Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 126




Hữu Đức năm thứ chín, mùng một tháng mười.

Đêm lạnh không có trăng, những ngôi sao thưa thớt trên bầu trời đen như mực, ảm đạm không ánh sáng.

Ngày mùa thu phương bắc nhanh tối, vừa qua thời gian cửa thành đóng, dường xá vùng ngoại ô không một bóng người, chỉ có vách núi cao chót vót và nhưng bụi cỏ khô ven đường.

Gió thu thổi lên lá cây khô ven đường, làm nơi đây càng thêm quạnh quẽ tiêu điều.

Cùng với tiếng gió, có một chiếc xe ngựa đang tiến đến, bước chân con ngựa có chút uể oải, giống như ăn không no.

“Bọn người kia cái gì cũng có thể ăn sao?.” Ngồi ở trước xe ngựa là hai người mặc quần ngắn vải thô, trong đó một người trẻ cầm roi ngựa, khẩu khí mang theo khinh thường, “Mọi rợ chính là mọi rợ, ăn tươi nuốt sống, vậy mà còn ăn cả trâu.”

“Ít nói nhảm.” Người lớn tuổi mắng, “Chúng ta lấy tiền làm việc, không nên lắm miệng.”

Người trẻ tuổi căm giận bất bình: “Ta không phải đau lòng những con trâu đó sao, mọi người mua trâu là để cày ruộng, chúng ta ngược lại, mua giết đưa cho bọn họ ăn, hứ!”

“Ta cũng chán ghét đám mọi rợ kia, nhưng có một số lời không thể nói bậy.” Người lớn tuổi trừng mắt liếc mắt một cái, “Cẩn thận mất mạng.”

Người trẻ tuổi rụt cổ, “Đã biết.”

Xe ngựa đi không nhanh không chậm, lúc đi tới một vách núi, đột nhiên gặp phải một trận gió to.

Gió thổi rất mạnh, cát bụi trên mặt đất đều bị thôi bay lên, hai người nhịn không được dùng tay áo che mặt lại, sợ bị cát đất bay vào mắt.

“Phụt --” một tiếng, đèn dầu treo ở bên cạnh xe ngựa đột nhiên tắt mất, vốn dĩ không có ánh trăng, mất đi ánh sáng duy nhất làm hai người giống như người mù.

Không biết xui xẻo thế nào, thời khắc này, cùng với tiếng gió còn truyền đến một trận một trận âm thanh làm người sởn tóc gáy, giống như tiếng nữ nhân đang khóc.

Hai người sắc mặt đại biến, chẳng lẽ là gặp “Nữ quỷ khóc oan” trong truyền thuyết?

Hai người tuy nói hành tẩu mấy năm ở chốn gian hồ, lại có quyền cước công phu phòng thân, nhưng thần quỷ không ai có thể  chống lại, đặc biệt cái đường núi này vốn dĩ  có truyền thuyết nữ quỷ khóc oan lấy mạng người, hai người nhất thời hoảng sợ.

“Cầu xin ngài thương xót, chúng ta cùng ngài không oán không thù, chỉ là đi ngang qua quý bảo địa, cầu ngài giơ cao đánh khẽ buông tha tiểu nhân.” Người lớn tuổi nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, trong miệng lặp đi lặp lại xin tha.

Người trẻ tuổi cũng nhắm mắt cầu xin.

Tiếng gió cùng tiếng nức nở không ngừng khiến cho bọn họ hỗn loạn, ngay cả động tĩnh trong xe ngựa cũng không có tâm tư quản nữa, còn tưởng rằng là thủ đoạn của nữ quỷ kia.

Dần dần, tiếng nức nở biến mất, tiếng gió cũng thu nhỏ.

“Cảm ơn ngài tha chúng ta một mạng!” Người lớn tuổi nhanh chóng chắp tay thi lễ cảm tạ với không khí, phân phó người trẻ tuổi thắp đèn, tiếp tục lên đường.

……

Bách Thần cuộn tròn cơ thể trong thùng gỗ, nghe thấy hai người kia cảm tạ nữ quỷ, không khỏi buồn cười.

Tiêu Lẫm cùng mấy nha dịch võ công cao cường của Đại Lý Tự đều trốn trên xe ngựa.

Bọn họ muốn lẻn vào biệt trang Liễu tướng.

Qua mấy ngày điều tra, Khang Vương tìm được chứng cứ hữu lực -- ghi chép Liễu tướng ở thanh lâu Kỳ Lân Phường, Đức Huệ Đế nổi trận lôi đình, tiếp nhận kiến nghị Khang Vương. Qua một hồi thương nghị, cuối cùng gõ định để cấm vệ quân và Đại Lý Tự còn có đội hộ vệ của Khang Vương ba bên hợp lực, triển khai hành động bí mật.

Cấm vệ quân phái ra phân đội nhỏ đi Liễu phủ khống chế Liễu tướng, Bách Thần và Tiêu Lẫm mang theo nha dịch lẻn vào biệt trang Liễu phủ, đội hộ vệ của Khang Vương ở ngoài tiếp ứng, cần phải đem đám người kia một lưới bắt hết.

Biệt trang Liễu tướng cách kinh thành không xa, xe ngựa ở trên đường núi xóc nảy một trận liền tới cửa hông của thôn trang.

Người lớn tuổi gõ cửa, không bao lâu liền có người mở cửa.

“Đồ tới?” Một thanh âm thô thô nghe có chút kì lạ. Bách Thần minh bạch, đây là người Đột Kiệt.

“Đúng vậy.” người tuổi lớn đáp, “giống mọi khi.”

“Để ở chỗ cũ.”

“Được rồi.”

Cửa hông thôn trang mở ra cho xe ngựa vào, mấy người Bách Thần thuận lợi vào thôn trang.

Xe ngựa ngừng ở ngoài nhà bếp, hai người bắt đầu đem hàng hóa trong xe ngựa dọn xuống.

“Thịt dê bò hôm nay sao lại nặng thế.” Người trẻ tuổi nghi hoặc, “không giống mấy lần trước.”

“Ta thấy ngươi là bị nữ quỷ dọa rồi, trở về ăn mấy cái thận heo thận bồi bổ.” Người tuổi lớn hơn nói, “Động tác nhanh nhẹn chút, làm nhanh còn về ngủ.”

Sau đó hai người không nói chuyện, đem trong đồ trong khiên tới trong viện.

Khiên xong bọn họ lên xe ngựa, nhanh chóng rời đi.

Thừa dịp còn không có người vào kiểm tra, mấy người Bách Thần chui ra.

Bọn họ đều mặc y phục dạ hành, trốn đến chỗ tối là có thể hợp thành một thể với bóng đêm, nếu không có hoả nhãn kim tinh hoàn toàn không nhìn ra.

Không bao lâu, hai người thân hình cao lớn đã đi tới, bắt đầu kiểm kê hàng hóa.

“Tại sao mấy cái cái rương này đều trống không?” Một người dị tộc tức giận, “Bọn họ lừa chúng ta?”

“Người Trung Nguyên thật xảo trá, hai ngày sau chờ bọn họ tới, xem ta có giết chết bọn họ hay không. Trước đem đồ khác vào đây.” Một người khác nói, “Lấy vào xong đem rượu đến, điện hạ đàn thúc giục.”

“Rõ.”

Hai người Đột Kiệt đem đồ ăn dọn vào nhà bếp, trong đó một đi ngoài cửa, một người khác cầm một lu rượu lớn đi hướng phòng chất củi.

Bách Thần và Tiêu Lẫm liếc nhau, chỉ sợ phòng chất củi có ám đạo.

Tiêu Lẫm đánh cái thủ thế, mấy người bọn họ thực mau lại chia làm hai hướng, một đường đi giải quyết mấy tên trông cửa, thuận tiện mang theo đại bộ tiến vào, Bách Thần Tiêu Lẫm mang theo nha dịch võ công cao cường theo người Đột Kiệt này đi vào, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp bắt gọn một lưới.

Ngươid Đột Kiệt khiên rượu nhìn qua chỉ có to xác, võ công lại không cao, hoàn toàn không biết phía sau có người đang đi theo hắn.

Ba người Bách Thần đi theo hắn từ ám đạo phòng chất củi tới tầng hầm hầm.

Cái tầng hầm này rất lớn, trên vách tường để mấy cái đèn, tình hình bên trong vừa xem liền hiểu ngay.

Vừa tiến đến Bách Thần liền hửi được mùi hương tanh mị, giống hệt mùi hương tần hầm chổ Trinh Nương, hắn nghĩ tới, tần hầm của nhà Trinh Nương cách vách, còn có phòng ngủ của Ngũ hoàng tử đều có mùi này!

Mà cái mùi vị này chỉ sợ là cùng loại với huân hương trợ hứng, phối hợp nguyên dương tán làm người càng thêm hưng phấn.

Hay là người dưỡng Trinh Nương chính là Liễu tướng? Liễu tướng chẳng những dùng dược còn chơi SM?

Nhưng trước mắt không phải thời điểm phân tâm, bọn họ có việc quan trọng hơn.

Tầng hầm thôn trang này rất, A Trát Đồ cũng cảnh giác, cách một khoảng thì sắp xếp người trực.

Chỉ là mấy thủ vệ này không là gì với ba người Bách Thần, bọn họ một đường đến đây, đem những người này hết thảy thu thập không một tiếng động.

Người  Đột Kiệt ôm hủ rượu bảy cong tám vòng mà đi, vào một cái đại sảnh, bọn họ ở bên ngoài đều có thể nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện.

“Rượu đâu, đem rượu cho ta.” Một nam nhân thanh âm không kiên nhẫn nói.

“Dạ, điện hạ.”

Theo sau, vang lên tiếng rót rượu.

“Để rượu xuống, ngươi đi ra ngoài đi.”

“Tuân mệnh.”

Người Đột Kiệt vừa ra cửa, Tiêu Lẫm một đao bổ tới.

Bọn họ nhanh chóng kéo hắn đi, sau đó tiếp tục nghe tình huống bên trong.

Chuyện nghe lén này Bách Thần có kinh nghiệm, chỉ nghe chốc lát liền phân rõ nhân số bên trong.

Ngoại trừ A Trát Đồ, hẳn là còn có mười mấy  thị vệ võ công cao cường, còn có hai người võ công không được tốt.

Kỳ quái chính là, nơi này không có thanh âm Tiêu Xuyên, không biết là hắn không ở chỗ này, hay là vẫn chưa mở miệng nói chuyện.

Hắn hướng Tiêu Lẫm thủ thế, ý bảo bên trong có mười người võ công cao.

Tiêu Lẫm do dự một chút, vẫn quyết định đi vào cược một phen.

Đang muốn đi vào, Bách Thần ngăn lại hắn, từ trong lòng ngực móc ra một viên thuốc màu đen giống như hạch đào.

Tiêu Lẫm giật mình, rất nhanh phản ứng lại.

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, gia hỏa nghịch ngợm này, cũng không biết lấy hoạn ý này từ nơi nào.

Bách Thần và hắn nhìn nhau,  sau đó không chút do dự đem thuốc trong tay ném đi!

Đây chính là Thần Khí lần trước trong lúc bắt được giang dương đại đạo cướp được, công dụng rất lớn.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, một cổ khói đặc ở trong sảnh dâng lên, khiến cho người bên trong kịch liệt  ho khan.

Chính là lúc này, ba người bọn họ tiến vào trong sảnh, bắt giặc bắt vua trước, Tiêu Lẫm tiến thẳng đến chỗ A Trát Đồ ăn mặc hoa lệ, mà Bách Thần cùng người khác bắt đầu đánh lén.

Đám người Đột Kiệt này hiển nhiên không nghĩ tới sẽ bị người đánh lén, dưới tình huống chuẩn bị không đủ phi thường bị động, A Trát Đồ còn chưa phản ứng liền bị Tiêu Lẫm bắt lấy.

Lúc sương khói tiêu tán, vừa lúc viện quân bên ngoài cũng đuổi tới.

Nhóm người này toàn bộ bị bắt.

Ngoại trừ A Trát Đồ, còn có hai quý tộc Đột Kiệt, cùng với mười mấy thị vệ, trong đó có người dị tộc cũng có người Trung Nguyên.

Viện quân còn chổ khác bắt được mười mấy người Đột Kiệt.

Không thấy Tiêu Xuyên, thậm chí không có người ngồi xe lăn, chẳng lẽ tình báo của bọn họ lầm lẫn?



Các ngươi là ai!” A Trát Đồ rống giận, “Các ngươi dựa vào cái gì bắt ta?”

“Chỉ bằng ngươi ở địa bàn tân triều làm ác, ta liền muốn bắt ngươi.” Tiêu Lẫm kéo  khăn che mặt xuống, phân phó những người khác, “Lục soát cho ta, nơi này bất luận phòng nào cũng không được xót!”

“Rõ!”

“Tiêu Lẫm?” A Trát Đồ chấn động, “Ngươi làm sao tìm tới nơi này?”

Tiêu Lẫm hừ lạnh một tiếng, “Không cần ngươi quản.”

Bách Thần mang theo đội hộ vệ Khang Vương, ở các phòng tìm tòi, lục soát ra rất nhiều thuốc viên thành phẩm và bán thành phẩm.

“Đây là nguyên dương tán đi?” Bách Thần căm thù ma túy đến tận xương tuỷ, hận không thể lập tức thiêu hủy.

A Trát Đồ không nói lời nào, nhưng biểu tình chứng tỏ hết thảy.

Ánh mắt Bách Thần ngừng ở trên người A Trát Đồ.

Tiêu Lẫm lập tức nói: “Lục soát người hắn.”

Từ trên người A Trát Đồ lục soát ra không ít đồ vật, cư nhiên còn có một cái bản đồ.

Đây là một bản vẽ của hoàng cung, phía trên còn dùng mực nước màu đỏ màu đen ký hiệu, bên cạnh bản đồ còn vẽ một cái ngôi sao năm cánh nhỏ, ở giữa còn có một điểm nhỏ màu đen.

Bách Thần yên lặng nhìn bản đồ, sắc mặt nháy mắt trắng bệt, tay phải nắm chặc, không tự chủ hơi hơi run rẩy.

“Tiểu Thần.” Tiêu Lẫm đã nhận ra Bách Thần khác thường, đi đến trước mặt hắn, bắt lấy tay hắn.

Bị bàn tay to rộng của Tiêu Lẫm bao lấy, Bách Thần bình tĩnh một chút, chậm rãi buông lỏng nắm tay.

“Làm sao vậy?” Tiêu Lẫm lo lắng nói, “Sắc mặt ngươi thật không tốt.”

Bách Thần nói: “Đợi một chút nói.”

Sau đó để những người khác đem người bắt được đưa tới trong viện.

Trong phòng chỉ còn Bách Thần, Tiêu Lẫm và A Trát Đồ.

Bách Thần đi đến trước mặt A Trát Đồ, lạnh lùng nói: “Tiêu Xuyên ở nơi nào?”

Biểu tình A Trát Đồ mất tự nhiên, sau đó thái độ kiêu ngạo nói: “Ta không biết ngươi đang nói ai.”

Bách Thần giơ tay chính là một bạt tai, nắm mặt A Trát Đồ lại, hắn trầm giọng nói: “Nói, Tiêu Xuyên ở đâu?”

A Trát Đồ bụm mặt, bị ánh mắt hung hãng của Bách Thần dọa, ngay cả Tiêu Lẫm cũng là lần đầu tiên thấy Bách Thần ôn hòa tức giận như vậy, nhưng lại mạc danh cảm thấy Bách Thần như vậy cực kỳ đẹp trai.

“Nói hay không?” Bách Thần bóp cổ A Trát Đồ, “Không nói ta lập tức bóp chết ngươi.”

Nói xong hắn liền tăng lực, giống như thật sự muốn bóp chết A Trát Đồ.

A Trát Đồ mặt trướng đến đỏ bừng, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Tiêu Lẫm, nhưng Tiêu Lẫm không hề phản ứng, nói rõ Bách Thần muốn làm gì hắn đều đồng ý.

“Khụ khụ……” A Trát Đồ sắp nghẹn chết, rốt cuộc mở khẩu, “Ta nói, ta nói.”

Bách Thần buông hắn ra, A Trát Đồ thở phì phò, lắp bắp nói: “Hắn, hắn hôm nay buổi chiều ra ngoài mua đồ, nhưng hiện tại còn chưa trở về.”

“Hắn quả nhiên không chết.” Tiêu Lẫm lạnh nhạt nói, “Là ngươi cứu hắn ở dưới vách núi?”

A Trát Đồ gật đầu: “Vừa lúc ngày ấy ta đi qua nơi đó, phát hiện hắn hơi thở thoi thóp, nghĩ đến hắn đã từng giúp ta ở kinh thành, liền cứu hắn, sợ ngươi hoài nghi, ngày hôm sau dùng thi thể khác giả mạo.”

Tiêu Lẫm và A Trát Đồ nói gì Bách Thần cơ hồ đều không nghe được, đầu hắn hiện tại là một cuộn chỉ rối, ong ong vang lên.

Điều hắn biết bây giờ chính là một chuyện không thể tin tưởng được.

Người kia, hắn tới.