Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

Chương 27: 27: Sốt Ruột





Sau khi trải qua chuyện giết rắn vừa rồi, mấy nam nhân vẫn luôn cầm cục đá trong tay, khi gặp nguy hiểm lần nữa thì sẽ dùng cục đá đó để ném ‘kẻ tấn công’.

Còn chưa đến cửa động, bọn họ đã gặp ba ổ rắn, đường hầm thật đúng là động rắn danh xứng với thực...

Khi một hàng năm người đi được gần một canh giờ, cuối cùng Liễu Nhứ cảm thấy con đường phía trước trở nên chật hẹp, không nhịn được có chút vui sướng, “Thúc, mọi người cảm nhận được không? Đường hầm đang dần dần trở nên chật hẹp, có phải chúng ta đã gần đến lối ra rồi không?”

Liễu Bình vốn không chú ý, lúc này nghe Liễu Nhứ nhắc, hình như thật sự là như vậy, ba người khác cũng gật đầu.

Sau khi bọn họ tiếp tục đi về phía trước chưa đến nửa khắc, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào trong, thật sự là lối ra.

Năm người lần lượt bò ra khỏi cửa hang theo thứ tự, ánh sáng mặt trời sáng chói khiến mắt người đau đớn, bọn họ ở đường hầm trong thời gian dài nên nhất thời vẫn chưa quen với ánh sáng.

Bên ngoài cửa hang là một ngọn núi trơ trụi, cằn cỗi, cửa hang lại chính là vị trí đỉnh núi.

Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, có thể mơ hồ thấy một quan đạo, có những thứ đen xì to cỡ hạt gạo đang di chuyển trên đường.

“Đó có phải là lưu dân hay không?” Khoảng cách quá xa, cho dù là Liễu Nhứ, người có thị lực tốt cũng không dám khẳng định, đương nhiên mọi người không có đáp án.


Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng, chuyện quan trọng là quay về tụ họp với người trong thôn.

Năm người có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm, nhưng người trong thôn ở bên kia thì lòng nóng như lửa đốt.

Lý Tam Nương lo lắng sốt ruột: “Vân Lai, có phải mấy người Nhứ Nhi gặp phải chuyện gì rồi không?”

“Cũng đã hai canh giờ rồi, sao vẫn chưa thấy trở về?” Người ở một bên nghe thấy lời nói của Lý Tam Nương, cũng gia nhập đội quân lo lắng.

“Đúng vậy, cũng đã hai canh giờ rỗi phải không?”

“Không phải xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?”

“Phủi phui, miệng quạ đen, có thể xảy ra chuyện gì?!”

“Nếu như bọn họ lại không trở về, chúng ta lại tổ chức thêm mấy người vào trong xem thử?” Còn có có người đề nghị.


Lời này đúng ý Liễu Vân Lam, ông cũng cảm thấy như vậy.

Chờ thêm một lát, chờ thêm một lát nữa thôi.

Nếu như bọn họ vẫn chưa quay lại, vậy thì ông sẽ vào trong tìm người...”

Lúc mọi người đợi đến mức lòng nóng như lửa đốt, một tiếng động nhỏ đột nhiên vang lên chỗ cửa hang, “Có phải bọn họ về rồi không?”

“Các ngươi nghe thấy không? Bên trong có tiếng động.”

“Hình như ta nghe thấy rồi.”

“Ta cũng nghe thấy rồi.”

“Thật tốt quá, hẳn là bọn họ đã trở lại.”

Người trong thôn rất kích động, thời gian mấy người này đi tìm hiểu tin tức quá dài.

Người già và trẻ nhỏ đang ngồi ở chỗ râm mát trong động cho mát mẻ, những người còn lại thì canh giữ hành lý ở bên ngoài, phơi mình dưới ánh nắng chói chang.

Một hàng năm người Liễu Nhứ vừa mới đi gần đến cửa hang, bọn họ đã thấy rất nhiều người đang đợi ở đó.