Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 132






Vài ngày sau.
Sáng sớm tỉnh lại, Kiều Thụy đã cảm giác bên ngoài cãi cọ ầm ĩ, đẩy cửa sổ ra vừa nhìn, phát hiện rất nhiều tu sĩ đều bày hàng vỉa hè trên boong tàu.

Có bán đan dược, có bán linh phù, còn có bán pháp khí vân vân.
"Thiên Kỳ, huynh xem, những tu sĩ bên ngoài đang bày hàng kìa!" Kiều Thụy nghiêng đầu, kêu ái nhân lại đây xem.
"Ừ, trên Thiên Độ Thuyền mỗi ba tháng có một lần tập hội, mọi người có thể đem đồ mình không cần lấy ra bán.

Như vậy có thể theo nhu cầu lấy hàng đổi hàng.

Chắc hôm nay là ngày tập hội."
"Tập hội sao? Chúng ta đây có tham gia không?" Kiều Thụy xoay chuyển tròng mắt hỏi ái nhân.
"Đương nhiên muốn tham gia, ta muốn đem ba tấm da thú cấp bốn trong tay bán đi.

Nếu có thể bán đi, kiếm được linh thạch là đủ chúng ta bế quan một đoạn thời gian."
"Cũng đúng, nhưng trực tiếp lấy ra bán như vậy có khi nào nguy hiểm không? Đó chính là da thú cấp bốn ấy!" Nói đến chuyện này, Kiều Thụy không khỏi có chút lo lắng.
"Nếu không ở trên thuyền bán đi mà nói, tới Cẩm Châu rồi, chúng ta chỉ sợ kiếm không được mấy cái linh thạch.

Bởi vì ta nghe nói bên Cẩm Châu, đan dược, pháp khí cấp năm và cấp sáu tùy ý là có thể thấy được, không cần phải nói da thú cấp bốn." Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ nhăn nhăn mày.
Cẩm Châu cũng không phải là Vân Châu, bên kia linh khí nồng đậm, các loại tài nguyên cái gì cần có đều có, da thú cấp bốn tới bên kia căn bản là không đáng giá tiền.

Cho nên, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy tốt nhất là có thể ở trên thuyền đem bán hết da thú và mười khối đá đi.
"Có đạo lý, da thú cấp bốn ở Vân Châu có thể tiến vào nhà đấu giá, nhưng tới Cẩm Châu rồi chỉ sợ cũng không tính là cái gì.

Nhanh chóng ra tay mới có thể kiếm nhiều hơn một chút." Ái nhân lo lắng, Kiều Thụy tự nhiên cũng minh bạch.
"Yên tâm đi, chúng ta có Kim Diễm.

Trên thuyền này hẳn không có người nào là đối thủ của chúng ta đâu."
Tu sĩ thực lực tối cao ở Vân Châu bất quá là đại năng Nguyên Anh sơ kỳ mà thôi, mà Kim Diễm hiện tại là cấp năm trung kỳ, đã tương đương với thực lực Nguyên Anh trung kỳ, nên Liễu Thiên Kỳ cũng không sợ tu sĩ khác giết người đoạt bảo.
"Vậy chúng ta mau đi ra đi, sạp người ta lên hết rồi kìa!" Nhìn thấy thật nhiều tu sĩ sạp cũng dọn xong, Kiều Thụy không khỏi có chút sốt ruột.
"Được." Liễu Thiên Kỳ gật đầu, mang theo Kiều Thụy cùng nhau rời khỏi khoang thuyền.
Bởi vì tới tương đối trễ, nên Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy chỉ có thể tìm một vị trí không bắt mắt để bày hàng.
Mang theo ba tấm da thú cấp bốn, lại lấy mấy viên yêu hạch của cá biển và cua biển cấp hai, cấp ba, cùng vài loại linh phù cấp ba thường dùng, sạp nhỏ của Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy được bày lên.
"Thiên Kỳ, hình như không có người đến?"
"Đừng nóng vội, lúc này còn quá sớm, có tu sĩ còn chưa ra tới mà.

Chúng ta vừa ăn vừa chờ." Nói xong, Liễu Thiên Kỳ lấy nửa chậu tôm hùm đất xào cay hôm qua còn dư ra.
"Ưm!" Kiều Thụy gật đầu ôm chậu, ngồi sau quầy hàng lột tôm.
"Đồ tham ăn!" Kim Diễm từ túi dưỡng thú chui ra một cái đầu, vẻ mặt khinh thường mà trừng mắt liếc nhìn Kiều Thụy một cái, theo sau vươn móng vuốt cũng lấy đi một con tôm hùm đất.
"Ngươi không phải đồ tham ăn, ngươi lấy tôm hùm đất của ta làm gì? Buông ra!"
"Mới không cần!" Kim Diễm co rụt cổ lại, trực tiếp chui vào túi dưỡng thú, bỏ trốn mất dạng.
"Tên khốn đáng giận!" Hung hăng mà trừng mắt nhìn túi dưỡng thú một cái, Kiều Thụy oán giận ra tiếng.
Liễu Thiên Kỳ nhìn ái nhân đấu khí với linh thú, hắn mỉm cười, bất đắc dĩ mà liên tục lắc đầu.
Hàng bày ra có hơi sớm, nên đợi gần một canh giờ mới có tu sĩ lục tục đi về bên này, quan khán mỗi sạp, dò hỏi giá cả.

"Tấm da thú này bán thế nào?" Một vụ nam tu nho nhã đến trước sạp, ngồi xổm xuống, sờ soạng tấm da thú màu đen bóng lưỡng trên sạp của Liễu Thiên Kỳ.
"Đây là da thú Hắc Sư cấp bốn, hai mươi vạn linh thạch!" Liễu Thiên Kỳ mở miệng, đúng sự thật đáp lại.
"Thiên Kỳ, nếu da thú này đưa đến nhà đấu giá, ít nhất cũng đáng 30 vạn ấy?" Nghe được ái nhân báo giá, Kiều Thụy không khỏi kéo kéo góc áo ái nhân.

Tâm nói, Thiên Kỳ bán cũng quá tiện nghi đi.
"Đều là ra ngoài cửa rồi, ở trên thuyền không thể so với nhà đấu giá, không cần so đo như vậy." Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, cười xoa xoa đầu tóc ái nhân.
Hắn biết, mình nói hai mươi vạn, Tiểu Thụy nhà mình nhất định rất đau lòng.

Chỉ là nếu da thú này không bán, chờ đến Cẩm Châu, chỉ sợ cả hai mươi vạn cũng bán không được.
"Hai mươi vạn?" Nghe thấy giá cả hoàn toàn ngoài dự đoán này, nam tu không khỏi có vài phần tâm động.

Lấy da thú tới, nam tu lăn qua lộn lại cẩn thận mà nhìn hơn nửa ngày, một lần nữa xác định một khối này xác xác thật thật là da của yêu thú cấp bốn.
"Khối da thú này, bất kể là dùng để luyện chế pháp khí dạng phòng hộ hay là dùng để luyện chế pháp khí dạng công kích, đều là tài liệu tốt nhất.

Hơn nữa, giá cả hai mươi vạn linh thạch cũng là rất có lời." Nhìn tu sĩ, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc mà giới thiệu hàng hoá của mình.
"Da thú cấp bốn, hai mươi vạn linh thạch đích xác không đắt.

Chỉ là, đạo hữu cũng biết, mọi người đều là ra người ra cửa, linh thạch trên người ta chỉ sợ không quá đủ……" Nói đến đây, nam tu kia không khỏi có chút xấu hổ
"Thấy đạo hữu cũng rất có thành ý, không bằng như vậy, đạo hữu nói cái giá đi.

Nếu kém không quá nhiều, tấm da thú này liền bán cho đạo hữu, như thế nào?" Nhìn nam tu vẻ mặt khó xử, Liễu Thiên Kỳ cười nói.
"Ta… linh thạch trên người ta cộng lại với nhau, nhiều nhất chỉ có mười tám vạn, đạo hữu ngài xem……"
"Được, vậy mười tám vạn đi!" Liễu Thiên Kỳ gật đầu, không chút do dự đáp ứng.
Nhìn thấy ái nhân và nam tu kia giao dịch, trái tim Kiều Thụy nhịn không được lấy máu.

Mười tám vạn đó, một tấm da thú cấp bốn vậy mà chỉ bán mười tám vạn, đây quả thực là giá cải trắng! Thật là tiện nghi tên kia!
Tiễn đi nam tu đầu tiên mua da thú, vài vị khách nhân kế tiếp đều mua linh phù.

Cũng có hai người hỏi giá da thú, nhưng đều ngại đắt, cũng không mua.
Tới buổi trưa, Tị Thủy phù, Bạo Tạc phù, Kim Thuẫn phù, còn yêu hạch cấp hai, cấp ba cũng bán được không ít, nhưng hai tấm da thú vẫn không ai hỏi thăm như cũ.
"Thiên Kỳ, những người này kỳ quái ghê, rõ ràng là đồ cấp bốn ở nhà đấu giá cướp mua, sao bây giờ da thú cấp bốn nhìn cũng chướng mắt vậy?" Thấy da thú mãi không bán đi, Kiều Thụy có chút buồn bực.
"Rất nhiều người đều cho rằng da thú cấp bốn đến Cẩm Châu mua sẽ càng tiện nghi hơn một chút, nên bọn họ tất nhiên sẽ không mua trên thuyền."
"Cho nên huynh mới cố ý đè thấp giá cả?"
"Ừ."
Nhìn thấy ái nhân gật đầu, Kiều Thụy mới hiểu rõ ái nhân khổ tâm.
"Nhưng đệ cũng không cần lo lắng, Luyện Khí Sư cấp bốn nếu nhìn thấy da thú mà nói, vẫn sẽ mua thôi." Luyện Khí Sư thích da thú và vật liệu đá giống như là Luyện Đan Sư thích linh thảo vậy.

Đây là vô luận đến đâu cũng không thể thay đổi.
"Cũng phải." Theo tiếng, Kiều Thụy rầu rĩ gật gật đầu.

Nghĩ thầm: Chắc không đến hai mươi vạn cũng bán không ra đâu nhỉ?
Sau nửa canh giờ……
"Da rắn màu kim tuyến của Kim Tuyến Mãng này không tồi nha!" Đi tới trước sạp của Liễu Thiên Kỳ, hai huynh đệ Âu Dương Hiểu Thiên và Âu Dương Hiểu Phong dừng bước chân.
"Thập lục hoàng tử nhãn lực tốt thật!" Liếc thấy người tới, Liễu Thiên Kỳ lộ ra nụ cười mỉm lễ phép.
"Bán thế nào?" Âu Dương Hiểu Phong ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ sờ tấm da rắn bảo toàn hoàn hảo này.
"Hai mươi vạn linh thạch!"
"Ồ? Giá cả này thật ra rất có lợi ích thực tế!" Nghe được giá cả của Liễu Thiên Kỳ, Âu Dương Hiểu Phong không khỏi liếc mắt sang Lục ca của mình một cái.
"Nếu thập lục hoàng tử thích, có thể đánh chín chiết* cho ngài." Hai vị này dù sao cũng là chủ nhà, vẫn là muốn tận lực giao hảo.
(*giảm giá 10%)
"Chín chiết à?" Nghe vậy, Âu Dương Hiểu Phong xoay chuyển tròng mắt, có chút ý động.
"Kim Tuyến Mãng này là một loại mãng xà rất hiếm thấy, không biết vị đạo hữu này từ chỗ nào tìm được tấm da này?" Liếc Liễu Thiên Kỳ, Âu Dương Hiểu Thiên nhẹ giọng hỏi.
"Bí cảnh Hằng Ngọc." Vấn đề này Liễu Thiên Kỳ đã sớm nghĩ tới, cho nên trả lời cũng thập phần trôi chảy.
"Ồ? Thì ra là thế!" Đối với đáp án này, Âu Dương Hiểu Thiên tất nhiên là vô pháp phản bác.
"Được rồi, nếu ngươi đã nói chín chiết, vậy bổn hoàng tử liền mua!" Nói rồi, Âu Dương Hiểu Phong lấy linh thạch ra, mua tấm da thú kia.
"Đa tạ thập lục hoàng tử." Liễu Thiên Kỳ gật đầu nói tạ, tiếp nhận linh thạch.
"Phù này bán thế nào?" Sau khi xem qua một loạt linh phù trên mặt đất, Âu Dương Hiểu Thiên thẳng tiếp cầm lấy Kim Hỏa phù.
"Năm vạn linh thạch!"
"Năm vạn? Phù gì mà đắt như vậy?" Âu Dương Hiểu Phong chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc mà về phía phù trong tay Lục ca.
Nghĩ thầm: phù cấp ba sao lại bán năm vạn chứ? Có khi nào quá đắt không?
"Không đắt, đó là Kim Hỏa phù, hơn ba mươi năm trước, bán mười vạn linh thạch một lá.

Là nể mặt các ngươi là chủ nhà mới bán cho các ngươi năm vạn linh thạch." Kiều Thụy mở miệng, vội vàng giải thích.
"Kim Hỏa phù sao?" Được đến đáp án này, Âu Dương Hiểu Phong ngẩn người.

Chính là Kim Hỏa phù mà viện trưởng bọn họ tiêu mười vạn một lá mua sao? Chính là linh phù chỉ có một mình Liễu Thiên Kỳ nhân tài vẽ, uy lực dưới linh phù cấp bốn mà trên linh phù cấp ba kia sao?
"Đúng vậy, kia chính là Kim Hỏa phù, toàn bộ Vân Châu cũng chỉ có một mình Thiên Kỳ nhà ta vẽ thôi!" Nói đến chuyện này, vẻ mặt Kiều Thụy đầy kiêu ngạo.
Nhìn bộ dáng ái nhân có chung vinh dự, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười, "Đây là do tại hạ làm ra, để hai vị hoàng tử chê cười."
"Hóa ra các hạ chính là thiên tài phù văn đệnhất học viện Thánh Đô — Liễu Thiên Kỳ, Liễu đạo hữu! Thật là thất kính!" Âu Dương Hiểu Thiên cúi đầu, thấp giọng nói.
"Lục hoàng tử quá khen! Bất quá là chút tài mọn mà thôi." Liễu Thiên Kỳ vẫy vẫy tay, khiêm tốn mà nói.
"Không không không, thiên tài phù văn đệ nhất này ngươi hoàn toàn xứng đáng.

Kim Hỏa phù này của ngươi, bổn hoàng tử cũng mua một lá!" Nói rồi, Âu Dương Hiểu Phong cũng cầm lấy một lá Kim Hỏa phù.
Lấy linh thạch ra, Âu Dương Hiểu Thiên trực tiếp thanh toán mười vạn linh thạch, thanh toán luôn phần của đệ đệ kia.
"Đa tạ Lục hoàng tử chiếu cố!" Tiếp nhận linh thạch, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng nói lời cảm tạ.
"Liễu đạo hữu và Kiều đạo hữu đều là nhân vật phong vân học viện Thánh, hai vị đạo hữu có thể cưỡi Thiên Độ Thuyền của chúng ta cũng là vinh hạnh cho hoàng thất Âu Dương chúng ta!" Trên mặt treo nụ cười lễ phép, Âu Dương Hiểu Thiên nhàn nhạt nói
"Ha ha ha, Lục hoàng tử, lời này của ngài đã có thể chiết sát chúng ta!"
"Liễu đạo hữu quá khiêm tốn!"
Nhìn hai vị hoàng tử rời đi, Kiều Thụy nhịn không được cứng lưỡi.

"Người Âu Dương hoàng thất thực sự có tiền ghê!"
"Ha ha ha, đệ đó!" Bất đắc dĩ mà kéo tay ái nhân qua, Liễu Thiên Kỳ đem linh thạch bán được bỏ vào trong tay Kiều Thụy.
Nhìn túi trữ vật trong tay, Kiều Thụy không khỏi chớp chớp mắt, đáy mắt sáng lên ánh sáng sáng quắc.

Y thật cẩn thận mà thu linh thạch vào trong đai lưng trữ vật của mình.
"Tiểu tham tiền!" Giơ tay gom lại tóc mái trên trán ái nhân, Liễu Thiên Kỳ cười vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lại đợi một canh giờ, một tấm da thú cuối cùng vẫn không được bán đi, chuyện này làm Kiều Thụy không khỏi có chút lo lắng.
Tuy da thú không bán đi, nhưng linh phù, còn có yêu hạch cấp hai, cấp ba đều đã được bán ra ngoài, cũng làm Liễu Thiên Kỳ bọn họ thu vào một mớ.

"Tiểu Thụy, đệ trông sạp một chút, ta đi xem có bán linh thảo hay không đã."
"Dạ, huynh đi đi!" Biết ái nhân muốn mua linh thảo, lưu trữ lại để điều chế dịch phù văn cấp ba, Kiều Thụy bèn gật đầu đáp ứng trông sạp.
Lại nhìn ái nhân một cái, Liễu Thiên Kỳ đứng dậy rời đi, dọc theo bên trái đi từng sạp nhỏ một về phía trước.
Thật ra dịch phù văn cấp ba trong tay Liễu Thiên Kỳ không ít.

Trước đó, lúc bọn họ rời Thánh Đô đã từng mua sắm linh thảo và linh hoa một lần, điều chế 30 bình dịch phù văn cấp ba.

Ssu đó bọn họ rời Trường Ưu sơn, Liễu Thiên Kỳ lại mua một đám linh thảo, lại điều chế 20 bình dịch phù văn.
Năm mươi bình dịch phù văn cấp ba này, nếu vẽ ra đều là hắn và Tiểu Thụy tự mình dùng mà nói, dùng năm năm cũng là dư dả.

Nhưng xem tình trạng kinh tế lúc này, Liễu Thiên Kỳ cảm thấy về sau nếu là thật sự không có linh thạch tiêu, chỉ sợ hắn vẫn là phải bán linh phù.

Nên dịch phù văn này vẫn càng nhiều càng tốt.

Rốt cuộc, chỉ có dịch phù văn thì mới có thể có linh phù được!
Nhìn quanh các sạp một chút, Liễu Thiên Kỳ phát hiện thật có vài tu sĩ đang bán linh thảo cấp ba, mà giá cả cũng tiện nghi hơn ngoài cửa hàng rất nhiều.

Đi qua những sạp đó, nhìn thấy trên sạp có linh thảo mình cần, Liễu Thiên Kỳ trực tiếp đều mua vào.

Một đường đi, một đường mua, cũng mua không ít linh thảo.
"Liễu Thiên Kỳ?" Nhìn người ngồi xổm trước sạp đang mua linh thảo, một nữ tu kinh hô ra tiếng.
Đang ở sạp chọn lựa linh thảo, Liễu Thiên Kỳ liền nghe được sau lưng có người kêu tên của mình.

Hắn nghiêng đầu liền nhìn thấy Mộng Phỉ và Chung Linh đang đi tới.
"Mộng sư tỷ, Chung sư tỷ?" Liếc thấy hai người, Liễu Thiên Kỳ kích động mà đứng lên, vội vàng chào hỏi.
"Liễu sư đệ, thật là ngươi?" Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Chung Linh mang vẻ mặt nghi hoặc.
"Ừm, là ta!"
"Tám năm trước ngươi đã rời khỏi học viện, chúng ta còn tưởng rằng ngươi và Kiều Thụy đã dùng Truyền Tống Trận đi Cẩm Châu rồi?" Nói đến cái này, Mộng Phỉ tức giận mà trừng mắt nhìn đối phương một cái.

Còn tưởng rằng hai tên yêu nghiệt này đã đi rồi chứ.

Kết quả, lại vẫn là cùng bọn họ ngồi Thiên Độ Thuyền!
"Truyền Tống Trận kia cũng không phải là người bình thường có thể sử dụng, vì an toàn nên ta và Tiểu Thụy vẫn là chọn Thiên Độ Thuyền!"
Thật ra giữa Cẩm Châu và Vân Châu có Truyền Tống Trận, việc này Liễu Thiên Kỳ cũng biết đến.

Nhưng nghe nói, Truyền Tống Trận kia cần đại năng Nguyên Anh mới có thể điều khiển, hơn nữa, điều khiển đại trận cần 1 tỷ linh thạch, mời một vị đại năng Nguyên Anh hỗ trợ cũng cần một trăm triệu linh thạch.

Hơn nữa nghe nói, người thực lực quá thấp ngồi Truyền Tống Trận rất có khả năng ra hiện rất nhiều hậu quả bất lương.

Bởi vậy, Liễu Thiên Kỳ liền quyết đoán mà vứt bỏ ý định ngồi Truyền Tống Trận, sửa thành đi Thiên Độ Thuyền.
"Đúng vậy, vẫn là ngồi Thiên Độ Thuyền càng an toàn hơn một chút." Trước đó Chung Linh cũng nghe nói, có vài người bởi vì thực lực thấp, vào thời điểm sử dụng Truyền Tống Trận trực tiếp chết trong Truyền Tống Trận.

Rất đáng sợ!
"Kiều Thụy nhà ngươi đâu? Sao không dính ngươi vậy?" Nhìn nhìn khắp nơi không thấy được thân ảnh Kiều Thụy, Mộng Phỉ cảm thấy có chút kỳ quái.
"A, Tiểu Thụy ở khu Tây Bắc bên kia trông sạp rồi.

Ta ra tới đi dạo, nhìn xem có hàng hóa thích hợp hay không." nói rồi, Liễu Thiên Kỳ chỉ phía sau cột buồm.
“Bên kia à? Hẻo lánh như vậy, có người bán hàng sao?” Nhìn thấy hướng Liễu Thiên Kỳ chỉ là sau cột buồm, Mộng Phỉ không khỏi nhướng mày.
"Không có biện pháp, chúng ta ra chậm, không tìm được chỗ tốt.” Nói đến chuyện này, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà nhún vai.
"Vậy đi thôi, chúng ta đi nhìn Kiều Thụy nhà ngươi một cái đi! Tám năm không gặp, xem y còn miệng lưỡi sắc bén như vậy không."
Nghe được lời này của Mộng Phỉ, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà cười.

Tiểu Thụy và Mộng Phỉ vừa thấy mặt liền đấu võ mồm, lúc này chưa gặp Tiểu Thụy, chắc là Mộng sư tỷ cảm thấy nhàm chán đi?
"Đi thôi, ta mang các ngươi qua!" Nói xong, Liễu Thiên Kỳ mang theo hai người trở về.
Chưa đi được bao xa, nghênh diện lại gặp huynh đệ Âu Dương.
"Lục hoàng tử, thập lục hoàng tử!" Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, chủ động cùng hai người chào hỏi.
"Ha ha ha, Liễu đạo hữu, sao ngươi không bày hàng mà chạy tới đây vậy?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ, Âu Dương Hiểu Phong cười hỏi.
"À, ta ra đi dạo, nhìn xem có hàng hóa gì ta và đạo lữ của ta thích hợp dùng hay không.”
“Hầy, vậy không tốt đâu, ngươi không sợ da thú của ngươi bị người ta trộm sao?” Khóe môi treo lên nụ cười nghiền ngẫm, Âu Dương Hiểu Phong hảo tâm mà nhắc nhở đối phương.
"Không sao, có bạn lữ ta đang trông sạp mà." Có Tiểu Thụy và Kim Diễm ở, không người nào có thể trộm đi da thú của bọn họ.
"Ha ha ha, Liễu đạo hữu thật ra rất tin tưởng thực lực của bạn lữ nhỉ.” Tiểu tử Kiều Thụy này cũng là người rất tàn nhẫn, ba chiêu đã lộng chết ba tu sĩ Trúc Cơ rồi.
“Còn tạm.”
Bên này, Liễu Thiên Kỳ và Âu Dương Hiểu Phong hàn huyên hai câu.

Mà Mộng Phỉ phía sau lại nhìn không chớp mắt về phía vị Lục hoàng tử từ đầu đến cuối vẫn luôn không nói chuyện kia — Âu Dương Hiểu Thiên.
Nhìn gương mặt cao quý giống như đao khắc rìu đục thâm thúy của nam nhân kia, trong lòng Mộng Phỉ rung động một trận, một trái tim lặng lẽ ngưa ngứa.
Mộng Phỉ cất bước đi về trước hai bước, đến trước mặt Âu Dương Hiểu Thiên.
"Ngươi chính là Lục hoàng tử Thiên U Quốc — Âu Dương Hiểu Thiên?" Nhìn gương mặt làm nàng tâm động kia, Mộng Phỉ hào phóng hỏi.
“Không sai, đúng là tại hạ, không biết vị đạo hữu này có gì chỉ giáo?" Nhìn nữ tu xa lạ trước mắt, Âu Dương Hiểu Thiên lễ phép mà dò hỏi ra tiếng.
"Chưa nói tới chỉ giáo, ta chỉ là muốn nói với ngươi, ngươi xuất hiện làm tim ta đập thình thịch, ta thích ngươi!” Lời Mộng Phỉ vừa nói ra, bốn người bên cạnh đều khiếp sợ không thôi.
"Uy, ngươi, ngươi……" Nhìn nữ tu đúng lý hợp tình đứng trước mặt Lục ca của mình mà thông báo, Âu Dương Hiểu Phong không khỏi giật giật khóe miệng.

Tâm nói: nữ tu này thật đúng là, thật là chủ động ghê!
"Phỉ Phỉ!" Nhìn bạn tốt của mình, Chung Linh không khỏi có chút lo lắng.
Nhìn một màn này, Liễu Thiên Kỳ hơi hơi chinh lăng một chút, rồi lại rất nhanh nhíu mày lại.
Trong nguyên tác, sau khi Mộng Phỉ chữa khỏi mặt, thật sự là cùng vị Âu Dương Hiểu Thiên này kết làm bạn lữ.

Nhưng đan thuật của Âu Dương Hiểu Thiên quá mức nghịch thiên, trở thành tử địch của nữ chính thứ ba.

Cho nên, Âu Dương Hiểu Thiên kết cục rất bi thảm.

Mộng Phỉ cuối cùng cũng cùng hắn chết đi.

Mà đoạn tình yêu này này của hắn và Mộng Phỉ giống như là một ngôi sao băng qua bầu trời lặng yên, sáng lạn, tốt đẹp, lại chỉ giây lát lướt qua.

Vô cùng ngắn ngủi!
"Ta……" Bị người tỏ tình trước mặt mọi người, Âu Dương Hiểu Thiên hơi hơi ngẩn người.


Trong khoảng thời gian ngắn lại cũng không biết nên nói gì.
"Âu Dương Hiểu Thiên, ngươi là nam tử đầu tiên làm ta động lòng.

Nếu ngươi đã cưới vợ, hoặc là ngươi đã có người ái mộ, xin ngươi đúng sự thật báo cho ta, Mộng Phỉ ta tuyệt đối không làm khó người khác.” Chuyện tình cảm tự nhiên là muốn lưỡng tình tương duyệt, nếu là đối phương đã có người trong lòng, như vậy, Mộng Phỉ tự nhiên cũng sẽ không đi hoành đao đoạt ái.
"Ta….

ta chưa thành gia, cũng cũng không có người ái mộ." Nhìn đôi mắt như mang theo ý cười ấm áp của đối phương, Âu Dương Hiểu Thiên cứ như vậy trực tiếp trả lời vấn đề của nàng.
"Một khi đã như vậy, ta hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội trở thành bạn lữ của ngươi.

Đây là ngọc bội đưa tin của ta.

Hy vọng ngươi đừng cự tuyệt!" Nói rồi, Mộng Phỉ đưa ngọc bội của mình qua.
Nhìn ngọc bội đong đưa trước mắt, Âu Dương Hiểu Thiên ngẩn người.

Không biết có nên tiếp hay không.
"Ha ha ha, vị đạo hữu này ngươi thật đúng là biết hàng, Lục ca của ta ấy à, chính là phu quân tuyệt nhất đó!" Âu Dương Hiểu Phong cười hì hì, trước một bước tiếp nhận ngọc bội của Mộng Phỉ.
"Ngươi……" Nhìn ngọc bội tới tay đệ đệ, Âu Dương Hiểu Thiên nghiêng đầu, bất mãn mà nhìn hướng về phía đối phương.
"Liễu sư đệ, chúng ta đi thôi!" Mộng Phỉ quay đầu, nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ bên cạnh.
"À.

Hai vị hoàng tử, xin lỗi không tiếp được." Hướng tới hai người chắp tay, Liễu Thiên Kỳ liền mang theo Mộng Phỉ và Chung Linh cùng nhau rời đi.
"Đưa đây!" Âu Dương Hiểu Thiên duỗi tay xụ mặt đòi ngọc bội từ đệ đệ.
"Ý trời, Lục ca nè, trong học viện Thiên U, nữ tu theo đuổi huynh không có một ngàn cũng có 800.

Không phải chỉ là một nữ tu chủ động bày tỏ thôi sao? Huynh quản nàng làm chi?" Nói rồi, Âu Dương Hiểu Phong liền ném thẳng vào trong biển.
"Âu Dương Hiểu Phong!" Nghe được âm thanh ngọc bội rơi xuống nước, Âu Dương Hiểu Thiên kinh hô ra tiếng.
"Làm sao vậy? Từ trước huynh chướng mắt nhất là loại nữ tu này mà.

Ta giúp huynh ném xuống, huynh hẳn là cảm tạ ta mới phải!" Lời này, Âu Dương Hiểu Phong nói theo lý thường.
"Ai muốn ngươi tự quyết định!" Âm trầm một khuôn mặt, Âu Dương Hiểu Thiên xoay người liền rời đi.
"Lục ca, Lục ca!" Đuổi theo ca ca, Hiểu Phong cũng rời đi.
Về trong khoang của mình, Âu Dương Hiểu Thiên âm trầm một khuôn mặt, rầu rĩ không vui mà ngồi trên ghế.
"Sao, lúc này động tâm?" Kỳ thật, ở hoàng thất, bên người có rất nhiều nữ tu theo đuổi, chuyện này hai huynh đệ đều đã quen.

Mà ngày thường những oanh oanh yến yến chủ động tiến lên đó, Lục ca cũng đều khinh thường nhìn lại.
"Nàng không giống họ."
Âu Dương Hiểu Thiên không phủ nhận, từ hắn 18 tuổi đến nay, nữ tu theo đuổi hắn thật là vô số kể.

Nhưng trong số những nữ nhân đó, có rất nhiều đều là hướng về phía thân phận hoàng tử Thiên U Quốc của hắn mà đến.

Người chân chính thích con người hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hôm nay gặp được vị Mộng Phỉ này, là hoàn toàn khác với những nữ nhân õng ẹo tạo dáng, làm bộ làm tịch hắn từng gặp qua.

Mộng Phỉ thật bằng phẳng cũng thật trắng ra.

Tuy rằng lời nói của nàng không có nhiều nhu tình, nhiều buồn nôn, nhưng lại nói năng có khí phách.

Mỗi một chữ mỗi một câu đều để lộ tính cách quả cảm, sảng khoái của nàng.

Nữ tử như vậy, Âu Dương Hiểu Thiên cho tới nay vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Ồ? Nói như vậy, người có khả năng làm Lục tẩu của ta rồi?" Xoay chuyển tròng mắt, Hiểu Phong cười hỏi.
Nghe vậy, Âu Dương Hiểu Thiên buồn bực mà liếc nhìn đệ đệ một cái.

"Ngọc bội cũng chẳng còn.

Nào còn cái gì Lục tẩu hả?"
Hiểu Phong này, vậy mà trực tiếp ném luôn ngọc bội của người ta.

Cũng không biết Mộng Phỉ đang ở tầng nào, khoang nào, có thể tìm được người hay không nữa.
"Hê hê, ta dù có hay phá cũng không dám làm hỏng chung thân đại sự của Lục ca!" Nói rồi, Âu Dương Hiểu Phong lấy ngọc bội ra, lắc lư trước mặt ca ca mình.
"Ngọc bội?" Âu Dương Hiểu Thiên duỗi tay, bắt qua khối ngọc bội kia.
"Ta vừa mới ném xuống chính là ngọc bội của ta thôi.

Mộng Phỉ này lớn lên xinh đẹp như vậy, lại là Kim Đan sơ kỳ, hơn nữa, đôi mắt Lục ca huynh xem người ta cũng không chớp, ta dám vứt ngọc bội của Lục tẩu tương lai sao?"
Nghe vậy, Âu Dương Hiểu Thiên hừ cười một tiếng.

"Thế mà dám lừa ta? Ta thấy đệ là thiếu đánh."
"Ha ha ha, huynh đừng động ta, huynh vẫn là nhanh gửi tin cho Lục tẩu đi! Hy là một nam nhân, cũng không nên để nữ tu người ta chủ động chứ!" Âu Dương Hiểu Phong hướng tới ca ca chớp chớp mắt rồi chạy mất.
Nhìn thoáng qua đệ đệ không thấy bóng dáng, tầm mắt Âu Dương Hiểu Thiên lại lần nữa dừng tại ngọc bội trên tay.

"Mộng Phỉ!" Nhẹ nhàng niệm tên đối phương, Âu Dương Hiểu Thiên không khỏi gợi lên khóe miệng..