Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 141: Nấu cơm đậu đỏ




Diệp Phàm lái xe trêи đường núi, cảm xúc vui mừng cơ hồ là không áp chế được.

Bạch Vân Hi tức giận nhìn Diệp Phàm một cái: “Ngươi đang cười ngây ngô cái gì đấy?”

Diệp Phàm hì hì cười cười: “Bởi vì Vân Hi cùng ta ra ngoài, cho nên ta rất cao hứng!”

Bạch Vân Hi ngồi ở ghế phụ, ngữ khí lạnh lạnh dặn dò: “Cẩn thận một chút, tuân thủ quy tắc giao thông.”

Diệp Phàm gật đầu: “Biết, biết! Ta lái xe, ngươi cứ yên tâm đi!”

Bạch Vân Hi: “……” Yên tâm? Tiền phạt của Diệp Phàm chồng chất như núi, hắn có thể yên tâm như thế nào chứ?

Diệp Phàm vững vàng lái xe, một chiếc xe thể thao xanh lục vượt qua xe Diệp Phàm, gào thét lướt đi.

“Tên kia vượt siêu xe của ta!” Diệp Phàm không cao hứng nói.

Bạch Vân Hi mở mắt ra: “Hắn thích vượt thì cứ để cho hắn vượt đi.”

“Hô……”

Lại một chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh như chớp lướt qua xe Diệp Phàm, “Lại một tên nữa!”

(dreamhouse2255)

Bạch Vân Hi nhíu mày lại: “Chúng ta không gấp, mặc kệ bọn họ đi.”

Chiếc xe thứ ba, thứ tư liên tục gào thét tiến đến, Diệp Phàm còn nghe được thanh âm huýt sao khinh thường vang lên.

Diệp Phàm tức giận: “Không được! Một tên hai tên đều muốn vượt qua ta, ta quá mất mặt!”

Diệp Phàm dán hai tấm Phi Hành Phù lên xe, rống giận một tiếng: “Xem sự lợi hại của ta!”

Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng nhiệt huyết mênh ʍôиɠ của Diệp Phàm, lựa chọn nhắm mắt lại dưỡng thần.

Diệp Phàm đạp chân ga, Bentley đột nhiên vọt về phía trước.

Xe Diệp Phàm vun vút chạy như bay, mấy chiếc xe thể thao lúc trước vượt qua xe Diệp Phàm hoàn toàn bị vứt lại phía sau.

“Vân Hi, phía trước có gì đó!”

Bạch Vân Hi mở mắt ra, nhìn thấy một dải lụa đỏ chặn ngang, hai bên đường còn có không ít nữ nhân ăn mặc mát mẻ.

Bạch Vân Hi lập tức liền hiểu mấy chiếc xe thể thao kia đang làm gì, Diệp Phàm sấn nhầm vào đường đua thi đấu của người khác! Hắn đã nói mà, sao con đường hẻo lánh này lại bỗng dưng có nhiều xe thể thao như vậy!

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm đâm bay dải lụa, dưới ánh nhìn của mọi người phi xe rời đi.

Mấy cổ động viên nhìn xe Diệp Phàm, trợn mắt há hốc mồm.

“Quán quân là ai vậy? Thật kỳ quái! Hình như trong số xe dự thi không có Bentley a!”

“Xe này đi nhanh quá!”

……

Diệp Phàm lái xe đi một hồi, mấy chiếc xe thể thao mới trước sau đuổi tới.

Chiếc xe cán đích đầu tiên đi quá nhanh, kết quả chính là thả neo.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm: “Thế nào?”

“Hình như không đi được nữa.”

“Ngươi không thể chú ý đồng hồ đo một chút sao?” Bạch Vân Hi không vui nói.

Diệp Phàm gãi gãi đầu: “Đi nhanh quá, không chú ý tới.”

Bạch Vân Hi ấn điện thoại, không khỏi nhíu mày, “Cư nhiên không có tín hiệu, nơi này quá hoang vắng.”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm ngồi trêи nóc xe: “Hiện tại chỉ có thể chờ chiếc xe nào đó đi qua, chở chúng ta một đoạn đường.”

Bạch Vân Hi: “Nời này rừng núi hoang vắng, cũng không biết có xe đi qua không……”

“Nếu ngươi mệt thì vào trong xe ngủ một lát đi, đợi có xe tới ta gọi ngươi.” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi: “Được.”

Bạch Vân Hi vừa nghỉ ngơi được mười phút đã bị Diệp Phàm đánh thức.

“Có xe sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy!”

……

Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm xuống xe, ngồi bên đường đợi xe đi tới.

Diệp Phàm cản một chiếc xe việt dã lại, bên ngoài xe việt dã trang hoàng rất nhiều thiết bị, Bạch Vân Hi âm thầm suy đoán chủ xe là một tay thám hiểm thâm niên.

Bạch Vân Hi ngồi vào xe, phát hiện trong xe có hai nam nhân, một là người Trung Quốc, một là người ngoại quốc!

(dreamhouse2255)

Trần Nhiên tò mò nhìn trang phục của Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm: “Nhìn bộ dáng hai vị không giống người địa phương, các ngươi cũng tới thám hiểm sao?”

Bạch Vân Hi cười đáp: “Không sai.”

Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm đều mặc trang phục thám hiểm, thoáng che đi dung mạo.

“Nói như vậy là người đồng đạo rồi, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Trần Nhiên có chút hưng phấn nói.

“Không biết các ngươi đang muốn đi đâu?” Bạch Vân Hi hỏi.

“Ta sao, ta cùng George muốn đi Thôn Hòe, George thích thám hiểm, nghe nói nơi này có một cái thôn rất thần dị, cho nên chúng ta liền tới xem, các ngươi có muốn đi cùng chúng ta không? Có nhiều người đi cùng sẽ bớt sợ hơn một chút.”

Nam tử trêи ghế điều khiển quay đầu lại cười cười với Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm.

Nam tử quay đầu, Bạch Vân Hi mới thấy rõ dung mạo người này, tóc vàng mắt xanh, mũi cao mắt sâu, nhìn qua còn rất soái.

“Thôn Hòe? Thôn kia có chỗ nào kỳ diệu sao?” Bạch Vân Hi tò mò hỏi.

Trần Nhiên thao thao bất tuyệt kể: “Thôn Hòe này rất thần bí a! Trong thôn này có một cái hồ, mùa hè tiểu hài tử xuống hồ bơi lội thường xuyên tử vong một cách thần bí.”

“Nghe nói trong sông có thủy quỷ, hiện tại đã không có ai dám xuống hồ bơi lội, nghe nói cho dù tiểu hài tử không xuống hồ, chỉ tới gần bên hồ cũng sẽ bị thủy quỷ kéo xuống, người Thôn Hòe gọi cái hồ kia là Đoạt Hồn Hồ.”

(dreamhouse2255)

“Trong thôn còn có một khu đại trạch, nghe nói khu đại trạch này được một quan viên thời Minh Thanh tu sửa làm phủ đệ, kết quả, con nối dõi của quan viên này không thể hiểu được bị chặt đầu mà chết, sau này hắn cũng tuyệt hậu, hiện giờ phủ đệ kia đã trở nên rách nát, không có ai dám ở.”

Bạch Vân Hi nghe được mùi ngon, quay sang nhìn Diệp Phàm: “Không bằng chúng ta cũng tới xem thử.”

Diệp Phàm gật đầu: “Được!”

……

Tới mục tiêu, mọi người cùng nhau xuống xe.

Bạch Vân Hi nhìn George tay trong tay cùng Trần Nhiên, thầm nghĩ: Quả nhiên đây là một đôi tình lữ đồng tính.

Thời điểm mấy người Bạch Vân Hi đến thôn trang, trời đã gần chạng vạng, mọi người đành phải tìm khách sạn lâm thời ở lại.

Buổi tối, George thần thần bí bí tới tìm Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi.

“George tiên sinh, làm sao vậy?” Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn bộ dáng lén lén lút lút của George.

“Bạch tiên sinh, có thể giúp ta một chuyện không?” George tràn đầy khẩn trương lên tiếng.

(dreamhouse2255)

“Chuyện gì vậy?”

“Nhiên Nhiên một hai phải nấu cơm đậu đỏ, ngươi có thể khuyên nhủ hắn một chút, để hắn ăn bò bít tết với ta không? Ta đã nguyện ý bồi hắn ăn móng vuốt vịt dơ hề hề, hắn cư nhiên còn muốn ta bồi hắn ăn cơm đậu đỏ!” Vẻ mặt George giống như sắp hỏng mất rồi kể lể.

Diệp Phàm tràn đầy khó hiểu chớp chớp mắt: “Ăn cơm đậu đỏ, ta cũng thích ăn, sao ngươi lại không thích?”

“Các ngươi cư nhiên thật sự ăn thịt tiểu hài tử! Thời điểm ta tới Hoa Quốc đã nghe nói người Hoa Quốc các ngươi thích ăn chuột, thích ăn khỉ, thích ăn kiến, thích ăn lưỡi vịt…… Chỉ là, các ngươi cư nhiên thật sự ăn tiểu hài tử! Chính phủ các ngươi mặc kệ các ngươi sao?” George kinh ngạc trừng lớn mắt.

Diệp Phàm: “……”

“Ngươi yên tâm, ta không ăn cơm đậu đỏ.” Bạch Vân Hi cười cười, lại nói: “Vì sao Trần tiên sinh lại muốn ngươi bồi hắn ăn cơm đỏ?”

George buồn bã mất mát nhíu mày lại: “Nhiên Nhiên không thích ăn bò bít tết, ta thích ăn, Nhiên Nhiên nói bò bít tết chín bảy phần khiến hắn buồn nôn, trước kia chưa quen hắn, ta còn có thể ăn bò bít tết chín năm phần, sau khi quen hắn, ta đã sửa lại thành chín bảy phần rồi, hắn vẫn còn cảm thấy không thể ăn, hắn rõ ràng là đang trả thù ta! Ta nói hắn ăn bò bít tết, hắn liền bắt ta ăn tiểu hài tử, Nhiên Nhiên thật quá đáng!”

Bạch Vân Hi cười cười, ẩm thực nước ngoài không giống trong nước, ở trong nước, bò bít tết chín bảy phần đã có thể ăn được, nhưng ở nước ngoài, bò bít tết chín bảy phần vẫn máu chảy đầm đìa, bộ dáng nửa sống nửa chín, người trong nước quả thật không tiếp thu được!

“Kỳ thật cơm đậu đỏ ăn rất ngon, ta cũng từng ăn rồi!” Bạch Vân Hi có chút ác liệt nói.

(dreamhouse2255)

“Các ngươi!” George tràn đầy hoảng sợ nhìn Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm, kinh hoảng thất thố bỏ chạy.

Bạch Vân Hi nghiêng đầu cười: “Người nước ngoài này thật có ý tứ!”

“Tiếng Trung học không tốt, xứng đáng!” Diệp Phàm hai tay chống lưng nói.

……

Sáng sớm ngày hôm sau.

Diệp Phàm gặp lại hai người George cùng Trần Nhiên, George có khả năng đã biết cơm đậu đỏ là cái gì, trêи mặt mang theo mấy rặng hồng.

“Bạch thiếu, chúng ta muốn đến Đoạt Hồn Hồ xem thử, các ngươi muốn đi cùng không?” Trần Nhiên hỏi.

Bạch Vân Hi gật đầu: “Được!”

Trần Nhiên cùng George tay nắm tay đi ở phía trước.

Diệp Phàm đi theo sau học tập kéo kéo tay Bạch Vân Hi, Trần Nhiên quay đầu lại cao hứng nhìn Bạch Vân Hi: “Bạch thiếu cùng Diệp thiếu cũng là quan hệ thân mật sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Chúng ta đã đính hôn.”

(dreamhouse2255)

Trần Nhiên gật đầu: “Thật hiếm! Cư nhiên lại gặp được người đồng đạo ở trong nước.”

“Đúng vậy! Trong nước vẫn còn khá nhiều người cổ hủ, không tán thành hôn nhân đồng tính, hai người các ngươi thì sao, đã đính hôn chưa?”

George khoe khoang đáp: “Chúng ta không chỉ đính hôn, còn lĩnh giấy chứng nhận rồi!”

Diệp Phàm: “……” Người nước ngoài này thật đáng ghét!

“Trần tiên sinh, ngươi biết gì về Đoạt Hồn Hồ này không?” Bạch Vân Hi đổi đề tài hỏi.

“Nghe nói trong hồ có rất nhiều linh hồn đang ngủ say, vậy nên khi di động đến gần bên hồ liền không nhạy.” Trần Nhiên nói.

“Trần tiên sinh, ngươi hiểu về thôn trang này không ít, trước khi tới đã đọc rất nhiều tư liệu sao?”

Trần Nhiên gật đầu: “George muốn đầu tư kiến tạo một khu du lịch ở chỗ này. Hiện tại có rất nhiều người yêu thích sự kiện thần quái, chúng ta có thể lợi dụng truyền thuyết của thôn trang này tuyên truyền, đến lúc đó có lẽ sẽ hấp dẫn rất nhiều du khách.”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, hiện tại con người thật kỳ quái, trước kia vừa nghe nói có quỷ liền tránh đi, e sợ trốn không kịp, hiện tại nghe nói nơi nào có quỷ lại lần lượt dẫn nhau chạy tới!”

Trần Nhiên: “……”

(dreamhouse2255)

George đi đến bên hồ, mất mát nhìn xung quanh: “Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hình như hơi lạnh một chút.”

Trần Nhiên nhìn di động: “Di động quả thật không có tín hiệu.”

“George tiên sinh, đừng tới quá gần hồ, nơi này rất nguy hiểm.” Trưởng thôn mang theo mấy người hoang mang rối loạn chạy tới.

George không cho là đúng lắc đầu: “Vẫn tốt mà, chỉ là một cái hồ bình thường, hình như truyền thuyết có chút khoa trương……”

George vừa dứt lời, trêи mặt hồ liền nhanh chóng nổi lên sương mù, tiếng cười của hài đồng khúc khích truyền tới.

Bạch Vân Hi chú ý tới sắc mặt của trưởng thôn cùng các thôn dân có chút không tốt lắm.

Một đợt gió lạnh thổi tới, tiếng cười càng lúc càng lớn hơn.

Trần Nhiên quấn chặt quần áo trêи người: “Thật lạnh quá!”

George lập tức nói: “Đừng sợ, ta bảo hộ ngươi!”

Diệp Phàm nhìn George một cái, cảm thấy người nước ngoài này thật có ý tứ, chính bản thân mình đã bị dọa cho mềm chân, còn nói bảo hộ cái gì chứ.

“Đi nhanh thôi.” Bạch Vân Hi lên tiếng thúc giục.

“Đi đâu bây giờ?” George hỏi. Sương mù quá nồng, lập tức che kín hết đường đi.

“Đi theo ta.” Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

(dreamhouse2255)

……….