Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 32: Thăng cấp tầng bốn




Chương 32: Thăng cấp tầng bốn

Edit + Beta: Snail

Ăn cơm xong Tiêu Cảnh Đình không vội đi ruộng mà chui vào phòng, từ không gian trong ngọc bội lấy ra một hạt giống óng ánh trong suốt pha với nước rồi uống vào.

Thúy Vân Thảo trước đó Tiêu Cảnh Đình hao phí bao công sức lấy được quả không cô phụ kỳ vọng của hắn, sau khi Thúy Vân Thảo được trồng vào không gian, dưới sự tưới tắm của linh tuyền mà kiên cường sống sót, ngay sáng hôm nay sau khi Hứa Mộc An rời đi không lâu, hạt giống liền rơi xuống.

Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Cảnh Đình vào nhà, thầm nghĩ: mẫu phụ vừa đi, phụ thân liền lười biếng, ăn cơm xong là trốn ngay về phòng đi ngủ.

Tiêu Tiểu Đông dọn dẹp chén đũa rồi bắt đầu rửa sạch.

Nuốt Thúy Vân Thảo vào, Tiêu Cảnh Đình chỉ cảm thấy từng luồng linh khí nồng đậm cọ rửa thân thể, Tiêu Cảnh Đình lập tức khoanh chân trên giường tĩnh tọa, hút vào linh lực trong không khí, từng luồng linh khí xông vào thân thể Tiêu Cảnh Đình. Tiêu Cảnh Đình chỉ cảm thấy toàn thân như đang ngâm trong nước ấm, thư thái không nói nên lời.

Sau hai canh giờ, Tiêu Cảnh Đình rốt cuộc như mong muốn đột phá đến Luyện Khí tầng bốn.

Tiêu Cảnh Đình hoạt động thân thể một chút, chỉ cảm thấy lực lượng trong thân thể mạnh mẽ hơn trước gấp hai ba lần có dư.

Tiêu Cảnh Đình đi ra cửa, phát hiện chén đũa ăn buổi sáng đều đã được dọn rửa, Tiêu Tiểu Đông đang đứng trên một cái ghế nhỏ xào rau, Tiêu Tiểu Phàm nhóm lửa, thấy một màn như vậy, Tiêu Cảnh Đình không khỏi có chút chột dạ.

"Để cha nấu cơm cho." Tiêu Cảnh Đình nói với hai đứa nhỏ.

Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Cảnh Đình đáp: "Phụ thân gần đây vất vả, cứ nghỉ ngơi chút đi, hơn nữa đồ ăn sắp xong rồi."

Tiêu Cảnh Đình: "..." Đứa bé hiểu chuyện biết nhường nào hở trời! Không hề giống với tụi con nít quỷ được nuông chìu từ bé, chỉ biết gây họa trên địa cầu kia xíu xiu nào hết.

Tiêu Cảnh Đình ăn một bữa cơm do Tiêu Tiểu Đông làm.

"Ca ca, huynh làm đồ ăn dở quá hà!" Tiêu Tiểu Phàm ôm chén cơm, nhăn cái mũi nhỏ nói.

Mặt Tiêu Tiểu Đông lập tức đỏ bừng lên: "Ăn của đệ đi."

Tiêu Tiểu Đông thầm nghĩ: Trước đây có đôi khi mẫu phụ không ở nhà, hầu hết đều là nhóc nấu cơm cho Tiêu Tiểu Phàm ăn, Tiêu Tiểu Phàm chính là một thùng cơm nhỏ, vô luận nhóc làm cái gì thì mỗi lần đều ăn rất nhiều, tiểu tử này ăn được mấy bữa ngon lại dám ghét bỏ tài nấu nướng của nhóc, thật vô sỉ mà.

Tiêu Cảnh Đình cười nói: "Tiểu Phàm không biết thưởng thức, kỳ thực Tiểu Đông con làm không tệ."

Tiêu Tiểu Đông nghe vậy nhanh chóng cúi đầu, trên mặt đỏ ửng lên nét thẹn thùng.

"Phụ thân, chiều nay cha tính đi đâu?" Tiêu Tiểu Phàm hỏi.

"Đi ruộng." Tiêu Cảnh Đình nói.

"Con cũng đi." Tiêu Tiểu Phàm đầy phấn chấn đáp.

Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Được!"

Tiêu Cảnh Đình mang theo Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông đi ruộng, khiến Tiêu Cảnh Đình cảm thấy may mắn là gần đây không gặp phải Khưu Bạch.

Nửa tháng trước, Khưu Bạch cứ như trúng tà vậy, suốt ngày xuất hiện bên cạnh hắn, làm Tiêu Cảnh Đình dựng cả lông tơ, dưới sự kiên trì cự tuyệt của Tiêu Cảnh Đình, rốt cuộc Khưu Bạch không xuất hiện nữa.

Tiêu Cảnh Đình không biết lúc hắn chuộc lại tất cả ruộng đất, cái nhìn của người trong thôn đối với hắn đã thay đổi rất nhiều.

Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, trong lúc nhất thời, trong thôn đều lưu truyền đủ loại lời khen với Tiêu Cảnh Đình.

Khưu Bạch nghe nhiều người khen Tiêu Cảnh Đình, lại thấy Hứa Mộc An đi theo Tiêu Cảnh Đình được ăn ngon mặc đẹp, Tiêu Cảnh Đình còn mua cho Hứa Mộc An các loại quần áo, vũ khí đắt tiền, Khưu Bạch dần có cái nhìn khác với Tiêu Cảnh Đình, nghĩ rằng trở thành phu nhân của Tiêu Cảnh Đình cũng không tệ.

Khưu Bạch cũng phát hiện thái độ của Tiêu Cảnh Đình không giống trước đây, nhưng Khưu Bạch cảm thấy chỉ cần hắn buông xuống rụt rè, Tiêu Cảnh Đình vẫn sẽ động tâm, nào biết mỗi lần hắn tiếp cận Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình như nhìn thấy quái vật gì đó vậy, toàn né xa ba thước.

Người trong thôn thích nhất là tám chuyện thị phi, chuyện Khưu Bạch dây dưa với Tiêu Cảnh Đình không có kết quả lập tức trở thành đề tài trong thôn.

Dáng dấp Khưu Bạch đẹp đẽ, làm người cao ngạo, trong thôn người không vừa mắt Khưu Bạch có không ít, trong lúc nhất thời, lời đồn Khưu Bạch không biết xấu hổ, đem cho không người ta cũng không thèm bay tá lả trong thôn.

Khưu Bạch sợ nhất là mất thể diện, sau khi nghe những lời đồn kia liền quyết định "bơ Tiêu Cảnh Đình mấy ngày", quyết định này của Khưu Bạch khiến Tiêu Cảnh Đình mừng rỡ vì được thanh nhàn.

Sau khi Khưu Bạch bỏ rơi Tiêu Cảnh Đình vài ngày thì nghe Khưu Lễ nói, Tiêu Cảnh Đình vẫn vội vàng trồng trọt, săn thú cả ngày như mọi khi, không khỏi giận sôi máu.

"Ca, Tiêu Cảnh Đình thế nào rồi?"

Khưu Lễ tràn đầy ghen ghét nói: "Người ta hiện tại nở mày nở mặt lắm ha, mời người làm ruộng, mua pháp y, mua vũ khí, mua phù lục, hôm qua còn săn một con rắn làm mọi người hâm mộ quá chừng, nhìn con rằng kia là biết bị phù chú nện chết, rắn bị nện thành như vậy, tiền phù lục cũng không đắp vô được, tùy tiện đổi thành người khác cũng làm được thôi, vậy mà đám người trong thôn cứ khăng khăng khen Tiêu Cảnh Đình đến bay lên trời, cứ như hắn là chiến thần chuyển thế, thật không biết họ nghĩ như thế nào."

Giữa những người trẻ tuổi trong thôn, Khưu Lễ cũng coi như là người nổi bật, thình lình bị Tiêu Cảnh Đình đè đầu, trong lòng Khưu Lễ rất khó chịu.