Diệp Phàm đi về phía tòa nhà hình tháp, một tu sĩ trẻ tuổi đi về phía Hảm Đại, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, đã hỏi thăm qua, vây chặn ở Minh Nguyệt Cốc xác thật là Thất Đầu Xà, nghe nói còn có thể cuồng hóa.”
Biểu tình của Hảm Đại tức khắc nghiêm túc lên: “Biết rồi.”
Nếu là Thất Đầu Xà có thể cuồng hóa, vậy đổi thành hắn đến cũng phải tốn một phen tay chân, Diệp Phàm mới Kim Đan kỳ, cư nhiên có thể cướp ăn từ miệng Thất Đầu Xà, thật lợi hại.
Hải thú Nguyên Anh bình thường cùng yêu thú mang trên người huyết mạch đặc thù từ thượng cổ căn bản không thể so, Thất Đầu Xà nguyên bản đã có thực lực Nguyên Anh trung kỳ, sau khi cuồng hóa chiến lực rất có thể đánh ngang với Nguyên Anh hậu kỳ, cũng không biết Diệp Phàm làm sao mà thu phục được.
Bích Vân Tông lại ra thêm một thiên tài, Diệp Khải Hiền tuy rằng lợi hại, nhưng nói tới cùng cũng chỉ là một tay đấm mà thôi, nhưng Diệp Phàm này không giống, đan thuật, phù thuật, trận pháp thuật, con rối…… Thật sự là đa tài đa nghệ.
“Mấy tu sĩ sau khi được cứu về kia hình như rất bội phục Diệp Phàm.” Lệ Hằng nói.
Hảm Đại nhíu mày: “Kỳ quái, Thất Đầu Xà lợi hại như vậy, Diệp Phàm rốt cuộc làm sao toàn thân mà lui được?”
“Nghe nói trên tay Diệp Phàm có một kiện pháp khí đặc biệt lợi hại.” Lệ Hằng nói.
“Là Dung Thiên Kính sao?” Chuyện lúc trước Dung Thiên Cung đi Bích Vân Tông ý đồ đổi Dung Thiên Kính lưu truyền rất rộng, Hảm Đại đã sớm nghe nói tới, Dung Thiên Kính đang ở trong tay Diệp Phàm.
Lệ Hằng lắc đầu: “Không biết, mà nghe mấy tu sĩ tới đưa vật tư kia nói, Diệp Phàm không dùng tới Dung Thiên Kính, thật ra lại dùng một kiện pháp khí giống hình tháp, cùng với lại một con rối Thiên cấp.”
“Con rối Thiên cấp, vậy thì đúng rồi.” Hảm Đại gật đầu, “Diệp Hồng Thành cũng là con rối sư, Diệp Phàm xem như con kế nghiệp cha đi, mà ta thấy, Diệp Phàm mới tu vi Kim Đan, cư nhiên đã có thể sử dụng con rối Thiên cấp.”
Lệ Hằng không cần nghĩ ngợi nói: “Sư phụ, ngài quên rồi sao, Diệp Phàm sở hữu cửu sắc thần hồn, thiên phú dị bẩm, năng lực trên phương diện điều khiển con rối đã vượt xa phụ thân hắn.”
Hảm Đại cười cười: “Lời không thể nói như vậy, Diệp Phàm này cùng người lúc trước chỉ là trùng tên mà thôi.”
Lệ Hằng không cho là đúng: “Bích Vân Tông nói là trùng tên, nhưng có khả năng chỉ là trùng tên thôi sao!” Bích Vân Tông tìm cái cớ như vậy, quả thực xem người trong thiên hạ thành kẻ ngốc, nhưng Bích Vân Tông giả ngu, bọn họ cũng không thể làm gì.
“Sư phụ, ngài nói Vân tiền bối rốt cuộc có phải là cố ý hay không?” Lệ Hằng thật cẩn thận hỏi.
Hảm Đại không vui mắng: “Chuyện đã qua, còn hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Thời điểm Vân Nhu đi tìm Diệp Khải Hiền chỉ nói là mấy tu sĩ bị một đầu hải thú Nguyên Anh sơ kỳ chặn ở Minh Nguyệt Cốc, không có ai đi tiếp ứng, đợi Diệp Khải Hiền biết, đầu hải thú Nguyên Anh sơ kỳ kia là hậu duệ của Cửu Đầu Xà, liền vội vã muốn chạy đi tiếp ứng Diệp Phàm, nhưng vì hải thú triều sắp tới, bị mọi người khuyên ngăn lại.
Hảm Đại không biết, Diệp Khải Hiền tuy rằng ở lại, nhưng trộm gửi phát vài tin nhắn cho Diệp Phàm, dặn Diệp Phàm nếu thấy tình huống không đúng liền không cần để ý đến nhiệm vụ, tự bảo vệ mình quan trọng.
“Sư phụ, ta âm thầm hỏi thăm qua, mấy người kia phát tin tức cầu viện tới có nói là Thất Đầu Xà.” Lệ Hằng nói.
Hảm Đại híp mắt, “Chuyện này ngươi đừng nói bậy, giấu kĩ trong bụng đi.”
Vân Nhu động thủ với Diệp Phàm cũng không có chỗ tốt gì, nếu nữ nhân kia cố ý, vậy nhất định là có người hứa hẹn cho nàng cái gì để nàng mạo hiểm, có thể sai sử một tu sĩ Nguyên Anh, nhất định không phải người bình thường.
……
Một chiếc phi thuyền xẹt qua trên không trung, trong khoang thuyền, Vân Nhu hộc ra một búng máu.
Nữ tu bên cạnh lo lắng nhìn Vân Nhu: “Sư phụ, ngài không sao chứ?”
Vân Nhu lắc đầu: “Không có việc gì.”
Vân Nhu nắm chặt nắm tay, sau khi đánh xong một trận với Diệp Khải Hiền, nàng liền bị thương.
Lúc đầu Vân Nhu còn tưởng rằng trở về tông môn tĩnh dưỡng mấy ngày là tốt rồi, không ngờ rằng Diệp Khải Hiền lại để lại một đạo kiếm khí ở trong thân thể nàng, đạo kiếm khí này không ngừng phá hư kinh mạch nàng, nàng nghĩ hết biện pháp cũng không có cách nào đuổi nó ra khỏi thân thể.
Vân Nhu thầm nghĩ: Bên ngoài lưu truyền không ít lời đồn đãi về Diệp Khải Hiền, nàng còn tưởng rằng đó chỉ là tin tức nói ngoa, nói quá sự thật, một tu sĩ mới vừa thăng cấp Nguyên Anh trung kỳ có thể lợi hại đến đâu được! Chân chính giao thủ, Vân Nhu mới phát hiện, kiếm thuật của Diệp Khải Hiền thật sự là kinh người, tuy rằng hai người đều tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nhưng nàng lại không tiếp nhận quá nổi mười chiêu trên tay Diệp Khải Hiền.
Nguyên bản chỉ cho rằng là hỗ trợ một chút chuyện nhỏ không tốn sức, không ngờ rằng lại làm nàng đắc tội một nhân vật nguy hiểm như Diệp Khải Hiền, mất nhiều hơn được!
“Diệp tiền bối cũng quá không nói lý, hiện tại tình huống thế này, hắn còn xuống tay với minh hữu, chuyện này không phải là sư phụ cố tình, Diệp Phàm cũng là tự nguyện tiếp nhận, đừng nói Diệp Phàm không có chuyện gì, cho dù xảy ra chuyện cũng không thể trách được sư phụ!” Lạc Điệp nói.
Vân Nhu cúi đầu: “Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.”
Diệp Phàm cư nhiên có thể toàn thân rút lui trước mặt Thất Đầu Xà, hắn thật sự chỉ là một tu sĩ Kim Đan? Không biết pháp khí hình tháp mà đám Vu Hồng Minh nói tới rốt cuộc là cái gì.
……
Diệp Phàm trở lại phòng, lấy ra ngọc giản đưa tin mới phát hiện Diệp Khải Hiền cư nhiên truyền mấy cái tin nhắn cho hắn, đáng tiếc, hắn không phát hiện.
Ngao Tiểu No nhảy ra, nói: “A! Ta còn tưởng rằng đại ca ngươi là con mọt sách cổ hủ chứ, nhìn dáng vẻ này xem ra ta đã xem thường hắn rồi, ca ngươi còn rất hiểu biến báo mà! Hắn nói ngươi đánh không lại liền bỏ chạy, nếu ngươi đọc được cái tin nhắn này sớm một chút, chúng ta liền không cần liều sống liều chết, trực tiếp ra ngoài chạy một vòng rồi trở về là được.”
Diệp Phàm thu hồi ngọc giản đưa tin, nói: “Ngươi thân là Long tộc, sao có thể sợ chiến như thế, ngươi rụt rè như vậy là không tốt!”
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm một cái: “Hừ, mã hậu pháo, ngươi không phải cũng là bởi vì không nhìn thấy tin nhắn của ca ngươi cho nên mới anh dũng một hồi sao? Nếu ngươi nhìn thấy sớm một chút, có lẽ đã sớm làm rùa đen rút đầu.”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Ngao Tiểu No: “Ngươi nói bậy cái gì đó! Ta là hạng người như vậy sao?”
……
“Diệp tiền bối?” Một tiếng gõ cửa vang lên.
Ngao Tiểu No chà xát móng vuốt, nói: “Có mỹ nữ tới, Vân Hi không ở đây, ngươi đừng có ăn vụng đó!”
Diệp Phàm không vui mắng: “Ăn vụng cái gì mà ăn vụng, ngươi mới thích ăn vụng.”
Ngao Tiểu No: “……” Diệp Phàm cái tên ngốc này.
Diệp Phàm mở cửa, nhìn thấy Đào Vân Phỉ.
Diệp Phàm hứng thú thiếu thiếu ngồi một bên, Đào Vân Phỉ thấy sắc mặt Diệp Phàm không tốt lắm, khó hiểu hỏi: “Diệp đan sư, tâm tình không tốt sao?”
Diệp Phàm gật đầu, thở dài một tiếng: “Ừ, ta tổn thất thảm trọng!”
Đào Vân Phỉ: “Tổn thất thảm trọng?”
Diệp Phàm nhìn Đào Vân Phỉ một cái, cao thâm khó dò nói: “Ngươi không hiểu.”
Diệp Phàm phủng mặt thầm nghĩ: Sau này không thể tùy tiện nhận nhiệm vụ, vì nhiệm vụ tiếp viện lần này, trận kỳ của hắn hư hao một nửa, tất cả con rối Kim Đan kỳ đều hủy hoại hết, con rối Thiên cấp làm từ Minh Thiết kia cũng xảy ra vấn đề, may mắn hắn vẫn còn Minh Thiết, có thể chữa trị được, phù chú tiêu hao sạch, Huyền Long Ấn còn bị nọc độc ăn mòn, cũng cần phải chữa trị một chút.
Đào Vân Phỉ: “Ta nghe nói, Diệp đan sư tiếp một cái nhiệm vụ rất nguy hiểm……”
Diệp Phàm chống cằm: “Đúng là rất nguy hiểm.” Nếu không phải uy lực của Đan Tháp vượt qua sự tưởng tượng của hắn, vậy lần này hắn đúng là chỉ có thể tạm thời rút lui.
“Diệp đan sư, ngài biết không, Diệp tiền bối cùng Vân tiền bối luận bàn một trận, liên minh hạ một tờ đơn cảnh cáo cho Diệp tiền bối.” Đào Vân Phỉ nói.
Hiện tại hải thú xâm lấn, Diệp Khải Hiền còn làm đấu tranh nội bộ, khó tránh khỏi sẽ bị người lên án, nhưng việc này nói tiếp cũng là Vân Nhu tiền bối sai.
Yêu thú Nguyên Anh bình thường hoàn toàn không thể so với Thất Đầu Xà, thời điểm Vân Nhu đi tìm Diệp Phàm hỗ trợ không biết là không rõ ràng nội tình, hay là cố ý không nói rõ ràng.
Nếu nàng vô tâm còn tốt, nhưng nếu nàng cố ý, vậy Vân Nhu có lẽ chính là muốn mạng của Diệp Phàm.
Bích Vân Tông công bố tin tức, nói tên thật của Phạn Dạ là Diệp Phàm, trùng tên với Diệp nhị thiếu gia, Diệp Hồng Thành cùng Diệp Phàm nhất kiến như cố (vừa gặp như đã quen), cố ý thu Diệp Phàm làm nghĩa tử, ai cũng biết cái thông cáo này chính là đang nói hươu nói vượn.
Phạn Dạ chính là Diệp nhị thiếu gia của Bích Vân Tông chuyển thế, năm đó Diệp Phàm chết nháo ra phong ba không nhỏ, Diệp Phàm vất vả lắm mới có thể chuyển thế trọng sinh, nếu lại xảy ra chuyện gì, Diệp Khải Hiền rất có khả năng sẽ đại khai sát giới.
Diệp Phàm hoang mang nói: “Đại ca cùng Vân Nhu đánh nhau? Vì sao a? Nghe nói Vân Nhu hình như chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ bình thường, đại ca ta đúng là thích đánh nhau, nhưng hắn thích đối thủ có tính khiêu chiến, ta còn tưởng rằng nếu hắn muốn đánh sẽ chọn Hảm Đại tiền bối chứ.”
Đào Vân Phỉ: “……” Đầu óc này của Diệp Phàm rốt cuộc là làm từ thứ gì?
“Diệp tiền bối liên tiếp giết năm đầu hải thú Nguyên Anh, trực tiếp dọa cho hải thú sợ phá gan, chạy loạn khắp nơi, Diệp đan sư đi sớm, không nhìn thấy cảnh tượng đó, thật sự là đáng tiếc, sau khi Diệp tiền bối chém năm đầu hải thú, đại khái là đánh không tận hứng, cho nên mới cùng Vân Nhu tiền bối đánh một trận.”
“Đại ca không thương hương tiếc ngọc chút nào! Thật hung tàn, mà không sao, dù gì hắn cũng đã tìm được đạo lữ, hung tàn thì hung tàn đi.” Diệp Phàm lắc đầu nói.
Đào Vân Phỉ: “……” Thương hương tiếc ngọc cái gì, không phải là trọng điểm đi.
“Diệp đan sư, ngài còn bán phù chú không?” Đào Vân Phỉ hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: “Không được, dùng hết rồi, chờ một đoạn thời gian nữa rồi nói sau, ta nghe nói nếu tu sĩ Nguyên Anh lập công lớn liền có thể nghỉ ngơi một thời gian?”
Đào Vân Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Khải Hiền tiền bối giết liên tiếp mấy đầu hải thú Nguyên Anh, đã đạt tới tiêu chuẩn, ấn theo quy định, trong thời gian ngắn hắn có thể không cần tham dự giải quyết thú triều, nhưng nếu Diệp Khải Hiền tiền bối nguyện ý, vậy liên minh cũng sẽ không cự tuyệt.”
Diệp Phàm gật đầu, “À” một tiếng.
Diệp Phàm thầm nghĩ: Mặc kệ đại ca có nguyện ý ở lại hay không, hắn cũng phải trở về tông môn một chuyến, trận kỳ cần luyện chế thêm, phù chú cũng cần bổ sung.
……
Diệp Phàm ra khỏi tòa nhà hình tháp, sau đại chiến, trong thành chồng chất không ít thi thể hải thú.
Diệp Phàm đi trong thành, dọc theo đường đi, có không ít tu sĩ hành lễ với Diệp Phàm, ánh mắt đều mang theo kính sợ.
“Diệp đan sư ra ngoài đi dạo sao?” Lục Hãn nhìn Diệp Phàm hỏi.
Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, ta nghe nói Nguyên tiền bối đã rời đi?”
Lục Hãn gật đầu: “Phải, Thiên Xá Tông xảy ra chút chuyện, nàng liền trở về.”
Lục Hãn thầm nghĩ: May là Diệp Phàm đã trở lại, nếu Diệp Phàm không về, không biết Diệp Khải Hiền sẽ làm ra chuyện gì, còn Nguyên Nhu, thật sự không nói được nàng có phải vô tình hay không, nếu hiện tại không phải đang trong thời kỳ đặc thù, không chừng nàng đã bị Diệp Khải Hiền giết chết.
“À, hiện tại trong thành chỉ còn lại có ngài cùng Hảm tiền bối, sẽ không có vấn đề gì chứ?” Diệp Phàm chứ.
Lục Hãn cười cười: “Có vấn đề, sao có thể có vấn đề? Đại ca ngươi giết cho hải thú sợ phá gan, hiện tại đều đã chạy đi nơi khác.”
Diệp Phàm gật đầu: “Đại ca thật lợi hại.”
Lục Hãn cau mày, thầm nghĩ: Sớm đã nghe nói Diệp Khải Hiền lợi hại, nhưng chân chính nhìn thấy Diệp Khải Hiền ra tay, Lục Hãn mới biết được Diệp Khải Hiền lợi hại bao nhiêu, khó trách Thần Phong Tông tuy rằng có Hóa Thần tọa trấn, nhưng vẫn phải kiêng kỵ Bích Vân Tông.
Một Diệp Khải Hiền đã đủ lợi hại, hiện tại lại thêm một Diệp Phàm.
“Diệp đan sư ra tay bất phàm a! Ngay cả Thất Đầu Xà cũng không phải là đối thủ, đổi thành ta, ta chỉ sợ cũng phải bo bo giữ mình.” Lục Hãn nói.
Diệp Phàm nhìn Lục Hãn một cái: “Vậy ngươi thật sự là không có chí khí gì, chỉ là hậu duệ của Cửu Đầu Xà mà thôi, cũng không phải là Cửu Đầu Xà.”
Lục Hãn: “…… Ta đúng là không thể so với Diệp đan sư.”
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Không dám, không dám.”