Ương Huyền Lẫm nói nàng đáng chết.
Nhan Y Lam vô vị cười, đáy mắt lẳng lặng một mảnh khô bại, nàng nghĩ, đôi khi, thật sự chính nàng cũng cảm thấy như vậy.
Nhân sinh bất quá ngắn ngủi mấy mươi năm, nhưng dường như nàng đã nếm trải hết tất cả cay đắng ngọt bùi, nghĩ kỹ lại, cả một đời cũng chỉ có như thế.
Nàng đã từng giết rất nhiều người, cũng thiếu rất nhiều người, lâu dần, đối với khái niệm tử vong đã sớm mơ hồ. Có lẽ cũng chỉ trong giấc ngủ mỗi đêm, cô đơn một mình, nàng mới có thể nếm trải hết những yếu đuối mà bản thân đã tỉ mỉ che giấu trong lòng. Nàng sợ lúc nhắm mắt lại,cũng sợ đối mặt với bóng tối, nàng không muốn dưới màn đêm yên tĩnh nhớ đến những người đã vì nàng mà chết, nàng không muốn nhắm mắt lại chỉ có thể nhìn thấy một mảnh huyết tinh.
Kỳ thực, nàng rất chán ghét cuộc sống như vậy, thế nhưng lại không còn lựa chọn nào khác.
Cảm giác đao đặt ngang cổ giống như loại bị động khi bị người nắm nhược điểm, Nhan Y Lam lại cực kỳ trấn định ngước mắt nhìn Ương Huyền Lẫm, nhìn gương mặt băng lãnh cùng phẫn nộ của hắn, kéo môi cười nói:
"Bắc Ương Vương muốn giết ta?" Lời nói ra kỳ thực cũng không có bao nhiêu nghi vấn, bởi vì chỉ cần nhìn vào đôi mắt đen kịt đóng băng ba thước kia của hắn, Nhan Y Lam đã có thể biết được đáp án.
Hắn thật muốn giết nàng.
Tư vị bị đùa bỡn quả thật hỏng bét đến cùng cực, hắn là Bắc Ương vương cao cao tại thượng, cách làm này không thể nghi ngờ là đã mang tất cả tôn quý cùng kiêu ngạo của hắn đạp nát. Mà thứ Nhan Y Lam tự tay đập vỡ không chỉ là trái tim, còn là ngạo khí quân chủ của Bắc Ương vương hắn.
"Nói cho cô vương, nàng làm sao thuyết phục được Ngô vương quyết ý làm phản?" Ương Huyền Lẫm biết Nhan Y Lam sẽ không cam lòng để mặc hắn bày bố, cũng biết nàng tất có hành động, nhưng hắn lại không đoán được, rốt cuộc Nhan Y Lam làm sao có thể. Hắn tự nhận bản thân đã đủ cẩn thận với Nhan Y Lam, vì vậy hắn đoán không ra, làm sao Nhan Y Lam có thể đạt thành minh ước với Ngô vương.
"Hay là, ngay từ đầu nàng cùng Ngô vương đã sớm thông đồng, chỉ còn chờ cô vương mắc câu?"
Ương Huyền Lẫm đã phong tỏa toàn bộ tin tức ở ngoài cung, vì vậy, tất cả những sự tình xảy ra bên ngoài cũng chỉ là Nhan Y Lam theo hành động của hắn mà đại khái phỏng đoán. Hiện giờ, nghe hắn nói vậy, lòng Nhan Y Lam đã có bảy tám phần khẳng định.
Ngô vương nhất định đã phát động tập kích ngoài cung, Bắc Ương vương vẫn còn không biết chuyện, tướng lĩnh gác ngoài thành khó lòng phòng bị, thế nào cũng không nghĩ đến, đồng minh trước còn tường an vô sự lại đột nhiên trở mặt, tướng lĩnh Ương Quốc trở tay không kịp, điều này cũng làm cho Ngô vương có tiên cơ.
Mặc dù không biết tình huống của Ngô vương bên kia, nhưng chỉ cần nhìn hành động hiện giờ của Ương Huyền Lẫm, nàng cũng đã đoán được đại khái. Lần hành động này của Ngô vương, nhất định đã đánh cho Ương Quốc không kịp thủ, nếu không phải binh sĩ trú đóng ngoài thành xảy ra chuyện, Ương Huyền Lẫm cũng sẽ không phương tấc đại loạn như vậy.
"Thuyết phục Ngô vương cũng không phải ta." Nhan Y Lam đột nhiên nhẹ giọng cười rộ lên, mi nhãn nhiễm tiếu ý, cả gương mặt đều trở nên sinh động.
"Tịnh vương phi lẽ nào không nhắc nhở với Bắc Ương vương, không nên quá sơ sót khinh địch sao?"
Bao năm không gặp, Ngưng Túy đã xưa không bằng nay.
Người có thể khiến cho hoàng tỷ ái mộ, nhất định không bình thường.
Bỗng dưng nhớ đến lúc ngồi trong xe ngựa từ Nguy Dĩ sơn hồi cung, Nhan Linh Qua thật đã từng nhắc nhở Ương Huyền Lẫm như vậy, có lẽ chỉ có những người từng chân chính quen biết Khương Ngưng Túy mới có cảm ngộ này. Đáng tiếc, trong lòng Ương Huyền Lẫm, hắn thủy chung vẫn xem Khương Ngưng Túy là một vị Thái tử phi nhát gan không thể thành đại sự, hắn quá mức tự tin, lại quá mức khinh địch.
Cảm giác bừng tỉnh đại ngộ cũng không thể khiến Ương Huyền Lẫm dễ chịu bao nhiêu, trái lại càng khiến hắn như bị trút một trận mưa to, toàn thân rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Cảm thụ này quả thực không chịu nổi, Ương Huyền Lẫm không muốn thừa nhận, cũng vô pháp thừa nhận, cả bàn thua hôm nay của hắn đều thua trong tay Khương Ngưng Túy. Nghĩ đến đây, trường kiếm trong tay hắn vừa nghiêng, lưỡi kiếm sắc bén liền đâm rách phiến da thịt của Nhan Y Lam, xuất ra một đạo huyết sắc.
"Cho nên nàng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ gả cho cô vương, nàng thỏa hiệp, bất quá là đang diễn một vở kịch cho cô vương xem." Giọt máu tích dọc theo thân kiếm rơi xuống mặt đất, tia sét nơi chân trời nổ vang bên tai, sắc mặt Ương Huyền Lẫm trắng bệch, đôi mắt đỏ tươi như nhuốm máu.
"Phượng Nghi, cô vương rốt cuộc vẫn là đã xem thường nàng."
Nhưng là Phượng Nghi, nỗi đau của ta hiện giờ, nàng có biết không? Nỗi đau hận không thể moi trái tim của mình ra này, nỗi đau khi bị người yêu nhất lừa dối, rốt cuộc nàng có hiểu hay không?
Trong mắt Ương Huyền Lẫm chợt hiện ra hận ý không thể tiêu hủy, bàn tay cầm kiếm lại dùng sức vài phần, thân kiếm chặt chẽ ép vào cổ họng,cơ hồ là ngay động mạch.
"Loại tư vị này không dễ chịu a!?" Máu như giọt mưa vô tận, chậm rãi theo thân kiếm chảy xuống, Ương Huyền Lẫm thê thảm cười.
"Cảm thụ khi bị người nắm nhược điểm, loại đau đớn này, bây giờ nàng đã từng hiểu rõ chưa?"
Nhan Y Lam vẫn trầm mặc, ánh chớp chiếu rọi sườn mặt tái nhợt vì thụ thương của nàng, nhưng đôi mắt so với tia sáng nơi chân trời kia lại càng sắc bén lẫm liệt, bờ môi nhợt nhạt khẽ nhếch. Rõ ràng sinh tử đều bị Ương Huyền Lẫm nắm trong tay nhưng nàng vẫn còn có thể cười được.
Độ cong nơi khóe miệng Nhan Y Lam thật sự là chói mắt, bây giờ rơi vào mắt Ương Huyền Lẫm lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh lãnh mạc đến không biết sống chết. Cũng là đến tận lúc này, Ương Huyền Lẫm mới phát hiện trên cổng thành chỉ có hai người bọn họ, Nhan Y Lam cố ý cho lui tất cả thị tỳ, thậm chí ngay cả Bích Diên cũng điều đi, hình như đã sớm ở đây chờ hắn đến.
Nhan Y Lam đang chờ hắn, có lẽ đã sớm nghĩ đến các loại khả năng, trong đó nhất định cũng có tràng cảnh như bây giờ, mà nàng không trốn cũng không tránh, dường như từ sớm đã có sự chuẩn bị xấu nhất. Hắn sợ nhất chính là loại ánh mắt lãnh liệt của Nhan Y Lam hiện giờ, trong đó không mang chút sợ hãi. Hắn hiểu rất rõ Nhan Y Lam, nàng như vậy, ngay cả sinh tử đều không đặt vào mắt, cực kỳ giống một kẻ liều mạng không màng.
Giữa bọn họ chung quy phải có một kết quả, kẻ thắng người thua. Nhan Y Lam chờ ở đây cũng chính là để tính khoảng nợ thiếu nhiều năm trước cùng hắn. Nếu Nhan Y Lam thắng, ân tình của Ương Quốc với Nhan Quốc, coi như nàng đã trả xong, từ nay về sau, Nhan Ương hai nước không nợ nhau, mà giữa bọn họ cũng là ân khiếm lưỡng thường*.
Chỉ là, đây vốn dĩ đã là một trận tính toán không quá công bằng, bởi vì bất luận Ương Huyền Lẫm thắng hay thua, giờ khắc này, hắn đều là kẻ thua cuộc. Hắn đã sớm thua tất cả ở Nhan Y Lam.
Nhan Y Lam từ khóe môi tràn ra một nụ cười.
"Xem ra, là ta thắng."
So với tư vị mãn bàn giai thâu*, thứ khiến Ương Huyền Lẫm tâm như đao cắt vẫn là sự lừa dối cùng thủ đoạn của Nhan Y Lam. Nỗi đau này, bi thương này, cho dù là cửu ngũ chi tôn, bất quá cũng chỉ là huyết nhục chi khu.
Kiếm trong tay hắn bị nắm chặt rồi lại buông lỏng, hắn dùng mũi kiếm nâng cằm Nhan Y Lam, động tác lộ ra hận ý cùng khinh miệt. Chỉ là thần tình trong mắt nàng vẫn tịch đạm trấn định, dường như đã sớm nhìn thấu chật vật cùng bất kham nơi hắn thời khắc này, cho nên dù đến tận bây giờ, nàng cũng vẫn giữ vẻ lãnh mạc đến khiến người kinh hãi.
"Phượng Nghi." Ương Huyền Lẫm chán nản cười, trong mắt có hận ý điên cuồng.
"Nàng thật cho là cô vương sẽ không giết nàng sao?"
"Ngươi có thể giết ta." Ngón tay của Nhan Y Lam nhẹ nắm thân kiếm, chậm rãi chuyển qua bên cổ, ý cười tựa như nhiễm huyết thu hút mỹ lệ, giống một đóa Mạc Tang nở rộ nơi địa ngục.
"Chỉ là ta còn có một câu, muốn hỏi Bắc Ương vương."
Lúc này, Nhan Y Lam giống như tu la từ địa ngục bước ra, toàn thân lan tràn thị huyết tinh hồng, đẹp đến yêu dã lại nguy hiểm, khiến Ương Huyền Lẫm bỗng chốc như rối gỗ mất hồn, nhìn thấy hình ảnh quỷ dị trước mắt thì đã quên cử động.
"Ngô vương bắt được quân đội của Tần Tụng tướng quân ngoài thành, theo tình hình địch ta trước mắt, Bắc Ương vương muốn mang theo tướng lĩnh của ngươi yên bình rời khỏi Nhan Quốc, hay là có ý định để năm nghìn tinh kỵ này đều chôn cùng ta?"
Cho dù kiếm rơi yết hầu, Nhan Y Lam vẫn có thể đạm nhiên như đang ngồi nơi cao, đáy mắt mang theo ánh sáng bễ nghễ chúng sinh. Đây chính là dáng vẻ mà Ương Huyền Lẫm từng ái mộ nhất, bây giờ lại làm hắn hận tận tim. Hắn chưa bao giờ thống hận sự lãnh mạc tòng dung của nàng như giờ khắc này, hắn thà rằng, người hắn yêu là một nữ tử bình thường nhu nhược vô năng, cũng không hi vọng nữ tử mà hắn ái mô mấy nghìn ngày đêm lại sẽ là người phong hoa lẫm nhiên như trước mắt.
"Hay...hay cho Nhan Quốc Trưởng công chúa." Chậm rãi dời kiếm khỏi yết hầu Nhan Y Lam, trong mắt Ương Huyền Lẫm lóe ra một tia đau đớn, từng câu từng chữ dường như phải cắn chặt khớp hàm mới có thể thốt ra, nhưng lại không khỏi mang theo thở dài đau xót.
"Là cô vương thua rồi."
Nhan Y Lam đã cho hắn chọn, lại căn bản khiến hắn không cách nào chọn. Hiện giờ Ngô vương đã nắm được năm nghìn tinh binh của hắn ở ngoài cung, tuy nói ngoài kinh thành còn có hai đội nhân mã đang trú đóng, nhưng tình huống rõ ràng như vậy, tuy hắn biết Nhan Y Lam kiêng kỵ thực lực của Ương Quốc mà không dám giết hắn, nhưng hắn cũng biết, nếu cứ cố ý kháng cự, hắn căn bản không thể chống đỡ đến lúc viện quân của Ương Quốc chạy đến.
Ngoại trừ rời đi, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.
Hắn thua, nhưng hắn biết Nhan Y Lam nhất định hiểu rõ. Hắn không phải thua bởi cục diện xấu tạm thời này mà là thua ở Nhan Y Lam. Kỳ thực, ngay từ ban đầu đã thua, trong ván cờ này, chung quy hắn đều ở phía bị động.
Có lẽ quả thật ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có câu, Nhan Linh Qua đã sớm dự liệu được, nàng từng nói, Nhan Y Lam thủy chung là tử huyệt duy nhất của hắn. Hắn có thể thắng được toàn bộ thiên hạ, thế nhưng đời này lại đã định trước không thắng được nàng.
Bởi vì tâm dĩ vi lao*.
Những lời này hắn chưa từng nói ra, cũng đã không cách nào nói ra.
Ương Huyền Lẫm cắn răng, trở tay cầm kiếm cắm thẳng xuống trước mặt, thần sắc chán nản, đột nhiên hắn vươn tay chặt chẽ ôm Nhan Y Lam vào lòng, thanh âm vang lên bên tai Nhan Y Lam, nóng rực như liệt hỏa.
"Phượng Nghi, nếu không có nàng ta....nếu như nàng ta chưa từng xuất hiện, nàng..."
Cái ôm đột ngột của Ương Huyền Lẫm làm Nhan Y Lam khẽ giật mình, nàng chợt nhớ đến mùa thu năm mười bảy tuổi, nàng trên đại điện Ương Quốc đã sơ ngộ Ương Huyền Lẫm. Lúc đó, nàng còn không hiểu được cái gì là ái tình, tâm tư thiếu nữ giản đơn tinh khiết, cho rằng hôn nhân gả cưới phần lớn đều như vậy. Khi nghe phụ hoàng muốn mang nàng gả cho Ương Huyền Lẫm, mặc dù không cam tâm nhưng cũng biết là vì Nhan Quốc, nàng không có lựa chọn nào khác.
Nhưng nếu như sau đó không xảy ra những việc kia, không gặp được kiếp số mà mệnh trung chú định, e rằng nàng bây giờ thật sự đã sớm gả đến Ương Quốc, trở thành hoàng phi của Ương Huyền Lẫm.
Hồi ức luôn là thứ quấy nhiễu lòng người, tiếc là, nếu như chỉ là nếu như, đều đã không còn ý nghĩa rồi.
"Sẽ không."
Ánh mắt nàng dường như không có tiêu cự, vượt qua Ương Huyền Lẫm mà rơi vào một nơi xa xa. Nàng khẽ khép mắt, thanh âm nhè nhẹ, lại mang theo khí thế không cho người chất vấn. Lạnh giọng cắt đứt lời của Ương Huyền Lẫm. Nàng từ trong ngực hắn lui ra sau mấy bước, nhãn thần một mảnh thương bạch.
"Trên đời chưa bao giờ có chuyện nếu như."
Nên gặp sớm muốn gì cũng sẽ gặp, người cần yêu trước sau cũng sẽ giữa muôn nghìn chúng sinh tương thức, vật đổi sao dời, Nhan Y Lam chẳng bao giờ nghĩ đến nếu như. Đã là chuyện mà vận mệnh đã định trước, bất luận kết cục thế nào nàng đều sẽ nhận.
Ương Huyền Lẫm đã rời đi, mà Nhan Y Lam vẫn đứng ở nơi cổng thành cao cao, đáy mắt đầy vắng lặng trống rỗng. Đau đớn lẫm liệt nơi cổ đã sớm chết lặng, nàng tự dùng đầu ngón tay chậm rãi lau vết thương đầm đìa máu kia, đưa đến bên môi nhẹ mút, vị huyết tinh lập tức tràn ngập đầu lưỡi, đôi môi tái nhợt phút chốc nhiễm một mảnh đỏ bừng.
Đột nhiên, đôi mắt trống rỗng của nàng xẹt qua một tia ảm đạm, dưới chân truyền đến lay động chấn thiên triệt địa, ngoài cổng thành gót sắt ầm vang, ngay cả tiếng gió thổi bên tai đều có biến hóa kịch liệt, mây đen vần vũ nơi chân trời, ánh chớp bạch sắc quỷ dị, xuyên thấu mỗi một góc ngách trong hoàng cung.
Cửa cung nặng nề như một con cự thú đang ẩn nấp, theo chỉ thị của Nhan Y Lam chậm rãi mở ra, phát ra tiếng vang rung động trời đất. Trong màn bụi cát, Ngô vương suất lĩnh quân đội thiết kỵ của hắn, chậm rãi đi đến dưới cổng thành. Hắn ngẩng đầu, nâng mắt nhìn thấy Nhan Y Lam đang đứng bên trên, một thân hồng y phất phới, tóc đen như mực bay lượn trong gió, diện sắc yêu diễm lãnh ngưng, trong mắt lộ ra trấn định uy nghi, bễ nghễ thiên hạ.
"Thần Nhan Quân Tập, phụng chỉ dụ của Trưởng công chúa, bắt được bộ quân năm nghìn tinh binh của Tần Tụng ở ngoài thành, đặc tiến cung bẩm báo Trưởng công chúa."