Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 146






Ngày thứ mười, Liễu Thiên Kỳ đem công kích phù đã vẽ xong cho Kiều Thụy một xấp lớn, cũng cho Hỏa Viêm 50 lá, dù sao thì mạng nhỏ của tiểu tử này vẫn rất đáng giá, Liễu Thiên Kỳ nhưng không muốn nó chết trong bí cảnh.
“Liễu sư huynh, ngươi thật tốt quá, thật cám ơn ngươi!” Được đến nhiều Công Kích phù và Phòng Hộ phù như vậy, Hỏa Viêm thập phần vui vẻ.
“Nhớ kỹ, sau khi tiến vào bí cảnh, hết thảy phải cẩn thận.

Cơ duyên không chiếm được có thể không cần, nhưng mạng chỉ có một, phải bảo vệ tốt bản thân!” Nhìn Hỏa Viêm, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc dặn dò.
“Dạ, ngươi yên tâm đi Liễu sư huynh, ta sẽ nghĩ cách tìm được ngươi và Kiều sư huynh!” Hỏa Viêm cảm thấy nếu muốn tiến vào bí cảnh, cùng Liễu sư huynh và Kiều sư huynh ở một chỗ sẽ càng an toàn hơn một chút.
“Thiên Kỳ, nếu chúng ta sử dụng một khối Truyền Tống thạch mà nói, sẽ không tách ra chứ?” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy tò mò hỏi.
“Ai biết được?” Đối với chuyện này, Liễu Thiên Kỳ cũng không quá rõ ràng.
“Hỏa Viêm, lấy khối đá ra tới nhìn xem!”
“Dạ!” Hỏa Viêm gật đầu lấy khối đá ra.
Nhìn chằm chằm khối đá trong tay đối phương, Kiều Thụy nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra được cái gì.
Khi màn đêm buông xuống, giữa Như Ý thạch trong tay Hỏa Viêm bỗng nhiên nở rộ ra một đường quang mang.
“Tiểu Thụy, giữ chặt cánh tay Hỏa Viêm!” Liễu Thiên Kỳ nhắc nhở một câu.
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, cùng Liễu Thiên Kỳ một trái một phải kéo lại hai tay Hỏa Viêm.
“A!”
Trong một trận vặn vẹo và lôi kéo, ba người biến mất giữa núi hoang.
Trước mắt một mảnh hoảng hốt, chờ đến khi trước mắt Liễu Thiên Kỳ lại một lần nữa rõ ràng lại, hắn phát hiện hắn đã đặt mình trong một cung điện.

Hơn nữa, đáng được ăn mừng chính là, Tiểu Thụy và Hỏa Viêm đều ở bên người hắn, ba người cũng không tách nhau ra.
“Thật tốt quá, ba người chúng ta không bị tách ra!” Nhìn thấy Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đều ở bên người mình, Hỏa Viêm vui mừng không thôi.
“Đúng vậy, không tách ra!” Kiều Thụy gật đầu, cũng vui mừng không thôi.
“Tới đây, ta đỡ đệ!” Liễu Thiên Kỳ duỗi tay, đỡ Kiều Thụy đang ngã dưới đất lên.
Hỏa Viêm liếc nhìn hai người một cái, tự mình từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ bụi bám trên mông.
“Nơi này chính là cung điện Như Ý sao? Đẹp quá!” Kiều Thụy tinh tế đánh giá cung điẹn được chạm khắc cầu kỳ, đẹp đẽ không thôi, y nhẹ nhàng gợi lên khóeđr
miệng, cảm thấy nơi này giống như là hoàng cung, mỹ lệ, đại khí, kim bích huy hoàng.
Ánh mắt nhìn quét một vòng trong cung điện, Liễu Thiên Kỳ phát hiện, cung điện này không có cửa, cũng không có cửa sổ, chỉ có tường ở bốn phía.

Cung điện có diện tích chừng trăm mét, nhưng lại là vừa nhìn hiểu ngay, không có bất luận góc chết nào.
Giữa cung điện trải thảm đỏ thẫm, trên thảm bày một cái bàn dài và hai cái ghế dựa.

Trừ ba gia cụ này ra, không còn gì khác nữa.

Mà trong cung điện có chín cây cột, trên mỗi một cây đều điêu khắc một loại đồ đằng cổ quái, hơn nữa được khảm một viên dạ minh châu cực lớn, chiếu sáng toàn bộ cung điện như ban ngày.
Mà khiến Liễu Thiên Kỳ tò mò chính là vách tường bốn phía sơn son khảm vàng kim, có khắc văn tự cổ quái.

Văn tự kia xiêu xiêu vẹo vẹo, không phải văn tự Nhân tộc, không biết có phải văn tự Yêu tộc hay không?
“Hỏa Viêm, chữ trên tường ngươi có biết không?” Liễu Thiên Kỳ nhìn về phía Hỏa Viêm.

Phát hiện Hỏa Viêm và Tiểu Thụy nhà mình đang gõ gõ cây cột màu son kia, tựa hồ là đang tìm kiếm cơ quan.
“Chữ à?” Hỏa Viêm nghiêng đầu nhìn về phía mặt tường.

Nhìn văn tự xiêu xiêu vẹo vẹo nọ, Hỏa Viêm diêu lắc đầu.

“Đó không phải là chữ của Yêu tộc, ta không biết.”

“Không phải văn tự Yêu tộc? Cũng không phải văn tự Nhân tộc? Đó là….?” Được Hỏa Viêm trả lời, Liễu Thiên Kỳ thấy nao nao.
“Là văn tự của Ma tộc!” Lúc này, Kim Diễm từ túi dưỡng thú chui ra tới, miệng phun tiếng người.
“Ma tộc?” Nghe được lời này, ba người đều kinh ngạc mà nhìn về phía Kim Diễm.
Kim Diễm thả người nhảy từ túi dưỡng thú của Kiều Thụy ra, dừng trên thảm đỏ thẫm.
“Ba tên ngu ngốc, nơi này là cung điện Ma tộc.

Các ngươi chỉ sợ là có đến mà không có về, ra không được rồi!”
“Cung điện Ma tộc? Sao có thể? Mặc kệ là Nhân tộc hay là Yêu tộc đều vô pháp chống đỡ ma khí của Ma tộc.

Nếu nơi này là cung điện Ma tộc, tại sao chúng ta không cảm giác được ma khí của Ma tộc?” Nhìn Kim Diễm, Liễu Thiên Kỳ nghi hoặc hỏi.
“Kỳ thật, nơi này cũng không tính là cung điện Ma tộc chân chính, chỉ có thể xem như một ảo cảnh của cung điện Ma tộc.

Nói cách khác, các ngươi cũng không phải chân chính ở trong cung điện Ma tộc, các ngươi chỉ đang ở trong một thế giới hư ảo mà thôi.” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Kim Diễm nghiêm túc giải thích.
“Cho nên, chúng ta bị Ma tộc bắt, nên chúng ta phải bị ăn luôn đúng không?” Nhìn Kim Diễm, Hỏa Viêm vẻ mặt sợ hãi hỏi.
“Đồ nhát gan!” Tà liếc đối phương một cái, Kim Diễm nhịn không được trợn trắng mắt.
“Kim Diễm, ngươi hiểu biết về Ma tộc nhất, ngươi xem chúng ta phải làm sao mới có thể rời khỏi nơi này?” Nhìn tiểu hồ ly, Liễu Thiên Kỳ hỏi.
Chỗ của Ma tộc cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, nếu không nhanh chóng rời khỏi, chỉ sợ chỉ có một con đường chết.

“Phương pháp duy nhất rời khỏi nơi này chính là —— đánh cuộc!”
“Đánh cuộc? Có ý gì?” Nhìn thú sủng của mình, vẻ mặt Kiều Thụy hoang mang.
“Trong cung điện này có chín cây cột, mỗi một cây cột đều là bức họa của chủ nhân nơi này.

Chủ nhân này chính là Cửu Dạ Thánh Ma Quân.

Là con trai nhỏ nhất của lão Ma Vương, ma sinh cửu tử, cửu tử đều có khác nhau, mỗi một vị ma quân đều có sở thích của mình.

Mà vị Cửu Dạ Thánh Ma Quân này mê chơi, ham chơi thành tánh.

Hắn thích nhất chính là cùng nhân loại, Yêu tộc chơi trò chơi.

Nếu các ngươi có thể thắng hắn trong trò chơi, vậy các ngươi tự nhiên có thể bình an rời khỏi nơi này.”
“Vậy….

Vậy nếu bị thua thì sao?” Nhìn Kim Diễm, Hỏa Viêm không biết cố gắng mà hỏi.
“Thua thì bị hắn ăn luôn.

Đã đánh cuộc thì phải chịu thua thôi.”
“Cái…cái gì!” Nghe thấy đáp án này, Hỏa Viêm ngồi liệt trên mặt đất.
“Vậy liệu có thể không chơi không?” Nhìn Kim Diễm, Kiều Thụy buồn bực hỏi.
“Không thể, bởi vì quy tắc thứ ba có quy định, người không tiếp thu trò chơi, cự tuyệt trò chơi —— chết!” Nói rồi, Kim Diễm chỉ móng vuốt hồ ly vào một mặt vách tường phía đông.

“Cho nên, bốn bức tựu trường này chính là viết bốn quy tắc trò chơi?” Liễu Thiên Kỳ nghĩ nghĩ, bèn hỏi.
“Đúng vậy, trên bốn bức tường viết quy tắc trò chơi, mỗi một kẻ xúc phạm đều sẽ chết, chỉ cần các ngươi phạm phải, hắn sẽ trực tiếp ăn các ngươi.”
“Nếu Cửu Dạ Thánh Ma Quân là con của Ma Vương, thuộc về thân phận Thánh Ma Quân, vậy tại sao hắn không trực tiếp ăn luôn người ở đây, mà muốn chế định trò chơi và quy tắc kia chứ?” Nhìn tiểu hồ ly, Liễu Thiên Kỳ nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, muốn ăn thì ăn đi.

Làm gì còn muốn chơi trò chơi?” Đối với chuyện này, Kiều Thụy cũng cảm thấy rất kỳ quái.
“Bởi vì mười vạn năm trước, Nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc đã xảy ra đại hỗn chiến.

Nhân tộc và Yêu tộc liên thủ, đánh bại Ma tộc, tiêu diệt Ma Vương, hơn nữa bức bách chín vị Thánh Ma Quân của Ma tộc ký xuống khế ước trên thư đầu hàng.

Cho nên, Ma tộc không thể không có lý do tàn hại Nhân tộc và Yêu tộc.

Cửu Dạ ma quân muốn ăn thịt người, tất nhiên cần Nhân tộc và Yêu tộc cam tâm tình nguyện!”
“Cam tâm tình nguyện, chúng ta lại không phải kẻ ngốc, sao sẽ cam tâm tình nguyện để hắn ăn chứ?” Nghe được Kim Diễm nói, Hỏa Viêm đại trợn trắng mắt.
“Cái này rất đơn giản, hắn chỉ cần lấy ra các loại linh bảo làm tiền đặt cược, tự nhiên sẽ có người nguyện ý cùng hắn chơi trò chơi.

Mà đáp ứng cùng hắn chơi trò chơi, vậy thì sẽ có thắng có thua, thua bị hắn ăn cũng là theo lý thường.” Nói đến đây, hai hàng lông mày Liễu Thiên Kỳ nhíu lại.
Hóa ra cái gọi là cung điện Như Ý, căn bản chính là một cái bẫy rập lớn để ma quân ăn người.

Đáng giận, nguyên tác hố cha, thế mà không hề nói đến chuyện này!
“Nói cách khác, chúng ta đánh cuộc cũng chết, không đánh cuộc cũng chết.

Nhất định phải bị ăn rồi!” Nhìn ái nhân, sắc mặt Kiều Thụy trắng bệch.
Làm sao bây giờ, y và Thiên Kỳ đều phải bị Cửu Dạ ma quân kia ăn luôn sao?
“Đừng lo lắng, chung quy sẽ có biện pháp thôi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ nhẹ nhàng kéo lại tay ái nhân.
“Ừm, chỉ cần có huynh ở bên ta thì gì ta cũng không sợ nữa.

Cho dù chết thì có thể cùng chết va huynh, ta cũng cảm thấy không có bất luận tiếc nuối gì.” Kiều Thụy nắm chặt tay ái nhân, thâm tình mà nói.
Có thể cùng chết với người mình yêu, đời này của y cũng coi như không uổng!
“Không, ta sẽ nghĩ cách, chúng ta nhất định có thể tồn tại rời khỏi nơi này!” Mặc kệ như thế nào, hắn đều muốn để Tiểu Thụy của mình bình an rời nơi này.
“Thiên Kỳ!” Thật sâu vọng vào đáy mắt ái nhân, Kiều Thụy nhẹ gọi ra tiếng.
“Tin tưởng ta!” Nhìn lại đôi mắt một mảnh thâm tình của ái nhân, đáy mắt Liễu Thiên Kỳ cũng tràn đầy thâm tình.
Yêu hai đời, thật vất vả có thể cùng Tiểu Thụy của mình ở bên nhau, Liễu Thiên Kỳ sao có thể nỡ để ái nhân đi tìm chết? Cho nên, vô luận như thế nào, hắn đều phải nghĩ ra biện pháp rời khỏi nơi này.
“Kim Diễm, đọc bốn quy tắc trên tường cho bọn ta nghe một chút.” Nếu xúc phạm quy tắc sẽ phải chết, vậy cần phải rõ quy tắc như lòng bàn tay.
“Điều thứ nhất, không cho phép bất kính với Ma tộc và bản thân Thánh Ma Quân, kẻ vi phạm phải chết.

Điều thứ hai, người tiến vào cung điện không thể giết hại lẫn nhau, kẻ vi phạm phải chết.

Điều thứ ba, người tiến vào cung điện không thể cự tuyệt chơi trò chơi cùng ma quân, kẻ vi phạm phải chết.

Điều thứ tư, chín người tiến vào cung điện chín không thể thoát khỏi cung điện, kẻ vi phạm phải chết.”
Nghiêm túc nghe Kim Diễm nói, Liễu Thiên Kỳ đem bốn quy tắc ghi tạc vào trong lòng.
“Tiểu Thụy, Hỏa Viêm, hai người đều nhớ kỹ chưa?” Nhìn nhìn ái nhân và Hỏa Viêm, Liễu Thiên Kỳ hỏi.
“Ừm, ta nhớ kỹ rồi.” Kiều Thụy gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
“Không thể vũ nhục Ma tộc.

Không thể cự tuyệt chơi trò chơi.


Không thể chạy trốn.

Không thể giết hại lẫn nhau.

Ta cũng nhớ rồi.

Nhưng mà ta có một vấn đề, nếu một hồi có người công kích chúng ta thì làm sao bây giờ? Nói không cho tự tàn sát mà.” Nói đến cái này, Hỏa Viêm nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Đem Phòng Hộ phù dán trên áo trong, có người đánh ngươi thì ngươi kích hoạt Phòng Hộ phù, bảo hộ chính mình là được.

Nhưng phải nhớ kỹ, không thể đánh trả.” Nhìn Hỏa Viêm, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc báo cho.
“À, rõ rồi.” Hỏa Viêm gật đầu, cởi bỏ quần áo, ấn theo phương pháp Liễu Thiên Kỳ chỉ, dán năm lá Phòng Hộ phù lên áo trong.
Liễu Thiên Kỳ cũng lấy Phòng Hộ phù ra, dán mười lá lên trung y của Kiều Thụy.

Mà Kiều Thụy cũng giúp đỡ Liễu Thiên Kỳ dán mười lá Phòng Hộ phù.
“Có người tới!” Kim Diễm nói một tiếng, liền trực tiếp chui về trong túi dưỡng thú của Kiều Thụy.
Một đạo vận tốc ánh sáng chiếu vào trong cung điện, theo sau, có ba người bị truyền tống vào trong cung điện này.
Nhìn thấy ba người bị truyền tống lại đây, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
“Là bọn họ!” Liếc thấy người tới, Hỏa Viêm theo bản năng trốn đến phía sau Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy.
Người tới không phải ai khác, đúng là Chương Tử Văn, Hồ nhị muội và Hồ tam muội.
“Ôi chao, nơi này chính là cung điện Như Ý có được vô số cơ duyên sao? Đẹp thật!” Hồ tam muội từ trên mặt đất bò dậy, nhìn cung điện hoa mỹ này mà kinh hô ra tiếng.
“Đích xác rất đẹp!” Nhìn cung điện kim bích huy hoàng, Hồ nhị muội cũng cảm thấy rất đẹp.
“Chúng ta vẫn là nhanh tìm xem xem có cơ duyên hay bảo bối gì không đi, miễn cho bị người ta nhanh chân đến trước!” Nói rồi, Chương Tử Văn có ám chỉ mà nhìn thoáng qua ba người Liễu Thiên Kỳ.
“Xì, các ngươi thế mà cũng ở chỗ này à? Thật đúng là oan gia ngõ hẹp!” Nhìn thấy ba người kia, Hồ Tam muội nhịn không được trợn trắng mắt, vẻ mặt ghét bỏ.
“Ba vị đạo hữu, chúng ta thật là có duyên.” Nhìn thấy ba người, Hồ nhị muội chủ động đi lên chào hỏi.
“Đúng vậy, thật là rất có duyên, sao không thấy Chương Tử Minh đạo hữu?” Nhìn Hồ nhị muội, Liễu Thiên Kỳ cười hỏi.
“Ac, ta và Tam muội còn có Tử Văn đệ đệ, chúng ta là sử dụng cùng khối Như Ý thạch tới đây.

Tỷ tỷ và tỷ phu bọn họ là cùng Phong đạo hữu vào.” Hồ nhị muội cười giải thích.
“Ồ? Thì ra là thế.”
“Nhị tỷ, đừng nhiều lời, mau tới đây tìm bảo bối đi!” Hồ tam muội hướng tới tỷ tỷ vẫy tay, nàng đang đứng trước một cây cột đỏ thắm gõ gõ đánh đánh tìm bảo bối.
“Ừ, tới ngay!” Hồ nhị muội gật gật đầu với ba người Liễu Thiên Kỳ, xoay người rời đi.
“Thiên Kỳ, chúng ta đây hiện tại làm sao bây giờ?” Nhìn thoáng qua ba người đang tìm bảo bối trong cung điện, Kiều Thụy ngược lại nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ.
“Chờ, chờ đến khi người đến đông đủ, chờ chơi trò chơi!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ khom người ngồi xuống thảm.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu cùng nhau ngồi xuống, Hỏa Viêm cũng ngồi xuống theo.
“Nhị tỷ, ngươi xem bọn họ đang làm gì kìa?” Nhìn thấy ba người đều ngồi xếp bằng xuống, Hồ tam muội thấy lạ nhìn về phía nhị tỷ.
“Nhìn dáng vẻ, hình như là đang đả tọa.”
“Đả tọa, không tìm bảo bối, lại ngồi ở chỗ kia đả tọa, thật là ngu ngốc!” Nói đến đây, vẻ mặt Hồ tam muội đầy khinh thường.
Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy này chính là hai tên khốn kiếp rõ đầu rõ đuôi, nếu không muốn tới tìm bảo bối, làm gì còn chiếm danh ngạch không bỏ, làm hại tỷ tỷ và tỷ phu phải tiêu linh thạch mua hai cái danh ngạch chứ!
“Tam muội, không cần lo cho chuyện người ta, mau tìm bảo bối đi!”
“Dạ!” Hồ tam muội gật đầu, đi tới bên một cây cột đá khác, bắt đầu tiếp tục tầm bảo.
Liễu Thiên Kỳ ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm hai mắt, cẩn thận mà suy tư lên.

Ma quân thích chơi, phải làm sao mới có thể thắng hắn? Phải làm sao mới có thể mang theo Tiểu Thụy bình an mà rời khỏi cung điện Ma tộc này?
Sau nửa canh giờ.
Tìm một vòng trong cung điện, Chương Tử Văn, Hồ nhị muội và Hồ tam muội vẫn không thu hoạch được gì.
Một lát sau, một đạo bạch quang hiện lên, lại có ba người bị truyền tống vào trong cung điện.
“Tỷ tỷ, Tử Minh ca!” Liếc thấy người đến là ba ng Chương Tử Minh, Tuyết Thiên, Phong Cầm, Hồ nhị muội, Hồ Tam muội và Chương Tử Văn vui sướng không thôi, vội vàng lại đây, nâng ba người mới đến dậy.
“Nơi này chính là cung điện Như Ý sao?” Nhìn cung điện, Phong Cầm tò mò hỏi.
Phong Cầm là tu sĩ Nhân tộc, thực lực Kim Đan hậu kỳ.

Được đến Như Ý thạch cũng là ngẫu nhiên, nếu không phải gặp được Tuyết Thiên và Chương Tử Minh, nàng cũng không biết khối đá này có liên quan đến một đại cơ duyên.
“Đúng vậy, nơi này chính là cung điện Như Ý!” Chương Tử Văn gật đầu, trả lời thập phần khẳng định.
“Đẹp quá!” Nhìn cung điện kim bích huy hoàng, điêu lương họa trụ, Tuyết Thiên tán thưởng ra tiếng.
“Đúng vậy, rất đẹp, rất xa hoa, giống như là hoàng cung Nhân tộc vậy.” Chương Tử Minh gật đầu, cũng cảm thấy cung điện này thật đẹp.
“Cung điện tuy đẹp, nhưng nơi này không có linh thảo, không có truyền thừa công pháp.

Không biết cơ duyên tuyệt thế mà Như Ý thạch nhắc đến ở đâu nữa.” Nói đến chuyện này, Phong Cầm có chút nghi hoặc.
“Đúng vậy, nơi này vừa nhìn hiểu ngay, nơi nào có cơ duyên gì chứ?” Nói đến đây, Tuyết Thiên cũng có chút hoang mang.
“Mọi người đừng nóng vội, tìm thử khắp nơi đi!” Nói rồi, Chương Tử Minh nhìn nhìn khắp nơi, bỗng nhìn thấy ba người ở góc kia.
“Ối, Liễu đạo hữu bọn họ cũng tới à?” Liếc thấy ba người kia, Chương Tử Minh hơi kinh hãi.
“Đúng vậy, không thể tưởng được bọn họ cũng đi tới cung điện này.” Nhìn thấy ba người nọ, Tuyết Thiên cũng cả kinh.
Chương Tử Minh và Tuyết Thiên liền cất bước, đi về phía ba người nọ.
Cảm giác được người tới, Kiều Thụy dẫn đầu đứng lên, chắn phía trước Liễu Thiên Kỳ.

“Chương đạo hữu, Chương phu nhân!”
“Kiều đạo hữu, các ngươi cũng tới cung điện Như Ý sao?”
“Đúng vậy, chúng ta cũng tới.”
“Liễu đạo hữu, hắn….?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ ngồi dưới đất nhắm mắt đả tọa, Chương Tử Minh vẻ mặt hoang mang.
“À, Thiên Kỳ đang đả tọa mà, ngươi đừng quấy nhiễu huynh ấy!”
“Giờ phút này đả tọa, chẳng lẽ là Liễu đạo hữu có điều ngộ đạo ư?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ an an tĩnh tĩnh đả tọa dưới đất, Chương Tử Minh hoài nghi đối phương được đến đại cơ duyên gì đó, đang chải vuốt suy nghĩ.
“Chuyện này ta cũng không biết.” Kiều Thụy nhún vai, nói không biết.
“Oa ha ha!!!”
Kiều Thụy và Chương Tử Minh đang nói chuyện phiếm, đột ngột, một tràng cười quỷ dị truyền vào trong toàn bộ cung điện.

Nghe được tiếng cười làm người sởn tóc gáy tiếng kia, Liễu Thiên Kỳ ngồi dưới đất chậm rãi mở hai mắt ra, chầm chậm đứng dậy.
“Oa ha ha ha, đều đến đông đủ rồi sao? Các khách nhân tôn quý của ta!” Một nam tử yêu diễm một thân áo đen, khoác áo choàng đen xuất hiện giữa cung điện.

Nhìn nam tử hắc y lơ lửng giữa không trung, hai lỗ tai sắc nhọn, một đôi mắt màu xanh biếc, diện mạo yêu diễm mà còn yêu nghiệt, Liễu Thiên Kỳ nhướng mày.

Vị này chính là Thánh Ma Quân Cửu Dạ sao? Không, Ma Vương là vô hình vô thể, hình người này hẳn là do Thánh Ma Quân Cửu Dạ biến ảo mà thành.

Mà một trong những bức tranh được vẽ trên chín cây cột kia, cái thứ tựa như sương mù giống mây lại như gió tản mạn mới hẳn là bản thể của gia hỏa này.
“A……” Chín người ngẩng đầu lên, đều mang khiếp sợ mà nhìn nên nam tử lơ lửng giữa không trung.
“Ha ha ha ha……” Lại là một tràng cười quái dị, một đôi giày màu đen bọc giấy mạ vàng chậm rãi bước lên thảm màu đỏ rực, nam tử đứng ngay trước mặt mọi người.
“Ngươi……” Nhìn thấy nam tử hắc y một thân tà khí này, mọi người đều có chút ngẩn người.
Thân ảnh nam tử nhoáng lên, ngồi trên ghế sau án thư.


Hắn vung tay lên, chín kiện trân bảo lơ lửng xuất hiện trước mắt hắn.
“Giới thiệu cho các ngươi một chút mấy thứ tốt này.

Thứ nhất là Quỳnh Tương ngọc dịch, uống xong sau đó có thể lại lần nữa tẩy kinh phạt tủy, làm tốc độ tu luyện của ngươi bay lên theo bội số.

Trăm tuổi kết anh không phải là mơ.”
Nghe được nam nhân giới thiệu, ánh mắt chín người đều nóng rực mà dừng trên bình bạch ngọc kia.

Quỳnh Tương ngọc dịch, đó là thứ tốt biết bao tu sĩ tha thiết ước mơ cơ chứ? Nghe nói, thứ này chỉ có Tiên Châu mới có, Cẩm Châu căn bản là không có.
“Món thứ hai, Hỏa Linh Chi vạn năm.

Có thể phụ trợ tu sĩ hệ Hỏa thăng cấp, cũng có thể cầm đi luyện chế đan dược hệ Hỏa.

Thứ ba là công pháp cấp bốn cao đẳng, kim mộc thủy hỏa thổ, hệ nào cũng đều dùng được.

Thứ tứ là pháp khí cấp bốn thượng cổ - Lưu Li Trản.

Thứ năm là truyền thừa năm môn thuật số của Nhân tộc gồm đan thuật, trận pháp thuật, phù văn thuật, luyện khí thuật và ngự thú thuật.

Thứ sáu là pháp khí cấp bốn thượng cổ, Thiên Vũ Pháp Y mỹ lệ nhất.

Thứ bảy, pháp khí cấp bốn thượng cổ, nhẫn Ma Huyễn.

Thứ tám, Thiên Dung Tuyết Liên vạn năm, có thể phụ trợ tu sĩ thăng cấp tiểu cảnh giới.

Thứ chín, Tử San Hô vạn năm, cũng có thể phụ trợ tu sĩ cấp bốn đột phá tiểu cảnh giới.” Nam nhân hắc y mở miệng, trước tiên giới thiệu một chút chín món trân bảo lơ lửng trước mắt.

Chín người nhìn chằm chằm chín trân bảo đó đến không chớp một cái, bởi vì, mấy thứ này thật sự là quá trân quý.

Đừng nói là tu sĩ Kim Đan, dù là tu sĩ Nguyên Anh nhìn thấy mấy thứ này cũng sẽ động tâm.

Đặc biệt là Quỳnh Tương ngọc dịch, mặc kệ là Kim Đan hay là Nguyên Anh, ai không muốn tẩy kinh phạt tủy, ai không muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện?
“Chín kiện bảo vật này là tiền đặt cược hôm nay.

Trong chốc lát, ta muốn cùng mọi người chơi một trò chơi nhỏ, chỉ cần thắng ta, chín kiện linh bảo này liền có thể chọn lấy một kiện mang đi!” Nói đến đây, nam tử hắc y cong cong khóe miệng, cười nhìn về phía chín người đứng đối diện.
Nghe vậy, ba tỷ muội Tuyết Hồ tộc vui mừng không thôi.

Chương Tử Minh lại như suy tư gì.

Mà Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy và Hỏa Viêm lập tức liền minh bạch ý đồ của đối phương.

Hóa ra đối phương là muốn lợi dụng bảo vật tới dụ hoặc tu sĩ cùng hắn chơi trò chơi, một chiêu này quả nhiên là âm hiểm!
Nhân tính tham lam, thử hỏi, có ai có thể bất động tham niệm với linh bảo ngay trước mặt chứ?
“Được, điều ta nên nói ta đã nói rõ ràng cả rồi.

Hiện tại, vị khách quý nào đầu tiên chơi trò chơi với ta? Phải biết rằng, mỗi loại linh bảo chỉ có một kiện, nếu như bị người khác thắng đi rồi, vậy thì muốn hối tiếc cũng không kịp đâu!” Nói tới đây, nam tử tà khí mà nhướng nhướng mày.
“Ta, ta tới!” Hồ tam muội là người đầu tiên đứng ra, ánh mắt tham lam vẫn luôn dán lên bình Quỳnh Tương ngọc dịch kia, chưa từng rời đi.
Đầu to ngốc nghếch, nói hẳn là chính là như nha đầu này vậy! Liễu Thiên Kỳ nhịn không được phun tào trong lòng.
“Tam muội!” Nhìn thấy muội muội đứng dậy, Tuyết Thiên không khỏi có chút lo lắng.
“Đại tỷ ngươi yên tâm, ta nhất định thắng được Quỳnh Tương ngọc dịch về!” Hồ tam muội tự tin tràn đầy mà nhìn tỷ tỷ nhà mình một cái, cất bước đi lên trước, đứng đối diện với nam tử hắc y.
“Mời ngồi!” Nam nhân mở miệng, ý bảo Hồ tam muội ngồi xuống.
“Ừ!” Hồ tam muội gật đầu, ngồi lên ghế đối diện nam nhân.
Trong nháy mắt Hồ tam muội ngồi xuống kia, mấy hàng chữ nhỏ trống rỗng xuất hiện phía sau Hồ tam muội.

Trên đó viết: Tuyết Mai, 139 tuổi, tu sĩ Tuyết Hồ tộc, kiếm tu, thực lực Kim Đan trung kỳ.

Tự nguyện tiếp nhận trò chơi.
“Thấy được sao? Đây là cam tâm tình nguyện.

Chỉ cần ngồi trên ghế kia, đó là cam tâm tình nguyện chờ bị ăn!”
Nghe được Kim Diễm trong túi dưỡng thú truyền âm, hai người Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ liếc mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong ánh mắt lẫn nhau đọc được sầu lo.

Quả nhiên, đây là một trò chơi ma quân ăn người!
Nam tử hắc y vung tay lên, trên bàn liền xuất hiện cờ vây, xúc xắc và bài ma.
“Chỗ ta có cờ vây, xúc xắc và bài ma.

Không biết khách quý muốn chơi cái nào?” Nam tử hắc y liếc nữ tu ngồi đối mặt, cười hỏi.
“Ừm, xúc xắc, ta chơi xúc xắc với ngươi!” Hồ tam muội nghĩ nghĩ, lựa chọn xúc xắc.
“Được!” nam tử hắc y gật đầu, đẩy cho Hồ tam muội một cái chung và ba viên xúc xắc.
Nhìn thấy hai người đồng thời lay động chung xúc xắc của mình, trái tim Tuyết Thiên gắt gao siết lại, tuy rằng nàng rất muốn muội muội thắng, nhưng mà nàng lại càng lo lắng cho an toàn của muội muội.

Nam nhân trước mắt vẻ mặt tà khí, nhìn thật sự không giống người lương thiện gì..