Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 31




Nhan Quân Hạ nói toàn những lời chân thành ý thiết, nhưng từ đầu đến cuối, Nhan Y Lam đều không nói một lời, đến cùng, Nhan Quân Hạ chỉ cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, thời gian trầm mặc tĩnh mịch, từng giây từng phút đều khó trôi như vậy.
Nhan Y Lam đang suy nghĩ điều gì? Không ai biết.
Nhan Y Lam nghiêng người tựa vào chiếc ghế được khắc đồ án phượng tử kim, ánh mắt băng lãnh dừng trên người Nhan Quân Hạ. Đột nhiên, nàng cất tiếng cười nhẹ, nụ cười tuyệt diễm, đáng tiếc ánh mắt vẫn là lạnh.
"Ngươi minh mục trương đảm* đến Phượng Nghi cung như vậy, Thái tử cho dù có ngu xuẩn đến đâu, sao lại không nghi ngờ chứ?"
(*Chăng kiêng nể, trực tiếp.)
Đến tận lúc này khi Nhan Y Lam mở miệng, Nhan Quân Hạ rốt cuộc mới thăm dò được nàng đang giữ thái độ gì. Nếu không trách cứ giáng tội hắn, vậy thì nhất định đại biểu Nhan Y Lam đang cân nhắc thiệt hơn. Nghĩ vậy, hắn đứng lên đáp:
"Hoàng tỷ không cần phải lo lắng, chỗ Thái tử ta tự sẽ có lời giải thích hợp lý, nhất định không để hắn hoài nghi."
"Được." Nhan Y Lam khó hiểu ứng thanh, nụ cười trên mặt không thấy rõ thật giả, chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói tiếp:
"Ngươi muốn chứng minh lòng trung thành với bản cung thế nào?"
Ý tứ của Nhan Y Lam đã hết sức rõ ràng, Nhan Quân Hạ bất động thanh sắc cười một tiếng.
"Thần đệ nghị sự bên cạnh Thái tử, cho nên nhất cử nhất động của Thái tử, thần đệ rõ như lòng bàn tay, đến lúc đó Thái tử tất nhiên sẽ trở thành món đồ chơi của hoàng tỷ. Cho dù hắn có bản lĩnh thông thiên cũng không trốn khỏi lòng bàn tay hoàng tỷ."
Biểu tình của Nhan Y Lam rất mệt mỏi, lộ ra chút buồn chán. Nghe được lời Nhan Quân Hạ, ánh mắt nàng vẫn đặt ở một nơi xa xăm. Tựa hồ nhận được câu trả lời không hề làm người hài lòng, khóe môi Nhan Y Lam ẩn chứa ý cười nhưng không nói lời nào.
Nhan Quân Hạ nói xong, chờ rất lâu nhưng không nhận được câu trả lời của Nhan Y Lam. Rõ ràng là trời đông tháng hai giá rét, thế nhưng trên trán hắn lại mờ hồ thấm ra mồ hôi.
"Huống chi, chuyện đám thích khách vẫn luôn không có manh mối. Mặc dù thần đệ bất tài nhưng cũng âm thầm nắm giữ không ít tin tức, hi vọng có thể vì hoàng tỷ phân ưu."
"Hửm?" Nhan Y Lam hơi nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống Nhan Quân Hạ, cười nói:
"Thứ bản cung muốn cũng không phải chỉ đơn thuần là đám thích khách này, ngươi chắn chắn mình có thể làm được sao?"
Nhan Quân Hạ đương nhiên biết, nếu như chỉ là tiêu diệt thích khách, căn bản không cần phải phí công lớn như vậy. Nhan Y Lam chính là muốn nhổ cỏ tận góc tên đứng phía sau điều khiển đám thích khách. Nói cách khác, việc xử trí cùng sự sống chết của đám thích khách căn bản không phải điều Nhan Y Lam quan tâm. Thứ nàng muốn chính là bắt được kẻ chân chính có ý đồ gây sóng gió trong cung.
"Thần đệ tất nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của hoàng tỷ."
Lời nói của Nhan Quân Hạ tựa như đã có định trước, nhưng Nhan Y Lam chỉ nhàn nhàn quét mắt nhìn hắn, cuối cùng cất lời:
"Còn chỗ Thái tử..."
"Thần đệ đã biết." Gương mặt tuấn nhã của Nhan Quân Hạ vẽ lên một nụ cười, lộ ra chút âm ngoan.
"Trước khi chưa có sự phân phó của hoàng tỷ, thần đệ nhất định sẽ không lộ ra bất kỳ manh mối gì trước mặt Thái tử."
Nhan Y Lam hơi cong khóe môi, nụ cười không biết thật hay giả.
"Trái lại là một người biết điều." Dứt lời, đôi mắt nàng nhìn sang Nhan Quân Hạ.
"Vậy bản cung sẽ mỏi mắt chờ mong."
"Vâng." Nhan Quân Hạ ứng thanh, ngẩng đầu có vẻ lo âu nhìn Nhan Y Lam, hỏi thăm:
"Hôm đó, thần đệ nhìn thấy thích khách hành thích, tâm sinh hoảng loạn, chỉ tiếc cách hoàng tỷ quá xa, không thể kịp thời ngăn cản. Hiện giờ nhìn thấy hoàng tỷ bình yên vô sự, chắc hẳn thương thế đã không có gì đáng ngại nhỉ?"
Nhan Y Lam nhàn nhạt cười.
"Hiếm thấy ngươi có lòng, có điều chỉ là chút thương ngoài da mà thôi."
"Vậy thần đệ an tâm." Nhan Quân Hạ nói xong, hành lễ.
"Thần đệ cáo từ trước."
Tiếng bước chân Nhan Quân Hạ xa dần, Khương Ngưng Túy vừa định đẩy rèm bước ra, lại nghe thấy Nhan Y Lam xuy thanh cười lên, trêu đùa:
"Còn không ra? Muốn trốn đến khi nào?"
Khương Ngưng Túy theo lời từ sau bức màn đi đến, nhìn thấy Nhan Y Lam lười biếng tựa vào nhuyễn tháp, thần sắc của nàng dường như rất mệt mỏi. Nếu không phải cỗ khí thế lẫm liệt bẩm sinh trên người nàng, Khương Ngưng Túy cơ hồ sẽ cho là, giây tiếp theo Nhan Y Lam sẽ không báo trước mà ngã xuống.
Khương Ngưng Túy bỗng dưng căng thẳng, nhưng lại phải khắc chế không thể lộ ra chút biểu tình nào. Nàng lặng lẽ chuyển mắt, dời đến trên bình phong bằng gỗ tử đàn được khắc hoa cách đó không xa.
"Ngươi thật sự tin tưởng Lục hoàng tử sao?"
Nhan Y Lam nhẹ nâng mí mắt nhìn nàng, dường như vô tâm mà hỏi lại:
"Ngươi tin sao?"
"Chỉ tin một câu." Khương Ngưng Túy diện vô biểu tình, thanh âm bình bình đáp lời:
"Hắn quả thật là một người yêu mạng."
Khương Ngưng Túy lời lẽ băng lãnh, trong màn đêm tĩnh mật đặc biệt trở nên trong trẻo dễ nghe. Nhan Y Lam bị những lời này chọc cười đến ho nhẹ, ngực chấn động ảnh hưởng đến vết thương, gây ra một trận đau nhói.
"Cho nên, ngươi chỉ muốn lợi dụng hắn để giám thị Thái tử, đúng không?"
"Ngươi cũng nói lời hắn không thể hoàn toàn tin. Bản cung há có thể dùng hắn làm cơ sở ngầm?" Tựa hồ cảm thấy Khương Ngưng Túy hỏi một vấn đề quá ngốc nghếch, ngữ khí của Nhan Y Lam trở nên lười biếng, nghe vào không chút tinh thần.
"Huống chi, cơ sở ngầm của bản cung ở Đông cung nhiều như vậy, tùy tiện tìm một người đều hữu dụng hơn hắn."
Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu như nước với lửa đã nhiều năm, mặc dù Khương Ngưng Túy chưa từng thấy tận mắt nhưng những ngày qua cũng ít nhiều có thể cảm nhận được sự minh tranh ám đấu giữa bọn họ. Dựa theo thủ đoạn cùng mưu tính của Nhan Y Lam, thêm địa vị của nàng trong triều, nếu nàng muốn diệt trừ Nhan Quân Nghiêu thì Nhan Quân Nghiêu căn bản không thể phản kháng đề phòng.
Mặc dù không biết được mục đích của Nhan Y Lam là gì, nhưng có lẽ Nhan Y Lam đích xác là đã bắt đầu động thủ.
"Ngưng Túy." Nhìn ra Khương Ngưng Túy đang xuất thần, Nhan Y Lam nhẹ giọng gọi nàng, buồn cười.
"Ngươi lại đang động tâm tư gì?"
Lời Nhan Y Lam lờ mờ ẩn chứa mạt sủng nịch, Khương Ngưng Túy cũng không có tâm tình phát giác. Nàng chỉ hơi rũ mi, nhàn nhạt mở miệng:
"Ta nghe nói, phàm là nữ tử gả vào cung, vậy thì cả đời này cũng chỉ có thể thuộc về một người, tuyệt đối không thể có tâm tư khác."
Sờ không trúng ý của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam nhíu mày, hỏi:
"Cho nên?"
"Ta không muốn thủ tiết." Khương Ngưng Túy ngẩng đầu lên, dưới ánh nến, đôi mi tinh xảo hơi nhíu lại, sắc mặt đầy không vui.
"Ta chưa từng nhận được ân sủng của Thái tử, nếu có một ngày hắn chết đi, ta vẫn phải thủ linh vị hắn suốt đời. Chuyện này không công bằng." Ở thế giới của Khương Ngưng Túy, gia tộc của nàng từ trước đến gì đều là kinh doanh buôn bán. Nàng đã được dạy dỗ từ nhỏ, nếu nói đến cân nhắc thiệt hơn lựa chọn tiến lui, không có ai thành thạo hơn nàng.
Mà hiển nhiên, gả cho Nhan Quân Nghiêu, cũng xem như là phi tử của hắn, với nàng mà nói, đây là một vụ mua bán hoàn toàn lỗ vốn.
Những lời này Khương Ngưng Túy nói rất nhạt, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Nhưng vào tai Nhan Y Lam lại không phải như vậy. Nhan Y Lam rõ ràng ngây người, hồi lâu, nàng mới hồi thần, ánh mắt lộ ra chút thú vị cùng thăm dò, rất có hứng thú cười nói:
"Vậy ngươi rốt cuộc muốn nói gì, thế nào mới xem là công bằng?"
"Cả đời này, nếu không có được con người Thái tử, vậy thì nhất định phải lấy được quyền lực mẫu nghi thiên hạ ngày sau." Sắc mặt Khương Ngưng Túy đầy lãnh đạm, lời cũng rất vô tình.
"Người và quyền thế, chung quy phải có một thứ thuộc về ta. Nếu không ngôi vị Thái tử phi này làm cũng quá tổn thất rồi."
Ánh mắt của Nhan Y Lam mang theo thâm ý nhìn Khương Ngưng Túy, mãnh liệt như bị lửa thiêu, theo tầm mắt của nàng một đường lan tràn. Đột nhiên, Nhan Y Lam nhẹ giọng cười lên, cảm thấy Khương Ngưng Túy trước mặt thật sự cực kỳ thú vị, lời nói lại mới mẻ đến mức nàng chưa từng nghe.
Những câu tâng bốc xu nịnh trong cung nàng đã nghe nhiều, nhưng lời nói rõ ràng như thế, nàng trái lại lần đầu tiên nghe được.
Khóe môi Nhan Y Lam ngậm một tia tiếu ý khó mà biết được, nàng thấp giọng hỏi:
"Ngươi muốn mẫu nghi thiên hạ?"
Khương Ngưng Túy thẳng thắn gật đầu, đạm nhạt cất lời:
"Ta chỉ muốn bảo toàn bản thân." Mà ở trong hoàng cung này, muốn bảo toàn mình, nếu không thể tuyệt đối nắm lấy quyền lực và địa vị trong tay, vậy thì tất cả chỉ có thể là không tưởng.
"Được." Nhan Y Lam khẽ rũ mi, nụ cười càng trở nên tươi đẹp, cơ hồ muốn thiêu cháy ánh mắt Khương Ngưng Túy.
"Bản cung thành toàn cho ngươi là được."
Khương Ngưng Túy không chút nghĩ ngợi, hỏi tiếp:
"Vậy còn ngươi?"
"Đời người đến cuối cùng, bất quả chỉ lưu lại hư danh, tùy hậu nhân sáng tác thôi." Nhan Y Lam trái lại đã nhìn thấu, khi nói đến những lời này, trong mắt nàng không có nửa phần lưu luyến, chỉ có từng trận từng trận thấm đẫm mệt mỏi.
"Đợi sau khi ngươi trở thành mẫu nghi thiên hạ, phần sử sách này sẽ để lại cho ngươi cùng Thái tử viết tiếp."
Nhan Y Lam nói ra không chút do dự, Khương Ngưng Túy nghe xong chỉ im lặng đứng ở một bên, không tiếp lời. Có lẽ vì câu trả lời của Nhan Y Lam quá mức đơn giản tùy ý, cho nên lòng Khương Ngưng Túy mới có thể cảm thấy có chút không thoải mái cùng mất mác như vậy. Rõ ràng nàng muốn nhận được sự chấp nhận của Nhan Y Lam, nhưng trong lòng nàng lại trống rỗng vắng vẻ. Giống như, khi Nhan Y Lam gật đầu đáp ứng tương lai của nàng, chính là dùng sự mất mác mà nàng ấy vĩnh viễn không thể thừa nhận đổi lấy.
Im lặng thu mọi phản ứng của Khương Ngưng Túy vào mắt, Nhan Y Lam phát giác nàng cũng không thoải mái, lãnh đạm như vẻ bề ngoài. Bất động thanh sắc cười một tiếng, Nhan Y Lam vươn tay cầm lấy chung trà trên bàn, nhưng trong một cái chớp mắt, tay bỗng trở nên cứng đờ, chung trà cứ thế nghiêng sang bên. 'Cạch' một tiếng, nước trà nhanh chóng tràn ra hơn nửa bàn.
Khương Ngưng Túy nghe tiếng liền xoay đầu, thấy Nhan Y Lam hơi nhíu mi nhìn chung trà đã đổ kia. Khương Ngưng Túy vừa định đi đến nhặt chung trà lên, lại nghe thấy Nhan Y Lam đã lên tiếng:
"Ngươi về Tê Loan điện trước đi."
Mặc dù Nhan Y Lam đã hết sức khắc chế nhưng Khương Ngưng Túy vẫn có thể nghe ra chút suy yếu bên trong. Nàng hơi ngẩn ra, phát giác thanh âm của Nhan Y Lam càng phiêu hốt vô lực hơn trước. Bàn tay Khương Ngưng Túy dừng giữa không trung, sau đó trầm mặc nhặt lên chung trà đang nằm lăn lóc trên bàn, lại liếc nhìn Nhan Y Lam một cái.
"Vết thương của ngươi..."
"Không sao." Nhan Y Lam mạn bất kinh tâm trả lời. Nói xong, dường như cảm thấy vấn đề này cũng không cần thiết phải tiếp tục, nàng hơi nâng người, cười nhìn Khương Ngưng Túy, trêu đùa:
"Không nghe bản cung nói sao? Trở về Tê Loan điện đi, nhân tiện....thay bản cung làm ấm giường."
Làm ấm giường?
Lời này, ngoại trừ từ người không da không mặt như Nhan Y Lam, e là không ai có thể nói tự nhiên trôi chảy như vậy. Khương Ngưng Túy hơi nheo mắt, nhìn dáng vẻ đùa cợt của Nhan Y Lam, sự quan tâm trong lòng thoáng chốc giảm hơn phân nửa, chỉ mong cái mầm móng gieo họa như Nhan Y Lam nếu biến mất ngay lúc này, thế giới sẽ an tĩnh tốt đẹp hơn rất nhiều.
"Trà ngươi pha không tốt, phục vụ người ngươi cũng không biết, làm ấm giường chắc ngươi sẽ làm chứ?"
"...." Ngữ khí của Nhan Y Lam rõ ràng lộ ra ý ghét bỏ, thái độ xem thường ngay cả trong lời nói. Hô hấp của Khương Ngưng Túy chậm lại, ánh mắt lãnh đạm không kiên nhẫn nhìn Nhan Y Lam.
"Thấy Trưởng công chúa nói ra những câu đùa không da không mặt như vậy, chắc hẳn nhất thời bán hội cũng sẽ không chết được."
Lời của Khương Ngưng Túy đầy vô tình, nhưng Nhan Y Lam cũng không để ý, nàng chỉ khoát tay, nói:
"Ngươi còn không đi?"
Bình thường đến giờ đều là Khương Ngưng Túy lạnh lùng đuổi Nhan Y Lam đi, lần đầu nghe được Nhan Y Lam không nhẫn nại thúc giục nàng rời đi. Khương Ngưng Túy không chút nghĩ ngợi, xoay người bước ra Trầm Nhạn các. Vừa đi đến bên ngoài, đột nhiên nàng lại quay trở lại, bước chân dừng ở cửa đại điện, khuôn mặt thanh lãnh, mang một loại mỹ lệ khác.
"Nhan Y Lam." Trong trí nhớ, đây là lần thứ hai Khương Ngưng Túy gọi tên nàng, lần đầu tiên gọi nàng như vậy là vào cái đêm thích khách hành thích, vào khoảng khắc nàng cứu nàng ấy. Nhan Y Lam ngẩng đầu lên, nhìn thấy sườn mặt Khương Ngưng Túy ẩn dưới ánh trăng bàn bạc, lộ ra vầng sáng nhẹ, đẹp đến không cần nói ra, nhưng vẫn đoạt linh hồn người.
"Ngươi có thể thỉnh thoảng nói vài lời thật hay không."
Vết thương trên vai càng kịch liệt đau đớn hơn vừa rồi, Nhan Y Lam chỉ cảm thấy đầu vai phải đau đến ngay cả khí lực nâng tay cũng không có. Nàng nghe vậy, hô hấp hơi đình trệ, dùng đôi phượng mâu như điểm mực nhìn Khương Ngưng Túy, vết thương giờ khắc này dường như đang đáp lại cảm thụ của nàng. Đau đớn như thiêu đốt.