Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

Chương 5: 5: Ăn Ngủ Ngoài Trời






Mấy người rất nhanh liền đi tới chỗ cái giếng mà hai người đàn ông vừa phát hiện.

Lăn lộn nửa ngày, thế nhưng lại là một cái giếng cạn, xem ra người ở thôn này đã dọn đi được một khoảng thời gian rồi.


Chờ mấy người tìm hiểu tin tức trở về tới nơi, người trong thôn vội vàng đi tới hỏi “Thế nào? Có đồng ý cho chúng ta ở nhờ không?”

Mấy người kia lắc đầu nói: “Trong thôn không có ai ở.

Cũng không có nước, một cái giếng duy nhất trong thôn cũng đã không ra nước”

Có người hỏi: “Chúng ta còn đi nữa không? Hay là cứ nghỉ ngơi ở cái thôn này đi, người ta không có ở nhà thì chúng ta cũng không thể trực tiếp phá cửa mà vào đúng không?”

“Chúng ta lại không phải người dã man, sao có thể phá cửa để vào nhà người khác chứ”

“Không nghĩ tới nơi này còn thiếu nước nghiêm trọng hơn cả thôn chúng ta…”


Ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người Liễu Tự Sơn, “Thôn trưởng, ngươi nói phải làm sao bây giờ? Đêm nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?”

Rặng mây đỏ đầy trời, còn phải một khoảng thời gian nữa mới tối, vốn dĩ nên đi thêm một đoạn đường nữa.

Nhưng buổi chiều đã đi ba bốn canh giờ, rất nhiều người đều chỉ treo một hơi, nếu lại đi về phía trước thì chắc chắn sẽ không đi nổi, Liễu Tự Sơn nói: “Liền nghỉ ngơi tại chỗ, mọi người tự tìm nơi nghỉ ngơi đi”

Thôn trưởng đã lên tiếng, các nhà liền tìm nơi để nghỉ tạm, đặt xe đẩy ở một bên, lấy chiếu ra trải xuống phía dưới.


Cửa thôn khá bằng phẳng, cách cánh rừng không quá xa, đốt lửa cũng không dễ gây ra cháy rừng.

Liễu Vân Lai làm kệ bếp nhóm lửa, Liễu Nhứ và Liễu Duệ đi nhặt củi, rất nhanh bếp lò đã cháy lên.


Nhà Liễu Nhứ chỉ mang theo một cái nồi sắt, chỉ có thể nấu nước trước rồi lại nấu ăn.

Chân Liễu Vân Lai dù sao cũng vừa mới khỏi hẳn, buổi chiều lại kiên trì đi thêm hai canh giờ nữa mới chịu lên xe nghỉ ngơi, lúc này lo lắng chân có vấn đề nên đang ngồi rịt thuốc.


“Nương, uống chút nước ấm trước đi” Lấy ống trúc làm chén nhỏ để mỗi người một cái trước, mặc dù trời nóng nhưng uống nước ấm cũng khiến thân thể thoải mái hơn rất nhiều.


Lý Tam Nương nhìn nữ nhi hiểu chuyện mà bận trước bận sau, đẩy xe cả một ngày không rên một tiếng, lúc này còn có thể chăm sóc người nhà thì thấy rất đau lòng.



Nữ nhi của bà ấy quá ngoan, người làm mẫu thân như bà ấy lại không giỏi làm bằng nữ nhi, nhìn nữ nhi bận trước bận sau chuẩn bị nấu cơm, Lý Tam Nương cố gắng chống thân mình lên giúp đỡ.

Từng nhà đều lựa chọn làm bánh nướng áp chảo, bánh bột ngô có thể để lâu lại tiện lợi, lúc đi đường đói bụng liền tùy tiện lấy ra cắn hai miếng, vừa tiện lại vừa nhanh.

Mùi thơm của bột mì từng trận truyền đến, đợi mỗi nhà ăn tối và chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai xong liền tắt hết lửa đi, chỉ để lại một hai đống lửa chiếu sáng, chuẩn bị nghỉ ngơi.


Ban đêm yên tĩnh, ánh trăng bò lên trên ngọn cây, lúc gió thổi qua làm rừng cây cách đó không xa rung động, Liễu Nhứ đột nhiên bừng tỉnh, hình như nàng nghe được có thứ gì đó đang tới gần…

Gần, càng gần, cảm giác được thứ kia đang xuyên qua bụi cỏ đi tới chỗ đám người.


Nàng đứng dậy đi giày vào, cầm lấy cung tiễn đặt ở bên cạnh, sau khi suy nghĩ còn cầm cả dao phay lên.