Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 165: Để lộ bí mật đan dược




Mộ Liên Bình đi vào phòng mình, đóng cửa lại, vận hành công pháp trong cơ thể mấy lần.

Mộ Liên Bình mở mắt ra, cầm lấy một bình dược.

Đan dược luyện chế từ trứng Huyền Điểu, Diệp Phàm chỉ phân cho Mộ Liên Bình một viên.

Sau khi Mộ Liên Bình nhận được đan dược liền coi như trân bảo, ngày thường chỉ dám lấy ra xem một chút, không dám dùng một cách dễ dàng.

Mộ Liên Bình rất rõ ràng, cơ hội có được loại đan dược như này là cực kỳ nhỏ, ăn hết, phần đời còn lại không biết có thể có được viên thứ hai hay không, vậy nên hắn chờ rồi lại chờ, muốn nỗ lực điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất rồi mới dùng, mà hiện tại Mộ Liên Bình cảm thấy chính là lúc này.

Đan dược vừa lấy ra, một cỗ đan hương nồng đậm liền tràn ngập khắp phòng.

Sắc mặt Mộ Liên Bình dâng lên vài phần đỏ ửng, hắn có thể cảm giác được, viên đan dược trêи tay ẩn chứa dược lực nồng đậm, cỗ dược lực này hơn xa mười viên Đại Hoàn Đan, có lẽ hắn ngay lâp tức liền có thể trở thành cao thủ cổ võ tầng sáu, hắn còn trẻ, nếu hiện tại đạt tới tầng sáu, thành tựu sinh thời của hắn nhất định không thấp hơn gia chủ.

Từ khi nào, gia chủ là tồn tại mà hắn chỉ có thể nhìn lên, hiện tại lại trở thành đối tượng theo đuổi siêu cường của hắn.

“Phanh!” Cửa phòng chớp mắt liền bị đẩy ra.

(dreamhouse2255)

Mộ Liên Bình nhanh chóng thu hồi đan dược, đứng lên.

Từ Nguyên Thanh đuổi theo tới, thấy một đám người tụ tập trước cửa phòng Mộ Liên Bình, sắc mặt không tốt một chút nào.

Mộ Liên Bình xụ mặt, trong lòng hiện lên vài phần hối hận.

Mộ Liên Bình cau mày, thầm nghĩ: Hắn quá lỗ mãng, cư nhiên không có đi cầu Diệp Phàm giúp đỡ một chút, nếu hiện tại hắn đang dùng đan dược ở quỷ trạch của Diệp Phàm, chắc chắn sẽ không có chuyện tự tiện xông vào phòng như này.

Người Thần Nông Gia đột nhiên chạy tới, hẳn là phát hiện ra đan dược của hắn, thất sách a! Người Thần Nông Gia mẫn cảm với đan dược cùng linh thảo nhất, người bình thường không cảm nhận được hơi thở của linh thảo cùng đan dược, người Thần Nông Gia lại khác. Mộ Liên Bình đột nhiên nghĩ tới, ngoại gia gia từng nói khứu giác của người Thần Nông Gia dị thường, có thể nhận ra được hơi thở của linh dược cách xa cả cây số.

“Liên Bình, ngươi không sao chứ?” Từ Nguyên Thanh nhíu mày, lo lắng hỏi.

Mộ Liên Bình lắc đầu: “Không có việc gì.” Hắn còn chưa kịp dùng đan dược, những người này đã xông vào.

Khương Hà xấu hổ nhìn Mộ Liên Bình, đại khái cũng phát hiện bản thân quá lỗ mãng.

Khương Hà quay đầu lại, đuổi người Khương gia chạy tới ra ngoài.

“Xin lỗi, xin lỗi, Mộ thiếu, quấy rầy ngươi rồi, vừa rồi ta mới cảm nhận được hơi thở của đan dược, hơi thở này là từ phòng ngươi truyền tới.” Khương Hà chà xát tay, có chút ngượng ngùng.

(dreamhouse2255)

Mộ Liên Bình gật đầu: “Đúng vậy, là đan dược của ta.”

Mộ Liên Bình rõ ràng đối phương cảm giác nhanh nhạy, giấu cũng không thể giấu được, vậy nên liền trực tiếp thừa nhận.

Từ Nguyên Thanh nhịn không được nhíu mày, quan hệ của hắn cùng mấy người Thần Nông Gia không tồi, nhưng so với máu mủ tình thâm, hắn đương nhiên là đứng về phía Mộ Liên Bình.

“Tiểu hữu, có thể cho ta xem đan dược một chút không?” Khương Hà ngượng ngùng nói.

Mộ Liên Bình có chút không cao hứng nhíu mày: “Đan dược này là ta dùng rất nhiều tâm tư lấy tới tay.”

“Ta không cần ngươi cho ta, ta chỉ là muốn nhìn xem một cái.” Khương Hà bảo đảm nói.

Mộ Liên Bình nhìn về phía Từ Nguyên Thanh, Từ Nguyên Thanh hơi gật đầu: “Liên Bình, ngươi cứ đưa đan dược cho Khương trưởng lão xem một chút đi, bản thân Khương trưởng lão chính là đan sư lợi hại, có thể chế ra được rất nhiều đan dược xuất sắc, cao nhân như Khương trưởng lão có thể thiếu một viên đan dược của ngươi sao?”

Mộ Liên Bình lấy đan dược ra tới, Khương Hà vừa nhìn thấy đan dược, hai mắt lập tức sáng lên, “Đan dược tốt, thủ pháp luyện đan cũng tốt, dược tính của linh thảo được sử dụng tới cực hạn. Đan dược này hình như là mới ra lò gần đây, không phải đan dược từ viễn cổ lưu truyền.”

“Trong thiên hạ cư nhiên vẫn còn đại sư luyện đan lợi hại như vậy, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân ( trêи trời có trời, trêи người có người), Thần Nông Gia chúng ta mấy năm nay vẫn luôn ẩn mình trong bí cảnh, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng!”

(dreamhouse2255)

Khương Hà nhẹ nhàng ngửi ngửi, mê hoặc nói: “Bên trong đan dược hình như có một cỗ uy áp, có thể là do thêm máu của thần thú viễn cổ vào hoặc là do chính nguyên đan.”

Mộ Liên Bình thầm nghĩ: Người thạo nghề vừa ra tay liền biết, Khương Hà thật sự rất lợi hại, chỉ dựa vào một viên đan dược liền có thể đoán ra nhiều thứ như vậy.

“Tiền bối, đan dược.”

Khương Hà sửng sốt một chút, lưu luyến trả đan dược lại cho Mộ Liên Bình, “Tiểu hữu, vận khí tốt a! Cư nhiên có thể kiếm tới một viên đan dược tốt như vậy.”

Mộ Liên Bình cười cười: “Vận khí của ta quả thật tương đối tốt.”

“Không biết tiểu hữu có thể dẫn ta diện kiến vị đại sư luyện đan kia một chút không?” Khương Hà hỏi.

Mộ Liên Bình nhíu mày: “Vị đại sư này, các ngươi cũng biết đấy, hắn chính là Diệp Phàm.”

Chuyện Diệp Phàm biết luyện đan không phải là bí mật không thể nói gì, Khương Hà hỏi thăm một chút liền biết, vậy nên Mộ Liên Bình cũng không có dấu diếm.

“Là hắn!” Trêи mặt Khương Hà nhịn không được dâng lên vài phần xấu hổ, Từ Nguyên Thanh từng nhiều lần nói tới người này, năng lực quỷ thần khó lường, bản lĩnh luyện đan cũng xuất thần nhập hoá còn nói, thương thế của Mộ Liên Bình lúc trước chính là nhờ có Diệp Phàm mới được chữa khỏi.

Bất quá, sau khi hắn nghe nói Diệp Phàm chỉ là một người trẻ tuổi mới qua hai mươi liền đánh mất ý niệm.

“Nghe nói hắn đang ở kinh đô, ta có thể đi bái phỏng hắn được không?” Khương Hà hỏi.

Từ Nguyên Thanh lắc đầu: “Chỉ sợ không được, nghe nói sáng sớm hôm nay hắn đã mở du thuyền trở về.”

“Trở về?” Khương Hà khó hiểu nhìn Từ Nguyên Thanh.

Từ Nguyên Thanh gật đầu: “Đúng vậy, Diệp thiếu là người Thương Thành, hiện tại lại sắp tân niên, hắn mang theo Bạch tam thiếu trở về.”

Khương Hà cau mày nói: “Như vậy sao! Hiện tại ta liền đuổi qua đi, bản lĩnh luyện đan của người này cao minh như thế, hẳn là sẽ có biện pháp cứu được Khương Chấp trưởng lão.”

(dreamhouse2255)

Mộ Liên Bình tò mò hỏi: “Tiền bối, luyện đan thuật của Diệp thiếu rất lợi hại sao?”

Khương Hà gật đầu: “Quả thật quỷ thần khó lường, có thể thôi phát linh dược đến trình độ như thế, trước giờ ta quả thật chưa từng gặp qua, dược lực của viên đan dược này rất cân đối, dùng vào sẽ không phát sinh tác dụng phụ, cũng không mang theo độc. Vận khí của Mộ thiếu thật tốt a, cư nhiên có thể lấy được từ trong tay luyện đan sư một viên đan dược trân quý như vậy.”

Mộ Liên Bình cười cười, trong lòng dâng lên vài phần may mắn, từ sau khi kết bạn với Diệp Phàm, hình như hắn vẫn luôn gặp được vận số tốt.

Từ Nguyên Thanh không khỏi cảm giác cùng chung vinh dự, trước đây hắn đã nhắc tới Diệp Phàm trước mặt người Thần Nông Gia mấy lần, bọn họ vẫn luôn mang thần sắc cho rằng hắn nói ngoa, hiện tại đã biết hắn không khoa trương một chút nào.

……

Diệp Phàm điều khiển du thuyền chạy như bay trêи biển.

“Diệp thiếu, ta không biết du thuyền này có thể đi nhanh như vậy, hình như nó không có khả năng này mới đúng!” George tràn đầy khó hiểu nói.

Diệp Phàm đắc ý gật đầu: “Nói không sai, du thuyền này đã được ta cải tiến qua, cho nên tốc độ mới tương đối nhanh.”

George kϊƈɦ động nhìn Diệp Phàm: “Tốc độ này thật sự quá khốc! Diệp thiếu, ngươi có thể giúp ta cải tiến cái của ta một chút không?”

Diệp Phàm lắc lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói: “Không được!”

(dreamhouse2255)

“Vì sao?”

“Tốc độ nhanh như vậy, ngươi không khống chế được, ra ngoài đụng phải đá ngầm băng trôi thì làm sao bây giờ?”

George: “……”

Bạch Vân Hi bưng một ly rượu vang đỏ đi ra, lười biếng nói: “Lái chậm một chút, thời gian cũng không gấp.”

“Chậm không được a! Có rất nhiều người đang đợi ta đâu, để người khác đợi lâu là không tốt.”

Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Rất nhiều người đang đợi ngươi? Có ai đợi?”

Diệp Phàm cười cười, khí phách hăng hái đáp: “Vân Hi, ngươi phải biết rằng ta chính là nhân tài đi ra từ Thương Thành, địa phương nhỏ như Thương Thành, có một thiên tài tuyệt thế như ta, đây là chuyện khiến nhân dân vui mừng cỡ nào a! Vậy nên ta đã sớm gọi điện thoại cho bạn tốt ở Thương Thành, để bọn họ mở một bữa tiệc chào đón chúng ta, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người.”

Bạch Vân Hi nhíu mày lại: “Sẽ có nhiều người nhàm chán bồi ngươi ồn ào vậy sao?”

Diệp Phàm bất mãn nhìn Bạch Vân Hi: “Bọn họ nghênh đón ta, sao có thể nói là ồn ào đâu?”

Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nói: “Ta thấy ngươi vẫn đừng nên ôm hi vọng quá lớn, đến lúc đó hải cảng không có ai, ngươi liền mất mặt……”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm: “……”

……

Có đôi khi Bạch Vân Hi cảm thấy lời Diệp Phàm nói ra không có chút nào đáng tin, nhưng thời điểm tới hiện trường, hắn lại phát hiện lời nói không đáng tin của Diệp Phàm đã trở thành sự thật.

Du thuyền vừa cập bờ liền có người phóng pháo, phóng hoa, gõ chiêng, gõ trống.

Một bến cảng nhỏ bị đám ngươi biến thành cảnh tượng chiêng trống vang trời.

Có không ít người mang theo biểu ngữ, bên trêи viết là “Hoan nghênh Diệp Phàm trở về Thương Thành!”

Ngoài bến cảng tụ tập rất nhiều siêu xe, liếc mắt một cái, tên thương hiệu đủ các loại siêu xe liền xuất hiện.

Không biết là chủ ý của ai, cư nhiên còn mời cả đoàn đội vũ sư tới, hiện trường rồng cuốn hổ chồm, quần ma loạn vũ.

Diệp Phàm đứng trêи du thuyền, thỏa thuê đắc ý vẫy tay nhìn đoàn thăm hỏi, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm diễn xuất bộ dáng nhân sĩ thành công, có loại xúc động muốn tìm một cái khe hở dưới đất chui vào.

Tiểu tử Diệp Phàm này có cần phải tao bao (??) như vậy không a?

“Sao ngươi lại tìm nhiều người như vậy?” Bạch Vân Hi hỏi.

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm lắc đầu: “Không có a! Ta chỉ thông tri cho biểu ca, còn có mấy người Giang Hải Lâm, Tiền Dụ, nói bọn họ chuẩn bị một buổi hoan nghênh đơn giản cho ta, nhưng bọn họ làm phô trương như vậy, thật sự là……!”

Bạch Vân Hi: “……” Tiểu tử Diệp Phàm này ngoài miệng nói vậy, trong lòng không biết đã đắc ý bao nhiêu đi.

“Thang lão bản Thang Vĩnh Kim cùng Chương lão bản Chương Tư Lượng đều tới, đúng là kỳ quái, hình như hai người này đều không phải người Thương Thành a! Ai nha, chẳng lẽ bọn họ là đặc biệt tới đón tiếp ta?” Diệp Phàm hoang mang nói.

Bạch Vân Hi gật đầu, cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, ta nghĩ bọn họ hẳn là đặc biệt tới đón tiếp ngươi.”

Diệp Phàm tràn đầy xấu hổ cười cười: “Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, người ta bận trăm công nghìn việc, còn bớt cả thời giờ tới đây.”

Bạch Vân Hi: “……”

“Thật kỳ quái, rất nhiều người tới ta đều không quen a! Tấm tắc, nhất định là mộ danh mà đến!”

“Hình như thị trưởng cũng tới.” Bạch Vân Hi nhíu mày, trong đám người đón tiếp có mấy người là quan viên, cũng không biết bọn họ tới làm gì.

George đứng ở bên cạnh Diệp Phàm, ánh mắt sáng lấp lánh, “Diệp thiếu, thật nhiều người tới hoan nghênh ngươi! Ngươi quá khốc, ta càng ngày càng sùng bái ngươi, ta kính ngưỡng ngươi giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.”

(dreamhouse2255)

Bạch Vân Hi: “……” Tên người ngoại quốc này đúng là biết vuốt ʍôиɠ ngựa.

Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Không dám, không dám, ta xưa nay luôn lấy giúp mọi người làm niềm vui, vậy nên nhân duyên tương đối tốt.”

Bạch Vân Hi: “……”

……

Khương Mộng đứng trong đám người, có chút không xác định nhìn Diệp Phàm đứng trêи du thuyền: “Trưởng lão, Diệp Phàm chúng ta muốn tìm có phải người này không, hay là còn một Diệp Phàm khác?”

Khương Hà cau mày nói: “Hẳn chính là Diệp Phàm này.”

Thời điểm Khương Hà nhận được tin tức về Diệp Phàm, Diệp Phàm mới vừa rời đi, bởi vì Diệp Phàm đi đường thủy, mà đám người Khương Hà lại ngồi phi cơ, cho nên bọn họ mới đuổi tới Thương Thành trước Diệp Phàm một bước, hơn nữa, bọn họ còn đuổi kịp buổi tiệc hoan nghênh Diệp Phàm.

“Vì sao nơi này lại có nhiều người như vậy?” Khương Mộng tràn đầy khó hiểu hỏi.

Thần Nông Gia cũng coi như là gia tộc cổ võ, vì đảm bảo linh dược trong gia tộc không bị người bên ngoài mơ ước, người Thần Nông Gia bình thường đều phi thường điệu thấp.

Trải nhiệm tới khoa trương trong tiệc hoan nghênh của Diệp Phàm, Khương Mộng có loại cảm giác mở rộng tầm mắt.

Từ Nguyên Thanh nhíu mày nói: “Những người này hẳn là đều tới hoan nghênh Diệp Phàm.”

Du thuyền của Diệp Phàm vừa cập bến, một chúng lãnh đạo lập tức thâu lại.

Khương Hà nguyên bản còn muốn nói mấy câu với Diệp Phàm, nhưng người ở hiện trường quá đông, mấy người Khương Hà lập tức liền bị đẩy sang một bên.

Khương Hà muốn chen lên phía trước, lập tức liền bị một tiểu tử tóc vàng quở trách, “Lão nhân gia, đừng chen ngang! Ta tới trước, bên trong đã không còn vị trí, ngài tay chân già cả, vẫn nên ở bên ngoài xem thì hơn.”

Từ Nguyên Thanh bất đắc dĩ nhìn Khương Hà bị chọc tức tới đỏ mặt tía tai, thấm thía an ủi: “Khương Hà trưởng lão, hiện tại chúng ta tìm một nơi gần chỗ ở của Diệp Phàm dừng chân, có cơ hội rồi gặp hắn sau đi.”

Khương Hà gật đầu: “Được rồi.”

(dreamhouse2255)

……….