Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 117




Vẻ mặt Chân thị vô cùng kinh ngạc, bà nhàn nhạt uống một hớp trà, hỏi:
"Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện của tỷ tỷ con?"
"Hôm nay là ngày giỗ của tỷ tỷ, nhưng ta lại quên đi rất nhiều chuyện ký ức liên quan đến tỷ tỷ, nghĩ đến thật sự đáng chết." Khương Ngưng Túy hơi cúi đầu, nàng khẽ nói, tiếu ý bên môi dần chuyển thành đau buồn.
"Mẫu thân nói tỷ tỷ làm mất cây trâm mà tiên đế ban thưởng, là chuyện lúc trở lại kinh thành sao?"
"Đúng vậy, có lẽ là chuyện sáu năm trước rồi." Nghĩ đến chuyện cũ, Chân thị cũng bất giác có chút hoảng thần, bà nói:
"Nghĩ cũng ngạc nhiên, Sơ Ảnh trước nay luôn tuân quy đạo cũ, làm việc cũng tiến lui đúng mực, vẫn luôn là sự kiêu ngạo của phụ thân con cùng ta, chưa từng khiến chúng ta thất vọng. Nhưng từ khi trở về kinh thành, nàng tựa như biến thành một người khác, ngày đầu tiên vào kinh bởi vì không biết được quý tộc hoàng thất mà không cẩn thận mạo phạm Trưởng công chúa. Sau đó hoàng thượng đại yến quần thần, đón gió tẩy trần cho phụ thân con, nàng thịnh trang mà đi, lại hấp tấp làm mất cây trâm mà hoàng thượng ban thưởng, sau đó càng thường xuyên làm chút chuyện khiến phụ thân con không vui, ta vẫn là lần đầu tiên thấy phụ thân con nổi giận với nàng như vậy."
Khương Ngưng Túy nhớ kỹ Thanh Phù đã trong lúc lơ đễnh nói với nàng về những chuyện cũ của Khương gia, nói phụ thân của Thái tử phi tuy cả đời Nam chinh Bắc chiến, là đại tướng quân vạn người kính ngưỡng, nhưng đối với hai nữ nhi cũng là vô cùng yêu thương. Từ nhỏ đến lớn chưa từng hồng mặt với các nàng, nghe ra hoàn toàn đúng là một từ phụ. Đã là như thế, một Khương Sơ Ảnh luôn quy củ theo lời Chân thị lại vì chuyện gì mà khiến đại tướng quân tức giận đến như vậy?
Khương Ngưng Túy hồi thần, vẻ mặt giả vờ khổ não, nói:
"Ta dường như mơ hồ nhớ có chuyện này, có điều khi đó tuổi ta còn quá nhỏ, cũng không biết nguyên nhân gì."
Chân thị cười nói:
"Con đương nhiên sẽ không hiểu, phụ thân của con thậm chí cũng không chịu nói cho ta biết nguyên nhân. Hắn phạt Sơ Ảnh quỳ ở từ đường một đêm, ta muốn nói vài lời thay nàng, lại bị phụ thân con đuổi khỏi từ đường. Khi đó ta chỉ mơ hồ nghe phụ thân con chất vấn nàng, rốt cuộc có hiểu bốn chữ 'Quân – Thần khác biệt' viết thế nào không? Nhưng Sơ Ảnh một chữ cũng không chịu nói, bất luận phụ thân con răn dạy thế nào, nàng từ đầu đến cuối cũng không vì bản thân biện bác một câu." Chân thị nói, chân mày khẽ nhíu, tựa hồ cũng vì chuyện này mà cảm thấy nghi hoặc.
"Ta vốn tưởng rằng 'Quân' mà phụ thân con nói là chỉ Ngô vương, nhưng sau đó nghĩ lại, lại cảm thấy không thông. Ngô vương từ năm mười bốn tuổi đã theo bên cạnh phụ thân con Nam chinh Bắc chiến, cùng Sơ Ảnh cũng là thanh mai trúc mã, tuy là tiên đế vẫn chưa mở miệng, nhưng việc hôn nhân của cả hai mọi người đều biết rõ trong lòng. Huống hồ Ngô vương ngưỡng mộ Sơ Ảnh đã lâu, tình ý tất nhiên không cần nói nhiều, nếu muốn trách tội vì bọn họ quá mức thân mật, dường như có chút không thông."
Khương Ngưng Túy phút chốc nhíu chặt mày, suy đoán trong lòng tự nhiên đã được nghiệm chứng, nàng cũng không cảm thấy có bao nhiêu thoải mái.
"Mẫu thân là nói, người năm đó mà tỷ tỷ sắp gả, là Ngô vương?"
"Đúng vậy." Chân thị nhìn dáng vẻ mang theo ngạc nhiên của Khương Ngưng Túy, cười nói:
"Ngoại trừ Ngô vương, còn có thể là ai chứ?" Nói đến đây, trong mắt Chân thị xẹt qua một tia trầm thống, tiếu ý chậm rãi nhạt đi, thanh âm cũng có chút yếu ớt.
"Chỉ là đáng tiếc, còn chưa uống được rượu hợp cẩn, kinh thành xuất hiện một tin xấu, liền thôi thúc nàng vội vàng đi nạp mạng."
Tin xấu này, tự nhiên là tin tiên đế băng hà.
Nhưng Khương Ngưng Túy vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, nếu Khương Sơ Ảnh trước đây thật sự muốn gả cho Ngô vương, nếu nàng thực sự có tình có nghĩa với Ngô vương, vậy nàng không thể không biết, chuyện tiên đế băng hạ có ý nghĩa thế nào với thiên hạ này, đối với Nhan Y Lam cùng Ngô vương lại có mang ý nghĩa gì.
Tại sao lại phải vội vã hồi kinh thay Nhan gia bảo vệ đạo cửa thành cuối cùng này, nếu lòng nàng hướng về Ngô vương, nếu như nàng muốn trợ Ngô vương đạt được giang sơn Đại Nhan, như vậy biện pháp tốt nhất là ngồi đợi Tùy Quốc tấn công vào hoàng cung, lấy thủ cấp của Nhan Y Lam cùng Nhan Quân Nghiêu, sau đó lại cùng Ngô vương hành quân vào kinh thành đẩy lui quân Tùy, khiến Ngô vương có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vương vị của Đại Nhan, dùng chuyện này thu phục dân tâm.
Mà nàng làm vậy, rõ ràng là đứng ở phía đối lập với Ngô vương, làm như vậy với nàng mà nói cũng không có điểm nào tốt, có lẽ từ đầu thứ nàng muốn đã không phải chỗ tốt gì. Nghĩ nghĩ, Khương Ngưng Túy khẽ từ từ nhắm hai mắt.
Trên đời này không có ai ngu ngốc đến mức dùng mạng của mình mà không đổi lấy chút lợi gì, Khương Sơ Ảnh làm vậy, bất quá là vì một người, một người còn quan trọng hơn tính mạng của nàng. Mà người này, tựa hồ ngoại trừ Nhan Y Lam, cũng không còn ai khác.
Sự thật quá mức rõ ràng khiến Khương Ngưng Túy có chút không chịu nổi, nàng tối tăm mím chặt môi, ý cười có chút thê ai.
"Ta chưa bao giờ nghe người bên ngoài nói đến việc này."
Nàng chưa từng nghe được. Giả như nàng nghe được chuyện này sớm một chút, nàng có thể sẽ không để bản thân rơi vào cục diện chật vật bị động như vậy, nàng cũng có thể sẽ không để Nhan Y Lam dễ dàng đi vào tim nàng như thế. Buồn cười nhất chính là, nàng thậm chí cũng không thể tị nạnh cái gì, nàng có thể cùng người trong cả thiên hạ tranh đoạt một phân ái tình, thế nhưng nàng không cách nào tranh giành những thứ này với một người chết.
Khương Sơ Ảnh dù chết, cũng là một tòa mộ bia trong lòng Nhan Y Lam, nàng ấy mãi mãi cũng sẽ ở nơi đó, người sống chung quy cũng sẽ có một ngày theo thời gian mà rời đi, nhưng người chết, e là sẽ táng trong lòng Nhan Y Lam cả đời. Huống chi, Khương Sơ Ảnh là dùng một loại phương thức gần như quyết tuyệt như vậy khắc trong lòng Nhan Y Lam, cho dù cắt da tháo cốt, Nhan Y Lam cũng không thể quên người đó.
Nghĩ như vậy, Khương Ngưng Túy không khỏi sinh ra một tia lãnh ý. Lần đầu tiên nàng rất muốn hỏi Nhan Y Lam một câu, nàng muốn biết, ở trong lòng Nhan Y Lam, rốt cuộc có một chỗ trống nào thuộc về nàng không? Nàng thực sự không cần nhiều lắm, cho dù chỉ là một chút thôi cũng được. Kỳ thực cái này cũng không thể chứng minh cái gì, nhưng ít nhất cũng có thể chứng tỏ nàng từng tồn tại, nàng từng tồn tại trong lòng Nhan Y Lam.
Nghi hoặc trước giờ vẫn treo trong lòng Khương Ngưng Túy, giờ khắc này rốt cuộc đã được giải. Thảo nào nàng luôn có thể nhìn thấy tịch mịch không đổi trong mắt Nhan Y Lam, thảo nàng thường xuyên cảm thấy Nhan Y Lam cô độc như vậy, thảo nào Nhan Y Lam luôn không chút sợ sinh tử như thế.
Nàng cho rằng Nhan Y Lam đối tốt với Thái tử phi như vậy là bởi vì nhìn ở lòng trung của Khương gia, bây giờ mới biết, thì ra đều là vì Khương Sơ Ảnh. Đúng rồi, nếu không phải nể tình Khương Sơ Ảnh, Nhan Y Lam không cần phải làm đến mức như thế.
Lòng Khương Ngưng Túy vô cùng đau đớn, lại tìm không được biểu tình thích hợp để diễn tả, có lẽ trước nay nàng đã quen lãnh tĩnh, đến lúc muốn gào khóc bi thương dĩ nhiên không thể tìm được phương thức thích hợp. Cũng đúng, đau đớn trong lòng nàng lúc này, cho dù thật có thể phát tiết thì có thể thế nào chứ?
Nỗi đau của nàng, vĩnh viễn sẽ không có người hiểu được.
"Có điều Ngưng nhi, có đôi lời, mẫu thân không thể không nhắc nhở con." Chân thị vừa thu lại thần tình tổn thương trên mặt, mi mục trái lại ngưng trọng, bà nói:
"Tuy rằng Ngô vương cực kỳ tôn kính phụ thân con, lại nhìn trên phân lượng của Sơ Ảnh, trước nay luôn đối với Khương gia chúng ta thân hậu, nhưng con cũng biết, trước đây Sơ Ảnh là vì Trưởng công chúa mà chết, Ngô vương từ đó về sau đều như nước với lửa cùng Trưởng công chúa, cũng đồng nghĩa, trên lập trường, chúng ta cùng Ngô vương đối lập. Cho nên, con phải nhớ kỹ giữ khoảng cách với Ngô vương, chuyện trên triều đình thay đổi trong nháy mắt, ai cũng không đảm bảo một khắc sau Ngô vương sẽ làm ra chuyện gì."
Khương Ngưng Túy ghi nhớ lời dặn của Chân thị vào lòng, nàng nói:
"Ta hiểu được."
Kỳ thực Khương Ngưng Túy tuy không tính là quen biết Ngô vương, nhưng điểm này nàng lại có thể lý giải. Ngọ vương làm sao có thể không ghi hận chứ? Giang sơn dễ như trở bàn tay cùng nữ nhân yêu mến nhất, cuối cùng toàn bộ chắp tay tặng người, ở trong lòng Ngô vương, Nhan Y Lam không khác nào là đầu têu đoạt đi tất cả của hắn.
Hơn nữa, Khương Ngưng Túy nhớ đến Nhan Quân Nghiêu đã từng nói, trước đây, Khương Sơ Ảnh thủ hộ một đạo cửa thành cuối cùng trong kinh, rõ ràng đã ở vào hoàn cảnh xấu, Nhan Y Lam lại hạ lệnh đóng cửa thành, nhốt Khương Sơ Ảnh cùng cả quân đội của nàng bên ngoài, để bọn họ không đường thối lui, chỉ có thể cắn răng liều chết.
Sự thật tàn khốc như vậy, ngay cả Khương Ngưng Túy hiện giờ nhớ đến đều cảm thấy lòng bàn tay run run, sau lưng một mảnh lạnh lẽo.
Thản nhiên đứng lên, Khương Ngưng Túy dùng thanh âm cực kỳ bình tĩnh nói:
"Ta muốn đi bái tế tỷ tỷ một chút."
"Được." Chân thị gật đầu, theo Khương Ngưng Túy đứng dậy đi ra ngoài.
"Mẫu thân không cần đi theo." Khương Ngưng Túy ngăn Chân thị, khẽ cười.
"Ngày hôm nay, khó tránh khỏi thấy vật thương tình, có Thanh Phù theo ta là được rồi."
Nghe được Khương Ngưng Túy quan tâm nói vậy, sắc mặt Chân thị hiện lên một mạt ưu thương, bà gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đi khỏi khuê phòng của Thái tử phi, Khương Ngưng Túy yên lặng đóng cửa lại, xoay người đi đến hướng từ đường.
-----
Ban đêm tĩnh mật, gió lạnh khẽ lướt qua mặt qua thân người, Khương Ngưng Túy đứng ở cửa từ đường, nàng ngẩng đầu nhìn hai cái lồng đèn treo trước cửa, một trận gió thổi qua, ánh lửa bên trong hoảng hoảng lay động, bóng đêm nhàn nhạt tiến vào nội đường, ánh ra một mảnh thê lương.
Lệnh Thanh Phù canh giữ bên ngoài từ đường, Khương Ngưng Túy nhấc chân, đi vào.
Ngô vương vẫn đứng trước linh vị của Khương Sơ Ảnh, dường như trong khoảng thời gian các nàng rời đi, hắn chưa từng cử động. Hắn đưa lưng về phía Khương Ngưng Túy, sườn mặt trầm lắng, khí thế lãnh tuấn trút đi, lộ ra một tia quyện đãi cùng tối tăm khó nói thành lời, hắn diện vô biểu tình cúi đầu, tự tay khẽ lau linh bài của Khương Sơ Ảnh.
Khương Ngưng Túy im lặng không lên tiếng, nàng tiến đến vài bước, tự lấy ba cây nhang, sau đó trở lại trước linh bài liệt tổ liệt tông Khương gia, hơi cúi đầu, thành kính khom lưng tế bái.
Cầm nhang cắm vào lư hương, Khương Ngưng Túy phút chốc khẽ cười, trong màn đêm yên tĩnh càng có chút mỉa mai quỷ dị.
"Chuyện Ngô vương muốn ta nhớ lại, chính là tất cả những thứ có liên quan đến tỷ tỷ năm đó sao?"
Lời của Khương Ngưng Túy khiến thần sắc Ngô vương hơi động, hắn xoay người nhìn nàng, chậm rãi thu hồi bàn tay đang đặt trên linh vị của Khương Sơ Ảnh.
Ngực mơ hồ đau, Khương Ngưng Túy mi mắt hơi rũ xuống, hàng mi dưới ánh nến chập chờn tạo ra một tầng âm ảnh.
"Ngô vương làm như vậy, thực sự không có ý nghĩa."
Ngô vương chắp tay đứng, nghe được lời nói tựa châm chọc lại tựa như nói mê của nàng, tâm tình của hắn hơi trầm xuống, sau đó lãnh thanh nói:
"Bản vương chỉ muốn ngươi biết, thiên hạ này, Nhan Y Lam này không xứng có được."
Cho dù Khương Sơ Ảnh chết, hắn cũng muốn nàng ở trên trời nhìn rõ, thiên hạ này, hắn cùng Nhan Y Lam, rốt cuộc người nào có tư cách đạt đươc.
Hắn muốn nói cho nàng, quyết định năm đó của nàng là ngu ngốc thế nào.
"Thì sao?" Khương Ngưng Túy lạnh giọng cười, ánh mắt kiên định.
"Nếu bàn về kết quả, nàng ấy vẫn là người có được thiên hạ này. Nếu đã có được, ta cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào đoạt đi từ trong tay nàng."
Mâu sắc của Ngô vương khẽ chuyển, thanh âm quỷ mị âm trầm khủng bố như muốn ăn thịt người.
"Cho dù nàng ta đã từng lợi dụng rồi giết chết tỷ tỷ của ngươi?"
Những chuyện đã qua dần dần hiện lên trong đầu nàng, Khương Ngưng Túy chậm rãi nở nụ cười, đôi mắt thanh lương ánh ra ý cười thản nhiên, như hoa đào đang rơi.
"So với lời nói của người ngoài, ta càng tin tưởng nàng hơn."
Khương Ngưng Túy trả lời khoát đạt như vậy, tựa như giữa các nàng chẳng bao giờ có khúc mắc, tín nhiệm như thế, tựa hồ ngay từ ban đầu đã không cần bất cứ lý do gì. Một Khương Ngưng Túy như vậy khiến hắn trầm mặc, hắn đè nén chấn động trong lòng, gằn từng chữ:
"Trong lòng của nàng đến bây giờ đều sẽ không có ngươi."
"Lòng nàng cất giấu một người, ta sớm đã phát hiện." Khương Ngưng Túy suy nghĩ một chút, nói nhỏ:
"Có điều, ta không có ý định đi tìm hiểu, là ai thực ra không liên quan đến ta, chuyện giữa các nàng trước khi ta xuất hiện là thứ ta không thể khống chế. Đã như vậy, ta cũng không cần biết."
Nàng yêu Nhan Y Lam cùng chuyện Nhan Y Lam có yêu nàng hay không, kỳ thực không chút quan hệ.
Giả sử cái chết của Khương Sơ Ảnh khiến lòng Nhan Y Lam trở nên lạnh lẽo như thế, vậy từ nay về sau, sẽ do nàng chậm rãi ủ ấm nàng ấy. Dù sao nàng sớm đã quyết định, cả đời này cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi người đó.
Ngô vương nhìn nàng thật lâu, thật lâu, lại dường như không đọc ra được nữ tử thanh lãnh đạm mạc trước mắt này, vừa tựa như muốn biết sự rộng rãi của nàng rốt cuộc là thật hay giả.
"Nếu đã bái tế tỷ tỷ xong, cũng xin Ngô vương nhanh chóng đưa ta hồi cung." Khương Ngưng Túy nói, xoay người rời khỏi từ đường.
"Để Trưởng công chúa chờ quá lâu, chung quy cũng không phải chuyện tốt."