Y quán ngoài tiền đường và hậu viện thì còn có hai gian phòng ở khác. Một gian bình thường cho Mai Cẩm dùng làm phòng khám bệnh kín cho phụ nữ tới khám, một gian khác được thiết kế làm thành phòng ngủ đơn giản, chủ yếu để nghỉ ngơi hằng ngày. Đêm đó hai huynh muội A Lang A Phượng đi theo Mai Cẩm cùng nhau mở y quán đã đóng cửa hai tháng, dọn dẹp quét tước cả trong lẫn ngoài, lại có không ít hàng xóm láng giếng lân cận cùng tới hỗ trợ, thấy cô đã trở lại, mọi người đều rất vui, chỉ là khó tránh khỏi sẽ hỏi tới mẫu tử Bùi Trường Thanh. Mai Cẩm chỉ nói hai mẫu tử họ còn ở lại Tứ Xuyên không thể trở về ngay được.
Đêm đó thu dọn nhà cửa xong, mấy người A Lang đi rồi, A Phượng tự chủ động nói muốn ở lại với Mai Cẩm. Đóng cửa lại, hai người nằm xuống, Mai Cẩm mới nói:
– A Phượng, sau này đừng gọi tỷ là Bùi nương tử nữa, gọi tỷ là Mai Nương tử hay Cẩm Nương đều được.
A Phượng ngỡ ngàng:
– Vì sao không gọi là Bùi nương tử được ạ? Còn nữa, muội đã muốn hỏi tỷ lắm rồi, tỷ đã trở lại, sao lại không chịu ở bên nhà mà cứ phải ở lại đây ạ?
Mai Cẩm nói:
– Tỷ và Trường Thanh đã hoà li, bây giờ không còn quan hệ gì với huynh ấy nữa.
A Phượng la to ngồi bật dậy, hai mắt trợn tròn nhìn Mai Cẩm.
Mai Cẩm mỉm cười nói:
– Muội sao vậy, không quen biết tỷ à?
A Phượng lấy lại tinh thần, mặt đỏ lên, tức giận nói:
– Được rồi, nhưng sao thiếu gia Bùi gia lại muốn hưu tỷ ạ? Bùi… Mai nương tử có chỗ nào có lỗi với Bùi gia đâu ạ. A, muội biết rồi!
Cô gái nhỏ đột nhiên vỗ trán hậm hực nói.
– Mọi người đều nói huynh ấy làm quan đúng không, chắc chắn là huynh ấy làm quan rồi nên không thích tỷ nữa, nên mới hưu tỷ, có đúng không?
Mai Cẩm thấy cô gái nhỏ bất bình thay cho mình, tuy đó là hiểu lầm nhưng cô cũng cảm động, mỉm cười nói:
– Không phải huynh ấy hưu tỷ, mà là hai người bọn tỷ hoà li trong hoà bình. Bọn tỷ…có bất hoà trong cuộc sống.
A Phượng thấy cô mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, an ủi:
– Mai nương tử, hoà li thì hoà li thôi, sau này tỷ không cần phải lo bị a mỗ Vạn gia giám sát từng li từng tí đi một bước theo một bước nữa. Chỉ cần tỷ không chê muội ngốc, muội cũng muốn cả đời hầu hạ tỷ! Ngày mai tỷ mở cửa y quán luôn ạ? Tỷ đi vắng hai tháng, bao nhiêu là người đều nhà muội hỏi tin về tỷ đó, ai cũng mong tỷ trở lại đó nha!
Mai Cẩm mỉm cười:
– Chờ tỷ xử lý xong nốt một số việc đã rồi tính sau.
……
Ngày hôm sau, Mai Cẩm cũng không quay về Bùi gia ngay mà viết một lá thư nhờ người đưa đến nhà Vạn Bách Hộ ở huyện Quân Đài. Ngày hôm sau nữa, Vạn Bách Hộ sốt sắng chạy tới, vừa nhìn thấy Mai Cẩm đã hỏi ngay:
– Cháu ơi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Ở trong thư Mai Cẩm đã thuật lại chuyện mình và Bùi Trường Thanh đã hoà li và mời ông tới làm người làm chứng, sau đó đi thu dọn đồ đạc của mình ra khỏi nhà Bùi gia, cũng coi như là có sự bàn giao rõ ràng. Cô liền nói lại mọi chuyện cho ông hay.
Hai tháng trước, Mai Cẩm và Vạn thị được Bùi Trường Thanh phái người tới đón đi, trước khi lên đường cô có nhờ người đưa một lá thư cho Vạn Bách Hộ, nói rõ tình hình cho ông biết. Vạn Bách Hộ đã biết cháu ngoại của mình đã trốn khỏi Lĩnh Nam đi Tứ Xuyên cậy nhờ Thục Vương, gần đây Thục Vương nổi loạn, ngày nào ông cũng lo lắng không yên. Nay ông lại nhận được thư của Mai Cẩm, biết hai người đã hoà li, da đầu ông như xù lên, ngay trong đêm đuổi tới đây.
Vạn Bách Hộ rất yêu quý cháu dâu Mai Cẩm này, vừa tới một cái là khuyên hết lời. Khuyên một lúc, những gì nên nói đã nói hết, thấy thái độ của cô luôn ôn hoà nhưng không hề mềm lòng, cuối cùng cô còn lấy hưu thư ra, trong lòng ông biết sự việc đã không thể cứu vãn được nữa, thở dài, suy nghĩ một lát nói:
– Đây đúng là số mệnh! Mai thị, nếu việc đã như thế này, cháu cũng không chịu quay đầu lại, cữu cữu cũng không biết phải nói gì nữa. Cháu ngoại ta lỗ mãng bốc đồng suy nghĩ chưa chín chắn, mà tỷ tỷ của ta cũng suy nghĩ chẳng đâu vào đâu. Cháu gả tới đây được hai năm, dốc lòng vì cái nhà này không ít, ta đều nhìn thấy cả. Bây giờ đã đến mức như thế này, bản thân cháu chắc cũng đã khuyên hết lời, không thể trách cháu được. Những thứ trong nhà này có gì là của cháu cháu cứ lấy hết đi, ta sẽ chuyển đồ cho cháu luôn, đỡ phải để tộc nhân Bùi gia gây chuyện ầm ĩ.
Mai Cẩm mời Vạn Bách Hộ tới đây ý định cũng muốn để ông làm chủ. Thấy ông chu đáo như thế, nhắc tới Bùi Trường Thanh và nhớ tới mặt tốt của hắn, trong lòng cô vẫn thấy buồn bã, thấp giọng nói cảm ơn với ông.
Vạn Bách Hộ xua tay, thở dài:
– Là cháu ngoại ta không có phúc. Nó đã làm sai rồi, chỉ mong sau này nó đừng làm liên luỵ tới người khác nữa là tốt rồi.
……
Mai Cẩm cùng với Vạn Bách Hộ tới Bùi gia, mở cửa ra.
Hàng xóm láng giềng chung quanh đã nghe được tin một mình cô đã quay trở lại, lúc này lại thấy Vạn Bách Hộ dẫn cô tới thu dọn đồ đạc, Lý Đại cùng với Bách Thắng ở thôn trang dẫn người tới khiêng một ít của hồi môn trước đây của cô đi, họ mới biết hai người đã hoà li. Mọi người đều như bùng nổ, tiếng xì xào bàn tán không ngừng nghỉ.
Mai Cẩm đứng ở trong viện, nét mặt bình tĩnh nhìn của hồi môn của mình được khiêng ra ngoài, nhìn viện tử mà mình từng sống hai năm, cô quỳ xuống dập đầu với Vạn Bách Hộ và bước đi trong tiếng thở dài buồn bã của ông.
Sở dĩ cô gọi người tới mang những của hồi môn lúc trước của mình đi, cũng không phải là nhất quyết lấy đồ đi, mà là muốn dùng cách thức này để kết thúc những chuyện đã qua.
Nếu đã cắt đứt, thì phải cắt đứt cho gọn gàng dứt khoát.
……
Tin tức Mai thị – nữ lang trung của Tu Tồn Đường bị trượng phu Bùi Trường Thanh bỏ đã lan truyền ra một cách nhanh chóng. Có người nói Bùi Trường Thanh sau khi trở nên nổi bật đã từ bỏ người vợ Tào Khang, có người thì nói Mai thị vì không muốn bị liên luỵ mà muốn hoà li, đủ loại tin đồn đều có. Cuối cùng, người nào cũng đều biết Bùi Trường Thanh lẽ ra phải đang phục dịch khổ sai ở Lĩnh Nam mới đúng, ai ngờ đang phục dịch khổ sai hắn lại đột nhiên lắc mình biến hoá thành quan to ở Tứ Xuyên, khó tránh khỏi sẽ mang tới nhiều đồn đoán. Gần đây nhất có người đồn đoán bây giờ hắn đang đầu nhập vào Thục Vương phủ đang tạo phản. Tin tức này theo những tin đồn này bắt đầu lên men, không ít tộc nhân Bùi gia cũng nghe nói đến, sợ sẽ bị liên luỵ, có người tìm đến Mai Cẩm để hỏi, có người tìm đến Lâm huyện lệnh yêu cầu loại bỏ tông tịch của Bùi Trường Thanh, rầm rộ hỗn loạn một thời gian. Mãi cho đến hơn một tháng sau, theo tin tức từ bên kia Tứ Xuyên truyền đến quân triều đình chính thức chiến đấu với quân Thục Vương, chuyện này mới coi như dần dần lắng xuống.
Trong khoảng thời gian này, để tránh phiền nhiễu không cần thiết, Mai Cẩm cũng không mở y quán mà là chuyển đến tòa thôn trang ngoài huyện thành ở một vài ngày, nhân cơ hội xem xét ghi chép sổ sách về thôn trang và đồng ruộng. Cô phát hiện Lý Đại người mà Lý Đông Đình giao cho cô là một người rất giỏi, ghi chép sổ sách rõ ràng, cứ nhìn theo cách này, dù mình có kém tầng lớp giai cấp thượng tầng rất xa nhưng dựa vào cái này có cuộc sống ấm no là không thành vấn đề. Cảm thấy an tâm, cô đi đón A Nhung vẫn thường xuyên tới y quán xem cô đã về chưa, mang theo A Phượng A Bảo cùng về thôn trang câu cá, trồng rau. Còn có người bệnh cố ý tìm tới đây xin khám chữa bệnh, cuộc sống phải nói là rất thoải mái.
Những tin đồn và những bình luận bên ngoài không tạo thành ảnh hưởng xấu gì đối với cô, rắc rối duy nhất là gần đây có rất nhiều bà mối tới nhà làm mai cho cô. Bao gồm cả Mã bà tử từng tới Bùi gia truyền lời hộ Bạch Tiên Đồng cũng đã tới không dưới bốn năm lần. Ban đầu Mai Cẩm còn khách sáo lịch sự từ chối, về sau phát hiện bà mối ăn nói quá sắc sảo, nói chuyện với họ căn bản chỉ tốn công tốn sức, cô dứt khoát đóng cửa không gặp ai. Trong mắt người khác, cô là người khó tính, xấu hổ e ngại gặp người khác, có người thậm chí còn miêu tả sinh động về cô, nói thỉnh thoảng có gặp cô đi dạo bên ngoài thôn trang, nom cô rất tiều tụy, hai mắt sưng như quả hồ đào, cho thấy cô vẫn chưa hồi phục lại sau đả kích bị Bùi gia bỏ.
……
Đều đặn hằng tháng Lâm huyện lệnh sẽ định kỳ đi một chuyện tới Thổ Tư phủ Long Thành bẩm báo sự vụ quan trọng của tháng trước tại huyện cho Lý Đông Đình. Ngày hôm nay ngoài ông ta ra còn có huyện lệnh các huyện còn lại cũng thuộc quản lý của Thổ tư phủ. Bây giờ tình huống đặc thù, đổi thành hai tháng một lần. Hôm nay đã tới ngày báo cáo, ông ta đi Thổ tư phủ gặp Lý Đông Đình, nghị sự xong, những người còn lại đã rời đi hết, Lâm huyện lệnh cũng đang muốn cáo lui thì bị Lý Đông Đình giữ lại. Gọi ông ta quay lại, chàng hỏi về thợ rèn Triết Nha, muốn anh ta có bằng lòng đến Thổ tư phủ Long Thành làm việc tại kho chế tạo binh khí không.
Quân đội triều đình đã khai chiến với quân Thục Vương, chiến sự cuốn đến Vân Nam cũng là chuyện sớm hay muộn, Triết Nha giỏi trong chế tạo binh giới, nay đang lúc cần dùng người, Lý Đông Đình nghĩ đến anh ta cũng là điều đương nhiên. Lâm huyện lệnh vội đáp ứng:
– Trở về một cái hạ quan sẽ tìm hắn ngay. Đại nhân từng có ơn với hắn, chắc chắn hắn sẽ nguyện làm việc cho đại nhân, cũng coi như là nơi dụng võ. Ngày mai hạ quan sẽ triệu gặp hắn luôn.
Lý Đông Đình nói:
– Hắn có một đứa con gái, kêu hắn sắp xếp cho con gái xong thì đến cũng không muộn.
Lâm huyện lệnh đáp vâng, lại thấy Lý Đông Đình chần chừ làm như thuận miệng hỏi mình:
– Con trai Bùi gia kia đi theo Thục Vương tạo phản không thể nghi ngờ, ta nghe nói Mai thị đã trở lại rồi, tình hình nàng ấy gần đây thế nào, ngươi có biết không?
Dạo gần đây Lâm huyện lệnh bị tộc nhân Bùi gia đến làm phiền yêu cầu ông ta muốn loại Bùi Trường Thanh ra khỏi tông tịch làm cho đau nhức hết cả đầu, vội bẩm báo:
– Đại nhân còn chưa biết sao ạ, Mai thị kia và trượng phu đã hòa li rồi. Nghe nói là bị hưu từ lúc ở Tứ Xuyên. Tháng trước sau khi trở về, cô ta vẫn mãi không mở y quán. Hạ quan nghe người ta nói, cô ta lúc nào cũng nhốt mình trong phòng và lấy nước mắt rửa mặt, ai nghe được cũng thấy không đành lòng.
Lý Đông Đình ngớ cả người.
Lần đó khi gặp ở tạp khẩu, chàng quá bận rộn với đủ sự vụ, có đôi khi dù nghĩ đến cô, chàng cũng cảm thấy chẳng còn lý do thích hợp nào để làm phiền cô nữa, và ngày tháng cứ trôi qua như thế.
Chàng chưa từng nghĩ được rằng, cô lại bị trượng phu hưu và phải trở về?
Lý Động Đình gần như không kìm nén được cú sốc lớn mà tin tức bất ngờ mang đến cho mình, cẩn thận nhớ lại cảnh chàng nói chuyện với cô vào ngày chàng gặp cô. Lúc đó chàng cảm thấy vẻ mặt cô rất bình thản, bình tĩnh, thoạt nhìn không khác gì so với thường ngày. Lúc này nghĩ lại, chàng cảm nhận được trong mắt cô lúc đó rõ ràng mà theo sự buồn bã, nụ cười trên mặt cũng rất miễn cưỡng, chỉ do mình quá sơ ý nên không nhận ra mà thôi.
Lý Đông Đình càng nghĩ càng cho rằng chính là như vậy. Đang lúc ngẩn người, chàng lại nghe Lâm huyện lệnh nói:
– Đại nhân, nếu nhắc đến chuyện Bùi gia, hạ quan cũng muốn hỏi ý của đại nhân luôn ạ. Tộc nhân Bùi gia sợ bị liên lụy nên muốn gạch bỏ Bùi Trường Thanh ra khỏi gia phả, còn muốn hạ quan làm người chứng kiến. Đại nhân thấy việc này nên làm thế nào ạ?
Lý Đông Đình bình tĩnh lại, nói:
– Cứ đồng ý đi. Những gì hắn làm một mình không nên liên quan đến thân tộc vô tội.
Lâm huyện lệnh nói đã biết, lại đợi một lát, thấy sắc mặt Lý Đông Đình rất lạ, nhưng thoạt nhìn dường như không còn lời nào muốn nói với mình nữa, vì thế khom mình lui ra ngoài.
Lâm huyện lệnh lui ra ngoài rồi, Lý Đông Đình đứng trong thư phòng rất lâu, không có tâm trạng nào để xử lý sự vụ nữa, lại tiếp tục nghĩ đến câu nói của Lâm huyện lệnh về cô “Cả ngày nhốt mình trong phòng, lấy nước mắt rửa mặt”, cuối cùng không kìm được nữa, gọi thị nữ đi đưa A Lộc tới.