Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 70







Editor: Ngưng_Chưa_18
----
Trong trí nhớ của Trì Uý, gương mặt Liễu Hoán Tuyết vĩnh viễn đều mang cười. Mặc kệ có bao nhiêu khổ sở, ở trước mặt của nàng, Liễu Hoán Tuyết đều luôn tươi cười. Cho dù nụ cười có miễn cưỡng ra sao, nàng cũng chưa bao giờ nhăn mày một chút trước mặt Trì Úy.
Mắt ngọc mày ngài, kiều mỵ không tỳ vết.
Nhưng giờ đây, Trì Uý lại thấy Liễu Hoán Tuyết run rẩy nâng tay muốn chạm vào nàng lại tựa như không dám, con ngươi trong suốt tràn ngập nước mắt, từng giọt từng giọt rơi trên váy của nàng.
Trong lòng quặn đau đến khó có thể hô hấp, Trì Uý kìm nén tiếng thở dài, cúi người ngồi xuống cạnh Liễu Hoán Tuyết. Nàng cầm bàn tay Liễu Hoán Tuyết vẫn treo lên trong không khí, đặt ở bên sườn mặt của mình, nhẹ giọng nói:
"Là ta."
Lòng bàn tay chạm vào da thịt ấm áp quá chân thật, Trì Úy trước mặt cũng là chân thật như vậy, Liễu Hoán Tuyết thấp giọng nức nở một tiếng, thân mình lảo đảo ngã về phía trước, liều lĩnh ôm lấy Trì Uý. Trán tựa vai nàng, hai tay ôm chặt không buông, tựa hồ một khắc cũng không muốn rời xa.
"Bọn họ đều nói ngươi đã chết, nhưng ta không tin, ngươi làm sao có thể chết được? Ngươi làm sao có thể chết chứ?" Liễu Hoán Tuyết vừa nói vừa lắc lắc đầu, dù là đang tỉnh hay mê cũng không cần biết, nàng chỉ cần biết người nàng đang ôm là Trì Uý. Vậy là tốt rồi, nàng chỉ cần Trì Uý.
"Ngươi là Trì Uý của ta, ngươi làm sao có thể chết?"
Liễu Hoán Tuyết gắt gao ôm lấy Trì Uý, không ngừng nỉ non bên tai, sức nặng cơ thể thình lình ập đến làm cho Trì Uý phải đỡ lấy Liễu Hoán Tuyết mới không bị ngã ra sau. Nàng ôm lấy Liễu Hoán Tuyết, tựa như ôm lấy trọng lượng không thể thừa nhận. Ngược lại nước mắt của Liễu Hoán Tuyết không ngừng chảy xuống đôi vai nàng lại không khác gì hình phạt lăng trì, đau càng đau hơn.
Đúng vậy, nàng là Trì Uý của nàng ấy, sao có thể chết đây?
Nếu nàng chết, tương lai mờ mịt, còn có ai có thể thề chết thủ hộ bên người Liễu Hoán Tuyết, một bước không rời, hộ nàng bình yên? Chốn hoàng cung hiểm ác này, ngoại trừ nàng, còn có ai có thể thủ hộ, có thể làm bạn một đời cùng nàng ấy?
Cúi đầu khẽ hôn lên hai má nhiễm đầy nước mắt của Liễu Hoán Tuyết, vị chua xót một đường tiến vào tận đáy lòng, Trì Uý sâu kín thở dài:
"Đừng khóc."
Đáng tiếc, lời nói của Trì Uý không ôn nhu lưu luyến như ánh mắt của nàng, Đôi khi ngẫm lại, nếu nàng có thể thu hồi tâm tính cao ngạo lạnh lùng, có thể nói ra những lời ngon tiếng ngọt, Liễu Hoán Tuyết phải chăng có thể biết, rằng nàng kỳ không làm được tôn thần gì đó trong lòng nàng ấy, nàng bất quá cũng chỉ là một nữ tử tầm thường. Là một nữ tử yêu nàng ấy, chỉ cầu nàng ấy cả đời bình yên.
Không có hương váy hoa điền, không miệng lưỡi ngọt ngào, nhưng tâm lại thật, tình lại sâu.
Chỉ là thời cơ không đúng , hết thảy đều không đúng rồi, các nàng cũng không thể trở về như trước được nữa. Các nàng hiện giờ, có thể tương tri, cũng có thể tương thủ, chỉ có ôn nhu tương đãi, Trì Úy khó có thể tiếp tục cho nàng. Bởi vì, nếu tiếp tục dùng sự ôn nhu như năm xưa, chính là đem Liễu Hoán Tuyết đặt vào địa ngục không lối, làm cho nàng vùi lấp vào tình cảnh lưỡng nan.
"Ngươi vì sao lại ở chỗ này?" Từ trong chấn kinh mà tỉnh lại, Liễu Hoán Tuyết gắt gao nắm lấy hai cánh tay của Trì Uý, tỉ mỉ nhìn nàng một lần, xác nhận nàng không có bị thương gì mới lên tiếng. Lập tức, sắc mặt nàng khẩn trương nhìn ra cửa điện vẫn đang đóng chặt, tảng đá trong lòng vất vả hạ xuống trong nháy mắt lại dâng lên.
"Ngươi làm sao trốn ra được? Không, không đúng, vì sao xảy ra chuyện đến nay, trong cung lại không có nửa điểm động tĩnh thế này?"
Liễu Hoán Tuyết tâm tư rối rắm, nàng vẫn còn đang suy đoán, lại thấy Trì Uý nhẹ giọng giải thích:
"Là ý chỉ của Thái tử phi."
Thái tử phi?
Trong đầu Liễu Hoán Tuyết dần hiện lên gương mặt luôn đạm mạc của Khương Ngưng Tuý, trong lòng nửa là nhẹ nhõm nửa là nghi hoặc. Trì Uý chạy trốn là tội lớn, nhưng từ đó tới giờ trong cung vẫn không thấy động tĩnh, cũng không hề nghe tiếng Ngự lâm quân tiến vào, nàng còn thấy kỳ quái vì sao Trưởng công chúa lại chậm chạp không có động tĩnh, cũng không nghe thấy bất kỳ lệnh phái binh nào, hoá ra hết thảy đều là chủ ý của Khương Ngưng Tuý.
Quả thật trên đời này chỉ có một mình Khương Ngưng Tuý, có thể có bản lãnh như vậy, khiến cho Trưởng công chúa cũng không thể làm gì. Nhưng tự ý vượt ngục chính là tử tội, cho dù được Thái tử phi che giấu có thể kéo dài thời gian, nhưng nhất định không giấu được bao lâu.
"Trì Uý, ngươi đi nhanh đi! Nói như vậy Ngư lâm quân rất nhanh sẽ tới Thiều Hoa điện của ta, ngươi hiện tại nếu là không đi, sợ là sẽ phải thúc thủ chịu trói."
Liễu Hoán Tuyết thấp giọng nghĩ ngợi, nàng ngẩng đầu, đôi bàn tay lạnh lẽo nhẹ vỗ về sườn mặt của Trì Uý, hai mắt đẫm lệ nói:
"Ta thật nhớ về mảnh rừng quỳnh hoa của chúng ta, mùa này sợ là quỳnh hoa đã nở hết. Ngươi ra khỏi cung, nhớ rõ thay ta tới nơi đó thăm lại cảnh trí một lần, nhuỵ hoa như ngọc, theo gió tung bay, nhất định rất đẹp."
Nước mắt của Liễu Hoán Tuyết lại đong đầy, Trì Uý muốn thay nàng lau đi nhưng không kịp nữa rồi. Tay còn chưa nâng lên, từng giọt đau đớn đã chảy xuống vạt áo, lây dính thành một đoá diễm hoa tang thương. Liễu Hoán Tuyết mỗi một giọt lệ, như đánh thẳng vào trái tim Trì Uý, để lại một vết thương khắc cốt ghi tâm. Chuyện cũ nhàn nhạt hiện lại như thước phim cổ, thật nhiều ngày trước cũng không dám nhớ, giờ khắc này từng hình ảnh sống lại như mới ngày hôm qua, hiện rõ lên trước mắt nàng.
"Ngươi vốn không thuộc về hoàng cung này..." Liễu Hoán Tuyết nói đến đây, sớm đã khóc không thành tiếng, nàng hết sức quý trọng dùng đầu ngón tay nâng niu gương mặt Trì Uý, phác thảo từng đường nét như muốn khắc sâu vào lòng, nức nở nói:
"Là ta sai, hết thảy đều là lỗi của ta."
Ở trong lòng Liễu Hoán Tuyết, Trì Uý vốn nên là người tiêu sái xuất trần như trích tiên, nhưng chỉ vì nàng, mới có thể nhẫn tâm hạ đao giết vô số người, rơi vào Tu La địa ngục. Nếu không phải vì nàng, Trì Uý vẫn là bạch y nữ tử tiêu sái tuyệt trần, tự do tự tại trên cõi đời này, không bị thế tục gì ràng buộc.
"Đã nhiều năm như thế, vì sao nàng chưa bao giờ hỏi ta, ta liên tục phạm cung quy, tổn hại sinh tử của người khác, hai tay nhuốm máu, rốt cuộc là vì cái gì?" Trì Uý nhẹ giọng nói, thân thủ nhẹ xoa hai má Liễu Hoán Tuyết, thay nàng lau đi giọt nước mắt trong veo, kề sát mặt nàng:
"Ta bất quá là muốn ở hậu cung này bảo hộ nàng vạn toàn, bởi vì, nàng nếu rơi vào hiểm cảnh, chính là đưa ta đến tuyệt địa."
Cho tới bây giờ đều khôg có cái gì gọi là bất đắc dĩ, hết thảy đều do ta tự nguyện. Tựa như ngươi có thể không tiếc tính mạng quỳ gối ngoài Phượng Nghi cung, khẩn cầu Trưởng công chúa gặp mặt ngươi, ta cũng có thể vì ngươi mà nhẫn tâm vô tình, vung kiếm giết hết tất cả những người đối lập.
"Nhưng là ta không cần ngươi như vậy, ta không cần..." Liễu Hoán Tuyết hung hăng đẩy Trì Uý một phen, đáng tiếc tay nàng run rẩy lợi hại, ngay cả đẩy cũng không còn bao nhiêu khí lực.
"Ngươi đi đi, Trì Uý, ngươi nay đã là tự thân khó bảo toàn, ta đã sớm vứt bỏ ngươi."
Lời nói của Liễu Hoán Tuyết thật sự vụng về, vẻ mặt cùng động tác này đã sớm bán đứng nàng. Lời nói dối như vậy chính nàng còn không tin, lại như thế nào gạt được Trì Uý. Yên lặng nhìn bộ dáng Liễu Hoán Tuyết vẫn còn cố mạnh miệng chống đỡ, Trì Uý đột nhiên vươn tay ôm lấy sau đầu Liễu Hoán Tuyết, đầu ngón tay lướt qua từng sợi tóc mềm, cúi người hôn lên môi nàng. Nụ hôn đến đột ngột làm cho Liễu Hoán Tuyết bỗng mở to mắt, nước mắt không tiếng động lặng lẽ chảy dài, thân thể của nàng bởi Trì Uý cường hôn mà mất hết trọng tâm, may nhờ có Trì Uý ôm tới sau đầu, nàng mới có thể miễn cưỡng bám trụ. Tay nàng run run kéo ống tay áo của Trì Uý, đầu ngón tay bởi vì khẩn trương mà nàng càng túm chặt, run rẩy đến mức trắng bệch.
Cái hôn này đến rất đột ngột, lại mềm mại như vậy, tựa như lông chim ve vuốt phiến môi nàng, tựa như mưa phùn liên miên không ngừng sà xuống một hồi, Liễu Hoán Tuyết chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ mở đôi môi, tuỳ ý cho nụ hôn của Trì Uý càng xâm nhập triền miên, thẳng đến khi hô hấp của cả hai giao hoà cùng một chỗ, ngày càng sâu nặng.
Trì Uý, đã bao lâu rồi... Ngươi chưa hôn ta?
Đây nhất đình là một giấc mộng, chỉ có ở trong mộng, ngươi mới có thể ôn nhu với ta như xưa...
Triền miên truy đuổi, chí tử phương hưu.
Nụ hôn này làm Liễu Hoán Tuyết muốn hụt hơi, nàng mông lung mở mắt, chỉ thấy Trì Uý cúi đầu phủ bên tai nàng, thấp giọng nói:
"Chờ ta."
Nàng phải chờ ta, chờ ta trở lại cùng mang nàng đi.
Sẽ có một ngày, ta sẽ dẫn nàng rời khỏi hoàng cung, rời khỏi thế tục hỗn loạn này, trở về thế giới chỉ thuộc về hai ta.
Động tĩnh phía hành lang càng lúc càng lớn, lúc này nếu là không đi, sợ rằng hết thảy đều không kịp nữa. Trì Uý nghĩ, xoay người muốn rời đi, đột nhiên cảm giác được Liễu Hoán Tuyết đang ôm chặt nàng từ phía sau, liều mạng đè nén thanh âm nghẹn ngào sâu kín.
"Ta chờ ngươi. Cho nên Trì Uý, ngươi phải sống... Nhất định phải hảo hảo mà sống sót."
Tiếng bước chân ngày càng đến gần, phía ngoài vang lên một trận đập cửa, Trì Uý tránh khỏi vòng tay Liễu Hoán Tuyết, xoay người hướng đến bên cửa sổ. Bên thềm cửa sổ, nàng cuối cùng ngoảnh đầu nhìn Liễu Hoán Tuyết một cái, mà cái liếc mắt này, trông thấy vẫn là hình ảnh Liễu Hoán Tuyết cố mỉm cười chống đỡ, hô hấp của nàng bị nén chặt, đau từng khúc ruột.
"Nương nương, nương nương..." Hạ Sanh ở ngoài gõ cửa:
"Không tốt, trong đại lao vừa mới truyền đến tin tức, nói là Thái tử phi giả truyền ý chỉ của Trưởng công chúa tự ý Trì hộ vệ, nay Trưởng công chúa đang hạ lệnh phái người đi bắt Trì hộ vệ về."
Hạ Sanh nói gì đó, Liễu Hoán Tuyết căn bản là không còn nghe rõ, nàng chỉ nhìn ra cửa sổ trống rỗng, nước mắt như hồng thuỷ tràn bờ tuôn ra không ngừng. Một tay che miệng, một tay gắt gao ôm ngực, đau đớn đến không thể hô hấp.
Ta chờ ngươi.
Nhớ tới lời đáp ứng của nàng với Trì Uý, Liễu Hoán Tuyết bỗng thấy hít thở không thông, đau đớn vừa dứt, cổ họng bỗng dâng lên chút ngòn ngọt, đầu lưỡi đột nhiên nếm được một trận huyết tinh.
Nhưng Trì Uý, thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, ta lại phải thất hứa với ngươi.
Bởi vì ta, sợ là... không đợi ngươi được nữa.
Bên trong địa lao, bóng tối như một tấm màn to lớn che khuất hết tầm mắt Khương Ngưng Tuý, thẳng bên khi bên tai nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi vang lên, nàng mới quay đầu vọng theo hướng âm thanh, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy đôi mắt của Nhan Y Lam.
Vốn tưởng rằng chính mình đã phạm trọng tội tày trời như thế, Nhan Y Lam nhất định sẽ không muốn gặp nàng, nên nay thấy nàng đứng ở cửa đại lao, Khương Ngưng Tuý không khỏi giật mình, yên lặng chờ canh ngục mở cửa rồi lui ra, nàng mới thu hồi tầm mắt nhìn Nhan Y Lam đang khom người đi tới.
Sắc mặt của Khương Ngưng Túy mặc dù có chút tái nhợt, nhưng trong mắt lóe ra ánh sáng bình tĩnh, nói vậy ở trong ngục cũng trôi qua bình yên. Nhan Y Lam nhìn kỹ Khương Ngưng Túy, bất động thanh sắc đi đến trước người nàng.
Vốn ánh mắt Khương Ngưng Tuý vẫn luôn theo Nhan Y Lam, thẳng đến khi thấy người kia cử động, nàng mới mở miệng. Vốn muốn hỏi Nhan Y Lam vì sao mà đến, đáng tiếc khi nói ra lời lại thành một câu khác:
"Trì Uý đi rồi sao?"
Nhan Y Lam nhíu mi cười cười, ngữ khí không có bao nhiêu thiện ý:
"Ngươi cũng chỉ muốn hỏi ta một câu này thôi sao?"
Trả lời 'đúng' cũng không thoả, 'không đúng' cũng không thoả, Khương Ngưng Tuý mím môi, hờ hững ngẩng đầu đánh giá Nhan Y Lam. Tuy rằng trên mặt Nhan Y Lam thuỷ chung luôn mang nét cười thâm ý, nhưng là Khương Ngưng Tuý vẫn cảm thấy hôm nay Nhan Y Lam lộ ra chút khí lạnh đến thấu xương.
"Tư phóng tội phạm triều đình là tử tội." Nhan Y Lam xoay người đi đến một góc địa lao, vừa nói chuyện vừa nghiêng đầu liếc nhìn Khương Ngưng Tuý:
"Ngưng Tuý, ngươi rốt cuộc có biết hay không?"
Xem ra Nhan Y Lam là tới khởi binh vấn tội, nghĩ như vậy, Khương Ngưng Tuý bình tĩnh nói:
"Ta biết."
"Nếu đã biết, vì sao còn muốn làm như vậy?" Phượng mâu của Nhan Y Lam híp lại, thanh âm phát ra ngày càng lãnh liệt.
"Cũng chỉ vì một Trì Uý sao?"
Khương Ngưng Tuý đoán không ra rốt cuộc là Nhan Y Lam đã biết nguyên do nàng làm như vậy hay không, hay là đang ép nàng nói ra lời thật từ tận đáy lòng. Cũng không rõ những lời này đến tột cùng là có bao nhiêu phần thực, bao nhiêu phần giả. Bởi vậy, thanh âm nàng thường thường, vẫn bình đạm nói:
"Có lẽ vậy."
Vốn tưởng rằng ít nhất Khương Ngưng Tuý sẽ thẳng thắn một chút, có thể nói ra một vài lời thật lòng, nhưng Khương Ngưng Tuý rốt cuộc vẫn là Khương Ngưng Tuý, trừ phi ngươi đem nàng cắt ra làm hai mảnh, mổ xẻ tự tìm tòi nàng, bằng không ngươi vĩnh viễn đừng hy vọng rằng có thể nghe được một lời thật từ nàng.
Nghĩ như vậy, trong lòng Nhan Y Lam không kìm được mà sinh ra một chút tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng quay ngươi đi đến giá gỗ, đầu ngón tay xẹt qua từng hình cụ bày phía trên, cười nguy hiểm đến trí mạng.
"Ngưng Tuý, ngươi nói... ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?"
Cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu chỉ phản chiếu duy nhất một mảnh u quang, rơi lên những hình cụ lạnh lẽo bên người Nhan Y Lam, Khương Ngưng Tuý trong lòng căng thẳng nhưng ngoài mặt vẫn trấn định:
"Tuỳ Trưởng công chúa xử trí."
Cũng không biết có phải là ảo giác của Khương Ngưng Tuý hay không, chỉ cảm thấy lời vừa nói ra, trong mắt Nhan Y Lam chợt loé lên tia sáng, nàng tuỳ tay cầm lên một cái xích sắt, quấn ở đầu tay, hướng Khương Ngưng Tuý đi tới.
"Đây là chính ngươi nói nhé."
Vừa nói chuyện, Nhan Y Lam đã tới gần bên người Khương Ngưng Tuý, theo lời nói rơi xuống, chính là xích sắt lạnh băng quấn lấy đôi tay nàng. Khương Ngưng Tuý cả kinh, giật mình ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Nhan Y Lam cúi người đến, nàng theo bản năng muốn trốn, lại phát hiện sau lưng đã dính chặt vào vách tường, tránh cũng không thể tránh.
Nhìn Nhan Y Lam chậm rãi tới gần, Khương Ngưng Tuý hoàn toàn bị bao phủ trong bóng của nàng, cảm giác hơi thở cùng khí tức nguy hiểm của Nhan Y Lam vọt tới, Khương Ngưng Tuý khẽ nhíu mày, đang há miệng muốn bảo Nhan Y Lam buông nàng ra, không ngờ lời còn chưa kịp nói, đã nhận nụ hôn bá đạo của Nhan Y Lam.
Nụ hôn ập tới bất ngờ không kịp phòng bị mà cường thế triền miên, Khương Ngưng Tuý bị ép ngửa đầu, nếu không phải có Nhan Y Lam nâng tay ôm lấy phần gáy phía sau, chắn cho nàng không bị đập vào vách tưởng, chỉ sợ nàng thật đã bị đập đầu chết ngất rồi.
Nụ hôn ngày càng trở nên nóng như lửa, lý trí của Khương Ngưng Tuý dần dần bị cắn nuốt, đôi môi đột nhiên bị một trận đau đớn đánh úp, đem ý thức vốn tan rã của nàng hồi tỉnh trở về, mà đau đớn lạnh thấu xương ấy chính là nhắn cho Khương Ngưng Tuý một cái tin tức.
Nhan Y Lam... Tựa hồ là thật sự nổi giận....