Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 54




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Editor: Ngưng_Chưa_18
-----
Nhan Y Lam nhớ tới đêm này của ba năm về trước, Tùy quốc đại bại phải lui binh, Nhan Quốc khắp nơi ăn mừng, vô cùng náo nhiệt.
----
Nàng đứng ở phía trên thành trì, trầm mặc nhìn ánh đuốc huy hoàng dưới thân, nơi đó yến hội vẫn đang ăn uống linh đình, các vương tôn quý tộc thay nhau nâng chén chúc mừng, tất cả đều là cảnh tượng phồn hoa thái bình.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân nhỏ vụn bất an, tới khi cách nàng không quá hai thước thì dừng lại, nàng hai tay chống vào tường thành quan sát cung điện nguy nga bên dưới, nói: "Ngươi đến rồi?"
Khi đó Khương Ngưng Tuý chỉ mới mười ba tuổi, gương mặt non nớt tràn đầy thấp thỏm sợ hãi, nghe thấy lời nói của Nhan Y Lam, mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt tràn ngập sợ sệt cùng hận ý.
Là nàng, chính là nàng!
Dù có hoá thành tro, Khương Ngưng Tuý cũng sẽ không quên Nhan Y Lam, chính người này đã tự tay giết chết tỷ tỷ của nàng, thậm chí không niệm chút tình thân, vì ngôi vị hoàng đế mà bức thái tử rời đi. Nay trên dưới Nhan Quốc khắp thành lớn nhỏ ai ai cũng biết nàng tính tình tàn khốc, đôi tay vấy máu, đồn đại về việc tranh giành ngôi vị hoàng đế cũng nổi lên khắp nơi. Thế mà nàng không có nửa điểm áy náy, vẫn có thể thoải mái tọa ủng thiện hạ như bây giờ.
Đôi mắt vẫn còn ngây ngô sự đời của Khương Ngưng Tuý tràn ngập hận ý, đột nhiên thấy Nhan Y Lam vẫn đưa lưng về phía nàng lại đột ngột xoay người đi đến, làm nàng sợ tới mức giật mình, đôi chân vừa kinh hách vừa e ngại thối lui hai bước.
Tựa hồ hoàn toàn không bận tâm bộ dáng cảnh giác của Khương Ngưng Tuý, đối diện với ánh mắt tràn đầy hận ý của nàng, Nhan Y Lam lại xem như không thấy. Nàng chỉ khẽ mỉm cười, gương mặt phảng phất từ trong lãnh mạc vĩnh hằng tản ra, hỏi:
"Ngươi tên là gì?"
"Ngưng Túy..." Dưới ánh trăng, đôi mắt Nhan Y Lam cất giấu nét ôn nhu phong hoa tuyệt đại, làm Khương Ngưng Tuý nhất thời nhìn đến mê muội, kinh ngạc nói:
"Ta tên là Khương Ngưng Tuý."
"Ngưng Tuý." Khương Ngưng Tuý chưa từng biết, tên của mình lại có thể được người gọi đến êm tai như thế, nghe Nhan Y Lam nhẹ giọng lập lại tên của nàng, lại cười nói tiếp:
"Là một cái tên đẹp."
Khương Ngưng Tuý mờ mịt nhìn nụ cười thoáng qua trên mặt của Nhan Y Lam, ngược lại rơi vào một mảnh tịch đạm. Nàng cảm thấy nữ nhân tôn nghiêm uy nghi trước mắt này rất tịch mịch, cho dù sự tịch mịch của Nhan Y Lam căn bản không phải nàng có thể hiểu rõ, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được.
Đây là việc châm chọc cỡ nào! Nay Tuỳ Quốc đại bại lui binh, biên giới đã có phụ thân trấn thủ, không còn kẻ nào dám liều lĩnh xâm chiếm nữa, Nhan Quốc đã dần dần bước ra khói mù của chiến tranh, nhưng vẻ mặt nàng vẫn đầy mệt mỏi. Ý cười nhu tình trên mặt thoáng qua một cái, tịch nhiên trong mắt giống như vạn vật trên thế gian này không còn điều gì có thể làm nàng vui nữa.
Trong lòng ẩn ẩn đau đớn, người đó đã tự tay huỷ hoại hai người mà nàng yêu nhất, nàng hẳn phải nên rất hận. Rõ ràng nàng có đến hàng trăm ngàn lý do để căm hận người đó, nhưng giờ khắc này, Khương Ngưng Tuý lại cảm thấy Nhan Y Lam thực cô độc, lòng của nàng cũng không vui vẻ.
Đang trong lúc rối rắm, tầm mắt nàng nhìn thấy Nhan Y Lam vươn tay tới, xương bàn tay cùng chỉ tay rất rõ rệt, nhưng cố tình chính đôi tay tưởng như tiêm tế gầy yếu như thế, lại quyết định đại quyền sinh sát của khắp thiên hạ, vô số người đã mất mạng dưới tay nàng.
"Đến đây."
Nghe thấy câu nói nhẹ nhàng của Nhan Y Lam, Khương Ngưng Tuý có chút nghi ngờ, nàng cơ hồ không xác định được nữ nhân mang đôi mắt ngậm ôn nhu sủng nịch trước mắt này, có phải là Trưởng công chúa tàn khốc lãnh huyết vô tình như mọi người hay đồn không? Một người như thế, sao có thể sát hại tỷ tỷ của nàng, trục xuất thái tử ra ngoại quốc?
Chần chờ một lúc, Khương Ngưng Tuý mới không tự chủ được vươn tay ra, Nhan Y Lam nắm lấy tay nàng đi dọc tường thành, muốn nàng phóng tầm mắt nhìn khắp hoàng cung, thanh âm bình tĩnh mà ung dung cứ vang đến bên tai nàng.
"Ngưng Tuý, phần thiên hạ này Khương gia đã liều mình bảo hộ, từ nay về sau, bất luận hưng suy vinh nhục, ta đều muốn cùng ngươi kiến chứng."
-----
Giữa trời đêm, tiếng nhạc trong cung vẫn ẩn ẩn truyền đến, nhập vào tầng mây ngất phía trong tường thành, Nhan Y Lam theo dòng hồi tưởng trở về thực tại, lại nhìn Khương Ngưng Tuý trầm tĩnh mà lãnh đạm trước mắt, bỗng nhiên phát giác thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, bất tri bất giác Ngưng Tuý non nớt ngây ngô ngày ấy đã sớm không còn bóng dáng nữa.
Vẻ mặt Nhan Y Lam phảng phất có chút không chân thật như cách trong mây mù, Khương Ngưng Tuý đoán không ra giờ khắc này nàng đang nghĩ gì, nên tuy trên mặt duy trì trấn định, nhưng thực tâm lại không dễ chịu gì.
Sau khi nói ra loại thăm dò kia, lại cũng không có hồi đáp gì, nhưng so với sự trầm mặc của Nhan Y Lam càng khiến người ta thêm khẩn trương khó chống cự.
Tầm mắt lại nhìn về phía Khương Ngưng Tuý, Nhan Y Lam cực nhẹ cực cạn cười nói, thanh âm mơ hồ khó mà đoán:
"Có phải Thái tử phi hay không, rất quan trọng sao?"
Khương Ngưng Túy thần sắc phức tạp nhìn Nhan Y Lam, nhíu mi nói:
"Nhưng là, ta......".
"Ngưng Túy, ngươi rốt cuộc là rối rắm cái gì?" Nhan Y Lam bước hai bước tới gần Khương Ngưng Tuý. Ánh trăng mỏng manh nơi thành trì dần soi rõ hơn khuôn mặt yêu dã đang tới gần nàng.
"Ngươi chính là ngươi, bất luận trước đây thế này thì hiện tại, ta chỉ tin tưởng ngươi mà ta nhìn thấy."
Khương Ngưng Túy run lên, lời nói của Nhan Y Lam tựa hồ dễ hiểu đến không cần tốn tâm tư suy nghĩ, nhưng lại cất giấu một tầng ý tứ hàm xúc một câu khó nói hết. Nàng nhìn Nhan Y Lam, chỉ cảm thấy tâm tình bình tĩnh trong nháy mắt gợn lên một đợt sóng, không thể phục hồi.
"Không rõ ư?" Nhan Y Lam chưa bao giờ gặp qua một Khương Ngưng Tuý lăng lăng kinh ngạc như thế, trong lúc nhất thời không khỏi có chút buồn cười. Nàng nhoẻn miệng, nhấc tay nâng cằm Khương Ngưng Tuý, thân mình một lần nữa tiến đến, hai người lập tức gần nhau đến mức chóp mũi chạm vào nhau.
"Lúc trước nhúng chàm ngươi, là bất đắc dĩ. Nhưng đêm đó ở tông miếu, lại không có ai ép buộc ta." Hết thảy, hết thảy là để thoả mãn xung động tình cảm khó mà kiềm chế từ đáy lòng.
Bàn tay nâng giữa không trung đang muốn chụp tay Nhan Y Lam bỗng dừng lại. Thật ra những lời nói này Khương Ngưng Tuý nghe đều hiểu, ánh mắt mạc nhiên dừng ở trước khuôn mặt đang cười của Nhan Y Lam, ngột ngạt hồi lâu trong ngực cũng chậm rãi thở ra. Nhưng là, lồng ngực lại như bị một cái gì đó ngưng kết, lấp kín. Tâm nàng chưa bao giờ đại loạn như vậy, từng chút từng chút sụp đổ, bối rối đến phương tấc đại loạn.
Có lẽ đây là lời bày tỏ mờ mịt nhất mà nàng từng nghe trong đời, nhưng là khắc cốt minh tâm nhất. Nàng nghĩ, những lời của Nhan Y Lam tối nay, sợ rằng sẽ phải khắc vào trong xương, dùng cả đời để nhớ.
Sự tự cao đạm mạc giờ phút này đã bị đánh đến tan rã hết, Khương Ngưng Tuý trầm mặc đẩy bàn tay đang nắm cằm mình ra, tầm mắt bất động thanh sắc dời đi, cũng không dám nhìn thẳng Nhan Y Lam đang gần mình trong gang tấc kia.
"Trưởng công chúa vẫn không đúng đắn như vậy."
Nhan Y Lam cười càng mê mị , nàng thu tay lại, ngồi vào bàn đá phía sau, tự rót cho mình một chén rượu, hướng về ánh trăng sáng tỏ cả góc trời, uống một hơi cạn sạch.
Khương Ngưng Túy thuận theo nói tiếp:
"Nghe Bích Diên nói, ngày này hàng năm, người đều ở trên cửa thành uống rượu say khước mới về."
Dưới cửa thành, yến hội hoan ca, ăn uống linh đình, phóng mắt nhìn nơi nơi đều là một mảnh phồn hoa náo nhiệt. Khương Ngưng Túy đứng ở chỗ cao lẳng lặng quan sát, lại phát giác đứng càng cao, càng là không thể hòa nhập, khúc cao hòa quả*. Đứng ở nơi cao như thế, vậy chắc hẳn thân người nơi quyền cao chức trọng, cảm thụ có lẽ cũng như vậy.
(*nhạc cao ít người hoạ; uyên thâm quá ít người hiểu.)
Nghĩ một lúc, Khương Ngưng Tuý nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Y Lam, trong lòng bỗng dâng lên một trận đau lòng.
"Mọi người đa phần đều như thế, sự vật không liên quan đến mình, vô luận khi ấy dù ghi nhớ thế nào, cuối cùng đều không chạy khỏi số mệnh bị quên lãng." Nhan Y Lam nói xong, lại tự châm một chén rượu, phản thủ đổ xuống mặt đất.
"Cho nên bọn họ đều đã quên, ba năm trước đây, vì cảnh tượng thái bình này mà hiến ra mấy trăm nghìn sinh mệnh."
Khương Ngưng Tuý theo động tác của Nhan Y Lam nhìn xuống, thấy mặt đất bị đổ đầy rượu, trầm mặc không nói. Ngày thường khi nhàn hạ, nàng thường xuyên lật xem sử ký của Nhan Quốc, đối với trận chiến Nhan Tuỳ năm đó, sách sử có ghi lại cặn kẽ. Trận chiến đó người chết vô số, Nhan vương và cả tỷ tỷ của Thái tử phi, cũng rõ ràng có tên trong đó. Có lẽ những người chết đi năm đó đã sớm biến mất trong mắt mọi người, ngoại trừ được sách sử ghi lại thì khó có thể tìm được bóng dáng. Nhưng may là còn có người thay thế nhân ghi nhớ.
Cầm lấy bầu rượu, Khương Ngưng Túy ngửa đầu uống một ngụm, sau đó mi nhãn lãnh diễm rơi vào gương mặt Nhan Y Lam, khẽ cười nói:
"Chén rượu này, ta cùng ngươi uống."
Trận chiến ba năm trước ta không thể tham dự nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ cùng ngươi cùng tế.
Sẽ không để ngươi cô đơn tịch mịch nữa. Ta thề.
Nhan Y Lam thoáng ngẩn ra, còn chưa tỏ thái độ, Khương Ngưng Túy đã uống thêm mây ngụm, nàng nhớ tới lần Khương Ngưng Tuý say rượu cách đây không lâu, buồn cười nói:
"Định uống đến bất tỉnh nhân sự, rồi để người mang về Phượng Nghi cung sao?"
Dòng rượu một đường chảy vào trong bụng, khoé mắt đuôi lông mày vốn trong trẻo lạnh lùng của Khương Ngưng Tuý đều đã nhuốm chút men say, thoạt nhìn phá lệ thanh diễm đến bức người.
"Trưởng công chúa nếu không nguyện ý, có thể vứt ta trên cổng thành."
Nhan Y Lam cười ranh mãnh:
"Nào có thái tử phi tuỳ tiện làm càn như ngươi vậy chứ."
"Trưởng công chúa đừng quên," Khương Ngưng Túy mắt lạnh đảo qua Nhan Y Lam, miệng ngữ khí vẫn thanh thanh lãnh lãnh.
"Nửa tháng trước ở Tê Loan điện, cũng là Trưởng công chúa bảo ta đừng làm Thái tử phi nữa."
Nhan Y Lam vừa uống một ngụm rượu, nghe thấy lời của Khương Ngưng Tuý cũng giật mình ho nhẹ. Nàng cũng không đáp, chỉ mỉm cười nhìn thoáng qua Khương Ngưng Tuý, gương mặt như gió lướt mây trong, chút âm mai trong mắt dần dần phai nhạt.
Uống đến say khước, Khương Ngưng Tuý đột nhiên ngửi được một mùi hương hoa, hương khí đạm nhã dễ chịu. Ý thức mơ hồ của nàng hơi thanh tỉnh, theo hương thơm mà gượng đứng lên, đi tới bên tường thành. Nàng cúi đầu thấy bên cạnh cửa thành, một nhụy hoa đón gió nở rộ, lẳng lặng lay động dưới gió đêm.
Khương Ngưng Tuý chưa bao giờ thấy bông hoa nở rộ yêu diễm như vậy, nàng cảm thấy tò mò, bất giác lại nhìn vài lần.
"Đây là Mạc Tang hoa, thời gian nở chỉ có một đêm." Phát hiện tâm sự của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam chống đầu, vẻ mặt dày mê mị cười cười, nói:
"Tương truyền thê tử của Nhan vương đời thứ nhất - Yên hoàng hậu hiền đức thông tuệ, thiện mưu lược. Năm đó Nhan vương Nam chinh Bắc chiến, có thể lập thành Nhan Quốc trong ngắn ngủi hai năm, không thể không có công của Yên hoàng hậu. Sau khi Nhan vương đăng cơ, cố ý lập nàng làm hoàng hậu, đáng tiếc nàng luôn chú ý đến thân phận thấp kém của mình, ba lần bốn lượt uyển cự hảo ý của Nhan vương. Nhan vương không thể làm gì, về sau hắn biết Yên hoàng hậu yêu thích Mạc Tang hoa, bởi vậy mất ba năm thời gian tự tay trồng mười dặm Mạc Tang vì Yên hoàng hậu. Yên hoàng hậu cảm động không thôi, rốt cục gật đầu đáp ứng phong hậu. Hôm sau, Nhan vương liền chiêu cáo thiên hạ, phong nàng làm Hậu. Chuyện này cũng từ đó truyền thành một đoạn giai thoại, được hậu nhân truyền tụng."
Khương Ngưng Tuý vốn đã quá say, nay nghe kể một đoạn chuyện xưa cũng không khỏi có chút cảm thán, thần sắc đạm nhiên nhìn từng đoá hoa rơi rơi, thổn thức nói:
"Đều nói quân vương vô tình, hiếm thấy hắn còn có tính tình như vậy, quả thật là hiếm thấy. "
Nàng nói xong, xoay người ngồi trở lại trên ghế, khuỷu tay chống lên mặt bàn, cố chống đỡ thân thể như muốn nhuyễn ra của mình. Có lẽ là do đang say mà thần sắc của nàng không còn lạnh lùng như xưa nữa. Trái lại nhiễm vài phần thiển mị, mỗi lời nói cử động đều lộ ra men say.
Lúc này chân trời đột nhiên xuất hiện pháo hoa, vậy là yến hội dưới thành đã gần kết thúc, ngẩng đầu nhìn pháo hoa bắt đầu lan ra giữa trời đêm, ngay cả cửa thành vốn yên tĩnh giờ cũng có chút náo nhiệt. Nhan Y Lam nghiêng đầu nhìn về Khương Ngưng Tuý, nói:
"Ngưng Túy, có pháo hoa kìa."
Dứt lời, lại thấy Khương Ngưng Túy đã nằm ở trên bàn, nửa bên mặt nàng che phủ trong bóng tối, nửa bên còn lại ánh ra ngũ sắc lập lòe của pháo hoa, lộ ra một loại sinh cơ cùng minh diễm khác.
Bất đắc dĩ buồn cười nhếch môi, gương mặt vốn cao ngạo yêu dã của Nhan Y Lam lộ ra một tia sủng nịch. Nàng cúi người đi đến, vươn tay vén ra sợi tóc đang rơi xuống khuôn mặt Khương Ngưng Tuý, đột nhiên nhìn thấy Khương Ngưng Túy vì bị đụng chạm mà theo bản năng mở ra đôi mắt mờ mịt.
Đang muốn trêu tức chế nhạo nàng vài câu, nhưng không đợi Nhan Y Lam mở miệng, bỗng khóe môi của Khương Ngưng Túy khép mở, lên tiếng trước cả nàng.
Tiếng pháo hoa ầm vang bên tai, Nhan Y Lam muốn mượn khẩu hình môi của Khương Ngung Túy, cẩn thận lắng nghe, mới có thể hiểu lời nói khẽ mang theo ý say của nàng.
"Nếu có người bằng lòng vì ta trồng mười dặm Mạc Tang, ta liền cũng gả cho người đó."
Pháo hoa trên đỉnh đầu vẫn còn tiếp tục, nhưng lời của Khương Ngưng Túy đã sớm nói xong. Diễm mị trêu người vốn có trong mắt của Nhan Y Lam bỗng phiêu tán đi hết, chỉ còn lại một mảnh thâm thuý. Nàng không chớp mắt nhìn Khương Ngưng Tuý, hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, cười đến xinh đẹp tuyệt luân.
"Được."
------
Mạc Tang hoa:
Hoa có màu trắng hoặc đỏ, khi nở vô cùng yêu diễm, nhưng thời gian nở cũng cực kỳ ngắn ngủi, chỉ có một ngày! Sức sống của Mạc Tang vô cùng ngoan cường, giống như, hạt hoa ngủ say ngàn năm nhưng vẫn có thể nảy mầm, tựa như hoa sen.
Hạt của nó có màu trắng, có thể trị bệnh, hiệu quả vô cùng thần kỳ.


Rất ít thông tin về Mạc Tang hoa, nên tui không chắc tấm hình này có đúng hay không nữa T^T