Xuyên Qua Chi Bá Ái Pháo Hôi

Chương 109






Nhìn thấy người tới không phải là Thiên Kỳ, thế mà là Lam Vũ Minh, Kiều Thụy hơi hơi sửng sốt một chút.

Ngay sau đó y cúi đầu, thu thi thể hùng xà trên mặt đất kia vào.
Nam chính liếc thấy Kiều Thụy nhìn đến mình mà vẻ mặt mất mát, không hề vui mừng, gã nhíu nhíu mày.

Nghĩ thầm: Gã có gì kém hơn Liễu Thiên Kỳ kia? Cần phải biểu hiện mất mát như vậy sao?
"Vết thương của ngươi thế nào?" Nam chính đi qua, quan tâm mà dò hỏi ra tiếng.

"Không sao." Kiều Thụy lắc đầu, tỏ vẻ y không sao.

Kiều Thụy chạy vào trong lùm cây, nhanh chóng đào ra mười mấy cây Kim Đỉnh nấm ra hết, thu vào nhẫn không gian.
Bởi vì lo lắng mùi máu tươi ở đây hấp dẫn các yêu thú khác nên Kiều Thụy không dám dừng lại, trực tiếp rời đi.
Nam chính đi theo Kiều Thụy, cũng cùng rời đi.
Kiều Thụy nuốt một viên giải độc đan và một viên đan dược chữa thương, y cúi đầu xem xét vết thương của mình một chút, phát hiện thương không nhẹ, miệng vết thương trên vai rất sâu.

Nếu không phải y dùng linh lực kịp thời phong bế miệng vết thương, một lát này chỉ sợ đã chảy rất nhiều máu.
Sắc trời dần dần tối xuống, Kiều Thụy tìm một mảnh lùm cây thấp bé, thiết lập vòng phòng hộ bên cạnh.

Sau đó y mới kéo quần áo trên vai ra, cẩn thận xem xét miệng vết thương.
Nhìn thấy trong miệng vết thương chảy ra chất lỏng màu đỏ bầm, Kiều Thụy nhướng mày, là hỏa độc sao? Nếu là hỏa độc thì thật ra có thể trực tiếp luyện hóa chúng.

Nhưng miệng vết thương chỉ sợ phải xử lý một chút, bằng không, loại miệng vết thương trúng độc này hẳn không dễ dàng khép lại.
Nghĩ như thế, Kiều Thụy lấy Tịnh Trần phù ra, bắt đầu tinh lọc miệng vết thương, bôi thuốc băng bó.
Nam chính đứng một bên, yên lặng mà nhìn khuôn mặt nhỏ cỡ một bàn tay của Kiều Thụy, nhìn quần áo đối phương lỏa lồ ở ngoài, bả vai mượt mà tiểu xảo, nhìn vết máu đỏ chói mắt.

Tuy miệng vết thương kia xuất hiện ảnh hưởng đến sự hoàn mỹ của người này, nhưng miệng vết thương xuất hiện càng làm làn da trắng nõn của Kiều Thụy thêm vài phần yêu diễm, thật ra càng khiến người ta muốn đè vưu vật* này xuống dưới thân, hưởng dụng sung sướng một phen.
(*vưu vật: vật lạ hiếm có, thường chỉ người đẹp)
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và wattpad Kaorurits.

Băng bó miệng vết thương xong, Kiều Thụy vừa nhấc đầu đã nhìn thấy Lam Vũ Minh đứng một bên.
“Ngươi đi theo ta làm cái gì?” Liếc thấy đối phương, Kiều Thụy lập tức mẫn cảm mà đề phòng lên.
“Ta cũng không có đi theo ngươi, ta chỉ là cảm thấy, cơ duyên của ta hẳn là ở hướng đông!” Lời này nam chính nói theo lý thường.
“Hừ, ngươi đã tới tìm cơ duyên, vậy ngươi còn đứng ở chỗ này?” Kiều Thụy khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, cũng lười liếc mắt nhìn đối phương một cái.
“Ngươi thấy đó, ngươi bị thương.

Có khả năng sẽ cần ta hỗ trợ!”
“Cảm tạ, ta không cần, ngươi đi tìm cơ duyên của ngươi đi!” Kiều Thụy vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không cần.
“Ta thấy ngươi cũng đi về hướng đông, nếu chúng ta cùng đường, không bằng kết bạn đồng hành chứ?” Nam chính mỉm cười, đề nghị cùng Kiều Thụy kết bạn đồng hành.
“Không có hứng thú!" Nói rồi, Kiều Thụy trực tiếp lấy ra một lá Kết Giới phù, kết xuống một kết giới bên trong vòng phòng hộ.

“Kiều Thụy!” Nhìn người chỉ trong giây lát đã tan biến trong tầm mắt mình, nam chính nhíu mày.
Nghĩ thầm: Vì sao mỗi một lần nói chuyện phiếm đang nói vui vẻ, Kiều Thụy luôn cứ nói đi là đi, căn bản một chút cơ hội cũng không cho mình kia chứ?
Nam chính suy nghĩ cái gì, Kiều Thụy cũng sẽ không đi quản.

Sau khi lập không gian kết giới, y bèn thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, sau đó lấy thức ăn ái nhân đã chuẩn bị trong nhẫn không gian ra, bắt đầu ăn.

Sau khi ăn no rồi, y bèn bắt đầu luyện hóa hỏa độc trong cơ thể.

May mắn y là hệ Hỏa, lại ăn Giải Độc đan loại bỏ độc tố, có thể trực tiếp luyện hóa được ngọn lửa tàn lưu.


Nếu đổi thành tu sĩ hệ khác, bị Hỏa Diễm Xà làm bị thương thì đã có thể không đơn giản như thế!
Sau khi luyện hóa hỏa độc, Kiều Thụy ngủ ngắn một giấc, ước chừng trời đã sáng, y mới từ trong không gian kết giới ra tới.
“Ngươi không sao chứ?” Liếc thấy Kiều Thụy xuất hiện, nam chính nhẹ giọng hỏi.
Nhìn thấy Lam Vũ Minh đứng ngoài vòng phòng hộ, Kiều Thụy nhăn nhăn mày.

"Sao ngươi còn chưa đi nữa?"
“Ngươi bị thương, ta lo lắng cho ngươi!” Liếc Kiều Thụy, vẻ mặt nam chính ôn nhu mà nói.
Nghe vậy, Kiều Thụy chớp chớp mắt.

Lo lắng ư? Nếu thật sự lo lắng, vì sao chỉ nói ngoài miệng mà trong ánh mắt không hề có lo lắng? Nếu là Thiên Kỳ nói lời này, nhất định y có thể tìm được lo lắng trong ánh mắt đối phương.

Nhưng thời điểm Lam Vũ Minh nói lời này, trong ánh mắt không có lo lắng, chỉ có tính kế.

Hiển nhiên đây không phải là thật sự lo lắng, mà là hư tình giả ý.
Nhưng Kiều Thụy cảm thấy chuyện này cũng rất bình thường, rốt cuộc, y và Lam Vũ Minh vốn dĩ đã không có giao tình gì, đối phương cũng không có khả năng chân chính đi lo lắng cho một người xa lạ.

Chỉ là, trong lòng không lo lắng, trong miệng lại lo lắng, lừa gạt người khác như vậy có ý nghĩa sao?
Kỳ thật, có câu nói rằng: không có đối lập thì không có thương tổn, nếu là Kiều Thụy sáu năm trước kia, một Kiều Thụy bơ vơ không nơi nương tựa, có lẽ, nam chính chỉ cần tùy tùy tiện tiện có lệ hai câu, hư tình giả ý quan tâm một phen, Kiều Thụy cũng sẽ theo gã.

Nhưng hiện tại Kiều Thụy đã có người chân chính yêu y, cũng biết đến tư vị được một người yêu thương y, đau lòng y.

Lúc này, những thủ đoạn nhỏ hư tình giả ý rốt cuộc đã không thể nhập vào mắt y nữa.
“Cảm tạ!” Kiều Thụy lạnh lùng cong cong khóe miệng, không gì biểu cảm gì mà nói.
Nhìn thấy gương mặt lạnh như băng kia của Kiều Thụy, nam chính âm thầm nhíu nhíu mày.

Kỳ quái, mình cũng đã biểu hiện thâm tình như vậy, vì sao thái độ của Kiều Thụy một chút cũng không chuyển biến?
“Ngươi đói bụng chưa? Chỗ ta có bánh bao!” Nói rồi, nam chính ân cần mà lấy thức ăn ra, lấy lòng đưa qua.
“Không cần, ta có Thiên Kỳ tự tay làm thịt kho cho ta rồi!” Nói rồi, Kiều Thụy lấy ra một khối thịt kho còn nóng hôi hổi, cúi đầu gặm lên.
Nhìn tướng ăn ngấu nghiến kia của Kiều Thụy, nam chính không khỏi giật giật khóe miệng.

Nghĩ thầm: Rõ ràng là một mỹ nhân, mỗi lần ăn đồ cũng quá thô lỗ đi?
Giải quyết cơm sáng xong, Kiều Thụy lấy khăn tay xoa xoa miệng và đôi tay mình, một lần nữa dán Phòng Hộ phù và Phản Đạn phù lên ngực.

Đáng giận, chỉ mỗi một ngày hôm qua không dán phù, kết quả đã bị rắn cắn.

Xem ra, phù này là không thể tiết kiệm rồi!
Bởi vì mấy ngày hôm trước cũng chưa có chuyện gì xảy ra, cho nên hôm qua Kiều Thụy bèn không dán phù nữa, kết quả lại gặp gỡ cả nhà Hỏa Diễm Xà.

Ngẫm lại Kiều Thụy đã cảm thấy buồn bực.

Vận khí mình thật đúng là kém!
Triệt bỏ vòng phòng hộ mình đã bố trí, Kiều Thụy cũng không để ý đến Lam Vũ Minh đang ngồi một bên ăn bánh bao, đứng dậy liền rời đi.
“Kiều Thụy!” Nuốt xuống bánh bao trong miệng, nam chính vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Nhìn thoáng qua nam chính đuổi theo mình, Kiều Thụy nhịn không được trợn trắng mắt.

“Ngươi còn có chuyện gì sao?"
"Bên trong bí cảnh rất nguy hiểm, không bằng chúng ta vẫn nên kết bạn đồng hành đi?” Nếu là có thể kết bạn đồng hành, như vậy thái độ của Kiều Thụy đối với mình hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể đổi mới hơn rất nhiều.

Chủ động nhào vào trong ngực mình cũng không phải không có khả năng.
Nhìn thấy nam chính lúc đang nói lời này thì đáy mắt có tính kế chợt lóe rồi biến mất, Kiều Thụy cong cong khóe miệng.
“Lam Vũ Minh, ngươi đừng tưởng rằng thực lực của ngươi cao hơn ta một bậc, mà ta lại bị thương thì ngươi có cơ hội giết người đoạt bảo.

Ta nói cho ngươi biết, ngươi muốn lộng chết ta không dễ dàng như vậy.

Dù ta giết không được ngươi, ít nhất ta cũng có thể rút của ngươi một tầng da!”
Kiều Thụy lời này cũng không phải không có đạo lý.

Thứ nhất, Kiều Thụy là võ tu, căn cơ thân thể một chút cũng không yếu, cũng là phái thực chiến như Lam Vũ Minh.

Thứ hai, Kiều Thụy có tài sản phong phú, pháp khí, trận pháp bàn và linh phù trong tay cái gì cần có đều có.

Nếu thật muốn đánh lên, có mớ tài sản này cũng tuyệt đối không rơi xuống hạ phong.
“Ha ha ha, Kiều Thụy, ngươi lời này nói quá rồi! Bất quá chỉ là yêu hạch của Hỏa Diễm Xà cấp ba, ta… ta còn không đến mức giết người đoạt bảo đi?” Nhìn Kiều Thụy phòng bị mình như vậy, vẻ mặt nam chính buồn bực.

Tâm nói: thành kiến của Kiều Thụy đối với mình sao lại sâu như vậy?
“Ha ha ha, Lam Vũ Minh ngươi nghe rõ đây, thứ nhất, ta và ngươi không thân, không muốn cùng đường với ngươi, thứ nhị, ta sợ ngươi ám hại ta, không muốn cùng đường với ngươi.

Cho nên, hai ta vẫn là đại lộ hướng lên trời, mạnh ai nấy đi!"
"Chuyện này….

Chuyện này không quá khả năng, ta đã nói với ngươi rồi, ta cảm giác được cơ duyên của ta ở hướng đông.

Nên ta sẽ không thay đổi phương hướng!" Lời này, nam chính nói theo lý thường.
“Được! Vậy chúng ta cứ bảo trì khoảng cách 500 mễ.

Ai cũng đừng làm trở ngại người khác!” Nói rồi, Kiều Thụy quay đầu liền đi.
Nếu không phải bởi vì cảm giác được cơ duyên của mình bên này, y mới không cần cùng đường với Lam Vũ Minh!
“Vậy, không tốt lắm đâu, ngươi đi trước ta, ta lo lắng ngươi cướp lấy cơ duyên của ta mất!” Nói rồi, nam chính rất không biết xấu hổ mà đuổi theo.
“Được, hai ta cùng một tốc độ, khoảng cách ở giữa 500 mễ, như vậy chung quy có thể rồi!” Nói rồi, Kiều Thụy trực tiếp kéo khoảng cách giữa hai người ra.
Thấy Kiều Thụy e sợ tránh mình không kịp, nam chính lại lần nữa nhíu mày.

Nghĩ thầm: Kiều Thụy rõ ràng chính là thích nam nhân, vì sao lại khinh thường nhìn nhìn như vậy?
Mười ngày sau……
Kiều Thụy và nam chính đi khỏi một mảnh lùm cây thấp bé kia, đi tới một mảnh sa mạc hoang vắng.
Nhìn thấy bên này chỉ có đất vàng tít tắp, những khối đá hình thù kỳ quái, còn có mấy ngọn cây ít đến đáng thương, nam chính có chút trợn tròn mắt.

Từ nhỏ đến lớn, cảm giác của gã vẫn luôn rất nhanh nhạy.

Mỗi một lần gã đều có thể nhờ vào cảm giác được đến không ít cơ duyên tốt.

Chính là lúc này đây, sao gã cảm giác được hướng đông có cơ duyên, lại đi tới loại địa phương này chứ? Chẳng lẽ là cảm giác sai rồi sao? Hay là nói cơ duyên của gã ở phía trước nữa?
Kiều Thụy nhìn sa mạc mênh mông vô bờ trước mắt, y nhẹ nhàng gợi khóe miệng lên.

Chỉ là thô sơ giản lược vừa nhìn thôi mà y cũng đã nhìn được vài dạng bảo bối.

Quả nhiên là một nơi tốt.
Kiều Thụy nghiêng đầu, đề phòng mà liếc nhìn Lam Vũ Minh bên cạnh một cái.

Nghĩ thầm: mình nhất định phải bắt được bảo bối trước một bước, không thể để đối phương phát hiện.


Nghĩ thế, Kiều Thụy lấy ra Gia Tốc phù, dán lên trên đùi mình, chạy như điên về phía trước.
“Ê, Kiều Thụy, ngươi làm gì vậy?” Thấy Kiều Thụy chạy nhanh như bay, nam chính theo bản năng mà đuổi theo y.

Nhưng trên đùi nam chính không có lá Gia Tốc phù nào, nên chờ đến thời điểm nam chính đuổi tới chỗ Kiều Thụy đã là nửa canh giờ sau đó.
“Kiều Thụy, ngươi….

ngươi đây là...!” Nhìn vòng phòng hộ dán đầy linh phù lại lần nữa nổi lên, Kiều Thụy đứng trong vòng phòng hộ, vẻ mặt nam chính nghi hoặc.
“Ta mệt rồi.

Muốn ngủ trưa, không được hả?” Kiều Thụy chống nạnh nhìn nam chính, nói theo lý thường.
“Ha ha….” Nghe vậy, nam chính cười gượng hai tiếng.

Lý do này thật đúng là khí phách! Gã còn có thể nói cái gì?
“Nếu ngươi muốn đi tầm bảo thì ngươi đi trước đi.

Không cần chờ ta!” Nói rồi, Kiều Thụy trực tiếp bày ra kết giới.
“Ngươi……” Nhìn Kiều Thụy lúc này đây không trực tiếp biến mất mà bố trí một đạo kết giới gợn sóng nước, trực tiếp bao phủ toàn bộ tầng trong tầng ngoài vòng phòng hộ, nam chính ngẩn người, không khỏi có chút tò mò.
Kỳ lạ thật, lần này Kiều Thụy ngủ sao lại bố trí kết giới không giống lúc trước nhỉ?
(*đoạt thức ăn trong miệng hổ)
Kiều Thụy nói muốn ngủ trưa, Lam Vũ Minh cũng không vội vã rời đi, hắn tìm một mảnh đất trống rồi ngồi xếp bằng một bên đả tọa, chờ Kiều Thụy ngủ trưa dậy.
Sau khi bố trí ổn thỏa vòng phòng hộ và lá chắn nước, Kiều Thụy nhìn chằm chằm mảnh đất dưới chân mà suy nghĩ.
"Sâu mười mét….

Nên dùng Bạo Tạc phù ư? Hay là dùng linh thuật? Chung quy cũng không tiện tự mình động thủ đào chứ?” Nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân, Kiều Thụy suy nghĩ thật lâu.

Rốt cuộc, y lấy ra ba lá Bạo Tạc phù cấp ba hạ phẩm kích sống.
"Đùng…."
Nhìn dưới chân xuất hiện hố sâu tám mét sau một tiếng vang lớn, Kiều Thụy khẽ thở dài một tiếng, nghĩ thầm: còn lại hai mét tự mình đào vậy.

Lỡ như làm hỏng bảo bối thì phiền toái lắm!
Nghĩ như thế, Kiều Thụy lấy ra một lá phù có thể chiếu sáng ánh huỳnh quang, dán lên trên trán.

Rồi sau đó y lại dán một lá Phong phù, trực tiếp nhảy vào cái hố kia, lấy một cái xẻng nhỏ ra.
Kiều Thụy sờ sờ xẻng nhỏ của mình, có chút không nỡ dùng.

Cái xẻng nhỏ này là công cụ Thiên Kỳ chuẩn bị cho y đào linh thảo, nếu dùng đào hố thì không biết có làm hư hay không nữa.

Tuy có chút đau lòng, nhưng vì bảo vật, Kiều Thụy cũng chỉ có thể khiến xẻng nhỏ của mình ấm ức một chút.
Đào không sai biệt lắm một nén nhang công phu, ánh sáng màu tím dưới nền đất rọi từ trong bóng tối ra.

Liếc thấy ánh sáng rọi ra, Kiều Thụy càng hưng phấn không thôi, bắt đầu gia tốc khai quật lên.
Vốn ngồi một bên đả tọa, nam chính đột nhiên cảm giác được mặt đất đong đưa một trận, bởi vì có nước gợn che chắn nên nam chính không nghe được tiếng nổ mạnh bên trong, chỉ là cảm giác được mặt đất dao động.

Nam chính mở mắt ra, vẻ mặt đề phòng mà nhìn quanh bốn phía, bỗng nhìn thấy ánh sáng tím đại thịnh bên trong kết giới của Kiều Thụy.
“Đây là? Chẳng lẽ là bảo bối gì sao?” Nghĩ đến đây, nam chính bỗng nhiên đứng dậy.

Nhìn chằm chằm kết giới như làn nước, nam chính chung quy cảm thấy bảo bối ở nơi đó hẳn là phải thuộc về gã.
Lại tốn khoảng một chén trà nhỏ công phu, Kiều Thụy cuối cùng đã đào ra được bảo bối.

Đây là một cái đỉnh* tròn lớn bằng bàn tay, ba chân hai quai, toàn thân màu đỏ tím, tản ra vầng sáng màu tím nhàn nhạt.
(*đỉnh: cái vạc)
“Ha ha ha, Tử Viêm đỉnh, pháp khí thượng cổ.

Thật là một bảo bối không tồi! Thiên Kỳ nhìn nhất định vui lắm cho coi!” Nghĩ như thế, Kiều Thụy thật cẩn thận mà thu Tử Viêm đỉnh vào vòng tay trữ vật của mình.
Tung người bay ra khỏi hố sâu, Kiều Thụy đánh một quyền về phía đống đất đá bên cạnh.

Tất cả bùn đất bị Kiều Thụy đánh rơi vào trong hố sâu, san bằng cái hố sâu nọ.

Dẫm bằng phẳng đất lại, phủi đi bụi đất trên người, bấy giờ Kiều Thụy mới mở lá chắn nước ra.
“Kiều Thụy, ngươi……”
“Ta ngủ dậy rồi!” Phối hợp ngáp một cái, Kiều Thụy thu vòng phòng hộ, tiếp tục lên đường.
Nam chính cũng đi theo Kiều Thụy rời đi.
Nửa tháng sau……
Liễu Thiên Kỳ đi trong phiến lùm cây nguy cơ tứ phía này, hắn vẫn luôn cẩn thận mười phần, cũng cảnh giác mười phần.

Đi mãi, Liễu Thiên Kỳ đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau.
Nghe âm thanh, Liễu Thiên Kỳ bèn lấy ra một lá Ẩn Thân phù, trực tiếp dán lên trên người mình.

Hắn không muốn trộn lẫn vào trong chuyện thị phi của người khác, hắn chỉ muốn nhanh chóng mà tìm được Tiểu Thụy của hắn thôi.
Liễu Thiên Kỳ dán Ẩn Thân phù lên, chậm rãi dịch qua phương hướng đánh nhau phía trước.

Liễu Thiên Kỳ đi đến đây, nhìn hai nữ tu đang đánh nhau, hắn không khỏi chấn kinh một chút.
Hóa ra là nữ chính và nữ hai đánh nhau rồi sao? Ừm, trong nguyên tác thật là có đoạn này.

Trong đó nói, nữ chính và nữ hai vì một gốc Kim Lăng thảo ngàn năm mà vung tay đánh nhau.

Lúc ấy tác giả hình dung này đoạn duyên phận này là “Không đánh không quen biết”.
Nhưng Liễu Thiên Kỳ cảm thấy không đánh không quen biết hẳn là thành lập dưới tình huống thực lực hai người ngang nhau, ai cũng không làm gì được ai, vậy mới gọi anh hùng tích anh hùng, không đánh không quen viết.

Nhưng nếu thực lực không bình đẳng mà nói, vậy phải nói cách khác.
Tỷ như hiện tại, nữ chính Liễu San là Trúc Cơ trung kỳ, mà nữ hai Lâm Nhan Nhan là Trúc Cơ hậu kỳ.

Tại đây, dưới loại tình huống thực lực không bình đẳng, nữ chính hoàn toàn là tiết tấu bị đè nặng đánh.

Nên cũng không nói được cái gì anh hùng tích anh hùng, không đánh không quen biết!
Nhìn cục diện nữ chính bị động bị đánh, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng.

Nếu không phải vì mình đoạt đi Kim Diệp thảo, Kim Diệp tuyền, Kim Văn Linh Hồ, còn có hai viên Kim Hồng quả kia của nữ chính, có lẽ nữ chính sẽ không thảm như vậy, bị nữ hai đè nặng đánh.

Nhưng hai nữ nhân muốn đánh như thế nào là chuyện của hai nàng, Liễu Thiên Kỳ không có hứng thú.

Liễu Thiên Kỳ lén lút sờ soạng về bên này, hắn liếc mắt một cái thì thấy được gốc Kim Lăng thảo đó.

Nhìn linh thảo kia, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng.

Hắn đi qua, thật cẩn thận mà đào linh thảo từ trong đất ra, nhanh chóng thu vào nhẫn không gian của mình.
“Người nào?” Nhìn thấy linh thảo đột nhiên biến mất, nữ hai quát to một tiếng, nàng dương tay, một kiện pháp khí đã bị vứt lại đây.
Sáng sớm Liễu Thiên Kỳ đã dán Phong phù lên người, liếc thấy pháp khí phóng lại đây, hắn sớm đã bay ra xa mấy chục mét.
“Ầm……” Pháp khí vẽ một đường cong trên không trung, rơi xuống mặt đất.
“Đáng giận!” Nhìn thấy linh thảo không cánh mà bay, nữ hai buồn bực không thôi.


Tức khắc mất đi tâm tư đánh nhau với nữ chính.
Thấy nữ hai thu chiêu thức, nữ chính cũng là âm thầm thả lỏng một hơi.
“Linh thảo!” Nhìn thấy linh thảo mình cực cực khổ khổ tìm được cứ vậy mà không còn, vẻ mặt nữ chính cũng đầy tiếc hận.

Sớm biết như thế, nàng cần gì phải vì cây linh thảo này mà vung tay đánh nhau với Lâm Nhan Nhan kia chứ?
Nhìn xuống hai nữ nhân bên dưới, Liễu Thiên Kỳ dương tay tung ra một xấp Bạo Tạc phù và hai lá Dẫn Yêu phù, phi thân liền rời đi.
“Ầm……”
Mười mấy lá Bạo Tạc phù cùng nhau nổ mạnh, tiếng nổ mạnh kinh người, hai đạo kim quang lặng yên không một tiếng động hoàn toàn đi thân thể hai nữ nhân trong tiếng nổ mạnh.
"Tên khốn đáng giận!" Nữ hai tung trận kỳ ra, vội vàng tạo vòng phòng hộ ngăn cản.
“A, là vị đạo hữu kia?” Nữ chính cau mày, cũng vội vàng tung ra Phòng Hộ phù ngăn cản nguy hiểm.
Tuy rằng thủ pháp hai người đều rất nhanh nhưng vẫn bị dư ba vụ nổ mạnh chấn đến, đều bị thương trình độ khác nhau.

Quần áo nữ hai rách tung tóe, trên cánh tay rõ ràng xuất hiện vài đường vết thương rất nhỏ.

Nữ chính thì thảm hại hơn, miệng vết thương trên người nhiều hơn nữ hai nhiều, nhưng may mắn đều không phải vết thương chí mạng.
“Đen đủi!” Nữ hai liếc xéo nữ chính một cái, xoay người rời đi.
Một tháng sau……
Kiều Thụy nhìn sang nam chính vẫn kết bạn đồng hành, vẫn ăn vạ mình như cũ, y có chút cạn lời.

Tâm nói: gia hỏa này thật đúng là đồ da mặt dày! Đuổi kiểu gì cũng đuổi không đi!
“Kiều Thụy, ngươi rất lợi hại nha, một đường này không thiếu tìm được bảo bối!” Nhìn Kiều Thụy đi bên cạnh, nam chính lôi kéo làm quen.
"Cũng tạm cũng tạm, vận khí ngươi không phải cũng khá tốt sao?” Nói đến này, Kiều Thụy cong cong khóe miệng.
Kim Diễm nói gia hỏa này là vận may nghịch thiên gì đó, thật đúng là không sai.

Dọc đường này, Lam Vũ Minh tìm được sáu kiện bảo bối, hơn nữa đều là thứ tốt, tương đương không tồi.

Có ba kiện là pháp khí thượng cổ, còn có ba kiện là linh bảo có thể tăng lên linh lực.

Đều là vật hiếm lạ.
Tuy Lam Vũ Minh tìm được sáu kiện, nhưng y lại tìm được mười ba kiện bảo bối, so với gã còn nhiều hơn nữa.

Nhưng chính y có linh nhãn bẩm sinh, có thể tìm được bảo bối cũng không kỳ quái, nhưng gia hỏa Lam Vũ Minh này có thể nhờ cảm giác mà tìm được bảo vật, vậy cũng thật thần kỳ!
“Kiều Thụy, kỳ thật chúng ta có thể hợp tác.

Về sau, chúng ta có thể cùng nhau tìm bảo bối, cùng nhau đối phó yêu thú!” Liếc Kiều Thụy, nam chính cười kiến nghị.
“Thôi bỏ đi, cùng nhau tìm bảo bối rồi làm sao chia? Chẳng lẽ mỗi người lấy một nửa à?” Kiều Thụy bĩu môi, không đáp ứng.
Y lại không phải ngốc, sẽ không trúng bẫy rập của đối phương đâu!
Nghe vậy, nam chính mím môi.

Hai người ở bên nhau cũng sắp được hai tháng.

Vốn tưởng rằng sau khi đã trải qua hai tháng này, Kiều Thụy sẽ tín nhiệm mình.

Chỉ là nam chính lại phát hiện, Kiều Thụy đối với gã tựa hồ càng thêm đề phòng.

Đặc biệt nói đến tìm chuyện bảo bối thì càng mẫn cảm hơn.
“Kiều Thụy, chúng ta là đồng môn.

Ngươi hẳn là nên tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi!” Chân thành mà nhìn đối phương, nam nhân nghiêm túc vô cùng mà bảo đảm.
“Ha ha ha, đồng môn? Đồng môn giết hại lẫn nhau còn thiếu sao? Hơn nữa, hai ta cũng không có giao tình gì có thể hợp tác mà?” Lời này Kiều Thụy nói rất tuyệt tình.
Cứ việc hai người một đường đồng hành hai tháng, nhưng tại hai tháng này, Kiều Thụy chưa từng tin tưởng Lam Vũ Minh.

Mà Lam Vũ Minh cũng không làm chuyện gì khiến Kiều Thụy có thể tin tưởng gã được.
"Được được được, không nói chuyện hợp tác nữa! Nói chuyện tìm bảo bối đi, ta cảm thấy ngươi rất lợi hại.

Tìm bảo bối tìm đặc biệt nhanh!” Nói đến đây, nam chính híp híp mắt.

Không biết vì sao nhưng gã luôn cảm thấy Kiều Thụy có bí mật gì đó, có phương pháp gì đó để tìm bảo bối.

Nếu không cũng không có khả năng tìm được nhiều bảo bối như vậy.
“Ha ha ha, còn tạm, vận khí tốt mà thôi!” Kiều Thụy nhún vai, không cho là đúng mà nói.
“Vậy à, thì ra là thế!” nam chính gật đầu, nhưng lại không hề tin tưởng lời Kiều Thụy nói.
Đã từng có thuật sĩ tiên đoán qua, nói nam chính có vận may nghịch thiên, ngày sau nhất định có thể thành tựu bá nghiệp một phen.

Đối với tiên đoán này, nam chính cũng là bán tín bán nghi, nhưng vận khí gã tốt lại là sự thật.

Từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh nam chính hoặc là người mà gã biết đều không có ai có vận khí tốt hơn gã, trước nay đều chưa từng có.

Mà hôm nay lại xuất hiện một Kiều Thụy người.

Người này đến cùng là vận khí càng tốt hơn gã hay là có bản lĩnh gì khác? Đối với việc này, nam chính vô cùng hoài nghi.
Ngẫm lại, Liễu Thiên Kỳ và Kiều Thụy, một người 25 tuổi, một người 26 tuổi, đã sớm mà tăng thực lực lên tới Trúc Cơ hậu kỳ.

Nghĩ lại Liễu Thiên Kỳ, nam nhân kia vẫn luôn lòng dạ hẹp hòi, bảo hộ Kiều Thụy đến chặt chặt chẽ chẽ, nam chính cảm giác trong đó nhất định có bí mật gì đó không thể để người khác biết.
Nghe San San nói, Kiều Thụy xuất thân cực kỳ đê tiện, vốn chính là một cô nhi, không đến mười tuổi thì dưỡng phụ, dưỡng mẫu đều chết.

Tiểu tử mười tuổi choai choai bèn đi theo lão thợ săn cùng nhau vào núi săn thú.

Theo lý thuyết, loại người này không thể xem như vận khí thật tốt nha?
San San còn nói, Liễu Thiên Kỳ 18 tuổi đi ra ngoài rèn luyện, đi ra ngoài nửa năm thời gian đã đem Kiều Thụy về nhà, mặc dù nhà Kiều Thụy chỉ có bốn bức tường, không cha không mẹ, bị người trong thôn truyền ra là một tai tinh khắc cha khắc mẹ, Liễu Thiên Kỳ đều khăng khăng muốn đính hôn với đối phương, không hề so sánh thân thế đối phương, cũng không so đo đối phương là song nhi, năng lực sinh dục thấp hèn.
Không thèm quan tâm như vậy rốt cuộc là bởi vì quá yêu Kiều Thụy hay là bởi vì nguyên nhân gì khác? Chẳng lẽ, Kiều Thụy thật sự có bản lĩnh đặc thù gì mà người khác không biết sao?
Đối với Kiều Thụy thần bí này, Lam Vũ Minh phát hiện chính mình càng ngày càng tò mò, cũng càng ngày càng muốn có được người lạnh như băng sương, luôn thích cự người ngoài ngàn dặm này!.