“Em không sao chứ?” - Ái Khuê biết đây là em gái của nữ chính liền lo lắng hơn liền quan sát cô bé kỹ hơn một chút.
“Híc...em không sao ạ...hức...em xin lỗi mấy anh chị ạ”
Cô bé cũng biết đây là lỗi của mình liền cố gắng kiềm chế nước mắt cúi đầu xin lỗi. Nhìn con bé không hề ỷ vào việc mình còn nhỏ tuổi hơn mà đổ thừa chuyện sai do người lớn làm. Con bé còn nhỏ mà lại biết phân biệt đúng sai như vậy cho thấy đã nhận được sự giáo ɖu͙ƈ rất tốt.
“Em đừng khóc nữa nha. Cũng do bà chị này của anh lái xe không cẩn thận thôi” - Vũ Trạch mở miệng muốn an ủi cô gái bé nhỏ để lấy lòng người con gái mà cậu cho là chị của cô bé. Không biết vì sao anh lại có cảm giác cô cùng thân thuộc với cô gái này mà không ngừng muốn tiếp cận cô.
“Không phải” - Cô bé lắc đầu liên tục phủ định câu nói của cậu - “Là em muốn đuổi theo bóng bay, là em thích bóng bay xinh đẹp chị ba mua cho nên em sợ chị ba buồn”
“Tiểu Vũ” - Chị cô bé nghe được em gái vì một chiếc bóng bay mình tặng xém nữa mạo hiểm tính mạng liền ôm chằm con bé, ánh mắt rưng rưng.
“Ặc” - Vũ Trạch nào ngờ được cậu an ủi không giúp con bé nín khóc mà ngay cả cô gái kia cũng sắp khóc tới nơi.
“Không được tích sự gì cả” - Thu Minh tức giận tiến lại kéo lỗ tai Vũ Trạch đi xa chỗ bọn họ một chút. Cô nhờ chơi chung với Ái Khuê nên cả Vũ Trạch giờ cũng là bạn của cô, đã là bạn thì chủ tớ cần gì kiên nể, xử cậu luôn.
“Chúng em xin lỗi, em làm phiền đến mọi người rồi” - Cô gái đỡ em gái đứng lên hai người đồng thời cúi đầu xin lỗi bọn cô.
“Không sao đâu, em cũng đâu cố ý. Bọn chị cũng là do chạy quá nhanh mà. Phải rồi, hai em trêи gì, chân của em gái bị trầy rồi, cho chị số điện thoại để chị gửi tiền viện phí nhé?”
“Như vậy không ổn đâu ạ”
“Không sao. Chị anh giàu lắm, chút tiền đó không đáng là bao” - Cái tên Vũ Trạch ngu ngốc lúc này lại mở miệng. Đúng là thấy gái bao nhiêu kỹ năng trước nay đều quên hết.
“Vậy...được ạ. Số em là 023xxxxxx. Em tên là Bùi Thanh Thanh, còn đây là em gái của em Bùi Tiểu Vũ”
Sau vài câu nói ngắn ngủi Ái Khuê nhà ta đã làm quen được với nữ chính của chúng ta. Nếu như cái tên Hàn Thiên Trạch tốt tính tốt bụng thì tương lai cô sẽ suy nghĩ lại để hai người nên duyên, còn không thì...hừ...có Vũ Trạch ở đây, cậu còn thích cô bé chỉ sau cái nhìn đầu tiên, cô đây không ngại làm mai cho bọn họ.
Bọn cô nhanh chóng tạm biệt Bùi Thanh Thanh và em gái cô ấy lên đường đến chỗ đua xe.
Đúng là chưa đua thử thì cảm thấy sợ nhưng một khi trải qua cảm giác kϊƈɦ thích rồi thì cảm thấy như bị nghiện chỉ muốn chạy tiếp thôi.
“Hai người vào trong đó trước nha, chìa khoá đây nè. Xe em đậu ở vị trí thứ ba”
“Ok”
Vũ Trạch đưa chìa khoá cho Ái Khuê xong nhanh chóng lái xe về bãi gửi để cho Ái Khuê và Thu Minh tự vào trường đua. Vì đã từng ghé nên bọn cô nhanh chóng tìm được bãi đậu xe đua. Một hàng thẳng tấp những chiếc xe đua có màu sắc bắt mắt và mạnh mẽ.
Theo như lời Vũ Trạch nói hai cô đi đến vị trí chiếc xe thứ ba, chiếc này khác với lần trước có màu xanh thẫm rất đẹp nhưng lại có một cặp nam nữ đang ở đó. Nữ thì dựa lên xe tạo dáng còn nam có nhiệm vụ ladm phó nháy.
Ái Khuê và Thu Minh cũng không có ý định cảng trở cứ để hai người thoả thích chụp. Nhưng không ngờ hai người chụp lại lâu như vậy, hai cô đợi mà có chút bực mình.
“Nhìn cái gì? Không thấy người ta đang chụp hình sao? Muốn đến lượt thì đợi đi. Đã nghèo còn bày đặt đến đây.” - Cô gái tạo dáng nãy giờ trêи xe nhìn thấy Ái Khuê và Thu Minh ăn bận đơn giả lại chẳng có chút đáng giá nào liền khinh thường.
Ả ta bắt đầu suy nghĩ hai cô một là theo bạn tới đây chơi muốn gia nhập tới thượng lưu này, hai là bạn qua đường của một thiếu gia nào đó. Chỉ có hai lý do trêи mà thôi nên cô ta không cần cho hai người mặt mũi.
“Nè, cô đang ngồi trêи xe của bọn tôi đó. Cô ngồi hơi bị lâu rồi đó” - Thu Minh tức giận chóng nạnh, tại sao lại có người ngang ngược đã chiếm chỗ của người khác còn không biết điều, làm như xe mình không bằng.
“Há, cô nói xe của bọn cô thì là xe của bọn cô sao? Nhìn hai người không biết đi làm cả đời có tiền mua nổi chiếc xe không nữa”
Ái Khuê nghe cái tên phó nháy nói như vậy là biết loại người không nói lý lẽ gì cả liền bấm nút trêи chì khoá, chiếc xe lập tức chớp đèn hai cái làm hai người kia giật cả mình.
Cảm giác ê ẩm bị vả mặt nên nhanh chóng kéo nhau rời khỏi.
Hai kẻ chướng mắt không còn ở đây lập tức hai người vui vẻ leo lên xe. Vì lần trước Thu Minh lái chưa được lâu nên lần này để cô lái trước còn Ái Khuê thì ngồi ghế phụ.
Chiếc xe chạy vào vòng với tốc độ 100km/h vô cùng chuyên nghiệp. Không ngờ Thu Minh cũng có năng khiếu đua xe như vậy.
Nhưng chạy nãy giờ vẫn chưa thấy Vũ Trạch trở lại nên hai người quyết định về lại chỗ đậu xe đi kiếm cậu.
“Nè, đấu với tôi không?”