Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 110




Bách Thần vốn nghĩ mấy người kia sau khi bước vào sẽ lục xoát một chút, đây vốn là nguyên tắc khi đến một nơi xa lạ  -- xác định bên trong có người hay không, vị trí mình đang đứng có an toàn hay không.

Không nghĩ tới bọn họ không hề làm như vậy, mà là lập tức bắt đầu thu thập tàn cục.

Điều này chứng mình mấy người này cũng không có kinh nghiệm phong phú như thuật sĩ giang hồ, cũng không phải người trong quan phủ, mà là mấy tên lưu manh nông nỗi chưa hiểu sự đời.

Khó trách dù hơi thở đã thu liễm, bước chân vẫn rất nặng, người mới họ võ như hắn cũng có thể nghe ra.

Bàn ghế bình phong bị nâng lên rồi lại để về chỗ cũ, sau đó bọn họ bắt đầu đem vật phẩm bỏ vào một cái bao tải.

“Hắc hắc, mấy cái chén rượu bát trà này đều là đồ sứ tốt nhất a.” Là giọng một nam nhân, “Tất cả đều thuộc về chúng ta?”

“Mấy khách hàng nhiều tiền đều như vậy, không hiếm lạ, nói nếu chúng ta nhìn trúng thì cứ lấy đi.” Một nam nhân khác nói, “Động tác nhanh lên, đừng để lão đại lại muốn mắng chửi người.”

Hai người một bên nói chuyện, một bên đem đồ vật trong phòng cướp đoạt.

“Ngưu Oa, son phấn thế nào?” Nam nhân hỏi, “Nhiều như vậy, lấy về đi cho mẹ ngươi dùng cũng được a.”

“Phụ nữ có chồng hoa tàn ít bướm cần thứ này làm gì, còn không bằng ngươi đem đi đưa cho ái nhân của ngươi đi.” Một nam nhân khác nói.

Nam nhân nói: “Cũng được, mấy cái hàng thượng đẳng này ở phượng hoàng phố cũng vô dụng!”

Hai người lại nói một ít lời hạ lưu, phi thường lộ liễu thấp kém, Bách Thần cực kỳ xem thường.

R

ất nhanh bọn họ đã quét sạch bàn trang điểm, mục tiêu kế tiếp là tủ quần áo.

Tiêu Lẫm nắm lấy cánh tay Bách Thần, kéo hắn về phía mình để ngừa bị nhìn thấy.

Cánh tay hai người dính sát vào nhau, duỗi tay cũng không được, Bách Thần chỉ có thể đem tay để trước ngực.

Không nghĩ tới lúc này Tiêu Lẫm tay phải ra, nhẹ nhàng ôm bả vai Bách Thần.

Bách Thần:……

Tuy rằng biết Tiêu Lẫm là vì không muốn tay chiếm chổ dư thừa, nhưng vẫn cảm thấy như vậy quá gần, có chỗ nào đó kỳ quái.

Hơn nữa còn làm cho bả vai hắn tê tê ngứa ngứa.

Nhưng lúc này không phải lúc so đo chuyện này. Hai nam nhân đã đi tới trước ngăn tủ.

Một nam nhân giơ cây đuốc, một người khác mở tủ quần áo.

“Đồ của nữ nhân này đều là lăng la tơ lụa a.” Nam nhân được gọi là Ngưu Oa một bên lấy quần áo, trong giọng nói mang theo khinh thường, “Kẻ có tiền thật xa xỉ, dù là hồ ly ở bên ngoài cũng thật có tâm nha.”

“Nghe nói người này đẹp như thiên tiên, nam nhân nào nhìn cũng muốn có được, nếu là ngươi, cũng sẽ ngoan ngoãn đem bạc tiêu trên người nàng!” Nam nhân kia cười nhạo, “Ngưu Oa ngươi nếu không bị sư tử Hà Đông nhà ngươi quản, sợ là nữ nhân lớn nhỏ đều bị ngươi ăn hết rồi!”

“Mặt rỗ ngươi đừng nói nữa.” Ngưu Oa buồn bực thật sự, “Là ta bị mù, lấy trúng vợ có sức lực còn mạnh hơn cả ta, hiện tại thì tốt rồi, không dám dạo kỹ viện, không dám cưới tiểu thiếp, tiền công mỗi ngày đều phải giao nộp, nếu không sẽ bị đánh, muốn ly hôn cũng bị đánh, nói hưu thê còn bị đánh thảm hại hơn!”

Bách Thần nghe được, thầm nghĩ đáng đánh, đây mới là phương thức phát huy xã hội đúng hướng.

“Ngươi chính là thiếu vợ như vậy thu thập.” Nam nhân mặt rỗ cười ha ha, “Từ lúc ngươi thành thân, thân thể đều khá hơn nhiều, ngươi lấy vài xiêm y trở về cho vợ ngươi đi, nàng tuy có chút dữ, đối với ngươi rất tốt.”

“Không cầm.” Ngưu Oa cầm quần áo nhét vào bao tải, “Xiêm y này quá nhỏ, nàng lưng hùm vai gấu mặc không được.”

“Các ngươi nhanh lên! Ở bên trong chậm chạp cái gì!” Bên ngoài truyền vào một thanh âm nam nhân khác, hẳn là chính là “Lão đại” bọn họ.

“Lão đại, lập tức xong ngay.” Ngưu Oa vội vàng lên tiếng, mang theo chút lấy lòng.

Ngưu Oa cùng mặt rỗ không dám tiếp tục nói lời vô nghĩa, thành thạo đem quần áo nhét vào bao tải, nhanh chóng ra khỏi cửa.

Đám kia người ngoài viện tập hợp, “Lão đại” kiểm tra tình huống các nơi, thấy thu thập đã sạch sẽ, liền mang theo các tiểu đệ rời đi.

Rất nhanh, ánh lửa tan đi, tòa nhà một lần nữa khôi phục yên lặng.

……

Bách Thần dùng một ngón tay chọc chọc Tiêu Lẫm, “Ta nói……”

“Ân?”

“Ngươi có thể bỏ tay xuống được không.” Bách Thần nói, “Bọn họ đã đi rồi.”

Còn muốn ôm bao lâu!

Tiêu Lẫm sửng sốt, lúc này mới chậm rãi rút tay về, “Nhất thời quên mất.”

Bách Thần:……

“Xem ra nơi này không có vật phẩm gì quan trọng.” Tiêu Lẫm nói, “Nếu không sẽ không để người như vậy tới thu dọn.”

“Đúng vậy, manh mối lớn nhất hẳn là thân phận nam nhân kia. Chúng ta ra ngoài nói đi, nơi này thật sự quá hẹp.” Bách Thần lắc lắc bả vai, vừa rồi bất động, nửa người hắn đều đã tê rần.

“Được.”

Bách Thần nép vào vách tường dịch ra bên ngoài, không biết dẫm trúng cái gì tròn tròn, cơ thể đảo về phía trước, vai phải đâm phải vách tường.

Va chạm này không quan trọng, chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm ầm vang lên, giống như khởi động cơ quan.

Sau đó vách tường kia biến thành một cánh cửa, có một khối lực kéo Bách Thần vào!

Tiêu Lẫm phản ứng thần tốc, nháy mắt bắt được tay Bách Thần, cổ lực lượng đưa hai người bọn họ cùng nhau kéo vào.

Bách Thần chỉ cảm thấy bọn họ bị cổ lực lượng này đưa tới không trung, mắt thấy cánh cửa sau lưng sắp đóng lại, chỉ còn một mảnh hắc ám vô biên.

Không ngờ hắn lại không có ngã trên sàn nhà, mà là rơi vào vòng tay ấm áp, sau đó nghe thấy phịch một tiếng.

Tiêu Lẫm ngã trên mặt đất, hắn ngã vào lòng ngực Tiêu Lẫm.

Hành động vừa rồi, rõ ràng là Tiêu Lẫm lấy thân thể bảo vệ hắn.

“Ngươi thế nào?” Bách Thần không kịp quản chuyện khác, vội vàng ngồi dậy hỏi, “Có sao không?”

“Không đáng ngại.” Thanh âm Tiêu Lẫm vẫn như cũ thực bình tĩnh, “Ta rớt từ huyền nhai xuống cũng không chết, độ cao thế này có là gì.”

“Ngươi bị ngốc à.” Bách Thần bất đắc dĩ nói, “Bây giờ còn có tâm tình nói giỡn, xem cánh tay ngươi bị thương rồi này.”

Dù võ công cao, không điều chỉnh tư thế tiếp đất, vẫn sẽ bị thương.

Bách Thần ngũ vị tạp trần, trong lòng có cổ lo lắng, làm hắn tâm phiền ý loạn.

Tiêu Lẫm nói: “Ngươi trước kéo ta lên đã.”

Bách Thần sinh khí: “Ngươi bản lĩnh như vậy, tự đứng đi.”

Tiêu Lẫm: “Ngươi ngồi trên người ta, ta dậy không được.”

Bách Thần:……

Hắn lúc này mới phát hiện bản thân có chút thất thố. Ngồi ở trên người Tiêu Lẫm, không khỏi mặt có chút nóng lên, nhanh chóng đứng dậy, đứng ở một bên.

Bách Thần đốt mồi lửa lấy trên người Tiêu Lẫm, như vậy ít nhất có thể thấy được tình huống xung quanh.

Bọn họ đang ở trong một gian mật thất, rất trống trải, giống như tầng hầm.

“Ta kéo ngươi lên.” Bách Thần hướng Tiêu Lẫm vươn tay, “Tay phải ngươi bị thương, đừng dùng sức.”

Tiêu Lẫm một tay chống thân mình ngồi dậy, lại bắt tay Bách Thần.

Bách Thần biết sức lực của mình không đủ, không dám tùy tiện, đem giá cắm nến để bên cạnh, dùng hai tay bắt lấy tay trái Tiêu Lẫm, dùng sức muốn kéo hắn lên.

Ai biết mẹ nó hắn trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, lập tức buôn tay, bản thân lại lần nữa té ngã.

Bách Thần là ai, kinh nghiệm khảo nghiệm bên ngoài, thân thể nhanh nhẹn ở thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng, hắn dùng tay chống được thân thể của mình, để không tăng thêm nguy hiểm cho cánh tay Tiêu Lẫm.

—— nhưng người từng trải cũng khó có thể chạy thoát kịch bản đùa bỡn, lúc này hắn cùng Tiêu Lẫm khoảng cách chỉ có 0.5 centimet.

Môi bọn họ không thể tránh mà đụng vào nhau, xúc cảm ấm áp lại tinh tế.

Đôi mắt Tiêu Lẫm dưới ánh nến sáng lấp lánh, ướt dầm dề.

Bách Thần ngơ ngẩn, hơi hơi nâng đầu lên, người kia ở dưới thân giờ phút này thật giống con mèo lớn kia.

Hắn lăng lăng mà nhìn Tiêu Lẫm, đại kim mao cũng nhìn hắn, nhìn nhìn, đại kim mao đột nhiên nhẹ nhàng mổ môi Bách Thần một chút.

Bách Thần đầu óc nổ tung, trong lòng sinh khí, vươn “Nhị chỉ thiền”, chọc hai mắt Tiêu Lẫm.

Tiêu Lẫm cũng không né, chỉ nhắm mắt lại. Bách Thần thu tám phần lực đạo cuối cùng chọc giữa mày Tiêu Lẫm.

Đại kim mao che hai mắt, “Đau.”

“Ngươi thử lần nữa xem.” Bách Thần đứng dậy, “Ta liền chọc thật.”

“Đừng nóng giận.” Tiêu Lẫm lại một lần nữa ngồi dậy, thành thành thật thật xin lỗi, “Ta vừa rồi không phải cố ý, là bởi vì thích ngươi, không nhịn được.”

Bách Thần:……

Nói trắng ra như thế làm hắn không còn lời gì để nói.

Sau một lúc lâu, Bách Thần thở dài nói: “Cho ta chút thời gian, ta cần suy nghĩ.”

Hắn làm sao nhìn không ra Tiêu Lẫm là thiệt tình, hắn thừa nhận hắn hiện tại đối với Tiêu Lẫm cũng có hảo cảm, chỉ là đột nhiên muốn thay đổi một đoạn quan hệ, muốn xác định có muốn cùng người này cả đời hay không, hắn còn phải suy nghĩ kỹ.

Đây không phải trò đùa.

Tiêu Lẫm ngây cả người, phảng phất không thể tin được lỗ tai của mình. Bách Thần là người thành thật, nếu nói phải suy xét tất nhiên là sẽ nghiêm túc suy xét, cũng không phải tìm cớ, cũng không phải kế hoãn binh.

Hắn cảm giác nỗ lực của mình không có uổng phí, chỉ cần đối đãi thiệt tình, đối phương không phải ý chí sắt đá liền có thể cảm nhận được.

Tiêu Lẫm hỏi: “Thật sự?”

Bách Thần gật đầu: “Thật sự.”

Tiêu Lẫm kích động lập tức tự đứng lên, không màng tay phải rũ xuống vô lực.

Bách Thần:……

Nó còn chưa tốt đâu=)))

“Chúng ta nhìn xem tình huống nơi này, sau đó tìm cửa đi ra ngoài.” Cần phải nói rõ ràng, phải làm chuyện đứng đắn, đêm nay không phải tới đây để nói chuyện yêu đương, Bách Thần nói: “Tay ngươi cần trị liệu, ta ngày mai cũng phải đi xa, chúng ta không thể bị nhốt ở chỗ này.”

“Không cần lo lắng, mặc kệ là ai đào cái mật thất này, đều sec có đường ra.” Tiêu Lẫm nói, “Chúng ta cẩn thận tìm xem.”

Hai người thu hồi tâm tư, bắt đầu thăm dò nơi này.

- -------------------------------------------------------------------------------

Tiểu kịch trường:

Hà Văn Quang (bệnh hấp hối ngồi dậy): Tiện nhân đáng chết, cư nhiên dùng khổ nhục kế để để có tiến triển mới, thât tâm cơ! Rác rưởi! Vô sỉ!

Tiêu người nào đó: Không phục thì cầm đao tự đâm mình đi, dùng sức đâm, xem hắn có để ý ngươi không.

Khương Hạo Nhiên: Đại kim mao, ngươi vô sỉ!

Tiêu người nào đó: Lăn

———

Mấy thím biết sao tui không đăng truyện lâu ơi là lâu rồi hông? Tại tui thi đó. Nói ráng học bài thi mà thiệt sự tui hổng học gì trơn. Hồi sáng mới thi xong nên ngoi lên up truyện nè hihi.

À hôm đó cô nào bảo viết cách ra cho dễ cmt, đấy tui hiểu tâm lý mấy cô quá mà, cách đúng chổ ghê hôn hahaha=))

Dịch lại đến mong mọi người giữ gìn sức khỏe, vệ sinh thật tốt và làm theo chỉ định của Bộ Y Tế nhé. VIỆT NAM CỐ LÊN!