Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 116






Trước mắt là một phu nhân trung niên, mi mục thanh nhã, dung mạo đoan trang, mặc dù y phục chỉ là một bộ xiêm y thuần trắng nhưng vẫn cho người khác một loại cảm giác ôn hòa cùng cao quý.
Đôi mắt ẩn chứa từng đường vân nho nhỏ yên lặng nhìn Khương Ngưng Túy, như là đang tỉ mỉ đánh giá, đôi mắt ôn nhuận bất tri bất giác tràn ra nhàn nhạt hơi nước, bà có chút run run vươn tay, tựa hồ là muốn nắm lấy tay Khương Ngưng Túy.
"Có chút gầy." Phu nhân vừa ngưng mắt nhìn nàng vừa lẩm bẩm nói:
"Trong cung, sợ là chịu không ít khổ a!?"
Khương Ngưng Túy kinh ngạc không đáp, trái lại cũng không phải không muốn đáp lại ngôn ngữ quan tâm thiết ý của vị phu nhân trước mặt, mà là nàng căn bản không biết nên trả lời thế nào. Vì vậy, nàng liền chỉ lặng lẽ đứng như vậy, cúi đầu nhìn phu nhân đưa tay đến, nhất thời lại không biết có nên cũng đưa tay ra hay không.
"Phu nhân." Thanh Phù cung kinh hành lễ.
"Lần trước sau khi nương nương rơi xuống nước bị kinh hách, cho nên một số chuyện đều không nhớ rõ lắm."
Câu nhắc nhở này của Thanh Phù vốn là nói cho phu nhân trước mắt nghe, thế nhưng Khương Ngưng Túy lại từ bên trong nghe được danh phận của vị phu nhân này, nghĩ đến, người trước mắt chính là sinh mẫu của Thái tử phi, phu nhân của đại tướng quân rồi. Nghĩ vậy, trong lòng Khương Ngưng Túy liền bình thường trở lại, cũng khó trách bà ấy lại quan sát nàng như vậy, dưới trời đất này có người mẹ nào lại không đau lòng nhớ mong con của mình chứ.
Nhìn phu nhân trước mắt, Khương Ngưng Túy bất giác lại nhớ đến hai người mẹ của mình, lòng nàng thoáng chốc mềm nhũng, trải qua lưỡng lự, rốt cuộc thấp giọng kêu:
"Mẫu thân."
Nghe được Khương Ngưng Túy gọi mình, phu nhân đại tướng quân – Chân thị vội vã lau khóe mắt, bà gật đầu đáp lời, sau đó mang vẻ áy náy mà nhìn Ngô vương bên cạnh.
"Nhìn ta xem, thấy Ngưng nhi liền quá mức vui vẻ, nhất thời lại chưa kịp thỉnh an Ngô vương." Nói đến đây, Chân thị liền khom người dự định hành lễ.
"Phu nhân không cần đa lễ." Tự tay nâng Chân thị, Ngô vương thu tay về, nói:
"Vào phủ lại nói a!"
Chân thị nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Khương Ngưng Túy, gật đầu nói:
"Được."
Tướng Quân phủ bên trong trang hoàng bố trí tất nhiên không thể so sáng với trong cung, nhưng cũng mang một ý nhị đăc biệt, đi qua một phiến rừng trúc do người trồng, Chân thị đưa bọn họ đến từ đường của phủ. Ngoài cửa treo hai ngọn đèn lồng vải trắng, dưới ban đêm thoạt nhìn có chút thê lương khủng bố, Khương Ngưng Túy theo đoàn người bước vào từ đường, thấy bên trong treo đầy bài vị của liệt tổ liệt tông Khương gia, nàng yên lặng nhìn một lúc lâu mới có thể tìm được linh bài của Khương Sơ Ảnh ở dưới cùng, nàng không khỏi có chút chăm chú nhìn lâu một hồi.
Trái lại cũng không phải bởi vì trên linh bài viết cái gì đặc biệt, những phồn văn cổ ngôn này, Khương Ngưng Túy nhìn cũng không hiểu. Sở dĩ nàng lại đặc biệt chú mục như vậy là vì dưới linh vị của Khương Sơ Ảnh còn đặt một thanh kiếm. Đó là một thanh lợi kiếm sắc bén, từ xa nhìn đến liền có thể cảm nhận được sát ý lặng lệ của nó, hiện lên khí vị huyết tinh dày đặc, trực tiếp áp vào tim nàng.
Lòng Khương Ngưng Túy khẽ rung, nháy mắt lại không khỏi cười mình đa tâm, bất quá là một thanh kiếm trong vỏ mà thôi, bây giờ lại im lặng nằm đó có thể tạo thành tổn thương gì, cái rung động thoáng chốc lúc nãy của nàng dường như quá không có đạo lý rồi.
Trên bàn thờ dưới linh bài, mấy hàng bấc đèn bất động thanh sắc cháy chập chờn, gió từ bên ngoài thổi đến, chúng nó sẽ nhẹ nhàng lay động theo, phản chiếu quang ảnh đầy phòng. Chốc lát, không ai nói chuyện, Khương Ngưng Túy nghiêng đầu thấy Ngô vương tiến lên mấy bước, hắn cúi đầu vuốt ve thanh kiếm được thờ phụng kia, ánh mắt ẩn vào bóng đêm, Khương Ngưng Túy tuy không nhìn thấy nhưng lại có thể cảm giác được đau thương từ trong sự trầm mặc của hắn.
Trái tim Khương Ngưng Túy thình thịch nhảy lên hai cái, tựa hồ từ bóng lưng chứa thiên ngôn vạn ngữ của Ngô vương nhìn ra đầu mối, nàng đang định tinh tế cân nhắc, đáng tiếc cánh tay đột nhiên bị người khẽ kéo, quay đầu thấy Chân thị lắc đầu nhìn nàng, ý bảo nàng theo bà ấy đi ra từ đường.
"Để Ngô vương một mình chốc lát a!" Đứng bên ngoài từ đường, Chân thị lại tựa như thán, bà nói, dường như nhớ lại các khung cảnh đã qua, đôi mắt đẹp hiện lên đau xót nhàn nhạt.
"Ngưng nhi, theo ta về phòng trò chuyện."
Khương Ngưng Túy không đành lòng cự tuyệt, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.
Chân thị đưa nàng về căn phòng lúc trước khi Thái tử phi chưa xuất giá, gian phòng rất rộng rãi, huân hương ngào ngạt, bên cửa sổ bày một cây đàn cổ, bên cạnh còn có đồ dùng nữ công, trong giỏ có một tấm khăn tay vẫn chưa thêu xong. Làm một trong hai nữ nhi của đại tướng quân nổi tiếng, một người anh tư khí thế, võ nghệ thiện chiến, một người ôn uyển thông tuệ, tri thư đạt lý, hiện tại xem ra tin đồn quả thực không giả, Thái tử phi này quả thật cầm kỳ thư họa đều tinh thông, ngay cả những thứ nữ hồng tú thêu này cũng đều học được.
Nghĩ vậy, Khương Ngưng Túy lại không khỏi thấy tiếc cho Thái tử phi, một nữ tử tài tình xuất chúng như vậy, rốt cuộc vẫn bị Thái tử cô phụ. Nếu như gặp được một phu quân lưỡng tình tương duyệt, có thể chính là một đoạn giai thoại khiến người hâm mộ rồi.
"Ngưng nhi, nhanh ngồi xuống, để nương tỉ mỉ nhìn con một chút."
Lệnh Thanh Phù khép cửa lại, Chân thị lúc này mới tiến lên mấy bước, vừa dẫn Khương Ngưng Túy đến chỗ ngồi, vừa cẩn thận ngắm nhìn nàng.
"Con thành thực nói cho nương, Thái tử đối xử với con vẫn tốt chứ?"
Sống trong cung cũng lâu, Khương Ngưng Túy dần đã quên đi loại thân thiết xuất phát từ chân tâm là tư vị gì, nàng nhìn Chân thị trước mặt, không được tự nhiên cười nói:
"Mẫu thân không cần phải lo lắng, nữ nhi sống rất tốt."
"Vậy là tốt rồi..." Chân thị nói, rồi lại thủy chung không an tâm, không khỏi lại nhìn Khương Ngưng Túy một hồi.
"Vì sao con lại cùng Ngô vương hồi phủ? Trước nghe người của Ngô vương đến báo tin, ta còn tưởng mình nghe lầm."
Khương Ngưng Túy suy nghĩ một chút, đơn giản chỉ nói dối:
"Là ý của Trưởng công chúa."
Nghe được là Nhan Y Lam phân phó, Chân thị cởi bỏ trong lòng nghi hoặc, thoải mái nói:
"Thì ra là thế."
"Trước đây khi con muốn vào cung ta đã không đồng ý, con tính tình ôn nhuyễn, lại không biết tranh thủ, vào chốn ăn người không nhả xương như hoàng cung, thủy chung là phải thua thiệt." Chân thị thở dài.
"Đáng tiếc tâm con chỉ hướng về Thái tử, nói cái gì cũng không chịu từ bỏ, ta với cha con không còn cách nào mới phải gật đầu đồng ý. Cũng may trong cung còn có Trưởng công chúa, nếu có nàng chăm sóc, ta cũng có thể yên lòng."
Vẫn nghe nói Khương gia đối với Nhan Y Lam trung tâm một lòng, bây giờ nghe được Chân thị nói như vậy, Khương Ngưng Túy mới có thể thể hội rõ ràng, tín nhiệm như vậy, không phải quan hệ quân - thần bình thường có thể làm được. Thoáng chốc Khương Ngưng Túy lại nghĩ, Khương gia tín nhiệm hoàn toàn cũng không phải không có lý do, dù sao, từ khi nàng thay thế Thái tử phi một năm nay, Nhan Y Lam khắp nơi bảo hộ Thái tử phi như thế nào, nàng đều rõ ràng so với bất kỳ ai.
Đề cập đến Nhan Y Lam, gương mặt vẫn lãnh đạm của Khương Ngưng Túy lộ ra chút không được tự nhiên, nàng thấp giọng nói:
"Trưởng công chúa đối với ta rất tốt."
Chân thị nghe vậy, gật đầu, rồi lại bất giác cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái không nói thành tên. Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng luôn cảm thấy Khương Ngưng Túy hiện giờ hồi phủ cùng trước kia quả thật giống như hai người, rõ ràng đều là nữ nhi của bà, thế nhưng tính cách cùng lời nói cử chỉ đều có vẻ xa lạ lại rất khác nhau.
Ngày xưa, bên miệng Thái tử phi chỉ có Nhan Quân Nghiêu, mà bây giờ từ lúc Khương Ngưng Túy vào phủ đến hiện tại, một chữ cũng không nhắc đến Nhan Quân Nghiêu, trái lại câu câu lại không rời Nhan Y Lam. Loại thân mật rõ ràng này, Chân thị vừa nghe liền có thể cảm nhận được.
Có điều, Thanh Phù cũng đã nói, Khương Ngưng Túy trước đó vô ý rơi xuống nước, cho nên nhiều sự tình không nhớ rõ lắm, e là chính vì vậy, cho nên tính cách cũng có chút chuyển biến. Chân thị nghĩ vậy, không khỏi lắc đầu cười bản thân suy nghĩ nhiều. Nữ nhi chính tay bà nuôi dưỡng, dáng dấp tất nhiên là khắc trong lòng, người trước mắt rõ ràng chính là nữ nhi của bà, bà lại ngồi suy đoán, thật sự có chút không giải thích được.
Hồi thần, Chân thị nhận thấy bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn có chút trầm mặc, bà nhàn nhạt cười rộ lên, đánh giá Khương Ngưng Túy.
"Con vẫn thích cây trâm này như vậy."
Nghe được Chân thị đột nhiên đánh vỡ trầm mặc, mỉm cười nói vậy, Khương Ngưng Túy vô thức sờ lên phượng trâm duy nhất trên tóc, sau đó ngẩng đầu nhìn Chân thị, thuận miệng hỏi:
"Mẫu thân cũng biết ta thích nó?"
Chân thị cười nói:
"Làm sao có thể không biết chứ? Cây trâm Kim Phượng Hàm Châu này là trước đây, lúc con đầy tháng, tiên đế đặc biệt lệnh cho danh sư xảo tượng chế tác mà. Trên đời này cũng chỉ có hai cây, một cây thưởng cho tỷ tỷ con, cây còn lại thưởng cho con."
Thưởng cho tỷ tỷ? Khương Sơ Ảnh?
Lòng Khương Ngưng Túy đột nhiên trầm xuống, nàng khẽ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi:
"Mẫu thân nói đây là do tiên đế ban cho ta cùng tỷ tỷ?"
Không nhìn ra tâm tư của Khương Ngưng Túy thay đổi, Chân thị một mạch cười nói:
"Đúng a, cây trâm này trên đời chỉ có hai cây, cái này của con cũng là lúc con đến tuổi cập kê, ta tự tay cài lên cho con."
Chỉ có hai cây....sao lại chỉ có hai cây chứ? Nếu quả thực chỉ có hai cây, vậy tại sao trước đây nàng lại tìm được một cây giống như đúc trong tẩm cung của Nhan Y Lam.
Khương Ngưng Túy cường ngạnh che đi lãnh ý trong lòng, nàng tận lực khiến cho thanh âm của mình như thường.
"Cây kia của tỷ tỷ đâu rồi?"
"Nói là làm mất, nhưng là mất ở chỗ nào, tỷ tỷ con thủy chung không chịu nói." Chân thị có chút kỳ quái tại sao Khương Ngưng Túy lại cố chấp hỏi về chuyện một cây trâm như vậy, thế nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ mà nói:
"Ta còn nhớ rõ hẳn là chuyện lần đầu trở lại kinh thành, có một đêm tiên đế đại yến quần thần, đón gió tẩy trần cho phụ thân con. Hoàng gia yến hội long trọng như vậy, ta tự nhiên thay các con chuẩn bị tỉ mỉ một phen, đặc biệt cài lên phượng trâm mà hoàng thượng ban cho cả hai. Sau đó đến khi hồi phủ, tỷ tỷ con có vẻ tâm thần không yên, hỏi nàng cây trâm tại sao lại không thấy, nàng chỉ nói là bị một kẻ xấu đoạt đi."
Ký ức như cánh cửa mở ra, đoạn chuyện cũ cũng theo đó được Chân thị chậm rãi nhớ đến.
"Lúc đó ta còn có chút khó hiểu, tỷ tỷ con từ nhỏ theo phụ thân tập võ đánh trận, thân thủ không xem là rất tốt, thế nhưng cũng không đến mức sẽ bị một tên đăng đồ tử tùy tiện khi dễ. Trong lòng ta cảm thấy kỳ lạ, nhưng tỷ tỷ con cái gì cũng không chịu nói, việc này cũng dần chìm vào quên lãng. Sao vậy, hôm nay sao lại hỏi chuyện này?"
Lòng Khương Ngưng Túy càng trầm nặng, thế nhưng trên mặt vẫn một mảnh đông lạnh, chỉ là nhìn Chân thị, nói:
"Mẫu thân có còn nhớ, hình dáng cây trâm của tỷ tỷ không?"
"Giống y như đúc cây trâm của con, chỉ là hình Phượng Hoàng ngược lại, góp lại, chính là một bức đồ án Tả Phượng Hữu Hoàng."
Khương Ngưng Túy chỉ cảm thấy tay chân có chút lạnh, nghi hoặc trong đầu từ từ có đáp án, nhưng nàng lại rơi vào một cái hố nghi ngờ càng sâu hơn.
Ngô vương, lẽ nào đây chính là sự tình ta cần nhớ mà ngươi nói sao?
"Ngưng nhi?" Chân thị lo lắng nhìn Khương Ngưng Túy chỉ một thoáng mà sắc mặt đã tái nhợt, bất giác lên tiếng hỏi:
"Con làm sao vậy?"
Khương Ngưng Túy khó khăn mấp máy môi, nàng giấu đi ý niệm trong đầu, cười nhạt nói:
"Mẫu thân không ngại nói với ta nhiều một chút những chuyện liên quan đến tỷ tỷ chứ, ta thật sự có chút hiếu kỳ."