Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 109




Đêm Thất Tịch ánh trăng ấm áp, pháo hoa đầy trời, Bách Thần rất cao hứng.

Nhưng hôm sau hắn phải theo Lư đại nhân đi công tác, còn phải đi về thu thập hành lý, trong lòng bắt đầu có chút sốt ruột, nhưng hôm nay là sinh nhật Tiêu Lẫm, vì muốn cho hắn cao hứng Bách Thần vẫn chưa nhắc tới.

Không ngờ đang xem pháo hoa được một nữa Tiêu Lẫm nói thời gian không còn sớm, muốn về nhà.

“Hôm nay là sinh nhật ngươi, lại không thể tận hứng, thật sự xin lỗi.” Bách Thần biết Tiêu Lẫm nghĩ cho hắn, trong lòng có chút áy náy.

“Không cần xin lỗi, khi nào công sự không bận rônn, chúng ta đi uống rượu.” Tiêu Lẫm nói, “Ngày mai ngươi phải đi sớm, nhanh về thôi.”

Bách Thần có chút cảm động, gật đầu nói: “Được.”

……

Hai người ngồi xe ngựa trở về, tốc độ rất nhanh, không bao lâu đã tới.

Vừa xuống xe, Băng Nhi đã nghênh đón sau đó thần thần bí bí nói: “Tiểu công tử, thế tử gia, cô nương cách vách hôm nay đột nhiên dọn đi rồi! Chủ tớ ba người bọn họ đều đi rồi.”

Bách Thần trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn cùng Tiêu Lẫm liếc nhau, đây là tình huống như thế nào?

Bách Thần thấp giọng nói: “Đi vào trước rồi nói.”

Vào viện, Bách Thần sốt ruột hỏi Băng Nhi rốt cuộc là như thế nào.

Sáng nay ra cửa hắn còn thấy Trương Đại Nương đeo giỏ sách đi ra ngoài hẻm, rõ ràng là đi mua đồ ăn bốc thuốc, tại sao buổi tối liền dọn đi?

Băng Nhi nói: “Buổi trưa nô tì ở trong viện làm việc, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe ngựa, xe kia dừng lại không bao lâu liền đi. Sau đó có vài chiếc tới nữa, nô tì cho rằng có chuyện gì liền đứng ở cửa nhìn trộm, thấy có vài nam tử đang ra ra vào vào dọn đồ vật.”

“Những nam nhân đó thoạt nhìn giống hạ nhân của gia đình giàu có?” Tiêu Lẫm hỏi. “Hay là hạ nhân của những tên lưu manh phố phường?”

“Tướng mạo thoạt nhìn giống khuân vác ở bến tàu.” Băng Nhi nói, “Nhưng bọn họ dọn đồ vật không nói một lời, động tác rất nhanh nhẹn.”

Bách Thần hỏi: “Ngươi có gặp ba người Trương Đại Nương không?”

“Gặp được, cô nương được Trương Đại Nương cùng nha hoàn đỡ lên xe.” Băng Nhi cúi đầu, có chút không vui, “Những người chuyển nhà kia đều rất hung hăng, ta không dám gọi Trương Đại Nương bọn họ.”

“Không gọi là đúng.” Bách Thần nói, “Ở loại  tình huống này bảo hộ chính mình mới là quan trọng nhất.”

“Thiếu gia, ngài nói bọn họ đang êm đẹp, vì sao muốn chuyển nhà?” Băng Nhi khó hiểu nói, “Nô tì thấy cô nương sắc mặt thật không tốt, thân thể cũng rất nhược, căn bản không thích hợp chuyển nhà.”

“Nếu bọn họ đã chuyển nhà, việc này ngươi không cần lo.” Bách Thần nói, “Băng Nhi ngươi đi nghỉ ngơi đi, bên này không cần ngươi hầu hạ.”

Băng Nhi ngoan ngoãn nói: “Dạ, tiểu thiếu gia.”

……

Bách Thần muốn thu xếp hành lý, nhưng lại cực kỳ nghi hoặc chuyện cách vách, có rất nhiều thứ muốn cùng Tiêu Lẫm bàn bạc. Hắn nghĩ nghĩ, dứt khoát kêu Tiêu Lẫm vào phòng ngủ của mình một bên thu thập đồ vật, một bên cùng hắn nói chuyện phiếm.

-- như vậy đều không chậm trễ, thật tốt.

“Hiện tại có thể khẳng định nam chủ nhân cách vách có vấn đề.” Bách Thần cầm quần áo từng cái gắp lại, “Có phải bọn họ nghe được cái gì không? Cho nên ban ngày gấp gáp đem Trinh Nương đi.”

“Đúng vậy.” Tiêu Lẫm nói: “Nam chủ nhân kia hẳn là nghe được tin tức gì đó, sợ rước lấy họa. Nếu không chuyển nhà sợ có người tra được từ chổ Trinh Nương, Trinh Nương thiếu chút nữa chết đi cũng là chúng ta cứu.”

“Không biết người nọ có phải biết thân phận chúng ta hay không.” Bách Thần có chút không hiểu, “Nếu hắn biết chúng ta thân phận, lại còn đem Trinh Nương mang đi vào lúc này, chính là không đánh đã khai, không phải càng dễ bại lộ sao.”

“Hắn rất tự tin.” Tiêu Lẫm nói, “Tự tin chúng ta không tra được thân phận của hắn. Chỉ cần chúng ta không biết thân phận của hắn, Trinh Nương lại biến mất, hắn sẽ an toàn.”

“Đáng tiếc ta sơ sót, không có phái người theo dõi cách vách.” Tiêu Lẫm có chút ảo não, “Nếu không chúng ta đã biết Trinh Nương dọn đi nơi nào.”

“Người này có vẻ là một tên cáo già, lại có Kỳ Lân Phường làm yểm hộ, hắn muốn trốn, ngươi phái ảnh vệ cũng chưa chắc có thể tra được.” Bách Thần cầm quần áo đều nhét vào rương gỗ, “Trinh Nương bọn họ đi vội vàng, có lẽ sẽ có manh mối gì đó lưu lại cũng không chừng.”

Tiêu Lẫm hiểu rõ nói: “Tiểu Thần, ngươi muốn đi xem tòa nhà kia sao?”

“Dù sao hành lý cũng thu thập xong rồi.” Bách Thần ho khan một tiếng, “Nếu không đi xem ta sợ ta đêm nay ngủ không được.”

“Vậy chúng ta đi xem đi.” Tiêu Lẫm nói: “Nhưng ta muốn tra xét trước, xác định không có nguy hiểm rồi mang ngươi qua đó.”

Bách Thần nói: “Được, vậy ngươi cẩn thận chút.”

Bài trừ nguy hiểm trước tương đối tốt, vạn nhất cách vách còn người nào đó mai phục, võ công hắn không tốt dễ dàng rút dây động rừng, Tiêu Lẫm nghĩ thật chu đáo.

Tiêu Lẫm gật gật đầu, hắn mở cửa, nhón chân một chút, thi triển khinh công, lặng yên không một tiếng động nhảy tới viện cách vách.

…… Bách Thần từ cửa sổ nhìn thấy thân ảnh màu đen nhanh chóng cùng bóng đêm hợp thành một thể, trong lòng tràn ngập hâm mộ.

Khi nào hắn mới có bản lĩnh này?

Thừa dịp Tiêu Lẫm đi dò đường, Bách Thần thành thạo đem hành lý đều thu thập tốt.

Lần này đi có lẽ mất mười ngày, đi đến nơi không xa kinh thành lắm, hắn mang đồ vật không nhiều.

Tất cả đều xong xuôi, Bách Thần cũng đi trong viện.

Vừa dừng chân liền thấy Tiêu Lẫm từ không trung bay xuống, tư thái mạnh mẽ lại uyển chuyển nhẹ nhàng, ở dưới ánh trăng có loại mỹ cảnh thật nhẹ nhàng.

-- Bách Thần cảm thấy chính mình có chút kỳ quái.

“Thế nào?” Bách Thần vội vàng tiến lên hỏi, “Có mai phục không?”

Tiêu Lẫm nói: “Không có, nhưng đi vội vàng, rất nhiều đồ vật cũng chưa lấy đi.”

Bách Thần nói: “Chúng ta qua đi?”

Nhìn bộ dáng Bách Thần hưng phấn đến hai mắt lấp lánh, Tiêu Lẫm nhịn không được lộ ra ý cười, vô luận ngày thường bình tĩnh trầm ổn thế nào, nội tâm vẫn là thiếu niên.

“Ngươi cười gì?” Bách Thần thấy Tiêu Lẫm khóe miệng giơ lên, không nhịn được tò mò.

“Không có việc gì.” Tiêu Lẫm thu liễm ý cười, “Chúng ta qua thôi.”

“Hảo.”

Lúc Bách Thần chờ Tiêu Lẫm vác trên vai, Tiêu Lẫm lần này lại thay đổi phương thức.

Không phải khiêng bao tải, cũng không có ôm kiểu công chúa, mà là ôm eo hắn nhẹ nhàng bay lên.

Cánh tay Tiêu Lẫm cường tráng hữu lực, một tay ôm lấy hắn, ở không trung cũng có thể quay lại tự do, rất là tiêu sái.

Nhìn sườn mặt anh tuấn của hắn, Bách Thần lại lần nữa lâm vào trầm tư -- khi nào hắn mới có thể tự bay?!

“Ngươi không thích bị ôm, như vậy cũng sẽ khó chịu giống bị khiêng.” Đợi dừng lại trong viện Trinh Nương, Tiêu Lẫm nghiêm trang giải thích, trong ánh mắt đều là chân thành.

“Ân.” Tuy nói Bách Thần cảm thấy cử chỉ này có chút ái muội, nhưng là Tiêu Lẫm làm như vậy lại không làm hắn không thoải mái, lại có chút kỳ lạ, hắn cảm thấy thật khó hiểu.

Bỏ đj, tạm thời không nghĩ cái này, trước làm chính sự -- Bách Thần tự an ủi.

……

Sân Trinh Nương không có đốt đèn, dưới ánh trăng có thể nhìn mờ mờ.

Hoa tươi và cỏ bị dẫm đến lung tung rối loạn, cánh hoa cơ hồ bị nghiền thành bùn lầy, một mảnh hỗn độn.

Tiêu Lẫm đem mồi lửa bậc lửa, lại từ bên hông lấy ra một cái giá cắm nến nho nhỏ.

“……” Bách Thần kinh ngạc, “Ngươi chuẩn bị mấy thứ này khi nào.”

“Vừa rồi đến đây, ở đại sảnh nhìn thấy liền thu lên.” Tiêu Lẫm đem giá cắm nến bậc lửa, ngọn lửa sáng lên, mơ hồ có thể thấy rõ  tình huống xung quanh.

Chẳng những mặt cỏ bị giẫm đạp đến không nhìn ra, vài đèn đá ven đường cũng bị tổn hại, trong viện có thể thấy đồ vật rơi rụng, đều là thú vui của cô nương, có hộp kim chỉ, túi hương nhỏ, khăn tay linh tinh, hẳn là lúc dọn dọn đồ bị rơi xuống.

-- có thể thấy những người đó phi thường thô bạo, chỉ cần là những đồ vật không quan trọng của Trinh Nương, bọn họ đều không kiên kỵ.

“Ngoài sân đã như vầy.” Bách Thần nói, “Phỏng chừng trong phòng càng loạn đi.”

“Hỏng bét.” Tiêu Lẫm nói, “Rất nhiều quần áo của Trinh Nương cũng chưa lấy đi.”

“Kế tiếp khẳng định sẽ phái người tới mang đi.” Bách Thần nói, “Chúng ta vào phòng Trinh Nương nhìn xem.”

Hai người vào phòng Trinh Nương, quả nhiên giống như lời Tiêu Lẫm, bên trong so với lần trước Trinh Nương phát chứng động kinh càng loạn hơn.

Chẳng những bàn ghế bình phong bị ngã, quần áo trong ngăn tủ cũng rối loạn hết, chăn trên giường tán loạn, trên bàn trang điểm còn có son phấn cùng lược chải đầu.

Bách Thần tinh tế nhìn một lần, đại khái Trinh Nương chỉ kịp cầm một hoa quần áo cùng trang sức đi.

Hỗn loạn như vậy, làm người ta thật khó hiểu.

“Nơi này loạn như thế, manh mối rất khó tìm.” Bách Thần nhìn Tiêu Lẫm nói.

Băng sơn này lại không có đáp lời, hắn biểu tình nghiêm túc nhìn bên ngoài, Bách Thần lập tức ý thức được có gì đó không đúng, ngậm miệng.

Tiêu Lẫm dừng một chút, lập tức thổi tắt nến, “Có người tới.”

Dứt lời kéo Bách Thần trốn sau tủ quần áo.

Toàn bộ động tác đều lưu loát, không lãng phí một giây.

Sau tủ quần áo có một khe hở, hai người lẳng lặng dán ở trên vách tường, Bách Thần từ giày móc ra chủy thủ cầm trong tay, nếu bị phát hiện liền tiên hạ thủ vi cường.

—— đêm khuya đến đây khẳng định là nam nhân kia phái người tới dọn hết, không phải bá tánh vô tội gì.

Qua vài giây, Bách Thần nghe thấy tiếng bước chân cố tình đè thấp ở ngoài sân.

Tiếng bước chân hỗn độn, người lại nhiều, võ công hẳn là không cao lắm.

“Đem đồ vật đều thu thập một chút.” Có tiếng nam nhân truyền vào tay, “nhanh chóng kết thức công việc.”

“Rõ.”

Những người đó lập tức phân tán ra, có mấy người mở cửa, đi vào phòng này.

Bách Thần cảm giác tim mình đập càng nhanh.

Tiêu Lẫm ôn nhu vỗ tay Bách Thần, an ủi hắn không phải sợ.

Bách Thần:???

Hắn cũng không có sợ hãi a, cái loại cảm giác khẩn trương giống lúc ẩn nấp đời trước, hắn chỉ là có chút hưng phấn mà thôi!