy rửa vốn định lấy thứ kia ra, tuy nơi tư mật sưng đỏ ướt át nhưng lại không hề có lấy một chút tinh X, trong lòng ta nghi hoặc, không biết chúng nó biến đi nơi nào rồi, nhưng ta chắc chắn nó còn lưu lại trong cơ thể hắn, hiện giờ hắn cũng không nóng lên, cũng coi như yên tâm phần nào.

“Ngô.”

Ta hôn nhẹ lên trán hắn, “Tỉnh?”

Hắn híp mắt, khóe miệng nhỏe cười, vòng tay ôm lấy cổ ta, đón nhận nụ hôn, kỳ thật phải nói là hưởng thụ mới đúng.

Ta khéo léo xoa bóp thắt lưng hắn, “Thế nào, có phải không thoái mái?”

“Không, ngươi cực kỳ giỏi.” Nói xong hắn hiép mắt liếm liếm đôi môi sưng đỏ, một bộ hoàn toàn thỏa mãn.

“A! Cám ơn lời khen ngợi của ngươi.” Ta như thế nào lại thấy hắn giống như yêu tinh chuyên hút tinh khí nam nhân, cảm giác của ta sai lệch sao?

“Nghĩ gì thế?”

“Không có.” Ta cắn bàn tay đang tác quái trên mặt mình.

“A!”

Chúng ta tiểu thanh mật ngữ, hưởng thụ ôn tình sau khi hoan ái.

—-

Ta vuốt ve cái bụng hơi hơi nhô cao của hắn, nghi ngờ hỏi: “Sao bụng ngươi lại trương lên thế kia?”

Hắn nhướng mày, giận dữ liếc mắt vào ta, “Ngươi cứ nói xem?”

“… Ăn nhiều.”

“Ngươi mới ăn nhièu… Được rồi, chính là ăn nhiều.” Hắn ôm lấy khóe miệng, đôi mắt mang theo một tia nhiếp nhân dụ hoặc, chậm rãi nói: “Ăn, nhiều, tinh, X, của, ngươi.”

Máu mũi ta lại có xu thế muốn tuôn ra, ta vội bóp chặt mũi, hẳn phản ứng của ta rất buồn cười đi, hắn cười ha ha, cả người mềm nhuyễn trên người ta.

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Ta nhẹ nhàng áp tay lên bụng hắn.

Hắn đẩy tay ta ra, hai tay ôm lấy bụng làm ra tư thế bảo hộ, “Bí mật.”

“… Việc kia có ảnh hưởng đến thân thể của ngươi sao?” Ta cau mày.

“Không có.” Hắn ghét vào trên người ta, làm một bộ không muốn nói nhiều.

Được rồi, hắn không muốn nói thì ta cũng không truy vẫn nữa, chỉ cần thân thể hắn không có ảnh hưởng gì là tốt rồi.

Ngủ suốt một ngày, hiện tại tinh thần đầy đủ, Ngả Á lại khác, chỉ nằm nhắm mắt một chút đã rúc vào ngực ta ngủ say sưa, ta nhoài người, lấy dược du trong y phực đặt đầu giường nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng bị sử dụng quá độ của hắn, hi vọng ngày mai không khiến hắn đi lại khó khăn.

Sáng sớm hôm sau.

Luyện xong một bộ kiếm pháp, ta đến sương phòng đánh thức Ngả Á.

Đêm qua có giúp hắn xoa bóp, sáng nay hắn chỉ nhuyễn chân và ê ẩm một chút, những thứ khác không ảnh hưởng gì. Ta giúp hắn ngồi xuống, uy hắn uống canh.

Ân?

Sư huynh bọn hắn nhìn ta bằng ánh mắt chứa đầy trêu tức, ta thản nhiên hỏi: “Làm sao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao?”

Đại sư huynh nhìn nhìn ta, lại dòm dòm Ngả Á, ngượng ngùng ho nhẹ.

Tam sư huynh phe phẩy đến muốn rách cả cái quạt, híp mắt hồ ly cười xấu xa.

Tiểu sư đệ thẹn đỏ mặt, nhưng nhiều hơn cả là tò mò, thỉnh thoảng liếc trộm ta và Ngả Á.

Ngũ sư đệ tuy rằng vẫn giữ bộ mặt đơ như cũ, nhưng số lần ánh mắt phiêu động thì nhiều gấp đôi so với bình thường.

Hôm nay mọi người đều thật khác thường. Chẳng lẽ trên mặt ta và Ngả Á có khắc hai chữ gian-tình sao?

Trong bầu không khí cổ quái này, mọi người dùng thời gian gấp đôi để ăn hết bữa sáng.

Mùa xuân đến, sông băng tan chảy, vạn vật trở mình hồi sinh, chúng ta cũng nên khởi hành. Nghỉ ngơi chỉnh đốn một tháng, mọi người tinh thần sung mãn, thu thập hành lý, mua năm con ngựa, lập tức lên đường. Căn cứ vào bản đồ, rời khỏi Hồng Vũ thành, tiếp tục đi về hướng tây, tiến vào Hoài Nam đạo, lại đi về phía bắc một nghìn dặm là có thể đến vùng đất ẩn thế trong truyền thuyết – Lam Minh.

Trên đường đi Ngả Á tâm tình kích động, chuyến tiêu dài rốt cuộc cũng đã sắp hoàn thành, chúng ta cũng thập phần thư sướng, tiểu sư đệ vừa đi vừa hanh ca.

Đi vào Hoài Nam đạo, mọi người dừng lại nghỉ ngơi ở quán trà ven đường, ta đưa hoa hồng lộ cho Ngả Á, hỏi: “Cảnh tượng quen thuộc sao?”

“Ta chưa từng tới nơi này.” Ngả Á lắc đầu.

“Cha mẹ ngươi sẽ thích ta sao?” Ta mà cũng có thể đa sầu đa cảm như vậy, thật chẳng giống ta chút nào.

Ngả Á hờ hững mà tự tin nói: “Ngươi là nương tử ta lựa chọn, phụ thân và mẫu thân ta nhất định sẽ thích.”

“Ta là nương tử của ngươi?” Ta nhấp một ngụm trà, buồn cười nhíu mày.

“Đương nhiên. Không phải sao?”

“Ngươi nói rất đúng, tướng, công.” Ta lại cười nói.

Nghe vậy, khóe miệng Ngả Á vểnh lên, song đồng loan loan.

“Tứ sư ca, ngươi có cảm thấy quanh đây hình như hơi nhiều nhân sĩ giang hồ không?” Tiểu sư đệ và tam sư huynh kín đáo liếc quanh.

“Ân.” Ta nhìn lướt qua quán trà, cả quán có năm cái bàn, trừ bàn của chúng ta bên này, những bàn bên kia đều là những nhân sĩ giang hồ mặt đầy phong trần, trên đường đến Hoài Nam đạo, cũng gặp phải kha khá người giang hồ vội vàng xuôi ngược.

“Ta đi hỏi thăm, xem xem gần đây giang òồ xảy ra chuyện gì.”

“Ân.” Ta gật đầu đồng ý, tính khí tiểu sư đệ tuy rằng nhanh nhẹn nóng vội, nhưng hắn biết cái gì nên nói cái gì không, hơn nữa nếu bàn về vấn đề nói chuyện phiếm thu thập tin tức, tiểu sư đệ tuyệt đối không có đối thủ.