Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 61




Ánh mắt của Ninh hoàng hậu sáng quắc, tựa như muốn từ trên người Nhan Y Lam tìm ra một đạo dấu vết.
Nhan Y Lam nhớ đến ba năm trước, lúc tiên hoàng lâm chung đã từng đầy yêu thương cùng hổ thẹn kéo tay nàng, nói với nàng rằng: Bài hát xướng trong mây, luôn là khúc cao ít người họa, ngày sau trở thành quân vương, tọa ủng thiên hạ, đồng thời cũng sẽ mất đi tất cả những thứ mà người bình thường đều có. Vĩnh viễn đừng vọng tưởng có được sự cảm thông. Bởi vì quân lâm thiên hạ, từ trước đến nay đều là đứng nơi đầu sóng ngọn gió, không có quyền lợi thay mình biện giải.
Nhưng nàng không nghĩ ra, tại sao ngay cả mẫu thân của nàng đều chưa từng chân chính thông cảm cho nàng.
Từ trong hồi ức tỉnh lại, Nhan Y Lam đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, không liên quan đến vết thương trên người, nàng chỉ là sinh ra một trận mệt mỏi từ đáy lòng.
"Nếu không phải nhìn ở Trì Úy là hài tử của phụ hoàng cùng Liên phi, những năm này, y theo những tội mà nàng phạm, mẫu hậu cảm thấy nàng có mấy cái mạng để bồi tội?"
Thật ra Ninh hoàng hậu cũng không phải hoàn toàn không biết tình hình, những năm này mặc dù bà biết được Trì Úy là người của Thái Úy vào cung, nhưng số lần cả hai gặp mặt cũng không nhiều, chỉ vỏn vẹn vài lần, nhưng cũng không thường đối mặt. Nhưng cũng không đại biểu bà không biết gì về chuyện của Trì Úy. Vài lần nghe được tên của Trì Úy cơ hồ đều không tách khỏi chuyện Liễu Hoán Tuyết cầu tình. Về sau, bà phái người đi sâu vào điều tra Trì Úy, mới hiểu những năm gần đây nàng là tâm phúc của Liễu Hoán Tuyết, vì Thái tử diệt trừ những người đối lập, ở hậu cung gây sóng gió, những thứ này đều dựa vào sự sủng ái của Thái tử với Liễu Hoán Tuyết mà được thu xếp ổn thỏa.
Dĩ nhiên, Thái tử cuối cùng cũng không phải người chân chính chủ đạo tình hình trong cung, nếu không phải Nhan Y Lam nhìn ở phân thượng Hoàng hậu, nhiều mặt kiềm chế, Trì Úy quả quyết không cách nào sống đến bây giờ.
Đạo lý này, Ninh hoàng hậu có thể nghĩ thông suốt, nhưng bà vẫn không đoán ra ý định của Nhan Y Lam, vì vậy bà liễm mi nói:
"Nghe ý của Trưởng công chúa, ngươi định xử trí nàng thế nào?"
"Thật ra thì, Trì Úy vốn có thể không chết." Nhan Y Lam đột nhiên cong môi, nụ cười cũng không thấy có bao nhiêu vui thích, trái lại lộ ra chút mỉa mai cùng tự giễu:
"Chỉ tiếc, trong mắt mẫu hậu cùng tất cả mọi người, nhi thần cũng chỉ là một quân vương lãnh huyết vô tình ngồi trên đế vị."
Ban đầu Nhan Y Lam triệu Trì Úy đến, hỏi nàng có nguyện ý gả cho Lục hoàng tử hay không, chính là mượn chuyện này giáng tội cho Trì Úy, tìm cơ hội trục xuất nàng ra khỏi cung. Dẫu sao, bất luận là vì tình cảm giữa Liễu Hoán Tuyết cùng Trì Úy hay là muốn làm suy yếu quyền lực của Thái Úy, Trì Úy đã không thể tiếp tục ở lại trong cung nữa. Đáng tiếc, người ngoài không thể đọc hiểu tâm tư của nàng, ngay cả Ninh hoàng hậu cũng không cách nào thông cảm dụng tâm lần này của nàng. Chuyện này càng ngày càng nghiêm trọng, đã ầm ĩ đến mức mọi người đều biết. Bách quan trên dưới trong triều cũng đang âm thầm chú ý đến, nàng bất luận thế nào cũng không bao che được Trì Úy.
Bàn tay cầm phật châu run lên bần bật, nội tâm của Ninh hoàng hậu mơ hồ đau, phật châu trong tay cũng thuận thế rơi xuống đất, phát ra tiếng vang băng lãnh. Áp chế tâm tình trong lòng, Ninh hoàng hậu cực lực lãnh tĩnh nói:
"Nếu trả lại trong sạch cho Liên phi, vậy thì Trì Úy có lẽ có thể...."
"Chuyện này đã qua hơn hai mươi năm, những quan viên ban đầu biết chuyện đa phần đều đã xuất cung, cho dù vẫn có thể tìm được người, trả lại trong sạch cho Liên phi, nhưng lại lấy cái gì để chứng minh thân phận của Trì Úy?" Nhan Y Lam lạnh lùng cắt lời của Ninh hoàng hậu, phân tích rõ ràng.
"Huống chi, lúc đầu vụ án của Liên phi là do mẫu hậu định tội, hôm nay nếu thật muốn lật lại án, vậy thì tội danh hãm hại lương phi này lập tức sẽ rơi vào trên đầu mẫu hậu. Những chuyện này, mẫu hậu đã từng nghĩ đến chưa?"
Nói đến nói lui, hiện nay Trì Úy đã chỉ có một con đường chết. Nhan Y Lam cho dù có lòng lưu nàng một mạng cũng không khỏi cố kỵ miệng lưỡi thiên hạ mà xử nàng có tội.
Ninh hoàng hậu cứng người ngồi trên ghế thất thần, miệng lẩm bẩm:
"Là ai gia làm sai rồi..."
"Thiên hạ này, vốn cũng không có cái gì gọi là đúng sai." Nhan Y Lam dời đi tầm mắt, gác ở đồ án phượng hoàng tung bay trên bức bình phong đối diện, thanh âm trầm thấp lại xa xôi.
"Tất cả đúng sai, chẳng qua cũng chỉ là kết quả sau khi đã cân nhắc thiệt hơn mà thôi."
Trong Tê Loan điện nghênh đón một trận trầm mặc, Khương Ngưng Túy đứng bên ngoài điện, thần sắc ngây ra, đến khi nàng nghe được tiếng bước chân phía sau mà hồi thần, phát giác lòng bàn tay của mình đã lạnh băng run rẩy, ly trà trên khay bởi vì run mà phát ra tiếng va chạm vang dội.
Nhan Quân Nghiêu sãi bước đến Tê Loan điện, thái giám cùng thị vệ phía sau không cản được, lại không dám cường ngạnh ngăn chặn, chỉ có thể một đường đuổi theo phía sau hắn.
Khương Ngưng Túy đầu tiên là nhanh chóng dùng thần sắc ra hiệu cho thái giám cùng thị vệ phía sau, tiếp đó liền dùng thân người chặn ngang phương hướng của Nhan Quân Nghiêu, hành lễ nói:
"Tham kiến Thái tử."
Thanh âm của Khương Ngưng Túy đã đổi đi nội liễm những ngày qua, lộ ra mấy phần vang dội, bảo đảm có thể rõ ràng truyền vào Tê Loan điện, để Nhan Y Lam cùng Ninh hoàng hậu nghe thấy.
"Tránh ra."
Tiếng quát mắng của Nhan Quân Nghiêu thấu ra phẫn nộ, một tiếng quát này khiến Khương Ngưng Túy nhận ra cảm xúc của hắn không giống khi xưa, không khỏi ngẩng đầu quan sát. Chỉ thấy sắc mặt hắn xanh mét, ung dung hoa quý khi trước đã hoàn toàn không thấy, chỉ còn lại một mảnh nộ hỏa đang cháy.
Đây là lần đầu tiên Khương Ngưng Túy nhìn thấy dáng vẻ nổi giận của Nhan Quân Nghiêu, không biết vì sao hắn lại tức giận như thế, Khương Ngưng Túy không kịp suy nghĩ, trong đầu nàng chợt lóe lên một cái, chỉ biết một điều, nàng hoàn toàn không thể để cho một Nhan Quân Nghiêu mất lý trí tiến vào đại điện.
"Mẫu hậu hiện giờ đang ở trong điện trò chuyện cùng Trưởng công chúa, Thái tử nếu là..."
Lời Khương Ngưng Túy còn chưa dứt, chỉ nghe 'ầm' một tiếng, chiếc khay trong tay nàng đã bị Nhan Quân Nghiêu vung tay hất văng xuống đất, ly trà vỡ tan, phát ra thanh âm chói tai.
"Đừng mang mẫu hậu đến áp ta." Nhan Quân Nghiêu đỏ mắt quát lên.
"Ta bảo ngươi tránh ra."
Giống như một con dã thú bị thương nổi cơn thịnh nộ, Nhan Quân Nghiêu trước mắt đã không còn nửa điểm lý trí, Khương Ngưng Túy chưa từng nhìn thấy hắn không bận tâm dáng vẻ như vậy, trong lòng âm thầm kinh hãi nhưng vẫn tiếp tục ngăn trước người hắn, từng câu từng chữ trấn định thốt ra.
"Không có ý chỉ của mẫu hậu cùng Trưởng công chúa, thứ cho ta không thể tòng mệnh."
Nhan Quân Nghiêu nâng tay liền muốn đẩy Khương Ngưng Túy ra, đột nhiên cánh cửa phía sau lại vang lên tiếng 'két' nhẹ, Khương Ngưng Túy quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh Nhan Y Lam chậm rãi từ bên trong hiện ra, chút hơi thở treo trên ngực theo đó rơi xuống, nhưng một giây sau lại không nhịn được mà thần kinh căng thẳng, đáy lòng bắt đầu nảy sinh lo lắng.
Cái loại lo lắng cùng khẩn trương này, còn không bằng một mình Khương Ngưng Túy đối mặt với Nhan Quân Nghiêu lại dứt khoát tự tại hơn nhiều. Tựa hồ ẩn ẩn nhận ra lần này Nhan Quân Nghiêu đến không phải chuyện nhỏ, phút chốc Khương Ngưng Túy có một loai xung động, hận không thể đẩy Nhan Y Lam vào điện, tốt nhất là có thể khóa trái nàng bên trong, như vậy có lẽ mới vĩnh viễn không bị thương tổn.
Nhan Y Lam sắc mặt lãnh ngưng, thần tình không giận tự uy. Nàng mở cửa, tầm mắt chuyển một vòng trên người Khương Ngưng Túy, ngay sau đó lại rơi vào trên người Nhan Quân Nghiêu, mắt phượng ẩn một tia lãnh liệt, trầm giọng nói:
"Chuyện gì đáng giá Thái tử hô to gọi nhỏ như vậy?"
"Ngươi đã làm gì với Hoán Tuyết?" Nhan Quân Nghiêu nhìn Nhan Y Lam vẫn đạm định trước mắt, lửa giận không khỏi bốc lên, hắn ép đến gần Nhan Y Lam mấy bước, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt trầm định uy nghi của Nhan Y Lam, hắn lại ngừng bước cách nửa thước trước người nàng, chất vấn:
"Lúc ta rời đi, Hoán Tuyết vẫn còn an ổn đứng bên ngoài Phượng Nghi cung, tại sao nàng vừa về đến Đông cung lại đột nhiên bất tỉnh, ngay cả Thái y cũng không chẩn ra bệnh?"
"Xem ra Thái tử cần phải về cùng Thái phó từ từ học lại, tôn ti hữu tự, chữ 'tôn' này rốt cuộc viết thế nào." Đối mặt với sự nghi ngờ của Nhan Quân Nghiêu, ánh mắt Nhan Y Lam thoáng lạnh, lập tức trở nên bén như đao phong, nàng lạnh lùng nói:
"Bản cung nếu muốn giết nàng, chỉ cần một cái tội danh là đủ rồi, đâu cần dùng thủ đoạn hao tổn tâm cơ như vậy?"
Như là nghe được chuyện cực kỳ đáng cười, Nhan Quân Nghiêu cúi đầu trầm giọng bật cười, sau đó, hắn ngẩng đầu lên, nói:
"Hoàng tỷ nhiều thủ đoạn tâm kế, người ngoài há có thể đề phòng chứ? Khiến cho một người vô thanh, vô tức chết đi, đây chẳng phải là thủ đoạn mà hoàng tỷ thường dùng sao?"
"Thái tử." Khương Ngưng Túy nhẹ cau mày, nàng xoay người hướng Nhan Quân Nghiêu, nói:
"Từ đầu đến cuối, người ở bên ngoài Phượng Nghi cung tiếp xúc cùng Trắc phi, cũng chỉ có mình ta. Hiện giờ Trắc phi đột nhiên hôn mê, mặc dù chưa biết nguyên nhân, nhưng Thái tử quả thực không nên đổ oan Trưởng công chúa."
"Đổ oan?" Ánh mắt của Nhan Quân Nghiêu hiện lên một tia ngoan lệ, cười càng tùy ý.
"Ngưng Túy, sợ là sau khi ngươi mất trí nhớ, ngay cả đầu óc cũng hồ đồ luôn nhỉ? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ban đầu tỷ tỷ tốt của ngươi, Sơ Ảnh tướng quân danh chấn tứ phương, ngươi có biết nàng chết thế nào không?"
Sơ Ảnh...tướng quân?
Lòng Khương Ngưng Túy chợt trầm xuống, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Y Lam, tựa hồ muốn chứng thực cái gì, nhưng lại chỉ thấy thần tình đầy lãnh đạm của Nhan Y Lam, tựa như muốn dung nhập vào hôn ám bên trong đại điện, vẻ mặt càng mơ hồ.
"Trận chiến Nhan – Tùy ba năm trước, tỷ tỷ ngươi phụng mệnh đóng giữ một đạo phòng tuyến cuối cùng ở kinh thành. Hôm đó, đại quân Nhan – Tùy gặp nhau, quân đội Nhan Quốc dựa vào địa hình hiểm trở ngoan cường chống cự, dần dần rơi xuống hạ phong. Tỷ tỷ ngươi vốn dĩ không cần phải chết, tình thế địch ta rõ ràng như vậy, nàng chỉ cần tạm thời rút lui là có thể tránh được một kiếp. Nhưng ngươi có biết, nàng tại sao lại chết không?" Nhan Quân Nghiêu đột nhiên đáng sợ cười một tiếng, hắn nâng tay chỉ sang Nhan Y Lam, mang theo một tia trả thù khoái cảm, nói tiếp:
"Cũng bởi vì hoàng tỷ tham sống sợ chết, cho nên hạ lệnh phong tỏa cửa thành, nhốt tỷ tỷ ngươi bên ngoài, mặc cho nàng mang theo quân đội tự sinh tự diệt, cuối cùng mặc dù liều mình đánh lui quân Tùy, giữ được cửa thành, nhưng toàn quân của tỷ tỷ ngươi đều chết hết, ngay cả nàng cũng không tránh khỏi một kiếp."
Sự thật quá mức thẳng thừng áp đến Khương Ngưng Túy không thở nổi, tầm mắt của nàng vẫn dừng trên người Nhan Y Lam, tựa như muốn chứng thực gì đó, không nghĩ nàng lại nhìn thấy khóe môi cong cong tự giễu tịch mịch, cùng vẻ mặt tịch đạm đến cực điểm kia.
Chuyện ba năm trước, Khương Ngưng Túy không thể nào tham dự, cho nên tự nhiên không cách nào hiểu thấu đáo thật giả trong đó. Nhưng có một chuyện, Khương Ngưng Túy biết rõ, lời này của Nhan Quân Nghiêu duy chỉ có một điểm, nàng bất luận thế nào cũng không tin. Bất cứ ai đã thấy qua sự trấn định lãnh liệt không sợ sinh tử trong mắt của Nhan Y Lam, cũng sẽ không tin tưởng nàng ấy sẽ vì tham sống sợ chết mà làm ra chuyện như vậy.
"Đủ rồi."
Thanh âm ngăn chặn này không hề vang dội, thậm chí không có quá nhiều cảm xúc, nhưng lại lạnh lùng từ trong điện truyền đến, thiên sinh lập tức có thể khiến tất cả mọi người sợ run.
Ninh hoàng hậu từ bên trong bước ra, ánh mắt lẫm nhiên, rõ ràng chưa hề đặc biệt nhìn bất kỳ một người nào nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy, dường như bị ánh mắt của bà phong tỏa lại, luống cuống đến không nơi lẩn trốn.
"Thái tử lo lắng Trắc phi, ai gia cùng Trưởng công chúa có thể hiểu, nhưng tuyệt không thể quên quy củ." Ninh hoàng hậu xoay người nhìn sang Nhan Quân Nghiêu, ngữ khí tuy vẫn ngữ trọng tâm trường*, nhưng ánh mắt không khỏi lộ ra cảnh cáo.
"Lần này xuất ngôn bất tốn*, ai gia cùng Trưởng công chúa có thể lượng ở ngươi quan tâm sẽ bị loạn, cho nên không nhắc chuyện cũ, ai gia không hi vọng có lần sau nữa. Thái tử, ngươi nghe rõ chưa?"
(*nói năng lỗ mãng; nói năng không lễ độ.)
Nhan Quân Nghiêu khẽ run, chỉ cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình quấn thân, hắn ngẩn ra một chút, sau đó liền biết Ninh hoàng hậu rõ ràng là muốn tránh chuyện phiền phức, vì vậy cuồng vọng bật cười.
"Mẫu hậu vì sao không cho phép nhi thần nói tiếp?" Hắn nói xong, xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía Nhan Y Lam.
"Là sợ nhi thần càng nói ra nhiều sự thật, để tất cả mọi người trong cung này biết, nữ nhi tốt của mẫu hậu tâm ngoan thủ lạt thế nào, không cố niệm thủ túc tình thân ra sao à?"
"Thái tử, ai gia bảo ngươi câm miệng!"
"Vì sao nhi thần phải câm miệng?" Nhan Quân Nghiêu hoàn toàn bộc phát, oán hận chôn giấu trong tim những năm qua, hôm nay toàn bộ đều phun ra hết. Hắn đã không quan tâm sinh tử, thậm chí có một tia sung sướng.
"Chẳng lẽ mẫu hậu còn sợ người biết được, ban đầu là hoàng tỷ giấu đi di chiếu của phụ hoàng, cướp lấy ngôi vị hoàng đế của nhi thần sao? Đúng rồi, lúc đó khi phụ hoàng lâm chung, chỉ có một mình hoàng tỷ thị phụng bên cạnh, ai biết được khi đó đã xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng đột nhiên bạo tễ, hoàng tỷ lại luôn giấu giếm di chiếu, trong đó chẳng lẽ có bí mật gì mà không thể cho người biết sao?"
"Chát."
Lời của Nhan Quân Nghiêu ngừng lại, Khương Ngưng Túy bỗng dưng nín thở, tất cả huyết dịch tựa hồ đều nghịch lưu. Nàng mở to mắt nhìn gương mặt Nhan Quân Nghiêu bị đánh lệch sang bên, lai nghiêng đầu nhìn Nhan Y Lam thản nhiên thu tay về, ngây người tại chỗ.
Tất cả cung nhân lập tức luống cuồng quỳ rạp xuống, sắc mặt tái nhợt, ngay cả hô hấp cũng cẩn cẩn thận thận. Tất cả thanh âm cũng đều bị đọng lại, chỉ có tiếng mưa rơi lọt vào tai, như lũ không dứt.
Dưới tia chớp, vẻ mặt của Nhan Y Lam trở nên lạnh lùng chưa từng có:
"Có biết, bản cung vì sao đánh ngươi không?"
Gương mặt của Nhan Quân Nghiêu vẫn giữ tư thế nghiêng một bên, có một dòng đỏ thẫm chảy ra từ khóe miệng, theo khóe môi mím chặt một đường rơi xuống, uốn khúc ra một đạo dấu vết nhìn mà thấy giật mình. Hắn không nói lời nào, ánh mắt đã từ từ ngưng kết, là hận ý khắc vào cốt tủy.
Mạt vẻ mặt của Nhan Quân Nghiêu phút chốc đâm đau đôi mắt Nhan Y Lam. Nàng chậm rãi nhắm mắt, đến lúc mở ra lại không hợp thời cười lên:
"Ngươi có phải luôn muốn nghe bản cung nói vài lời thật đúng không?" Nhan Y Lam cúi người gần đến bên tai Nhan Quân Nghiêu, nhẹ giọng nói:
"Có đôi lúc, bản cung thật hi vọng, đệ đệ của mình không phải ngươi."
Một chút không biết làm sao cuối cùng trong mi mắt vô thanh biến mất, Nhan Y Lam nói xong, cứ thế thẳng người rời khỏi Tê Loan điện.
Lúc này bên ngoài mưa to như trút nước, một thân phi y nhập vào màn mưa, như ngọn lửa nhiễm nửa bầu trời.
"Thái tử, theo ai gia hồi Ý An cung." Thanh âm của Ninh hoàng hậu vang lên bên cạnh, Khương Ngưng Túy lại tựa như không nghe thấy, nàng tiện tay cầm lấy cây dù trong tay cung nữ, muốn đuổi theo phương hướng của Nhan Y Lam.
"Còn có ngươi, cũng theo ai gia cùng nhau trở về."
Bước chân miễn cưỡng bị kéo lại, Khương Ngưng Túy quay đầu, nhìn Ninh hoàng hậu thần sắc ngưng trọng đang nhìn nàng, một khắc kia lời nói ra khỏi miệng bà cũng không cho phép bất kỳ sự từ chối nào.
Bích Diên lúc này bung dù đuổi theo Nhan Y Lam. Khương Ngưng Túy nhìn thân ảnh của Bích Diên cũng từ từ biến mất trong màn mưa, nàng quay đầu im lặng nhìn Ninh hoàng hậu, cuối cùng hành lễ nói:
"Vâng."
------
Một đường đi theo Ninh hoàng hậu về Ý An cung, từ từ bước vào điện. Khí tức trầm muộn trang trọng bên trong tựa như muốn ép đến Khương Ngưng Túy thở không thông, nàng hơi có chút xuất thần nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, đáy lòng lại tràn ngập hình ảnh Nhan Y Lam dung nhập vào trong màn mưa.
Ninh hoàng hậu ngồi xuống chủ tọa, bà lãnh mâu nhìn Nhan Quân Nghiêu, từ trong tay áo cầm ra một tấm lệnh bài, đưa cho nội quan phía sau.
"Truyền khẩu dụ của ai gia, mang di chiếu của tiên đế đến."
Vừa dứt lời, Khương Ngưng Túy nhìn thấy Nhan Quân Nghiêu bên cạnh chợt ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt khiếp sợ cùng nghi ngờ.
"Ngươi không phải vẫn luôn tìm phần di chiếu của tiên đế sao?" Ninh hoàng hậu nhận lấy hộp gấm đen huyền từ tay nội quan, từ từ mở ra, cấm lấy di chiếu đặt bên trong, diện vô biểu tình ném xuống trước mặt Nhan Quân Nghiêu.
"Hôm nay ai gia sẽ để ngươi chính mắt nhìn một chút, cũng để ngươi biết, hoàng tỷ của ngươi rốt cuộc tâm ngoan thủ lạt thế nào."
Chiếu thư theo lời Ninh hoàng hậu rơi xuống, chậm rãi lăn mấy vòng, chạm đến bên chân Nhan Quân Nghiêu.