Nhan Y Lam một đường bước nhanh về phía trước, nhịp bước luôn ung dung giờ lại nhanh như sao rơi, Khương Ngưng Túy dần dần bị rơi xuống phía sau.
Các cung nhân đã sớm đốt đèn trong Tê Loạn điện, nháy mắt Nhan Y Lam đẩy cửa, lực đạo lăng liệt, ánh nén bị ảnh hưởng bởi sức gió, chợt lay động rung chuyển, đánh vỡ trầm tịch trong điện.
"Tất cả lui ra."
Tựa hồ đã lâu chưa từng nghe thanh âm trầm thấp băng lãnh như vậy của Nhan Y Lam, các cung nhân rối rít khom người lui ra, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ mà phóng nhẹ.
Cửa điện một lần nữa được khép lại, Nhan Y Lam xoay người, nhìn thấy một đôi mắt không gợn sóng không sợ hãi của Khương Ngưng Túy, hai người cứ thế đối mặt nhau, nàng nhất thời không nói chỉ trầm mặt cùng Khương Ngưng Túy nhìn nhau, vô thanh giằng co dần dần áp đi tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, chỉ còn tiếng tách tách vang lên từ những cây nến bị đốt cháy.
So sánh trầm mặc, Khương Ngưng Túy tuyệt đối là một người lão luyện. Nhan Y Lam lui người ngồi vào trên tháp, nhẹ liếc mắt đến Khương Ngưng Túy, hỏi:
"Không lời nào muốn nói?"
Khương Ngưng Túy nghĩ nghĩ, lắc đầu một cái, ngay sau đó lại gật đầu một cái:
"Là ta làm thiếu thỏa đáng."
"Cũng không có gì không thỏa đáng." Nghe Khương Ngưng Túy hiếm khi tháo đi băng lãnh trong ngữ khí, nhiều hơn chút chân thành. Đôi hàng mi đang cau lại của Nhan Y Lam nhẹ giãn ra.
"Chuyện trong triều, cho đến bây giờ chưa từng có chu toàn tuyệt đối."
Bàn tay xuôi bên người Khương Ngưng Túy khẽ động, không nói thêm gì nữa.
Nhan Y Lam tuyệt đối có lý do trách cứ nàng, thậm chí trừng phạt nàng cũng không quá đáng. Vốn cho là lần tức giận này của Nhan Y Lam chính là vì việc này, nhất định sẽ mắng nàng làm việc lỗ mãng, nhưng cũng không biết nàng ấy thật sự rộng lượng hay là giả vờ tùy ý, lại một câu oán hận cũng không có với hành động mất phân tấc của nàng hôm nay.
Dưới ánh nến, đôi mắt luôn trầm tĩnh của Khương Ngưng Túy có ánh quanh nhàn nhạt chập chờn. Nàng hơi nghiêng đầu, nói:
"Ngươi nên trách ta."
Trái lại là lần đầu tiên nhìn thấy người này thành tâm lĩnh phạt như vậy, Nhan Y Lam nhìn một Khương Ngưng Túy bình tĩnh lại chân thành như vậy, chuyện cũ bất giác rối rít đột nhiên xông vào đầu, khiến cho nửa điểm uy nghiêm cùng tức giận cuối cùng cũng không dậy nổi, không khỏi thở dài.
"Khương gia các ngươi, người nào cũng to gan làm bậy như vậy, không biết có phải vì ta quá mức dung túng hay không."
Một bình trà đang được làm nóng trên lò lửa cách đó không xa, Khương Ngưng Túy thay Nhan Y Lam châm một ly trà xanh, lại đi đến đặt vào tay Nhan Y Lam, nhàn nhạt nói:
"Bất quá là lỗi của một mình ta, không liên quan đến gia tộc."
Khương Ngưng Túy luôn chính là dáng vẻ không sợ chết như vậy, chỉ cần nhìn vào đôi mắt không chút gợn sóng kia, Nhan Y Lam liền sẽ cảm thấy nàng dường như đã đặt mình ra ngoài tất cả, nàng chỉ thuộc về bản thân nàng. Nghĩ như vậy, Nhan Y Lam bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, nói:
"Ngươi đến đây."
Khương Ngưng Túy ngẩn ra, có chút khó hiểu quay đầu nhìn về phía Nhan Y Lam, trong ánh nến gương mặt nàng có chút ảm đạm, ôn nhu như nước. Ánh nến nhàn nhạt tựa hồ mê hoặc tầm mắt Khương Ngưng Túy, nàng trầm mặc chốc lát, cuối cùng theo lời vòng qua bàn đi đến bên cạnh Nhan Y Lam.
"Bởi vì Trì Úy uống rượu vài lần cùng ngươi, đáng giá ngươi liều mình cứu giúp như vậy sao?" Đôi mắt luôn yêu dã diễm mị của Nhan Y Lam thoáng qua một đạo tinh quang.
"Hay là bởi vì nàng đã từng cứu ngươi?"
Chuyện trong cung trước giờ chưa từng có gì có thể thoát khỏi mắt của Nhan Y Lam, cho nên Khương Ngưng Túy cũng không kinh ngạc việc Nhan Y Lam đã nhìn rõ tất cả, nàng thẳng thắn trả lời:
"Đều đúng, cũng đều không đúng."
Câu trả lời này hiển nhiên nằm trong dự liệu của Nhan Y Lam, chân mày nàng nhíu chặt, nghi hoặc nhìn.
"Trì Úy đúng là có ân với ta, nhân tình này ta tự mình phải trả nàng." Khương Ngưng Túy nói xong, dừng một chút, suy tư chọn lời để tiếp tục.
"Nhưng quan trọng nhất, là trên người nàng có thứ bất đồng với tất cả mọi người trong cung, chung quy khiến người không nhịn được mà luôn nhìn nàng với con mắt khác."
Cái loại bất đồng đó, nếu muốn truy cứu đến cùng, chung quy chính là một loại thoải mái cùng không bị trói buộc đến từ cái thời đại kia của Khương Ngưng Túy. Loại tùy tính tự tại này là thứ mà trong hoàng cung này, thậm chí cả mọi người trong thiên hạ, đều khó mà có.
Lời của Khương Ngưng Túy không mang chút nửa điểm phù phiếm, Nhan Y Lam nghe thấy, trong lòng thủy chung không quá thoải mái, nhưng trên mặt lại dần dầm câu ra một nụ cười khẽ.
"Ngươi trái lại rất để ý đến nàng."
Lời này nghe giống như là trách cứ, nhưng lại không giống ngữ khí băng lãnh ngày xưa của Nhan Y Lam. Khương Ngưng Túy ngẩn người, vẻ mặt nàng hiện lên vẻ cổ quái, thanh thanh lương lương thử thăm dò:
"Trưởng công chúa là đang 'ăn giấm' sao?"
Nhan Y Lam cũng ngẩn ra, khinh thường nói:
"Bản cung không thích ăn chua."
Có lẽ cổ đại không có từ 'ăn giấm' như vậy, cho nên Nhan Y Lam tất nhiên không hiểu ý cười nhạo trong lời nói của Khương Ngưng Túy.
Nghe loại trả lời 'gà vịt nói chuyện' này của nàng, Khương Ngưng Túy bất giác cong cong môi, trong lòng có chút buồn cười, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt.
"Nhưng lời của Trưởng công chúa nghe vào lại rất chua."
Những lời này Nhan Y Lam trái lại nghe hiểu, nàng mỉm cười một tiếng, mi mắt nhất thời minh diễm sinh động.
"Ngươi hi vọng bản cung ăn vị?" Nói xong, Nhan Y Lam đứng lên, cười càng vũ mị.
"Vậy ngươi có biết, khiến bản cung mất hứng, cái giá là gì không?"
Đối mặt với sự uy hiếp của vị quân vương luôn tâm ngoan thủ lạt này, biểu tình của Khương Ngưng Túy cũng không có bao nhiêu sợ hãi. Nàng vừa định muốn nói, đột nhiên nhìn thấy Nhan Y Lam vươn tay kéo nàng đến, chỉ chốc lát, thiên đại đảo lộn, sự vật trước mắt đột nhiên đổi ngược, đến khi Khương Ngưng Túy ổn thần, đã thấy Nhan Y Lam kéo nàng đến nhuyễn tháp, thân thể phút chốc lật người nằm trên nàng.
Khương Ngưng Túy giật giật người, phát giác khoảng cách giữa nàng cùng Nhan Y Lam gần đến sắp chạm vào nhau, mỗi một cử động đều có thể cảm giác được y phục cả nhẵn min của cả hai cọ sát, sát đến sắp ra lửa. Tư thế mập mờ như vậy áp đến tim Khương Ngưng Túy ngừng đập một chốc, lần này nàng cũng không dám tùy ý động loạn.
"Đứng lên."
Khương Ngưng Túy lạnh lùng liếc mắt Nhan Y Lam một cái, ngữ khí vẫn bình tĩnh, chỉ là thấp thỏm khẩn trương mơ hồ trong đó cũng không thể tránh được lỗ tai Nhan Y Lam.
Ngay cả sinh tử đưa đến trước mắt, Khương Ngưng Túy cũng chưa từng lộ ra nét khẩn trương như vậy, Nhan Y Lam đầy hứng thú nhíu mày, ngày thường đã quen nhìn dáng vẻ lãnh tĩnh đạm mạc của nàng, hôm nay lại thấy nàng khó khăn trấn định như vậy, lòng trêu đùa của Nhan Y Lam lại nảy ra.
Tư thế của hai người vốn đã mập mờ, bất kỳ một động tác nàng của Nhan Y Lam cũng có thể truyền đến Khương Ngưng Túy rõ ràng. Nàng một tay chống ngừi, một tay cầm lấy cổ tay Khương Ngưng Túy, động tác dạo chơi ở khe hở giữa các nàng, đầu ngón tay như có như không chạm nhẹ vào mu bàn tay Khương Ngưng Túy.
Động tác của Nhan Y Lam nhìn rõ ràng rất tùy ý, nhưng là mỗi một chút đều tựa như mạnh mẽ rơi vào ngực Khương Ngưng Túy, mang đi một trận run rẩy xa lạ. Cảm thụ đó trong nháy mắt tấn công đến, nhanh chóng lan tràn tứ chi cùng nội tâm của Khương Ngưng Túy, trái tim không thể khống chế cứ nhảy loạn lên. Nàng không chút nghĩ ngợi đưa tay đẩy ta kẻ đầu sỏ làm nàng nhiễu loạn tâm thần.
Tựa hồ đã sớm có cảm giác với động tác của Khương Ngưng Túy, bàn tay đặt ở cổ tay nàng của Nhan Y Lam chợt siết chặt, không đợi Khương Ngưng Túy đẩy nàng ra, nàng đã kềm giữ tay Khương Ngưng Túy, ấn chặt trên đỉnh đầu. Tay phải bị Nhan Y Lam buộc chặt bên đầu không thể động đậy, lòng Khương Ngưng Túy khẽ tức giận, đang định đẩy ra bàn tay trái, cưỡng ép đẩy người kia ra, không ngờ thân thể kia đột nhiên cúi xuống, khe hở giữa hai người nhất thời bị âm ảnh của nàng lấp đầy, chặt chẽ đến mức chẳng thể phân biệt được.
Theo thân thể Nhan Y Lam khẽ áp đến, gương mặt của nàng dần dần được phóng đại trong tầm mắt của Khương Ngưng Túy, thẳng đến đầy cả ầm mắt chỉ toàn là hình ảnh người kia, không còn bất cứ gì khác. Đương lúc đó, chóp mũi của Nhan Y Lam nhẹ quét qua gương mặt của Khương Ngưng Túy, hô hấp cùng hòa chung một chỗ. Khương Ngưng Túy cừng đờ, muốn tránh né nhưng phát hiện bốn phía đều là khí tức của Nhan Y Lam, không thể lui được nữa. Nhiệt độ cơ thể của Nhan Y Lam xuyên thấu qua hai thân thể dán chặt truyền đến rõ ràng, trong lúc nhất thời nóng đến cơ hồ muốn đốt chảy tất cả lý trí của Khương Ngưng Túy. Nàng nghiên đầu dùng hết khả năng tránh đi khí tức của Nhan Y Lam, nhưng không cách nào không lưu ý đến nội tâm đang sợ hãi.
Bầu không khí trong lúc nhất thời phiến tình đến cực điểm, Nhan Y Lam khẽ híp mắt một cái, vốn bất quá chỉ là muốn trêu chọc Khương Ngưng Túy, nhưng hiện giờ, nàng sâu sắc nhìn gương mặt đã không còn bình tĩnh của Khương Ngưng Túy, ngực giống như bị thứ gì đó lấp đầy, thẳng đến khi tắc nghẽn khó nhịn. Là vui đùa hay là động tình đã khó mà nhận rõ, Nhan Y Lam vươn tay cầm lấy cằm Khương Ngưng Túy, đôi mắt yêu dã cuồn cuộn thâm thúy, lẳng lặng quan sát nàng.
Trong một chốc trầm tịch, Khương Ngưng Túy im lặng ngắm nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Nhan Y Lam, ngực đã không cách nào đảm đương hơn nữa. Nàng hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng ổn định thanh âm của mình.
"Trưởng công chúa, thỉnh tự trọng."
Cũng chỉ có Khương Ngưng Túy mới có thể sẽ nói ra những lời không hiểu phong tình như vậy dưới tình huống này. Nhan Y Lam khóe môi cong cong, chút tình dục loáng thoáng trong mắt bị đánh tan không còn bóng dáng, trong lòng tức giận khó nói được. Nàng khẽ lay động cằm Khương Ngưng Túy, cười nói:
"Ngươi lại hạ mê dược với ta?"
Khương Ngưng Túy tự nhận bản thân là một người tâm tính trầm định, nhưng khi nghe được những lời này củ Nhan Y Lam, cho dù là người trấn định hơn nữa cũng khó tránh khỏi thất bại. Nghĩ nghĩ, nàng rút ra tay trái bị Nhan Y Lam giữ chặt, không nhịn được vung về hướng Nhan Y Lam.
Trên mặt một trận gió lạnh tấn công đến, Nhan Y Lam nghiêng đầu, bắt được bàn tay nàng giữa không trung, trêu đùa nói:
"Thân người không thấy lớn, trái lại lá gan ngày càng to." Nói xong, nàng nhíu mày, ngữ khí không nghe ra thật giả.
"Thế nào, còn muốn đánh người?"
Sớm phải biết, bất luận bề ngoài của người này có quân uy cuồn cuộn thế nào, trong cốt tủy cuối cùng bất quá là một kẻ vô lại không chút đúng đắn. Trong lòng nghĩ nghĩ, Khương Ngưng Túy lạnh lùng thu tay về, một lần nữa đẩy Nhan Y Lam ra, không ngờ lần này nàng trái lại không trêu đùa nữa mà thuận theo động tác của Khương Ngưng Túy hơi đứng dậy.
"Trưởng công chúa là thiên kim chi khu,vạn nhân chi thượng, ta làm sao dám phạm thượng chứ?" Thừa dịp khoảng trống Nhan Y Lam chuyển động, Khương Ngưng Túy rút ra bàn tay còn lại, chống người ngồi dậy. Rõ ràng vừa mới nói không dám phạm thượng, nhưng ngữ khí của nàng lại không có nửa điểm lễ phép cung kính.
"Vừa rồi ta đánh, rõ ràng là kẻ vô lại chỉ biết dùng miệng lưỡi."
Khương Ngưng Túy thanh lương chế nhạo, mặc dù có khi sẽ làm Nhan Y Lam cảm thấy mới mẻ, nhưng đa phần lại sẽ khiến nàng ngẩn ra, nghẹn mà ho nhẹ. Nàng tinh quái nhìn Khương Ngưng Túy, trong ngực rất không thoải mái, cũng lười tiếp tục nói lời trêu chọc mà là ngồi dậy theo Khương Ngưng Túy.
Y phục bởi vì trận nháo động lúc nãy mà đã sớm xốc xếch, nửa bên vạt áo rũ xuống trên vai. Khương Ngưng Túy thân thủ kéo lại y sam, chỉ là y bào vừa nặng vừa nhiều từng lớp tứng lớp giao điệp phức tạp, nàng chỉnh lý thế nào cũng không đúng.
Nhan Y Lam bên cạnh nhìn thấy, lúc này mới vươn tay ấn tay của nàng xuống, nhẹ giọng nói:
"Không cần uổng công vô ích."
Không cần uổng công vô ích.
Một câu nói rất đơn giản, tính đến tinh lui chỉ có sáu chỉ, nhưng ý nghĩa bên trong lại thâm sâu như vậy, giống như thiên ngôn vạn ngữ cũng không cách nào nói ra hết tình tố cùng thân cận trong đó.
Lời nói thân mật như vậy khiến Khương Ngưng Túy rất không tự nhiên, nàng quả thật không cử động nữa, có chút cứng nhắc chuyển đề tài:
"Chuyện của Trì Úy, Trưởng công chúa rốt cuộc định thế nào?"
"Nếu ngươi muốn cùng ta nói chuyện của Trì Úy, vậy thì ngươi đại khái không cần tiếp tục uổng phí thời gian, hao tổn tâm huyết thay nàng cầu tình." Thu hồi bàn tay ấn trên tay Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam đưng lên, từ trên cao nhìn xuống Khương Ngưng Túy đang ngồi trên nhuyễn tháp, trầm giọng nói:
"Chuyện này ta tự có chủ trương, ngươi không cần hỏi đến."
Khương Ngưng Túy nhíu mi.
Dù Nhan Y Lam chưa nói rõ nhưng ý trong lời nói cũng rõ ràng, Trì Úy đã là nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Nàng đang muốn nói tiếp, lại thấy Nhan Y Lam khẽ cong khóe môi, cười đến nguy hiểm lại quỷ dị.
"Bởi vì Trì Úy, có lý do không thể không chết."
Xuyên qua đôi mắt giống như có thể nhìn rõ hết thảy của Nhan Y Lam, lòng Khương Ngưng Túy chợt trầm xuống, nghi ngờ nói:
"Lý do không thể không chết?"
"Ba ngày sau, ngươi tự khắc sẽ hiểu." Nhan Y Lam mạn bất kinh tâm nói xong, vẻ mặt cũng không lạnh lùng như ngữ khí, quay đầu cười đến kiệt ngạo với Khương Ngưng Túy, lộ ra chút bá đạo.
"Bất luận kết quả như thế nào, ngươi cũng phải nhớ rõ-----Ngưng Túy, ngươi là người của ta."
Lời tuyên thệ của quyền như vậy, Khương Ngưng Túy theo lý phải bất mãn, nhưng chẳng biết vì sao, khi nàng nhìn thấy Nhn Y Lam mi nhãn mang cười nói ra lời cường thế như vậy, lại không chút cảm thấy không thích hợp, có chăng chỉ là cỗ cảm thụ mãnh liệt nội tâm chấn động như trống đánh.
Khiến nàng ngay cả nửa câu phản bác cũng không nói được.
------
Lam tỷ: Đi uống rượu với nhau có hai lần mà liều mình cứu giúp ghê. Bạn nhậu có khác, tình cảm tốt nhỉ? *cười*
Tiểu Túy: Ngươi đang ăn giấm à? *Lạnh nhạt*
Lam tỷ: Ngươi nhìn ta giống người thích ăn giấm sao? *cười càng tươi hơn* Con mắt nào của ngươi thấy hả?
Tiểu Túy: Đúng a. Con mắt nào của ta cũng nhìn thấy. *Lạnh nhạt*
Lam tỷ: "...."
Loạn thị 1: Yeah, I see
Lam tỷ: "...."
Cận thị 2: Yeah, Me too
Lam tỷ: =.=
"Câm miệng! Muốn chết!"