Đảo mắt đã lại sắp đến trừ tịch rồi.
Trong cung giăng đèn kết hoa khắp nơi, đèn lồng đỏ treo đầy hành lang các cung điện, có lẽ là vì xuân tiết sắp đến, cho nên ngay cả hoàng cung luôn lãnh thanh trang nghiêm cũng nhiễm chút không khí náo nhiệt.
Bích Diên ở ngoài điện sắp xếp các cung nữ thái giám bố trí đèn lồng đâu vào đấy, tiếng cười nói thỉnh thoảng truyền vào Tê Loan điện, Khương Ngưng Túy đứng bên cửa sổ nhìn quanh những chiếc lồng đèn đỏ thắm dưới nền tuyết mênh mang, bất giác có chút hoảng thần.
Tuy là kí ức của kiếp trước nàng đã dần nhớ lại, nhưng những chuyện trải qua ở kiếp này lại khiến nàng khắc cốt minh tâm, nàng bỗng dưng nghĩ đến hai người mẹ của mình, sau sự kiện chìm thuyền, không biết hiện giờ nơi đó đang là tình cảnh thế nào, các mẹ của nàng sau khi biết tin nàng mất tích sẽ lại có phản ứng gì. Tưởng niệm sâu trong nội tâm cũng chưa từng theo thời gian mà biến mất, nàng rất nhớ bọn họ, nhưng nàng lại bất lực.
Một người đứng bên cửa sổ trầm mặc hồi lâu, nghe được trong điện có chút động tĩnh, Khương Ngưng Túy lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, nàng nhìn sang, thấy rèm che bằng lụa mỏng khẽ động, lường trước nhất định là Nhan Y Lam tỉnh rồi, Khương Ngưng Túy giờ mới chợt hoàn hồn, đi vào trong điện.
Dù ngoài điện bị đại tuyết bao trùm, là một mảnh khí tức ngày đông, nhưng trong điện lại ấm áp như xuân, Khương Ngưng Túy vươn tay vén đi tầng tầng màn che, lên tiếng nói:
"Tỉnh rồi?"
Miễn cưỡng chuyển động thân thể, Nhan Y Lam theo tiếng mà hướng Khương Ngưng Túy bên này nghiêng nửa người, coi như là trả lời, nàng nửa mở đôi mắt chưa hoàn toàn thanh tỉnh, duỗi tay hướng Khương Ngưng Túy.
"Qua đây."
Theo lời ngồi xuống bên giường, Khương Ngưng Túy đem ấm lô trên tay nhét vào lòng Nhan Y Lam, nói nhỏ:
"Đói bụng sao?"
Lười biếng lắc đầu, Nhan Y Lam tìm được bàn tay Khương Ngưng Túy ở mép giường, cầm lên đặt ở bên môi khẽ hôn, nâng mắt quan sát nàng.
"Ngươi có tâm sự."
"Chỉ là chút suy nghĩ lung tung mà thôi." Tùy ý Nhan Y Lam khẽ cắn mu bàn tay mình, Khương Ngưng Túy mỉm cười, có chút hoài niệm nói:
"Có điều hiện giờ nếu muốn nói tâm sự, ta chỉ muốn ngươi có thể nhanh chóng khỏe lại."
Chống thân thể ngồi dậy, một giây kế tiếp chỉ thấy Khương Ngưng Túy đã săn sóc mà thay nàng cầm một cái gối tựa, đệm ở sau lưng nàng, để nàng có thể ngồi thoải mái một chút. Yên lặng nhìn một loạt hành động chăm sóc tinh tế của Khương Ngưng Túy, Nhan Y Lam cười khổ.
"Ta đã gần như khỏi hẳn rồi, nhưng ngươi lại xem ta như một bệnh nhân."
Khương Ngưng Túy hoàn toàn không để tâm đến sự oán giận của Nhan Y Lam, nàng thay Nhan Y Lam kéo chăn, từ tốn nói:
"Thái y trước đó đã căn dặn nghìn lần, thân thể của ngươi cần phải từ từ điều trị tu dưỡng, bệnh đi như kéo tơ, đạo lý này Trưởng công chúa lẽ nào không rõ?"
"Nhưng là Thái tử...."
"Trưởng công chúa từng nói, sau này mọi chuyện đều theo ta." Đôi mắt hơi rũ xuống của Khương Ngưng Túy chợt nâng lên, ánh mắt lành lạnh, mang theo một loại đạm mạc trêu đùa hồn nhiên thiên thành.
"Quân vô hí ngôn, không phải sao?"
Buồn cười câu khóe môi, Nhan Y Lam hoàn toàn không chút biện pháp với Khương Ngưng Túy trước mắt, nàng bật cười nói:
"Lời này nếu bị người ngoài nghe được, không chừng là sẽ chê cười ta trầm mê mỹ sắc, hồ đồ vô vi."
"Đáng tiếc dù chê cười, cũng cười không được bao lâu." Khương Ngưng Túy không để ý đến kháng nghị của Nhan Y Lam, xem thường nói:
"Thiên hạ này, chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ."
Giữa chân mày thoáng hiện lên chút ưu sắc, Nhan Y Lam ngưng thần trầm tư chốc lát:
"Bây giờ chính sự trong triều toàn quyền giao cho Thái tử xử lý, tin tức Thái tử ít ngày nữa đăng cơ e là đã truyền khắp triều dã, thế cục rung chuyển bất an, trừ mấy vị đại thần tâm phúc, các thần tử còn lại đều trong trạng thái quan vọng, đều đang đợi xem Thái tử sẽ xử lý chuyện Ngô vương thế nào." Suy nghĩ một chút, Nhan Y Lam sáng tỏ mà cười.
"Sợ rằng hiện giờ Thái tử vì chuyện của Ngô vương, đã bể đầu sứt trán rồi."
Chim khôn lựa cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà thờ, đây là đạo lý bất biến từ xưa đến này trong thiên hạ. Tuy rằng Nhan Quân Nghiêu từ nhỏ đã được tiên đế sắc lập làm Thái tử, nhưng nói trắng ra cũng chỉ vì hắn là trưởng tử mà Ninh hoàng hậu sinh ra, trong chính trị hắn cũng không có gì xuất sắc, trên quân công cũng kém Ngô vương rất nhiều, mà sau khi tiên đế băng hà, Nhan Quốc lại vì trận đánh với Tùy Quốc mà ở tình cảnh đại hạ tương khuynh, một tấm hoàng lệnh của Nhan Y Lam liền đưa hắn đến Ương Quốc, sau đó Đại Nhan luôn từ hoàng tỷ hắn chấp chính giữ quyền, cho dù những ngày này Nhan Quân Nghiêu từ Ương Quốc trở về, hắn cũng vẫn luôn sống dưới sự che chở của Nhan Y Lam, không hề lập chút công lao, đối với vị Thái tử này, các đại thần Nhan Quốc chung quy không quá nhận thức, mà chuyện của Ngô vương hiện giờ, đúng lúc là một cơ hội, để bọn họ biết được vương vị này, Nhan Quân Nghiêu rốt cuộc có bản lĩnh ngồi hay không.
Khương Ngưng Túy đương nhiên cũng hiểu ý trong lời nói của Nhan Y Lam, bởi vậy, việc xử trí Ngô vương thế nào là một nan đề rồi, hơi không cẩn thận sẽ bị người bàn luận, rước lấy thiên hạ cười chê.
"Ngô vương không thể chết được." Khương Ngưng Túy đứng dậy, thay Nhan Y Lam rót một chén trà nóng, nhàn nhạt nói:
"Những ngày ta ở trong quân trướng của Ngô vương, nhìn ra được thủ hạ của hắn có không ít binh sĩ trung tâm, nếu như xử tử hắn, ta lo lắng có hậu hoạn. Huống hồ, Ngô vương dù sao cũng là tử tự của tiên đế, huynh đệ thủ túc của Thái tử, giết hắn tuy có thể trảm thảo trừ căn, nhưng chỉ sợ sẽ có người có lòng dạ khó lường kích động lời đồn thổi. chỉ trích Thái tử vị tân vương này cai trị hà khắc vô tình, vừa đăng cơ đã hạ sát thủ với các hoàng tử khác."
Tiếp nhận chén trà Khương Ngưng Túy đưa đến nhấp một miếng, Nhan Y Lam ngẩng đầu nhìn nàng, nghe nàng phân tích chu toàn, nhịn không được cười nói:
"Này theo ý ngươi, nên xử trí Ngô vương thế nào đây?"
"Hà tất hỏi nhiều thêm câu này." Thuận tay đem trà đặt lại trên bàn, Khương Ngưng Túy đảo mắt qua Nhan Y Lam.
"Trong lòng Trưởng công chúa không phải đã có chủ ý rồi sao?"
Bị Khương Ngưng Túy lạnh lùng đâm phá tâm sự, Nhan Y Lam cũng không giận mà chỉ khẽ cười, tùy ý nói:
"Vậy ngươi đoán xem, ta rõ ràng đã biết quyết định của các đại thần, vì sao vẫn có thể ngồi xem, không có ý định nhúng tay."
"Bởi vì Trưởng công chúa gian trá giảo hoạt." Khương Ngưng Túy trong ngữ khí mang tán đồng.
"Thứ ta nói thẳng, Trưởng công chúa không làm quân vương của Đại Nhan này, thật sự là đáng tiếc."
Khương Ngưng Túy nói Nhan Y Lam gian trá giảo hoạt, kỳ thực cũng chỉ là mang theo giận dỗi oán trách mà thôi, nàng cũng không muốn trong lúc Nhan Y Lam dưỡng thương lại vẫn lo lắng quốc sự cùng Thái tử, nhưng lại cũng hiểu rằng, Đại Nhan lúc này đã không thể không có Nhan Y Lam. Mà Nhan Y Lam ngoài mặt lựa chọn không nhúng tay vào việc Thái tử xử trí Ngô vương thế nào, đã là vì ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ rồi, không muốn các đại thần xem nhẹ Thái tử, cũng là vì nói cho Thái tử, thiên hạ này từ nay về sau sinh tử vinh nhục đều do hắn quyết định, tương lai là quân vương, vậy thì phải có khí phách mưu trí của một bậc quân vương. Chỉ là Thái tử vẫn còn quá trẻ, nếu như toàn quyền buông tay để hắn toàn quyền lo liệu chuyện Ngô vương, sợ rằng khó tránh khỏi xử lý không thỏa đáng, lưu lại mầm vạ, thời khắc cực kỳ quan trọng này, vẫn là cần có người phải âm thầm chỉ điểm một chút.
Mà người này, nếu không thể là Nhan Y Lam, như vậy trừ Khương Ngưng Túy, lại còn có thể là ai chứ?
Khương Ngưng Túy diện vô biểu tình nhìn phía Nhan Y Lam, đã thấy nàng vẫn là đang cười, nụ cười quyến rũ đó hàm chứa vui đùa khiến người thống hận đến ngứa răng.
"Thái tử phi khen trật rồi, bản cung thụ sủng nhược kinh."
Dáng vẻ không cần mặt mũi này, dù là người tâm tính trầm nhạt cũng không khỏi cảm thấy căm tức, Khương Ngưng Túy hơi híp mắt nhìn Nhan Y Lam, nàng hít sâu một hơi mới có thể giữ cho thanh âm của mình được tỉnh táo.
"Thái tử trước kia đã sớm lấp quan nhập lăng rồi, có điều ta sẽ đem lời này của Trưởng công chúa, từ đầu chí cuối thuật lại cho Thái tử phi tân nhậm nghe." Khương Ngưng Túy đứng lên.
"Chờ một lát ta sẽ để hạ nhân mang thuốc lên, Trưởng công chúa tốt nhất đúng hạn dùng, bằng không..."
Lời dừng đúng lúc, nàng nói xong, hướng Nhan Y Lam mỉm cười, bao hàm thâm ý. Nhan Y Lam càng thích thần sắc này của Khương Ngưng Túy, nàng hiếm thấy dịu ngoan mà duỗi tay nắm chặt tay Khương Ngưng Túy.
"Ta sẽ nghe lời." Giọng điệu ngậm cười lộ vẻ lấy lòng, nhu mềm như đang làm nũng.
Thấy Nhan Y Lam lại đang giở trò xấu, Khương Ngưng Túy không chút nể mặt mà rút tay về, xoay người đi khỏi Chiêu Linh điện, chỉ lưu cho Nhan Y Lam một bóng lưng lạnh lùng. Xuy một tiếng bật cười, Nhan Y Lam rũ mắt nhìn bàn tay trống rỗng của mình, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thôi được, không tính toán sự thanh lãnh vô tình của nàng ấy nữa, ai bảo nàng lại yêu nhất dáng vẻ cao ngạo bất cận nhân tình đó của Khương Ngưng Túy chứ.
----
Ra khỏi Chiêu Linh điện, Khương Ngưng Túy xoay người đi đến Trầm Nhạn các, không bao lâu liền thấy Bích Diên đến thông báo, nói Thái tử đã đến.
Nhan Quân Nghiêu vừa vào Trầm Nhạn các, vừa vươn tay tháo đi áo choàng đưa cho hạ nhân, hắn một đường đi sâu vào điện, thấy Khương Ngưng Túy đang cúi đầu ngồi trước bàn, nhìn ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt của nàng chứa hàn ý, thoạt nhìn xa cách vô pháp thân cận, vẫn là dáng vẻ thanh lãnh mà Nhan Quân Nghiêu quen thuộc.
"Ngưng Túy." Lại tựa như đã quen dáng vẻ này của nàng, Nhan Quân Nghiêu vừa cất lời, vừa đi đến bên cạnh Khương Ngưng Túy.
"Nàng tìm ta có việc?"
Khương Ngưng Túy từ nãy đến giờ chỉ nghĩ Nhan Y Lam rốt cuộc có đúng hạn uống thuốc hay không, cho nên nghe thấy Thái tử đi thẳng vào đề, nàng cũng vui vẻ vì không cần tốn nhiều nước bọt, dứt khoát nói:
"Nghe nói Thái tử vì chuyện của Ngô vương mà phát sầu."
Tuy lời mang theo nghi vấn, nhưng trong mắt nàng lại lóe ra ánh sáng bình tĩnh.
Chợt bị người hỏi việc đang đau đầu, Nhan Quân Nghiêu chỉ phải thở dài.
"Việc này nàng cũng biết rồi?"
Khương Ngưng Túy gật đầu.
"E là toàn bộ Đại Nhan không ai không biết."
Đối mặt Khương Ngưng Túy thanh thực sửa đúng, Nhan Quân Nghiêu chỉ cười khổ.
"Mấy ngày nay ta luôn nghĩ, nếu như là hoàng tỷ, nàng nhất định sẽ nghĩ được một phương pháp xử lý lưỡng toàn. Nhưng ta lại..."
"Thái tử vừa chưởng quản triều chính, gặp chuyện do dự bất định cũng là tự nhiên." Khương Ngưng Túy lên tiếng trấn an.
"Trên đời chưa từng có việc lưỡng toàn, cho dù là Trưởng công chúa, trước đây đối mặt với Mẫn Nam vương cũng phải cam lòng mà thống hạ sát thủ."
Nghe được tên của Mẫn Nam vương, Nhan Quân Nghiêu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Ngưng Túy, lập tức lắc đầu buồn bã cười nói:
"Năm đó hoàng tỷ niệm tình vương thúc có ân phụ tá với chúng ta, cho nên dù vương thúc làm mưa làm gió trong cung nhiều năm, hoàng tỷ cũng chỉ ngầm đè ép phân tán quyền lực trong tay hắn, khiến vương thúc chủ động rời khỏi triều đình, hồi phủ dưỡng thọ, đáng tiếc hắn lại không biết thu liễm, cho nên mới gặp phải đại họa sát thân."
"Đôi khi, kiêng kị quyền lực của một người cũng không nhất đinh phải giết hắn." Khương Ngưng Túy tìm đúng thời cơ, làm rõ.
"Trước đây Trưởng công chúa có thể bức Mẫn Nam vương thoái quyền quy phủ, bây giờ Thái tử cũng vẫn có thể đối Ngô vương minh thăng ám giáng, dùng đó để ngăn miệng lưỡi thiên hạ."
Minh thăng ám giáng?
Nhan Quân Nghiêu bừng tỉnh đại ngộ.
"Ngưng Túy...ý của nàng là....?"
"Mẫn Nam vương chết, phủ đệ của hắn là một tòa nhà trống rỗng, chung quy phải có người tiếp nhận quản lý." Khương Ngưng Túy ngữ khí ung dung, không nhanh không chậm nói:
"Mà ngày đó lúc Bắc Ương Vương bức hôn Trưởng công chúa, Ngô vương hộ giá có công, đáng lý nên thưởng. Thái tử nếu có thể ủy thác trọng trách cho Ngô vương, lưu thủ ở ngoại ô kinh thành, thời thời khắc khắc hiệu lực cho triều đình cùng Thái tử, chính là vinh dự cả đời của hắn."
Nhan Quân Nghiêu vẫn còn lo lắng.
"Nhưng dưới trướng của Ngô vương có mấy vạn binh mã, để hắn ở lại kinh thành, liệu sẽ thành dưỡng hổ vi hoạn không?"
"Thái tử đã quên?" Khương Ngưng Túy mỉm cười, đôi mắt thanh lãnh thoáng chốc một mảnh rung động, đẹp không sao tả xiết.
"Ngô vương đã được Thái tử thưởng thức trọng dụng, từ Đông Sở dời trở về kinh thành, binh mã dưới trướng của hắn tự nhiên sẽ sung nhập vào quân đội trong kinh, đây là quy củ trước giờ của các lão tổ tông, Thái tử có yêu cầu này cũng là hợp tình hợp lý, ai dám không theo?"
Dường như bị người điểm tỉnh, Nhan Quân Nghiêu ngồi không yên mà đứng lên, vui vẻ nói:
"Hay một chiêu minh thăng ám giáng, cứ thế, củ khoai nóng Ngô vương này rốt cuộc cũng giải quyết thích đáng."
"Thái tử cao minh." Khương Ngưng Túy ngẩng đầu nhìn biểu tình hiểu ra của Nhan Quân Nghiêu, lại không khỏi nghĩ đến Nhan Y Lam dụng tâm lương khổ với hắn, đứng lên nói:
"Như vậy xem ra, cuối cùng cũng không phụ một phần tâm ý của Trưởng công chúa."
Nhan Quân Nghiêu hơi ngạc nhiên, lập tức lại hiểu được thâm ý trong lời đó, trong lòng không khỏi thầm than.
Đúng rồi, nếu không phải Nhan Y Lam gửi gắm, y theo tính cách thanh lãnh xa cách trước giờ của Khương Ngưng Túy với mọi người, nàng thật sẽ không làm đến mức như vậy.
Hoàng tỷ...
Nghĩ đến tất cả những chuyện Nhan Y Lam đã làm cho hắn từ trước đến giờ, lòng Nhan Quân Nghiêu như bị người bóp chặt, luôn không thoải mái, hắn hồi thần, vốn còn muốn nói thêm gì nữa, đáng tiếc Khương Ngưng Túy đã xoay người rời đi trước, thân ảnh của nàng ngoài diện dần xa, trở nên mờ nhạt không rõ, chỉ còn sót lại bóng ảnh yểu điệu , như ánh trăng nhạt trong nước không thể chạm đến, lại tựa như sương khói trong tay, không thể nắm bắt, đẹp đến thế lại không chân thực như vậy.