Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 62





Nhan Quân Nghiêu thật có từng nghe nói qua, trước lúc tiên đế hấp hối đã từng sai người làm ra hai phong di chiếu giao cho Nhan Y Lam. Trong đó, một phong đã được Nhan Y Lam công bố thiên hạ vào ngày tiên đế băng hà, trên di hiếu chỉ có vẻn vẻn sắc lập Nhan Y Lam làm Trưởng công chúa, còn lại rất nhiều việc đều không nói đến.
Mà phong di chiếu còn lại theo như lời đồn đã bị Nhan Y Lam giấu đi, nhưng bất luận có tồn tại hay không, trong ba năm nay Ninh hoàng hậu cùng Nhan Y Lam chưa từng đề cập đến một chữ. Mặc dù Nhan Quân Nghiêu đã dùng hết phương pháp tìm phong di chiếu đó nhưng cũng không thu hoạch được gì. Hôm nay, phong di chiếu mà hắn tìm suốt ba năm đang xuất hiện trước mặt hắn, Nhan Quân Nghiêu không khỏi chần chừ cúi người, tay run run nhặt di chiếu lên, từ từ mở ra, đến khi nhìn thấy rõ nội dung trên đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang Ninh hoàng hậu, trong mắt viết đầy kinh ngạc.
Trên mảnh lụa vàng, cái gì cũng không có.....ngôi vị hoàng đế này, có thể là bất kỳ người nào.
Khương Ngưng Túy lúc này cũng nghiêng đầu nhìn di chiếu được Nhan Quân Nghiêu mở toang, phía trên trống rỗng, tựa hồ như đang cười nhạo hậu nhân, dùng cả đời để tranh đấu cướp giết, cuối cùng thật ra cái gì cũng không giữ được.
Thì ra phần di chiếu mà Nhan Quân Nghiêu tìm rất lâu rốt cuộc cái gì cũng không có, năng giả cư chi*, tiên đế trái lại đã nghĩ rất thông suốt. Khương Ngưng Túy nghĩ vậy, lại nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng bệch của Nhan Quân Nghiêu, đột nhiên có chút buồn cười, nhưng trái tim đông cứng siết lại, chỉ có thể mặt không thay đổi đứng ở một bên, chờ những bí mật này từng chút từng chút vạch trần.
(*người có khả năng sẽ giành được.)
Phản ứng của Nhan Quân Nghiêu hoàn toàn như Ninh hoàng hậu đã đoán trước, bà cười một tiếng, nói:
"Đây chính là phong di chiếu thứ hai mà phụ hoàng ngươi lưu lại, ngươi đã nhìn rõ ràng chưa?"
Bóp chặt di chiếu trong tay, Nhan Quân Nghiêu hai mắt nhìn chằm chằm vào mảnh lụa ánh vàng, không nói một lời
Hắn mặc dù thấy rõ nhưng hắn không nghĩ ra. Nếu di chiếu mà phụ hoàng lưu lại chẳng qua chỉ là một mảnh giấy trắng, vậy thì hoàng tỷ cần gì phải phí tâm che giấu, ba năm qua chưa bao giờ công bố.
Chẳng lẽ....chẳng lẽ....?!
Ngực giống như bị cái gì đánh trúng, Nhan Quân Nghiêu khó khăn giật giật môi, kinh ngạc nhìn phong di chiếu trống rỗng kia.
"Nhi thần....không hiểu."
"Hiện giờ ngươi phải biết, thiên hạ vốn là năng giả chi cư. Ba năm trước, Nhan Quốc đang bị ngoại quốc xâm lăng, tình thế đại hạ tương khuynh*, mà lúc đó ngươi vẫn còn nhỏ, khó có thể chống đỡ đại cục, khi đó, Đại Nhan cần chính là một minh quân chân chính dẫn dắt Nhan Quốc ra khỏi khốn cảnh, chứ không phải một Thái tử thừa kế ngôi vị danh chính ngôn thuận. Tiên đế lưu lại đế nghiệp một đời tùy hậu nhân các ngươi tranh đoạt, nhưng cũng đoán đúng ngày mà tân đế đăng cơ, trong hoàng thất nhất định sẽ nghênh đón một trận tinh phong huyết vũ, cho nên, trong rất nhiều con nối dõi, tiên đế chỉ dùng một mảnh di chiếu bảo vệ hoàng tỷ của ngươi." Ninh hoàng hậu nói đến đây, đột nhiên khẽ mỉm cười, không biết là nhớ lại cái gì, thanh âm của bà chậm rãi nhu hòa xuống:
"Tiên đế khi còn sống yêu thương hoàng tỷ của ngươi nhất, cũng coi trọng nàng nhất, mặc dù hoàng tỷ của ngươi chỉ là nhất giới nữ lưu, nhưng tiên đế đã từng chính miệng nói với ai gia, nàng có phong thái của phượng nghi, ngày sau tất thành người tài. Vì vậy, ai gia phỏng đoán, lúc tiên đế hấp hối cố ý sắc lập hoàng tỷ ngươi làm Trưởng công chúa, nhất định là hi vọng hoàng tỷ ngươi có thể giữ được mình giữa vòng tranh đấu của hoàng thất, tương lai có thể thay tân đế phụ tá giang sơn."
(*nhà tan cửa nát.)
Cả thế giới tựa như trong nháy mắt sụp đổ, lòng bàn tay của Nhan Quân Nghiêu run rẩy, di chiếu trong tay hắn cũng rơi xuống đất.
Khương Ngưng Túy nhìn về phía phong di chiếu đang nằm trên đất, nhất thời chỉ cảm thấy tấm lụa vàng này đâm vào mắt rất đau, nàng ngưng thần dời đi tầm nhìn, sự thật quá mức rõ ràng khiến lòng nàng như bị xé rách, từng chút từng chút theo chân tướng bị bóc ra mà càng thêm đau nhức.
"Nhưng ngươi có biết hoàng tỷ của ngươi tại sao lại muốn giấu kín phần di chiếu này không?" Thanh âm của Ninh hoàng hậu trong đại diện an tĩnh càng trở nên nặng nề, bà nói xong, mi mắt trở nên nghiêm lãnh, giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, thẳng tắp đâm vào trên người Nhan Quân Nghiêu, gằn từng chữ:
"Bởi vì ngươi!"
Trận mưa bên ngoài vẫn chưa từng dừng lại, ánh chớp khiến trong Ý An cung lúc sáng lúc tối, ánh ra gương mặt tái nhợt của Nhan Quân Nghiêu. Vẻ mặt của hắn từ từ đông lại, tất cả đều hóa thành một trận chấn kinh cùng không dám tin.
"Nếu thật là vì nhi thần, vậy thì ban đầu hoàng tỷ có thể nói cho nhi thần, như vậy nhi cũng không cần oán hận hiểu lầm nàng nhiều năm như vậy." Nói xong, giống như là vì tháo đi sự áy náy cùng đau đớn trong lòng, Nhan Quân Nghiêu chợt ngẩng đầu lên, cười nói:
"Hắc, cái gì mà một lòng vì nhi thần, thật ra thì cũng chỉ là ngụy biện cho việc hoàng tỷ trăm phương nghìn kế muốn lấy được đế vị của nhi thần mà thôi. Ba năm trước giữ được ngôi vị Thái tử của nhi thần, nhưng lại đem nhi thần như con tin lưu đày đến Ương Quốc, như vậy, hoàng tỷ có thể danh chính ngôn thuận cầm giữ triều chính, đây mới là mục đích thật sự của nàng ta nhỉ?"
Ninh hoàng hậu cúi đầu khẽ niết lấy chung trà, nghe được lời của Nhan Quân Nghiêu, ánh mắt bà đột ngột khóa chặt, đáy mặt xẹt qua một mạt băng lãnh, chậm rãi nói:
"Ngươi đến Ương Quốc ba năm, trong ba năm đó, những tin tức về ngươi, cách một đoạn thời gian Bắc Ương vương sẽ phái người đúng sự thật bẩm báo cho ai gia cùng hoàng tỷ của ngươi biết, nhưng đối với tất cả những chuyện ở Nhan Quốc trong những năm này, ngươi biết được bao nhiêu?"
Nhan Quân Nghiêu khẽ run, trong lòng cũng mơ hồ đã có câu trả lời, toàn bộ bàn tay cũng bất giác run rẩy. Hắn nghe được thanh âm của Ninh hoàng hậu truyền đến bên tai, không cho hắn chút cơ hội thở dốc mà lạnh lùng vang lên:
"Lúc ngươi rời đi, Nhan Quốc đã sớm không chống nổi sự xâm lược của Tùy Quốc, hoàng tỷ của ngươi chính là tiếp nhận một hoàng thất nguy ngập như vậy. Những năm này ngươi ở Ương Quốc, Quốc vương Ương Quốc có từng bạc đãi ngươi sao? Nhưng hoàng tỷ của ngươi mỗi ngày ở Nhan Quốc đều trải qua cuộc sống như đi trên băng mỏng, những điều này ngươi đã từng nghĩ đến chưa?" Nhấp một ngụm trà vào miệng, từ từ ngưng tụ thành vị đắng, Ninh hoàng hậu đặt chung trà xuống bàn, nói:
"Thái tử, ngươi nói hoàng tỷ của ngươi giấu đi di chiếu là vì tư lợi bản thân, nhưng nàng là vì ngươi đấy. Ba năm trước lúc tiên đế băng hà, nếu trực tiếp lập ngươi làm Thái tử, vậy thì công bố di chiếu là chuyện danh chính ngôn thuận. Nhưng hiện nay ngươi cũng đã biết được nội dung của di chiếu, nếu nó được công bố, nhất định sẽ khiến thiên hạ đại loạn, các hoàng tử sẽ vì đế vị này mà tàn sát lẫn nhau. Nhưng nếu không công bố, Thái tử như ngươi cho dù có thừa kế đế vị cũng sẽ là danh không chính ngôn không thuận, nhất định sẽ khiến người trong thiên hạ chỉ trích. Vạn bất đắc dĩ, nàng mới ra hạ sách này, đưa ngươi đến Ương Quốc, dụng tâm lương khổ của nàng, ngươi có biết không? Ngươi có hiểu không?"
Hai tiếng chất vấn của Ninh hoàng hậu thẳng tắp ghim vào lòng Khương Ngưng Túy, đau đớn tình chân ý thiết bên trong, nàng tựa hồ cũng có thể cảm nhận được. Bất luận Nhan Quân Nghiêu có thể biết hay không, giờ khắc này Khương Ngưng Túy quả thật đã hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Nhan Y Lam giấu đi phong di chiếu này, lựa chọn mang Nhan Quân Nghiêu đưa đến Ương Quốc như là con tin, thứ nhất là vì bảo vệ hắn, nếu quả thật Đại Nhan mất đi, hắn ở Ương Quốc xa xôi, có Bắc Ương Vương che chở, tự nhiên có thể tránh được một kiếp. Thứ hai, Nhan Y Lam cố ý tạo ra lời đồn nàng cùng Nhan Quân Nghiêu bất hòa, khiến cho người trong thiên hạ lầm tưởng nàng cố ý hãm hại Nhan Quân Nghiêu, mục đích chính là vì để bản thân có thể leo lên đế vị, nắm giữ hoàng quyền, như vậy, tất cả mọi người nhất định sẽ phỏng đoán, nàng sở dĩ chậm chạp không muốn công bố di chiếu, tất cả là bởi vì muốn chèn ép người làm Thái tử như Nhan Quân Nghiêu, như vậy, cũng sẽ không có người hoài nghi nội dung của phần di chiếu này.
Ngôi vị Thái tử của Nhan Quân Nghiêu mới có thể làm danh chính ngôn thuận, phần di chiếu không thể bị người ngoài biết kia mới có thể không khiến bất kỳ ai hoài nghi.
Tất cả đều đã rõ ràng rồi. Nhan Y Lam dùng hết thủ đoạn, dùng hết âm mưu quỷ kế, chỉ vì bảo hộ đệ đệ duy nhất của nàng. Nếu không phải như vậy, hôm nay người có khả năng nhất leo lên đế vị chỉ còn lại Ngô vương, y theo tính tình tâm ngoan thủ lạt của hắn, cho dù e ngại di chiếu của tiên đế không thể động vào Nhan Y Lam, nhưng Nhan Quân Nghiêu, cái đinh trong mắt này, hắn nhất định sẽ không giữ trên đời. Có lẽ Nhan Y Lam chính là đã liệu định được tất cả, cho nên mới không tiếc để Nhan Quân Nghiêu hiểu lầm, không tiếc bị người đệ đệ mà nàng thương yêu nhất oán hận, nhưng lại không thể không làm như vậy.
Giờ khắc này Nhan Quân Nghiêu có lẽ cũng đã hoàn toàn hiểu ra, hắn ngây người mở to đôi mắt nhìn di chiếu trống rỗng trước mắt, thân thể run rẩy giống như cành cây khô trong giá rét, dường như lúc nào cũng sẽ lảo đảo ngã xuống đất. Phía sau có vài đạo sấm sét đánh đến, hắn lại giống như không nghe thấy, đôi mắt đỏ bừng vô thần
"Ngươi là đệ đệ của nàng! Thân đệ đệ mà nàng thương yêu hai mươi năm, bảo vệ hai mươi năm đấy!" Thanh âm của Ninh hoàng hậu đã khó tiếp tục duy trì lãnh tĩnh của bản thân, mỗi một chữ đều mang theo run rẩy như đang khóc.
"Nàng tình nguyện lưng đeo tiếng xấu của thiên hạ, cũng muốn bảo hộ đế vị này cho ngươi, nhưng Thái tử, ngươi lại lấy điều này làm lợi kiếm, ba lần bốn lượt đâm vào tim của nàng. Nếu tiên đế có mắt, làm sao có thể tha thứ cho nghiệt chướng ngu muội vô tri này đây!"
Chân tướng không ngờ lại đến một cách đau thấu tâm can, không kịp đề phòng như vậy, tựa hồ không thể chịu nổi bất kỳ một chút trọng lượng nào nữa, Nhan Quân Nghiêu tê liệt ngã xuống trên y tháp, tay của hắn nắm thật chặt tay vịn hai bên, đầu ngón tay siết chặt tay cầm bằng gỗ, hai mắt đỏ như lửa, từ trong cổ họng phát ra một tiếng gào thét trầm thấp.
Ký ức đã lâu không nguyện nghĩ đến, giờ khắc này dồn dập tràn vào đầu hắn.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến buổi tối năm mười tuổi.
Bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ, đêm đó là ngày giao thừa. Trong cung tổ chức gia yến, các công chúa hoàng tử tề tụ đầy đủ, nhưng hắn lại cảm thấy cực kỳ nhàm chán, trì hoãn trong thâm cung chậm chạp không muốn dự tiệc, ầm ĩ đòi xuất cung. Nãi nương không có cách nào, lại không dám kinh động hoàng thượng, không thể làm gì khác hơn là báo việc này với hoàng tỷ.
Vốn tưởng rằng nhất định sẽ bị hoàng tỷ trách mắng một phen, lại không ngờ đến nàng không nói hai lời đã mang hắn tránh khỏi cấm vệ dày đặc, lén lút chạy khỏi hoàng cung.
Lâm An thành ban đêm huy hoàng sầm uất, lại là ngày giao thừa, đường chính đầy ấp người, khắp nơi đều là tiếng huyên náo, vô vàng gương mặt cứ thế lướt ngang qua bọn họ, thần thái chân thật, các loại đèn lồng đỏ đủ mọi dáng vẻ treo ở hai bên đường, mọi người kết bạn du thưởng, đăng hỏa huy hoàng.
Nhan Quân Nghiêu chưa bao giờ ra khỏi cung, cho nên hắn đứng ngẩn trong đám người, bất tri bất giác bắt đầu có chút tay chân luống cuống. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều người như vậy, lại bị vây chặt trong đám đông, hắn cùng tất cả mọi người hiện giờ đều giống nhau, không có thân phận, không có địa vị, cũng không có nghi kỵ.
Nhan Y Lam cầm tay hắn cùng đi, Lâm An thành đăng hỏa sáng choang, bóng người tấp nập, hắn mơ hồ kéo lấy tay Nhan Y Lam, rất sợ bị tách khỏi nàng. Đột nhiên, hắn thấy Nhan Y Lam quay đầu hướng đến hắn phô ra một nụ cười rực rỡ, tuyệt sắc dung nhan ánh ra đăng hỏa đầy đường, trong nhất thời còn hơn cả tất cả lưu quang tuyệt trần.
"Sau này, đây chính là thiên hạ của ngươi."
Nhan Quân Nghiêu nghe vậy, lại nhìn phiến Lâm An thành náo nhiệt này, đột nhiên có chút kích động cùng mong đợi.
Mà những lời này, hôm nay nghĩ đến, hoàng tỷ của hắn rốt cuộc chưa bao giờ quên, mà người chân chính quên đi ---- chính là hắn!
Có lẽ hoàng tỷ đã từng muốn nói cho hắn tất cả, có lẽ hoàng tỷ chọn đêm giao thừa sai ngươi đưa hắn trở lại, chính là muốn nói cho hắn biết nàng đã từng nói qua những lời này, muốn cho hắn biết tất cả chân tướng.
Hắn còn nhớ đêm giao thừa mà hắn trở về Đại Nhan, hoàng tỷ thiết yến quần thần, ở dưới cửa thành thay hắn đón gió tẩy trần.
Cảnh sắc Lâm An thành đêm đó cũng giống như năm hắn mười tuổi, khắp nơi treo đầy đèn lồng đỏ, khiến cả tòa cung điện một mảnh chói mắt.
Trong tiếng người náo nhiệt, hoàng tỷ của hắn một thân phượng y đỏ thẫm phất phới, im lặng đứng dưới đèn lồng nhìn hắn vào thành. Hắn luôn chưa từng nói với hoàng tỷ, trong biển người đêm đó, nhưng hắn chỉ cần một ánh mắt đã nhìn ra nàng, hoàng tỷ của hắn cho đến bây giờ đều là người nổi bật nhất, rực rỡ nhất.
Hắn thuận theo chỉ thị của hoàng tỷ đi đến, nhìn thấy hoàng tỷ của hắn đem đèn lồng trong tay đưa đến, nói:
"Thái tử, hôm nay chính là đêm giao thừa đấy."
Nhưng mà, hắn chỉ lạnh lùng cầm ngọn đèn lồng kia ném xuống đất, cắn răng nghiến lợi nhìn hoàng tỷ, gằn từng chữ:
"Hoàng tỷ quả thực không cần giả vờ, đêm giao thừa cái gì, đêm đoàn viên cái gì, trong mắt của hoàng tỷ làm sao có nửa điểm thân tình để nhớ chứ?"
Đèn lồng rơi xuống đất, giấy đỏ bốc cháy, ngọn lửa nhanh chóng đốt sạch, phút chốc đã trở thành tro bụi. Giữa ánh lửa lay động, hắn nhìn thấy trong mắt hoàng tỷ rõ ràng lướt qua một chút bất đắc dĩ, dưới buổi đêm náo nhiệt này, lại yên tĩnh biến mất.
Có lẽ hoàng tỷ muốn nói cho hắn biết, hắn đã trưởng thành. Không còn là thiếu niên lỗ mãng trong trí nhớ của nàng nữa, hắn trở nên trầm ổn, nội liễm, cho dù những thứ này đồng sinh đồng tốn với sự oán hận, nhưng không sao, nàng vẫn rất vui.
Có lẽ hoàng tỷ muốn nói cho hắn biết, nhìn thấy hắn bình yên, nàng rất vui vẻ.
Có lẽ...
Nhưng hoàng tỷ của hắn chỉ khom người, muốn nhặt lên đèn lồng đã bị ánh lửa chiếm mất, lại tựa hồ phát giác đã không kịp nữa, nàng liền thu tay về, nhìn chằm chằm ánh lửa đỏ bừng, lẩm bẩm:
"Ngươi cần phải hận ta." Nói xong, vẻ mặt bất đắc dĩ cùng hỗn loạn của hoàng tỷ thoáng chốc đã biến mất, chỉ lưu lại mạt thản nhiên vô tình.
"Ta đã không dung nạp được ngươi, ngươi hận ta, cũng là đương nhiên."
Khương Ngưng Túy yên lặng nhìn Nhan Quân Nghiêu đang rơi vào trầm tư, nàng thu hồi tầm mắt, bước vài bước đến gần Ninh hoàng hậu, chậm rãi hành lễ một cái, sau đó đứng dậy bước khỏi Ý An cung.
"Ngưng Túy." Ninh hoàng hậu trầm giọng gọi nàng lại, thanh âm thanh lãnh lại chân thành.
"Ngươi biết, mục đích ai gia gọi ngươi đến sao?"
Khương Ngưng Túy dừng bước, lấy lại tinh thần ngẩng đầu nhìn Ninh hoàng hậu, nói:
"Ta sẽ không rời khỏi nàng, bất luận nàng muốn làm gì, ta cũng sẽ không để nàng một mình."
"Rất tốt." Ninh hoàng hậu nhìn Khương Ngưng Túy, trong mắt lộ ra vui vẻ cùng an tâm, lúc bà nói chuyện, thanh âm đều băng lãnh cùng nghiêm túc, nhưng chỉ có lời này, mới rốt cuộc mang theo nhiệt độ.
"Ai gia không biết, hôm nay còn gì có thể khiến nàng cao hứng, cũng không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng ai gia biết, trong lòng nàng có ngươi, cho nên ai gia nghĩ, đáp án này, có lẽ ngươi biết. Ai gia rất muốn làm chút gì đó cho nàng, ngươi có thể thay ai gia làm được không?"
Khương Ngưng Túy rũ mắt, nàng cung kính hành lễ một cái, nói:
"Ta có thể."
Bởi vì ta biết, cả đời này, ta sẽ không rời bỏ nàng. Cũng không có khả năng rời bỏ nàng.