Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 120






Ngày hôm sau.
Sau khi biết tin Lam Vũ Minh thoát được, Liễu Thiên Kỳ một chút cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, cũng chỉ có thể cảm khái một câu, nam chính quả nhiên là vận số chưa hết!
“Viện trưởng Triệu này cũng thật quá đáng, chẳng những cứu Lam Vũ Minh, còn to gan lớn mật tự mình thả chạy Lam Vũ Minh, ông ta không sợ hoàng thất Hiên Viên giáng tội sao?” Nghĩ đến Triệu Càn Khôn đáng giận kia, Kiều Thụy đã thấy lửa giận đầy mình.

Vốn tưởng rằng Lam Vũ Minh vừa đến Thánh Đô sẽ bị hoàng thất Hiên Viên vấn tội tróc nã, nhưng kết quả là, lại để gã trốn thoát.
“Hừ, ta biết mà, gã không chết được!” Nói đến chuyện này, Liễu Thiên Kỳ không tự giác mà siết chặt nắm tay.

Lúc này đây giết không chết, nếu lại muốn giết thì chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy!
Nghĩ đến trong nguyên tác, kết cục cuối cùng của Tiểu Thụy bị năm nữ chính đê tiện giết chết, một cảm giác sợ hãi chưa từng có tập kích vào trong lòng Liễu Thiên Kỳ.

Không, hắn không cam lòng, không cam lòng để Tiểu Thụy hắn âu yếu làm pháo hôi, hắn cũng không muốn Tiểu Thụy của hắn chịu một chút thương tổn nào.

Cho nên, Lam Vũ Minh cần phải chết, ba nữ chính khác cũng phải chết!
“Thiên Kỳ!” Nhìn ái nhân sắc mặt trắng bệch, Kiều Thụy lo lắng mà nhẹ gọi một tiếng.
“A?” Liễu Thiên Kỳ nghiêng đầu, nhìn về phía ái nhân.
“Huynh làm sao vậy? Tay lạnh quá chừng, sắc mặt cũng rất khó coi nữa! Có phải huynh bị bệnh không?” Kiều Thụy nắm lấy tay ái nhân, nôn nóng hỏi, đôi mắt to tràn ngập lo lắng.
“Không có việc gì, đừng lo lắng! Ta là Kim Đan, sao dễ dàng sinh bệnh như vậy chứ?” Liễu Thiên Kỳ cong khóe miệng lên, cười cười giữ chặt tay ái nhân, nói mình không có việc gì.
“Thật sự không có việc gì sao?” Kiều Thụy hồ nghi mà nhìn ái nhân, vẫn có chút không yên tâm.
“Yên tâm đi!” Liễu Thiên Kỳ hôn hôn môi ái nhân, bảo đối phương an tâm.
“Thiên Kỳ, huynh……” Nhìn ái nhân như vậy, Kiều Thụy vẫn là có chút không yên lòng.
“Niệm Hoằng đâu? Đi đâu rồi?” Liễu Thiên Kỳ cười cười dời đề tài.
“À, Niệm Hoằng hả, nó đi tìm Mộng sư tỷ và Chung sư tỷ chơi rồi.

Lát nữa cơm chiều ta sẽ đi đón nó về." Niệm Hoằng và Mộng Phỉ, Chung Linh đều rất quen thuộc, nên để đứa trẻ bên đó, Kiều Thụy cũng không lo lắng gì.
"Được, tiểu quỷ kia không ở bên này, vừa vặn chúng ta có thế giới hai người!"
Nghe vậy, Kiều Thụy bất đắc dĩ mà cười.

“Nói cái gì đó? Nói Niệm Hoằng giống như rất dư thừa ấy?”
"Thứ như tiểu hài tử ấy à, vốn dĩ là rất phiền toái!”
Trẻ em, đó chính là hóa thân của thiên sứ và ác ma, chốc lát thì nói ngọt gọi bạn chú ơi, chốc lát lại vẽ một đống mặt quỷ lên chiếc xe mà bạn yêu nhất, bảo đảm bạn đem xe đi rửa cũng không rửa được mấy vệt sáng chết dí đó.

Đây chính là trẻ em hiện đại trong nhận thức của Liễu Thiên Kỳ.

Ngẫm lại những ác ma bé nhỏ bị ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại chiều hư kia, Liễu Thiên Kỳ lại đau đầu.

“Cũng… cũng không phải nha.

Ta thấy Niệm Hoằng rất hiểu chuyện cũng rất đáng yêu.” Làm một song nhi, Kiều Thụy đối với hài tử vẫn rất hướng tới.
“Đáng yêu, đệ thích nó?” Liễu Thiên Kỳ nhướng cao mày, nghi hoặc hỏi.
“A, không, không phải!” Vừa muốn gật đầu nói thích, bỗng nhìn thấy ái nhân mang vẻ mặt biểu cảm cổ quái, Kiều Thụy vội vàng sửa miệng.

“Nhớ kỹ, đệ chỉ có thể thích ta, thích một mình ta thôi.

Không thể thích nam nhân khác, tiểu thí hài kia cũng không được!” Liễu Thiên Kỳ trịnh trọng mà nói, lời nói tràn đầy bá đạo và dục vọng chiếm hữu cường đại không chút nào che lấp.
"Huynh đó, cả dấm của đứa bé mà cũng ăn?" Kiều Thụy tức giận trừng mắt liếc nhìn ái nhân một cái, cảm thấy Thiên Kỳ thật là càng ngày càng bá đạo.
“Đứa bé? Nó chính là tình địch của ta.

Sao nào, đệ đã quên à?” Nhéo nhéo lòng bàn tay ái nhân, Liễu Thiên Kỳ tốt bụng mà nhắc nhở.
“Hì hì, tình địch? Nè, chỉ là lời tiểu hài tử vui đùa thôi mà, huynh có cần tưởng là thật như vậy không?” Lúc đầu nghe được lời nói kia, Kiều Thụy đích xác cảm thấy có chút rối rắm, nhưng y cảm thấy trẻ con cũng chỉ là trẻ con, lời trẻ con nói làm sao có thể coi là sự thật chứ? Bất quá là một câu vui đùa mà thôi! Mình đã là một người lớn hơn 50 tuổi rồi, chung quy không đến mức tính toán chi li với một đứa bé chứ?
“Khi còn nhỏ là vui đùa, lớn chính là phiền toái.

Ta cũng sẽ không khinh địch, thua trận mất luôn bạn lữ!”
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt---pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.

Trong mắt Liễu Thiên Kỳ xem ra, Hiên Viên Niệm Hoằng cũng không phải là đứa trẻ bình thường, ít nhất so với đứa trẻ bình thường càng thành thục, cũng càng hiểu được làm sao xem xét thời thế! Sẽ không giống trẻ em bình thường hồ nháo tùy hứng, nói một vài chuyện không đâu vui đùa, bởi vì nó biết, sau lưng nó đã không còn song thân có thể dựa vào nữa.
“Ha ha ha ha……” Nhìn Liễu Thiên Kỳ mang bộ dạng như lâm đại địch, Kiều Thụy cười khẽ ra tiếng, hơi bất đắc dĩ mà chủ động hôn một cái lên mặt đối phương.
“Đừng miên man suy nghĩ, ta là của huynh mà.

Không chạy thoát được đâu.”
“Ta biết, chỉ là ta sẽ không thiếu cảnh giác.

Bởi vì ta sẽ không cho bất luận kẻ nào có cơ hội cướp đệ đi!” Xoa khuôn mặt ái nhân, Liễu Thiên Kỳ nói vô cùng nghiêm túc.
Hai đời thêm vào, hắn cũng chỉ yêu duy nhất một Kiều Thụy, sao hắn có thể lơ là khiến ái nhân vuột mất chứ?
"Huynh đó!" Kiều Thụy nâng tay lên, bất đắc dĩ mà nắm bàn tay to trên mặt xuống, kéo vào trong lòng mình.

Ba ngày sau, đoàn người về tới Thánh Đô, dưới an bài của viện trưởng Phong Cốc, Liễu Thiên Kỳ và Hiên Viên Niệm Hoằng thuận lợi mà được mời vào hoàng cung, gặp được quân chủ một thân long bào khí vũ hiên ngang và Lan phi ung dung hoa quý.
“Thảo dân bái kiến bệ hạ, bái kiến Lan phi nương nương!” Đi vào trong tòa cung điện chạm khắc hoa mỹ này, ba người Liễu Thiên Kỳ quỳ xuống hành lễ.
“Miễn lễ!” quân chủ xua xua tay ý bảo ba người đứng dậy.
“Tạ bệ hạ!” Ba người mở miệng nói lời cảm tạ rồi mới đứng dậy.
Ánh mắt quân chủ và Lan phi nhất nhất đảo qua trên người ba người, tầm mắt cuối cùng dừng trên người đứa trẻ tám tuổi kia.
“Đây là hoàng tôn của bổn cung, tiểu Niệm Hoằng sao?” Nhìn bé trai xinh đẹp trắng nõn đứng bên cạnh Kiều Thụy, Lan phi dò hỏi ra tiếng.
Chín năm trước, nhìn thấy hồn bia của nhi tử Hiên Viên Hoằng rách nát, Lan phi thương tâm muốn chết, trong lòng biết nhi tử đã chết trong bí cảnh, cuối cùng cũng không về được.

Chỉ là, nàng làm sao cũng không nghĩ đến nhi tử thế mà còn lưu lại một đứa con ở nhân gian.

Thẳng đến khi viện trưởng Phong Cốc học viện Thánh Đô đem sự tình nói với bệ hạ, nàng mới biết được việc này.
Sau khi biết chuyện này, nàng hưng phấn cả một đêm không ngủ, tâm tâm niệm niệm mà ngóng trông, muốn sớm một chút gặp được hoàng tôn của mình.
“Đúng vậy nương nương, đây là cốt nhục của Tứ đường tỷ Liễu Ti và Hiên Viên sư huynh —— Hiên Viên Niệm Hoằng!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, trịnh trọng mà giới thiệu một chút đứa nhỏ bên cạnh.
“Lại đây!” Nhìn đứa nhỏ, quân chủ vẫy vẫy tay.
Nghe được quân chủ nói, Hiên Viên Niệm Hoằng quay đầu nhìn nhìn Liễu Thiên Kỳ, dò hỏi ý kiến của đối phương.
“Đi đi!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, ý bảo hài tử đi sang đó.
Được đến Liễu Thiên Kỳ bảo, Hiên Viên Niệm Hoằng mới bước ra hai chân nhỏ, đi đến bên người quân chủ và Lan phi nương nương.
Quân chủ duỗi tay kéo tay bé qua, phát động cảm ứng huyết mạch với đứa nhỏ.
“Ư……” Cảm giác được máu trong thân thể mênh mông một trận, khuôn mặt nhỏ của bé bùm một chút liền đỏ lên
“Ừm, quả nhiên là con cháu Hiên Viên gia ta!” Quân chủ vừa lòng gật gật đầu, xác định huyết thống của đứa nhỏ này.
“Niệm Hoằng!” Lan phi duỗi tay, kéo bé về bên người mình.
“Tổ mẫu!” Nhìn Lan phi nương nương hốc mắt ửng đỏ, Niệm Hoằng ngoan ngoãn mà gọi.
“Ừ, cháu ngoan, đứa nhỏ ngoan!” Lan phi gật đầu liên tục, vui mừng mà ôm bé vào lòng.
“Ngươi chính là Liễu Thiên Kỳ, đệ đệ của Liễu Ti?” Ánh mắt quân chủ dừng trên nf Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng mở miệng.
“Đúng vậy bệ hạ, tại hạ Liễu Thiên Kỳ, Liễu Ti là Tứ đường tỷ của ta.” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, vội vàng đáp lời.
“Tốt lắm, ngươi một đường hộ tống Niệm Hoằng trở về, công không thể không có, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.

Nếu ngươi cũng là người tiến vào bí cảnh Hằng Dụ, vậy ngươi liền đem chuyện tỷ tỷ ngươi và Hoằng Nhi chết thảm như thế nào, kỹ càng tỉ mỉ nói một lần cho trẫm nghe.”
“Dạ!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đem nguyên nhân chết của Hiên Viên Hoằng và Liễu Ti kỹ càng tỉ mỉ mà nói một lần.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ chưa nói là Liễu Ti giết nữ chính trước, chỉ nói là hai bên bởi vì tranh đoạt một gốc cây linh thảo cấp bốn mà phát sinh tranh chấp, Hiên Viên Hoằng vì cứu Liễu Ti đã hoài thai hài tử của mình mà chết trong tay Lam Vũ Minh và Lâm Nhan Nhan.

Sau đó, lúc rời khỏi bí cảnh, Liễu Ti lại tự bạo báo thù cho trượng phu.

Nghe được Liễu Thiên Kỳ kể lại, quân chủ và Lan phi liên tục gật đầu.
“Hầy, Liễu Ti này cũng là một nữ tử có tình có nghĩa, không uổng phí con ta yêu nàng một hồi!” Biết được Liễu Ti chẳng những vì nhi tử để lại cốt nhục, còn là vì báo thù cho trượng phu mà lôi kéo kẻ thù tự bạo mà chết, Lan phi cảm khái liên tục.
Lúc trước, Hoằng Nhi nhắc với mình muốn nghênh cưới một Liễu Ti không quyền không thế vào cửa, Lan phi cũng không phải quá đồng ý, nhưng bất quá không chịu nổi nhi tử năn nỉ ỉ ôi mấy phen khổ cầu, cuối cùng Lan phi vẫn đáp ứng.

Hóa ra, Liễu Ti này trọng tình trọng nghĩa như thế, cũng khó trách Hoằng Nhi sẽ yêu nàng như vậy!
“Bệ hạ, nương nương, đây là tro cốt của Tứ tỷ và Hiên Viên sư huynh!” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ đem tro cốt hai người ra, đặt trên mặt đất.
“Ừm, ngươi yên tâm, trẫm sẽ hậu táng vợ chồng bọn họ.

Còn tên hung thủ đã đào tẩu Lam Vũ Minh kia, trẫm cũng nhất định không bỏ qua.” Quân chủ gật đầu liên tục, cũng bảo đảm như thế.
“Còn có Triệu Càn Khôn, nếu không phải hắn bao che, Lam Vũ Minh kia làm sao có thể thoát được?" Lan phi vội vàng mở miệng góp lời.
“Ừm, người này ở học viện Thánh Đô tựa hồ cũng thực sự lâu lắm rồi!” Nói đến đây, quân chủ mị híp mắt.
“Bệ hạ, nương nương, thảo dân đã hoàn thành gia tỷ phó thác, đưa Niệm Hoằng bình an đến trước mặt bệ hạ và Lan phi nương nương, gia tỷ trên trời có linh cũng sẽ được đến an ủi.

Thảo dân đây xin cáo lui!” Liễu Thiên Kỳ cúi người hành lễ, thấp giọng nói.
“Ừ, đi đi!” quân chủ xua tay, ý bảo đối phương rời đi.
"Dạ." Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy xoay người định rời đi.
“Cữu cữu, dạy dỗ của người với Niệm Hoằng, Niệm Hoằng sẽ khắc trong tâm khảm!”
Nghe được giọng đứa trẻ sau lưng, Liễu Thiên Kỳ ngây ra một lúc, ngay sau đó quay đầu lại, nhìn về phía đứa bé ngồi trong lòng Lan phi nương nương.
“Niệm Hoằng, sau này con phải hiếu kính tổ phụ và tổ mẫu con, lại nỗ lực tu luyện, chớ có làm bệ hạ và Lan phi nương nương nhọc lòng vì con.”
“Dạ, Niệm Hoằng ghi nhớ cữu cữu dạy bảo!” Hiên Viên Niệm Hoằng cúi đầu, nghiêm túc mà nói.
Ra khỏi hoàng cung, Kiều Thụy âm thầm mà nhẹ nhàng thở ra, nói thật, nếu không phải vì đem Niệm Hoằng đưa qua, đánh chết t cũng không tới loại địa phương quỷ quái này.


Đừng nhìn cung điện nơi đây xa hoa lộng lẫy hoa mỹ dị thường, nhưng không khí nơi này lại áp lực lợi hại, những thái giám cung nữ kia đi đường cũng không có âm thanh, còn nữa, hoàng đế là đại năng Nguyên Anh, Lan phi cũng là Kim Đan hậu kỳ, ở chung chỗ với bọn họ, Kiều Thụy cảm thấy cả người đều không được tự nhiên.
"Huhu, chỗ như hoàng cung này thật đúng là chẳng ra gì!”
Nghe được Kiều Thụy truyền âm, Liễu Thiên Kỳ cười.

“Đích xác chẳng ra gì!”
Không ai nguyện ý ở chung một chỗ với đại năng Nguyên Anh, Liễu Thiên Kỳ tất nhiên cũng thế!
"Nhưng hoàng đế này cũng rất hào phóng, thế mà thưởng cho chúng ta mười vạn linh thạch lận!” Nói đến cái này, Kiều Thụy mừng rỡ như điên.
Nhìn bộ dáng nhỏ cáo hứng của ái nhân, Liễu Thiên Kỳ mỉm cười.
“Thiên Kỳ, bây giờ chúng ta đi đâu, về học viện ư?" Bọn họ vừa mới về Thánh Đô đã bị quân chủ chiêu vào hoàng cung, còn chưa trở về học viện Thánh Đô đâu.
“Không, ta muốn về nhà gặp phụ thân trước.

Ba mươi năm không gặp, trong lòng ta rất nhớ cha!” Từ biệt đã ba mươi năm, cũng không biết phụ thân và An thúc thế nào!
“Dạ, cũng tốt, chúng ta về nhà trước thăm phụ thân và An thúc, sau đó lại trở về học viện cũng không muộn!” Kiều Thụy gật đầu, cũng có chút tưởng niệm cha chồng từ ái và cả An thúc, Đồng bá.
“Đi thôi!” Kéo Kiều Thụy tay, hai người cùng nhau đi về hướng nhà mình.
Sau nửa canh giờ, hai người về tới Liễu gia.
Họ đẩy đại môn, đi vào trong khoảnh sân có chút hoang vắng này, nhìn đến hoa cỏ khắp hoa viên sớm đã không còn bóng dáng, thay vào đó là một mảnh hoang vu, nhìn nhìn lại hành lang gấp khúc ngày xưa nhà hoàng, hạ nhân người đến người đi, giờ phút này lại sớm trở nên hẻo lánh ít dấu chân, không một bóng người.
“Chuyện gì xảy ra vậy, phụ thân và An thúc chuyển nhà sao?” Nhìn cảnh tượng suy bại trong nhà, Kiều Thụy lập tức ý thức được không thích hợp.
Liễu Thiên Kỳ ngây ngốc ngẩn người trong viện.

Ngay sau đó, như là nghĩ tới điều gì, hắn chạy nhanh đến phòng Liễu Hà.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy ở phía sau cũng vội vàng đuổi theo qua đó.
“Lạch cạch……”
Đẩy cửa phòng phụ thân ra, nhìn gian phòng tràn đầy tro bụi và mạng nhện, sớm đã hồi lâu không ai cư trú, Liễu Thiên Kỳ không khỏi đỏ hốc mắt.
Trong nguyên tác, Liễu Hà chính là đã bị hai huynh trưởng độc chết.

Là một người chết! Vì sao, vì sao mình không nói sớm với phụ thân phải phòng bị nhiều hơn những phát sinh ngoài ý muốn có thể xảy ra? Vì sao mình lại không ở lại bên cạnh bảo vệ phụ thân kia chứ?
Nghĩ đến phụ thân yêu thương mình như vậy, Liễu Thiên Kỳ hối hận không thôi.

Chung quy vẫn là do hắn quá sơ suất sao? Mặc dù Liễu Hải và Liễu Giang đều đã chết, phụ thân cũng khó thoát khỏi cái chết ư? Vì sao, vì sao không thể thay đổi, vì sao không thể thay đổi?
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy đứng phía sau Liễu Thiên Kỳ, nhẹ gọi ra tiếng.

Nhưng Liễu Thiên Kỳ lại mắt điếc tai ngơ.
Bước từng bước một gian nan, Liễu Thiên Kỳ đi vào trong phòng.

Tìm một vòng trong phòng cũng không tìm được thi thể phụ thân, Liễu Thiên Kỳ lại đẩy cửa nội thất ra, đi vào nội thất.
Tuy nội thất là một mảnh phế tích hỗn độn như cũ, nhưng Liễu Thiên Kỳ vẫn không hề phát hiện thi thể.
“Phụ thân, phụ thân!” Duỗi tay cầm lấy ấm trà trên bàn mà phụ thân thích nhất kia, Liễu Thiên Kỳ đem ấm trà nâng niu trong tay, nước mắt cứ như vậy không chịu khống chế mà chảy xuống.
Không thể tưởng được một hồi phụ tử, đến cuối cùng, hắn cả dưỡng phụ thân đến già cũng không thể, thậm chí đến thi thể phụ thân hắn cũng tìm không thấy!
“Thiên Kỳ!” Liếc thấy ái nhân nâng ấm trà yên lặng rơi lệ, Kiều Thụy cũng chảy nước mắt theo.
“Tìm, tìm từng gian một.

Dù phụ thân đã ngã xuống, ta cũng phải tìm được thi thể phụ thân!"
"Ừm!" Kiều Thụy gật đầu, lau nước mắt trên mặt một phen, xoay người rời khỏi phòng, đến phòng khác tìm.

Liễu Thiên Kỳ cũng buông ấm trà xuống, rời phòng đến nơi khác tìm.
Hai người trong phủ ngoài phủ tìm một lần nhưng không thu hoạch được gì.

Liễu Thiên Kỳ có chút suy sút mà ngồi trong sân, hắn cúi đầu, một câu cũng không nói.
Kiều Thụy yên lặng mà ngồi bên cạnh ái nhân, lẳng lặng mà bồi cạnh đối phương, cũng không nói gì.
"Ai đó? Lại tới nhà ta trộm đồ phải không?"
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên ngoài cổng lớn.
Nghe được giọng nói kia, Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ lập tức đều lên tinh thần, cuống quít từ trên ghế đá đứng lên.
Người tới đi vào cửa, nhìn hai người Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy đứng trong sân, ông cũng choáng váng.

“Đồng bá!” Thấy người tới, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy lập tức đón lên.
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, hai người đã trở lại!” Nhìn thấy hai người chạy về phía mình, Liễu Đồng cũng kích động mà đón lên.
“Đồng bá!” Liễu Thiên Kỳ giữ chặt tay lão nhân gia, nhẹ gọi ra tiếng, đôi mắt hắn càng đỏ.
“Đồng bá, con rất nhớ bá!” Nhìn lão nhân gia vẫn như cũ, Kiều Thụy càng vui mừng đến bật khóc.
“Thiếu gia, Thiếu phu nhân, xem như hai người đã trở lại rồi.

Lão nô chờ các ngươi chờ vất vả lắm!” Nói đến đây, Liễu Đồng cũng là lão lệ tung hoành.
“Đồng bá, phụ thân con đâu? An thúc đâu? Bọn họ có phải đã……” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ có chút nghẹn ngào.
Nhìn Liễu Thiên Kỳ vẻ mặt bi ai, Liễu Đồng vội vàng lắc đầu.

“Không không không, không phải.

Thiếu gia chớ có suy nghĩ miên man.

Lão gia và phu nhân bọn họ không sao cả, bọn họ chỉ là bị người đón đi rồi mà thôi!”
Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ ngẩn người.

“Đón đi, bị ai đón đi?”
“Là… là phụ thân của phu nhân.

Ba mươi năm trước, ngài và Thiếu phu nhân mới tiến vào bí cảnh không lâu, đã có một đám người kỳ kỳ quái quái đến nhà.

Bọn họ đều rất lợi hại, đều là đại năng Nguyên Anh, hơn nữa người cầm đầu kia hình như còn là cái gì Luyện Hư lão tổ.

Hắn nói, hắn là phụ thân của phu nhân, nhưng phu nhân lại không thừa nhận.”
“Nguyên Anh? Luyện Hư?” Kiều Thụy khiếp sợ mà mở to hai mắt, không thể tin tưởng hỏi.

Luyện Hư? Tu sĩ cấp bảy? Thế mà là tu sĩ cấp bảy, sao có thể? Vân Châu sao có thể sẽ có tu sĩ cấp bảy? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là người Cẩm Châu sao? Nhưng không có đạo lý, người Cẩm Châu sao lại đến Vân Châu?
“Luyện Hư lão tổ? Chẳng lẽ là Vương Tấn tới?” Liễu Thiên Kỳ híp híp mắt, nghĩ tới một người, kia chính là một phụ thân khác của Vương An Dương, đại tông chủ Bích Thủy Tông —— Vương Tấn, cấp bậc Luyện Hư lão tổ.
Đúng vậy, tính tính toán thời gian, lúc mình bà Tiểu Thụy đến bí cảnh Hằng Dụ còn không phải thời điểm Vương Tấn tới Vân Châu tìm nhi tử sao? Đáng chết, hắn thế mà quên mất chuyện này!
“Thiếu gia biết thân thế của phu nhân?” Nghe Liễu Thiên Kỳ nhắc tới cái tên Vương Tấn, Liễu Đồng hơi hơi kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn.
“An thúc trước đó có đề cập với con!” Liễu Thiên Kỳ gật đầu, đành phải nói Vương An Dương từng đề cập qua.

Chung quy không thể nói, hắn là từ trong nguyên tác mới biết đúng không?
"Thân thế của An thúc? Thân thế gì? Sao ta không biết?" Kiều Thụy nghi hoặc mà nhìn ái nhân, vẻ mặt hoang mang.
"À, là chuyện về phụ thân của An thúc, An thúc có nói với ta một chút."
“Phụ thân? Phụ thân An thúc không phải đã sớm đã qua đời rồi sao?” Nghe được ái nhân nói, Kiều Thụy càng thêm nghi hoặc.
Lúc trước An thúc bán mình chôn cha, là y và Thiên Kỳ cùng nhau gặp được kia mà.
Nghe vậy, Liễu Thiên Kỳ cười khổ.

“Đồ ngốc, người đã mất kia là mẫu phụ của An thúc, người nọ là song nhi.

Ta hiện tại nói là phụ thân Vương Tấn, là một vị phụ thân khác của An thúc.”
“Là song nhi sao? Lúc ấy sao ta không chú ý nhỉ?” Nói đến cái này, Kiều Thụy gãi gãi đầu.

Cẩn thận ngẫm lại, Kiều Thụy thật đúng là một chút ấn tượng cũng không có.
Nghe được lời này, Liễu Thiên Kỳ bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.

“Lúc ấy đệ chỉ lo ghen tị, sao mà chú ý phụ thân qua đời của người ta là song nhi hay nam tử chứ?"
“Ta……” Bị ái nhân nói ra như vậy, Kiều Thụy đỏ bừng khuôn mặt.

Hình như lúc ấy, đích xác y có chú ý An thúc càng nhiều hơn một chút.

“Thiếu gia, phu nhân nói với ngài như thế nào?" Liễu Đồng thấp giọng hỏi.
“À, có một lần An thúc đã từng đề qua thân thế của y với ta.

Y nói, một vị phụ thân khác của y tên Vương Tấn, là tông chủ của một đại tông môn ở Cẩm Châu, là Luyện Hư lão tổ.

Nhưng phụ thân y không thích mẫu phụ y, nói mẫu phụ y hồng hạnh xuất tường, còn nói An thúc không phải nhi tử ruột của ông ta, phế đi linh căn của mẫu phụ y, đuổi mẫu tử bọn họ ra khỏi tông môn.

Sau đó, mẫu phụ An thúc đã mang theo An thúc trằn trọc đi tới Vân Châu.

Bởi vì bị phế đi linh căn, mẫu phụ An thúc đã biến thành người thường, lại muốn nuôi sống đại nhi tử ba tuổi, cho nên làm lụng vất vả quá độ, cả người đầy bệnh tật.

Vào năm An thúc mười bốn tuổi kia đã hương tiêu ngọc vẫn.” Nói đến đây, Liễu Thiên Kỳ khẽ thở dài một tiếng.
Nếu mà nói, Vương Tấn này kỳ thật cũng rất khốn nạn ấy!
"À, hóa ra là vậy, khó trách phu nhân bài xích Luyện Hư lão tổ kia, chết sống không chịu cùng đối phương trở về!” Trước đó Liễu Đồng đã thấy có chút kỳ quái, vì sao phu nhân luôn khoan dung độ lượng với người khác lại dùng thái độ ác liệt như vậy đối đãi với thân sinh phụ thân của mình, há mồm ngậm miệng là lão khốn kiếp, còn chết sống không muốn cùng đối phương về nhà.

Thì ra là thế!
“Phụ thân kia của An thúc cũng thật quá đáng đi? Thế mà nhẫn tâm hạ độc thủ với bạn lữ của mình, còn đuổi bạn lữ và nhi tử ra khỏi gia môn?" Ngẫm lại An thúc ba tuổi đã bị đuổi ra khỏi gia môn, Kiều Thụy có chút tức giận bất bình, không thể tưởng được trên đời thế mà có người cha nhẫn tâm như vậy!
“Không, không phải bạn lữ, mẫu phụ An thúc là thiếp, không phải thê.” Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc sửa đúng.
“Vậy còn ghê tởm hơn!” Nghe thấy cái chữ thiếp này, Kiều Thụy càng thêm xác định Vương Tấn kia không phải thứ tốt gì.
“Đồng bá, phụ thân và An thúc đều bị Vương Tấn mang đi rồi, phải không?” Nhìn lão nhân gia, Liễu Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.
“Đúng vậy, phu nhân vốn là không muốn cùng Vương Tấn kia trở về.

Nhưng người nọ thập phần ti tiện, thế nhưng lấy tánh mạng lão gia áp chế phu nhân.

Phu nhân bất đắc dĩ, đành phải thỏa hiệp, cùng hắn trở về.”
“Cái gì? Hắn lấy tánh mạng phụ thân áp chế An thúc? Vậy… vậy phụ thân thế nào?” Nghe thấy chuyện này, trái tim Kiều Thụy lập tức nhấc tới cổ họng.
“Thiếu phu nhân yên tâm, Vương Tấn tuy rằng là Luyện Hư lão tổ, nhưng phu nhân dù sao cũng là thân sinh nhi tử của hắn, lão gia cũng dù sao cũng là cô gia của hắn, hắn cũng chỉ là uy hiếp một chút ngoài miệng mà thôi, cũng không dám thật sự thương tổn lão gia.

Huống hồ, nếu là không có lão gia nơi tay, hắn cũng không có gì để uy hiếp phu nhân.”
Nghe được lời này, Kiều Thụy khẽ gật đầu.
“Cứ như vậy bị bắt trở về, nói vậy, mỗi ngày phụ thân và An thúc sẽ không dễ sống.

Nhưng hổ dữ không ăn thịt con, chắc là Vương Tấn cũng sẽ không thật sự giết chết phụ thân và An thúc." Liễu Thiên Kỳ nhíu mày lại.
Trong nguyên tác nói, sau khi Vương An Dương bị mang về Cẩm Châu, phụ thân y liền cưới năm lão bà cho y, bảo y nối dõi tông đường cho Vương gia.

Cũng không biết lúc này đây An thúc bị mang về rồi, phụ thân y có thể cưới cho y năm lão bà nữa hay không.
Nghĩ đến phụ thân thân hãm nhà tù, trong lòng Liễu Thiên Kỳ vẫn thập phần lo lắng.

Vương An Dương dù sao cũng là thân sinh nhi tử, Vương Tấn sẽ không làm gì y, nhưng phụ thân thì khác! Chỉ mong An thúc có thể bảo vệ tốt cho phụ thân thôi..