Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 36




Huân hương lập lờ trong Thiều Hoa điện.
Liễu Hoán Tuyết mang đến một chung trà nóng cho Nhan Quân Nghiêu, nhưng khi Nhan Quân Nghiêu chưa kịp cầm lấy tay nàng thì Liễu Hoán Tuyết đã lùi lại hai bước, xoay người ngồi xuống bên cửa sổ.
Chỉ để lại cho Nhan Quân Nghiêu một bóng lưng đạm nhiên mảnh khảnh.
Trong điện nhất thời trở nên an tĩnh, Liễu Hoán Tuyết tựa vào chấn song không biết đang suy nghĩ cái gì, Nhan Quân Nghiêu ngồi trước bàn lật xem tấu chương, nhưng chung quy luôn tỏ ra có chút không yên lòng, ánh mắt của hắn luôn nhìn về phía Liễu Hoán Tuyết, nhưng chỉ thấy được bóng lưng trầm mặc của nàng.
"Thôi Doanh đã chết nhiều ngày rồi, tuy ta đã tuyên bố là nàng ta mất vì bệnh, nhưng Thôi gia chung quy vẫn là người của Thái úy, ta vẫn phải cho Thái úy cùng Thôi gia một câu trả lời."
Lời của Nhan Quân Nghiêu thành công kéo lại tinh thần của Liễu Hoán Tuyết, lòng nàng căng thẳng nhưng thần tình trên mặt vẫn nhu hòa.
"Thái tử cứ tùy ý an bài một nguyên do là được, phụ thân và Thôi gia đều không phải là người không nói lý, tự nhiên sẽ tiếp nhận."
"Hoán Tuyết, nàng thật sự cho rằng ta không biết chút gì sao?" Nghe ra Liễu Hoán Tuyết đang giả ngốc cùng mình, Nhan Quân Nghiêu không vui đặt tấu chương trong tay xuống, mày hơi nhíu, kiềm chế cơn giận.
"Trì Úy không thể lưu được nữa."
"Nàng là người của ta." Liễu Hoán Tuyết gả vào Đông cung ba năm, tính tình luôn nhu hòa, xử sự khôn khéo, đừng nói là với Thái tử mà tất cả những phi tần lớn nhỏ trong Đông cung đều chưa từng hồng mặt. Duy chỉ những khi đối mặt với Trì Úy, sự cường thế cùng sắc sảo trong xương mới có thể xem như kiếm ra khỏi vỏ, triển lộ tài hoa.
"Chuyện này ta tự có tính toán, Thái tử không cần quan tâm, ta tất nhiên sẽ không liên lụy Thái tử cùng phụ thân."
Nhan Quân Nghiêu lắc đầu, dường như không biết phải làm sao với sự cố chấp của Liễu Hoán Tuyết, lại tựa như đang cười sự ngốc nghếch của nàng.
"Hoán Tuyết, nàng cho là trong hoàng cung rộng lớn này, muốn giữ được một người là chuyện đơn giản sao?"
"Ta biết." Liễu Hoán Tuyết chậm rãi nhắm mắt, dưới ánh nến chập chớn, tất cả biểu tình trên gương mặt trắng nõn của nàng cũng trở nên vừa yếu ớt lại mang theo quật cường, giống như chỉ cần vừa chạm vào sẽ vỡ tan.
"Trì Úy theo ta vào cung ba năm, trong ba năm nay, nàng vì ta xuất sinh nhập tử, trong tay dính bao nhiêu máu tươi, chỉ có ta cùng nàng là rõ ràng nhất. Nếu không có nàng, ta cũng không sống đến hôm nay. Nếu Thái tử muốn ta từ bỏ Trì Úy, bất luận thế nào ta cũng không làm được."
Từ đầu đã nghĩ đến thái độ của Liễu Hoán Tuyết, Nhan Quân Nghiêm nhìn nàng thật sâu, cất lời:
"Hoán Tuyết, nàng đối với một hạ nhân cũng có thể để tâm như vậy, vì sao chỉ duy đối với ta lại lãnh đạm như thế?"
Lời nói của Nhan Quân Nghiêu lộ ra vài phần bất đắc dĩ, Liễu Hoán Tuyết nghe xong, ánh mắt hơi rũ xuống, đạm nhiên hồi đáp:
"Là vì gần đây ta có chỗ nào làm chưa thỏa đáng sao?"
"Nàng rất tốt." Tốt đến không thể bắt bẻ, cho dù là đối nội hay đối ngoại, Liễu Hoán Tuyết đích xác cũng coi như xứng với chức vị Trắc phi. Nhan Quân Nghiêu nghĩ xong, dường như có chút mất mát, nói:
"Nàng chỗ nào cũng tốt."
Thế nhưng cũng bởi vì quá tốt, cho nên khiến Nhan Quân Nghiêu ngay cả trách cứ cũng không biết nên nói thế nào.
Liễu Hoán Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt luôn yêu kiều như nước mùa xuân dường như đều động lại, không khỏi nổi một chút rung động.
"Nhưng Thái tử vẫn không hài lòng, không phải sao?"
Tựa như là bị chạm trúng chỗ đau, Nhan Quân Nghiêu đột nhiên đứng lên.
"Bởi vì lòng nàng không ở trên người ta!"
Sắc mặt của Liễu Hoán Tuyết lúc này càng tái nhợt, dường như những lời này không chỉ xé vỡ vết sẹo của một người. Nàng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để Nhan Quân Nghiêu nhìn thấy sự ưu tư trong mắt nàng, như vậy, hắn cũng sẽ không thấy được hận ý trong mắt nàng giờ khắc này.
"Ta đã là người của Thái tử, đời này cũng là vậy." Liễu Hoán Tuyết hít sâu một hơi mới có thể đem những lời này hoàn chỉnh nói ra.
"Còn lại, xin Thái tử không nên quá làm khó ta."
Nhan Quân Nghiêu bị lời này của Liễu Hoán Tuyết đâm đau, hắn lắc đầu cười khổ:
"Ta vẫn nhớ, lúc ban đầu nàng không phải như vậy."
Nhan Quân Nghiêu nhớ rõ, vào tết trung thu năm năm trước, đó là lần đầu tiên hắn gặp Liễu Hoán Tuyết. Kinh diễm, chỉ một cái liếc mắt, đã mang cho hắn rung động to lớn như thế, đến tận vô số ngày đêm sau đó, mỗi lần nghĩ đến Liễu Hoán Tuyết, hắn luôn nhớ đến cái đêm mỹ lệ kia.
Hắn chưa từng thấy cô nương nào cười đẹp như vậy, mi mắt cong cong tạo thành hai vầng trăng khuyết, bên trong còn chứa ánh sáng yêu kiều, nhất cử nhất động đều lộ ra phong tình, lời nói lại không mất đại khí cùng trầm tĩnh, thế nhưng cũng mang theo sức sống cùng giảo hoạt độc hữu của thiếu nữ. Nàng một thân phấn sắc, trong ánh chiều của Ngự hoa viên cực kỳ giống như tiên tử lạc vào phàm trần, tinh nghịch không biết sợ hãi.
Toàn bộ yến hội hôm đó, trong mắt hắn chỉ có nàng.
Thật vất vả yến hội mới kết thúc, hắn vờ như vô tình ngăn nàng ở Ngự Hoa viên, đáng tiếc vì quá mức khẩn trương mà hắn đã trượt chân rơi xuống hồ nước. Còn chưa kịp phản ứng, cả người hắn đã chìm sâu xuống, hắn vừa định kêu cứu, đột nhiên một đôi tay đã nắm chặt hắn, kéo lên bờ.
Hắn vẫn chưa tỉnh hồn, ngồi ở bên bờ hồ vỗ ngực hít thở, đến khi kịp phản ứng, nghiêng đầu sang đã thấy nàng đang quỳ ngồi bên người hắn, vài lọn tóc bị nước bắn vào, dít sát trên mặt, nhìn bộ dáng chật vật đó của hắn, nàng bật cười khanh khách.
Dưới trăng, gương mặt nàng càng lộ ra nét nhu hòa, ánh sáng bạc tản ra trên làn da trắng nõn, trái tim của hắn nhảy loạn lên. Đến tận nhiều năm sau, khi hồi tưởng lại, có lẽ chính vào một khắc đó, hắn đã sớm vì nàng mà tự quy định phạm vi của mình. Hắn ngốc ngốc nhìn nàng đang cười rất vui vẻ, cho đến tận khi nàng phủi xiêm y đứng lên, hắn mới tỉnh hồn, rụt rè mời nàng lưu lại ngắm trăng.
Nhưng nàng chỉ cười lắc đầu, cũng không biết là nhớ đến chuyện gì, đôi mắt nàng đột nhiên tỏa sáng như ánh sao. Nàng nói, trong phủ còn có người chờ nàng về cùng ngắm trăng.
Hắn nghe vậy, liền cười tươi hơn, hắn hỏi, trên đời này làm gì còn có nơi nào thích hợp để ngắm trăng hơn trong cung chứ?
Nàng vẫn chỉ cười, tựa hồ đang cười sự cổ hủ của hắn, nàng căn bản không quan tâm có thể thưởng thức trăng sáng bao nhiêu, nàng chỉ quan tâm cùng ai ngắm trăng.
Một khắc kia, nụ cười của nàng lại mỹ lệ như vậy, thỏa mãn như thế, dường như nàng đã có cả thiên hạ, đã không cầu gì nữa. Chỉ vì nụ cười này mà hắn ngẩn ngơ, đến khi khôi phục tinh thần, nàng đã đi xa, một thân phấn y dưới ánh nguyệt quang càng ngày càng khuất xa, đến khi chỉ còn là một điểm mơ hồ.
Sau hôm đó, suốt mấy đêm, trong đầu hắn mong nhớ tất cả chỉ là hình bóng của nàng, từng cái nhăn mày từng nét cười. Rốt cuộc hắn cũng không thể kiềm chế được, tốn mất một khoảng thời gian, cuối cùng đã tra ra được thân phận của nàng, thì ra chính là trưởng nữ Thái úy Liễu gia, Liễu Hoán Tuyết.
Chỉ là hoàng cung lớn như vậy, hắn quý vì Thái tử, tự nhiên không thể xuất cung. Vì vậy, tuy hắn nhớ nàng đến phát điên nhưng hơn nửa năm qua cũng không tìm được cơ hội để gặp nàng.
Cho đến tận khi phụ vương cố ý hỏi, nói tuổi của hắn đã không nhỏ, đã đến thời gian nạp thú tần phi, hỏi hắn có nhìn trúng ai hay chưa, hắn không chút nghĩ ngợi liền lập tức đáp:
"Liễu gia, ta chỉ cần nữ nhi của Thái úy Liễu gia."
Môn đăng hộ đối, trời đất tác thành. Nhan vương tất nhiên không có lý do gì phản đối, cuộc hôn sự này theo một đạo thánh chỉ lập tức được tiến hành, theo quy định trong hoàng cung. Hắn triều tư mộ tưởng hơn nửa năm, rốt cuộc có thể cưới được cô nương mà hắn thương nhớ.
Đáng tiếc, khoảnh khắc hỉ khăn được vén lên, máu huyết cả người hắn tựa hồ đông lại, hỉ cân* rơi xuống đất, hắn thật không dám tin vào mắt mình. Đó không phải nàng, tâm tâm niệm niệm chờ mấy trăm ngày đêm đăng đẳng, lại không phải là nàng.
(*cái móc dùng để vén khăn.)
Hắn tức giận đến tím mặt, xé nát tất cả hỉ tự đỏ thẫm, phá hủy tất cả đồ dùng tân hôn, mạnh bạo siết chặt bả vai tân nương chất vấn, tại sao là ngươi, rõ ràng người ta muốn cưới không phải ngươi.
Tân nương làm sao chứng kiến qua chuyện kinh sợ như vậy, nét mặt hoa dung thất sắc, lập tức báo lại đúng sự thật về cái đêm mà Nhan Vương ban hôn, tỷ tỷ của mình đã sớm chạy trốn ra khỏi phủ, không biết tung tích. Thái úy tìm không được, lại lo lắng việc kháng chỉ này khai ra sẽ bị Nhan Vương trách tội, tình thế ép buộc nên không thể làm gì khác hơn là gả thứ nữ của mình vào cung, dự định lừa gạt qua ải.
Thái úy thiên tính vạn tính, lại ra một chiêu quá ngu ngốc, không ngờ rằng hắn đã yêu nàng si cuồng, hình dáng của nàng cứ ngày đêm luẫn quẫn trong đầu hắn, làm sao có quên? Lại thế nào có thể dùng người khác thay thế?
Giấy chung quy không gói được lửa, chuyện đêm hôm đó đã kinh động đến Nhan Vương, Nhan Vương tức giận, liền hạ lệnh bắt hết tất cả bốn mươi mấy người của Liễu gia đưa vào đại lao chọn ngày tái thẩm. Khi quân chính là đại tội, mang cả nhà ra trảm cũng không quá đáng, nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, dân chúng truyền miệng, chân tướng càng thêm khó bề phân rõ.
Một nhà Thái úy sẽ thế nào, hắn đã không muốn quản, nhưng điều hắn không nghĩ ra là, nàng tại sao lại muốn chạy trốn? Lại trốn đi đâu? Tại sao ngay cả người của triều đình cũng không tìm được nàng, rốt cuộc nàng đã đi đâu?
Khốn khổ chờ một tháng, cuối cùng cũng có tin tức của nàng, nhưng là do nàng tự chui đầu vào lưới. Hắn vĩnh viễn nhớ rõ đêm đó, trong mắt nàng đã không còn nét cười mà hắn hằng mong nhớ, chỉ có tràn đầy hận ý, so với đêm mùa đông còn rét lạnh hơn. Nàng một dường tìm vào hoàng cung, tất nhiên kinh động tất cả mọi người, không phí nhiều sức nàng đã bị đưa đến trước mặt hắn.
Nàng nói: Ta không ngờ đến ngươi sẽ là Thái tử, nếu ta biết được, hôm đó ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi.
Nàng còn nói: Ngươi muốn chỉ là ta, phụ mẫu của ta chỉ là người bị hại, ngươi thả bọn họ, ta gả cho ngươi là được.
Cuối cùng, nàng cực lạnh lùng cười một tiếng, ngữ khí mang theo mấy phần châm biếm, nàng hỏi:
Ngươi muốn ta?
Nói xong, lại oán hận nhìn chằm chằm hắn, tựa như là cố ý chọc hắn tức giận, buộc hắn phải nếm thử cảm thụ của nàng giờ khắc này.
Ta đã sớm không còn là thân hoàn bích, như vậy Thái tử còn có hứng thú sao?
Hắn chưa bao giờ cảm thụ qua mùi vị tuyệt vọng như vậy, nếu như thứ nàng mong muốn chính là sự tuyệt vọng cùng tức giận của hắn, vậy hắn nghĩ, một khắc kia nàng quả thật đã làm được. Hắn dữ tợn bóp cổ nàng, đôi mắt xích hồng hỏi:
Là ai, nói cho ta, trong lòng nàng nhớ mong rốt cuộc là ai?
Hô hấp của nàng càng ngày càng mỏng manh, nhưng nụ cười lại đầy giảo hoạt.
Ta vĩnh viễn sẽ không nói cho ngươi.
Tựa như, ta vĩnh viễn cũng không thuộc về ngươi.
Từ sau hôm đó, nàng chưa từng nở một nụ cười với hắn, nhắc đến cũng thật hài hước, hắn bởi vì mạt tươi cười kia mà yêu nàng, kết quả đến cùng, hắn cũng chưa từng thấy được nụ cười thật lòng của nàng.
Nàng ở Đông cung khéo léo, xử sự chu toàn, không tranh không đố kỵ, toàn bộ hậu cung không ai có thể tốt hơn nàng. Nhưng cũng chỉ có hắn biết, nàng không tranh là bởi vì nàng căn bản không đáng phải tranh, nàng chỉ ngồi hưởng sự độc sủng của hắn, nhưng những thứ đó trong mắt nàng, thật ra thì cái gì cũng đều không phải.
Mà thứ nàng muốn, bất luận hắn tra hỏi thế nào, nàng rốt cuộc vẫn không thổ lộ dù chỉ nửa chữ. Cũng là đến rất lâu sau này, hắn mới biết, mạt ý cười kia của nàng là bởi vì một người mới có thể ôn nhu rực rỡ, rất hiển nhiên, người đó không phải là hắn, cũng vĩnh viễn không thể là hắn.
Từ cái ngày mà hắn bức nàng vào cung, hắn đã sớm đánh mất khả năng khiến nàng có thể yêu hắn. Nàng hận hắn, ban đầu chính xác là vậy, nhưng hôm nay nhìn ánh mắt đó của nàng, sợ là ngay cả hận cũng không có.
"Ta có chút mệt mỏi." Liễu Hoán Tuyết cũng không quan tâm Nhan Quân Nghiêu đang rơi vào hồi tưởng, nàng bày ra nét mặt mệt nhọc đứng dậy, nói tiếp: "Muốn đi ra ngoài một chút."
Nhìn thấy Liễu Hoán Tuyết đứng dậy, Nhan Quân Nghiêu không chút nghĩ ngợi liền nói:
"Bên ngoài đêm khuya gió lớn, không thể ở trong điện cùng ta sao?"
"Mị phu nhân bị cấm túc ba tháng, tính ra cũng cũng hơn một tháng không thấy nàng." Liễu Hoán Tuyết không đáp, chỉ dùng ngữ khí nhu hòa nói:
"Nàng từ trước đến giờ tâm cao khí ngạo, hiện nay lại bị tức khí như vậy, nhất thời bán hội e rằng khó mà nuốt trôi, Thái tử cũng đã nhiều ngày không đi đến Ngâm Hương các của nàng lưu lại qua đêm..."
"Nàng đang đuổi ta đi?" Nhan Quân Nghiêu phẫn nộ đứng lên, mạnh bạo ném tấu chương trong tay lên bàn.
"Nếu nàng không muốn nhìn thấy ta, ta đi là được."
Nhan Quân Nghiêu dứt lời liền rời đi, thân ảnh đi đến cửa đại điện lại có chút chần chừ, sau đó lại nghe Liễu Hoán Tuyết thấp giọng nói:
"Thái tử đi thong thả."
Trong lúc nhất thời, cơn giận của Nhan Quân Nghiêu không có chỗ phát tác, chỉ đành phất tay áo rời đi.
Vừa tiễn Nhan Quân Nghiêu xong, Hạ Sanh vừa định tiến đến thay đổi ấm lô cho Liễu Hoán Tuyết, lại thấy nàng khoát tay, nói:
"Không cần." Nói xong, liền đi ra ngoài điện.
"Theo ta đi đến Nam Uyển."
Hạ Sanh không dám nhiều lời, chỉ hành lễ đáp:
"Vâng."
--------
Nam Uyển rất rộng rãi, khác biệt, Liễu Hoán Tuyết mang theo Hạ Sanh vừa vòng qua hành lang dài, liền nhìn thấy bên ngoài hoa viên của Nam Uyển, tiểu thế tử đang quấn lấy Trì Úy không chịu đi, cũng không biết là đang nói gì. Tiểu thế từ từ trước đến giờ đều thích dính lấy Trì Úy, có lẽ thiên sinh hài tử đều có bản lĩnh sát ngôn quan sắc*, cho nên tiểu thế tử mới có thể nhận ra sự ôn nhu ẩn sâu trong cốt tủy của Trì Úy.
(*đoán ý qua lời nói và sắc mặt).
Thật ra thì, Trì Úy so với bất cứ ai đều ôn nhu hơn.
Nghĩ vậy, khóe môi Liễu Hoán Tuyết nhàn nhạt cong lên, nàng lặng lẽ dừng chân, cũng không gấp đến gần mà chỉ yên lặng đứng ở hành lang dài nhìn.
"Trì hộ vệ, ta nghe nói gần đây ngươi bị bệnh, có phải thật không nha?" Tiểu thế tử ngồi trên xích đu, ngẩng đầu nhìn Trì Úy phía sau, cười hỏi:
"Mẫu phi nói, nếu là thăm bệnh thì phải mang theo hoa mới coi là có lễ, vậy lần sau đến thăm ngươi ta sẽ tặng ngươi một bó hoa."
"Thái tử phi?" Trì Úy nghe vậy, buồn cười.
"Thăm người chết mới cần mang hoa."
Đáng tiếc, lời nói trêu chọc nhẹ nhàng của Trì Úy cũng không thể truyền đến tai tiểu thế tử, hẳn chỉ một mực ngây thơ hỏi:
"Trì hộ vệ, ngươi thích hoa gì? Lần sau ta mang đến cho ngươi."
"Quỳnh hoa."
Tiểu thế tử nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi:
"Quỳnh hoa? Sao ta chưa bao giờ nhìn thấy?"
Ánh mắt Trì Úy trở nên đạm nhạt, nàng nói:
"Bởi vì trong cung không có."
Tiểu thế tử phạm khó, liền lấy lui tìm đáp án khác:
"Vậy ngươi còn thích gì khác không?"
"Không có." Trì Úy lắc đầu, ý cười đạm nhã, vừa tựa như than thở:
"Thứ ta thích, trong cung cũng không có."
Lãnh phong chợt nổi lên, thổi động mặt hồ. Nụ cười bên môi Liễu Hoán Tuyết chợt đọng lại, thân người nàng trong gió tựa như lá khô, bất cứ lúc nào cũng có thể tàn lụi.
Nàng hoảng hốt nhớ đến đem hè năm đó, Trì Úy mang nàng rời khỏi phủ Thái úy, đó là chuyện to gan nhất mà nàng đã làm trong đời này. Tình cảnh đêm đó như hiện rõ trước mắt, nàng nhớ sâu trong một mảnh quỳnh hoa, Trì Úy dắt nàng xuống ngựa, nàng cười nói, phiến bạch quỳnh hoa này thật đẹp, nàng muốn mãi cùng Trì Úy ở nơi này.
Đau đớn từng tấc cắt vào lòng nàng, Liễu Hoán Tuyết từ trong hồi ức vũng vẫy trở về hiện thực, tầm mắt nhìn Trì Úy đã trở nên mơ hồ, nàng rốt cuộc không có dũng khí đi về phía trước một bước nào nữa.
Hít sâu một hơi, Liễu Hoán Tuyết từ từ lùi lại, nàng nhìn Trì Úy lần cuối, ruột gan đau như cắt.
Thân ảnh Liễu Hoán Tuyết xa dần, bàn tay đang khẽ đẩy xích đu của Trì Úy thoáng dừng một chút, nàng ngẩng đầu, phát hiện bầu trời không biết từ lúc nào đã đổ tuyết.
Trước đây ta đã từng nói, nếu nàng nguyện ý, vậy thì ta sẽ cùng nàng bốn biển là nhà. Nếu nàng không muốn, vậy ta nhất định sẽ theo nàng sủng quan thiên hạ. Ta đã đáp ứng nàng, vậy thì cũng sẽ không cho phép trên con đường này xuất hiện bất kỳ trở ngại nào, bao gồm chính ta.
Quân cờ vô dụng thì nên bỏ đi, cho dù quân cơ vô dụng đó là ta cũng không có gì bất đồng.
Hoán Tuyết, rốt cuộc đến lúc nào nàng mới chịu hiểu, hiện giờ đã sớm không còn đường lui, cũng không có lựa chọn nào khác. Ta không có, nàng cũng không có.
------
Tê Loan điện cực kỳ tĩnh mịch, Khương Ngưng Túy nghiêng người ngủ trên giường, suối tóc đen nhánh tản loạn , sắc mặt có chút đỏ vì say rượu, nhìn lại càng lãnh diễm.
Nhan Y Lam ngồi bên cạnh, nhìn sườn mặt ngủ say của Khương Ngưng Túy, nghĩ đến việc nàng lại cùng người khác uống rượu, đột nhiên cơn giận trong lòng không có chỗ phát tiết, ngón trỏ co lại khẽ gõ trán nàng một cái, Nhan Y Lam vẫn không cảm thấy hả giận.
Đáng tiếc, khi dễ một con sâu rượu thật sự không có gì thú vị, Nhan Y Lam vừa định đứng dậy rời đi, cổ tay áo đột nhiên bị kéo lại, nàng dựa theo lực đạo cúi đầu, nhìn thấy Khương Ngưng Túy đưa tay nhẹ kéo ống tay áo nàng, bức nàng phải lần nữa ngồi lại bên giường.
Đừng đi.
Bên tai lại vang lên lời nói của Khương Ngưng Túy lúc nãy, Nhan Y Lam cúi đầu ánh mắt phức tạp quan sát nàng, lại vươn tay thay nàng vén ra mái tóc dài che khuất mi mắt, trong ngực đột nhiên cảm thấy khô khốc.
Trong lòng có cảm giác ngũ vị tạp trần, tay của Nhan Y Lam thuận theo đường cong trượt xuống, đầu ngón tay từ từ chạm đến gò má trắng nõn của nàng, rồi lại lướt qua khóe môi mím chặt. Nhan Y Lam vừa định thu tay về, lại thấy Khương Ngưng Túy hơi giật giật, sau đó từ từ mở mắt, im lặng nhìn lại nàng.
Bàn tay ngừng giữa không trung đã không kịp thu hồi, Nhan Y Lam ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy mình cực kỳ giống một kẻ gian ngốc nghếch gây án không thành công lại bị bắt tại chỗ.