Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Làm một người mù lòa cảm giác không hề thoải mái.
Sau khi thành một người tàn tật mới biết được cuộc sống của người bình thường hạnh phúc cỡ nào.
Giống như Vệ Chiếu bây giờ, Vệ Chiếu chỉ có thể dựa vào nghe âm thanh và nhiệt độ biến hóa để phán đoán là ban ngày hay là ban đêm, bởi vì dù sao cũng là một màu đen kịt.
"Tam thiếu gia, phu nhân đưa mấy nha hoàn tới cho cậu." Từ phía cửa đi tới một bà vú, bà ấy theo chân Đại phu nhân gả tới, đãi ngộ ở Lý gia tất nhiên cũng khác biệt.
Mặc dù bây giờ là thời kì dân quốc, nhưng ở Lý gia này, trong một mẫu ba phần đất, vẫn duy trì diễn xuất trước đây, cho dù là Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo được đến trường học tập, khi về nhà cũng sẽ cởi âu phục áo khoác ngoài của mình ra, đổi thành trường sam kiểu cũ.
Chỉ là thời đại thay đổi, Lý gia bây giờ cũng không giống như trước kia, không xem hạ nhân như người, tỉ như khi phân phối công việc cho bọn họ, sẽ còn ra dáng trưng cầu ý kiến của bọn họ một phen trước, bọn họ coi đây là "Bình đẳng", đồng thời rất là đắc chí.
Thân thế của Tam thiếu gia Lý gia mọi người đều biết rõ trong lòng, không ít hạ nhân đều đang âm thầm cảm thán Vệ Chiếu may mắn. Nếu như không có Đại phu nhân phát thiện tâm, thì một tên mù hòa như hắn sẽ còn sống bi thảm hơn cả bọn họ. Kết quả là bởi vì mạng chưa đến đường cùng, ngược lại trở thành Tam thiếu gia Lý gia, mặc dù không thể kế thừa Lý gia, nhưng cũng không cần lo ăn uống.
Ở trong mắt một số người nhiều tâm tư, chỗ Vệ Chiếu là một nơi làm việc rất tốt.
Dù sao hắn cũng không nhìn thấy, lười biếng cũng tốt, bán ít đồ lấy tiền cũng tốt, cẩn thận một chút sẽ không ai phát hiện ra được. Cũng vì những hạ nhân này đều lén lút dùng mánh lới, cho nên Đại phu nhân Lý gia mới cấp bách muốn tìm cho con nuôi mình một cô vợ đáng tin, mà không phải chọn từ những nha hoàn trong nhà này.
Những nha hoàn trong nhà này có chủ ý gì bà còn không biết sao? Chỉ là khi dễ Vệ Chiếu không nhìn thấy muốn độc chiếm gia sản của Vệ Chiếu mà thôi.
Đại phu nhân tình nguyện chọn một cô gái câm của gia đình có gia thế, cũng không nguyện ý chọn những người bình thường khỏe mạnh này, tâm tư của bọn họ cũng không nhỏ đâu!
Vẫn là Tề Hiểu Yến tốt, người tám lạng người nửa cân, sẽ không ai ghét bỏ ai cả.
Tề Hiểu Yến sắp dời đến Lý gia ở rồi, vì mặt mũi của con nuôi, Đại phu nhân cố ý chọn mấy nha hoàn, đều là bọn họ tự nguyện đến đây, tiền tháng cũng cao hơn nơi khác, nhưng điều kiện là phải trung tâm, bằng không thì sẽ lập tức bị đưa đến cục cảnh sát!
Những nha hoàn này dưới uy hiếp và cám dỗ của lợi ích, trong thời gian ngắn chắc chắn không dám có dị tâm.
"Được rồi." Vệ Chiếu theo âm thanh quay đầu về phía người đứng ở cửa, "Vú Trương, vú xem một chút, rồi phân phối công việc cho bọn họ đi."
"Thiếu gia yên tâm." Vú Trương cũng nhìn Vệ Chiếu lớn lên, trong lòng tự nhiên càng thêm thương tiếc vị tiểu thiếu gia này.
Tiểu thiếu gia vừa thông minh lại vừa đẹp, cũng không biết là ai nhẫn tâm bỏ hắn như vậy? Nếu như hắn khỏe mạnh, cưới một đứa con gái của Lý gia thì cuộc sống sau này không biết sẽ tốt đến bao nhiêu.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, nếu Vệ Chiếu là một người khỏe mạnh bình thường, thì chỉ sợ cũng không thể trở thành con nuôi của Lý gia, như thế nói ra không chừng có người sẽ hoài nghi thân thế của hắn. Chính là bởi vì mọi người đều biết năm đó có một đứa bé mù bị bỏ lại bên đường như thế, cho nên hắn tiến vào Lý gia mới không có ai bàn tán gì.
Ức hiếp mù lòa, nên mặc kệ ở đâu đều không để ý tới.
"Tiểu Thúy, cô đi quét rác, Như Nguyệt cô đi giặt quần áo cho thiếu gia, sau đó lấy kích thước ra bên ngoài tìm tiệm may, may mấy bộ âu phục áo khoác ngoài, nghe nói bên ngoài bây giờ đều lưu hành loại này, chúng ta cũng cũng phải đuổi theo trào lưu. Còn Liên Hoa... Cô cẩn thận, tạm thời phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho Chiêu thiếu gia đi." Vú Trương lưu loát phân chia xong nhiệm vụ.
"Dạ." Nha hoàn tên là Liên Hoa kia lên tiếng, có thể nghe ra trong giọng nói có nồng đậm vui sướng.
Thân thể Vệ Chiếu cứng lại.
Từ từ từ từ, Liên Hoa này, không phải là em gái của thân thể này - Vệ Liên Hoa chứ?
Không đúng, trong kịch bản ban đầu không có vụ Vệ Liên Hoa tới đây hầu hạ hắn mà. Hơn nữa hiện tại Tề Hiểu Yến cũng chưa tới, Vệ Liên Hoa không nên vẫn đang ở phòng bếp phụ việc hả?
Hay là nói, chỉ là cùng họ tên?
Không có khả năng!
Tên của nữ chính không thể có người giống được! Hơn nữa giọng nói êm tai này so với nha hoàn khác không biết dễ nghe hơn bao nhiêu lần, không phải nữ chính thì là ai?
... Không cần nói, thế giới này nhất định đã không đi theo phong cách ban đầu nữa.
Vệ Chiếu cảm thấy đầu hơi đau.
Vệ Liên Hoa vốn là một hạ nhân, muốn gia nhập Lý gia trở thành phu nhân của đương gia Lý gia đã rất khó khăn, bây giờ cô ta tới hầu hạ mình, lấy quan hệ của hắn và Đại thiếu gia Nhị thiếu gia Lý gia đến xem, sợ là quanh năm suốt tháng Vệ Liên Hoa cũng không gặp được người một lần.
Người còn không gặp được, thì làm sao trông cậy được chuyện hai vị thiếu gia này vì cô ta mà phá vỡ tập tục, cưới cô ta làm vợ chứ?
Nhưng giờ phút này Vệ Chiếu cũng không có những biện pháp khác, cũng không thể đột nhiên nói không muốn. So với việc để Vệ Liên Hoa ở một nơi mình không biết, không bằng đặt ở bên người từ từ quan sát. Núi không đến với ta thì ta đi tìm núi, đến lúc đó mình mang theo Vệ Liên Hoa ngẫu nhiên gặp Đại thiếu Nhị thiếu Lý gia thêm mấy lần là được rồi.
Vệ Chiếu ở một bên yên lặng suy nghĩ vấn đề, nhưng lại không biết Vệ Liên Hoa cũng đang âm thầm đánh giá hắn.
Vệ Liên Hoa kiếp này đã hạ quyết tâm không dính dáng gì đến Đại thiếu Nhị thiếu Lý gia nữa.
Sau khi được chứng kiến thế nào gọi là đàn ông chân chính, cô ta đối với hai vị thiếu gia văn nhược này đến một chút hứng thú cũng không có.
Kiếp trước mặc dù Vệ Liên Hoa lấy Lý gia làm lực lượng, bảo vệ địa vị phu nhân chính thất của mình, nhưng cũng biết Đại soái đối với chuyện trước kia mình có một chân với người đàn ông khác vẫn rất để bụng, nếu không thì cũng không cưới nhiều vợ bé về như vậy.
Lần này, ánh mắt Vệ Liên Hoa càng xa hơn, cô ta đã biết chỗ cất tài phú của Lý gia, chỉ còn chờ Đại soái đến thành phố này, sau đó mình lại tìm một cơ hội quen biết y là được, như vậy, mình nhất định có thể kết thúc tiếc nuối kiếp trước.
Chỉ là bây giờ cô ta lẻ loi một mình, cũng đã ký giấy bán thân cho Lý gia, so với ở bên ngoài phiêu bạt, không bằng đợi ở Lý gia, chỉ cần không dính dáng gì đến hai vị thiếu gia kia là được. Thế là, cô ta nhớ tới anh trai ruột thịt của mình, cũng chính là Lý Chiêu này, nên phí hết tâm tư tới bên này.
Kiếp trước, cô ta chỉ toàn tâm toàn ý chú ý đến phú quý của Lý gia, tăng thêm lúc ấy Lý Chiêu đã là một con ma bệnh, dung mạo kia tự nhiên cũng là xanh xao vàng vọt. Nhưng bây giờ cô ta đến xem sớm, lại phát hiện người anh trai này của mình dáng dấp cũng không tệ.
Thế này mới đúng.
Dù sao cũng là anh trai mình, Vệ Liên Hoa mình có thể lấy thân phận của một nha hoàn gả cho một Đại soái, trước sau đổi mấy người đàn ông, tướng mạo tất nhiên là ngàn dặm chọn một, đứng hàng đầu trong Lý gia này, bằng không thì không thể dẫn tới hai vị thiếu gia kia vì cô ta mà ra tay đánh nhau tranh giành.
Vệ Liên Hoa đối với Lý Chiêu vẫn có chỗ áy náy.
Kiếp trước mình vì muốn đuổi người phụ nữ tên Tề Hiểu Yến kia đi mà bất đắc dĩ lợi dụng người anh trai này của mình, về sau khi bệnh nặng cũng không khỏi nằm mơ thấy mẹ. Lần này, chỉ cần Lý Chiêu này ngoan ngoãn, cô ta cũng không để ý nuôi thêm một người anh trai như thế, đến lúc đó còn có thể biểu hiện ra chút ôn nhu và hiền lành của mình trước mặt Đại soái.
Vệ Liên Hoa tiếc nuối nhất chính là kiếp trước chồng cô ta yêu quyền lợi hơn yêu cô ta. Cô ta chưa từng có cái gì muốn mà không có được, chồng cũng không ngoại lệ. Lần này có thể trùng sinh, Vệ Liên Hoa tự nhiên cảm thấy đây là cơ hội mà ông trời cho mình để bù đắp tiếc nuối.
Thế là, câu chuyện cứ quyết định như vậy.
Vệ Liên Hoa là hạ quyết tâm lợi dụng Lý Chiêu để sinh sống an nhàn ở Lý gia, bởi vậy khi chăm sóc Lý Chiêu liền phá lệ cẩn thận, vì sợ Lý Chiêu thích cô ta, Vệ Liên Hoa cũng là ngoài sáng trong tối ám chỉ mình là một người cực kỳ xấu, chỉ muốn đợi đến khi khế ước bán thân hết thời hạn thì sẽ ra ngoài làm công, cũng không hề làm ra cử động mập mờ gì.
Vệ Chiếu đối với chuyện này chỉ có thể âm thầm trợn trắng mắt.
Mặc dù mắt hắn mù, nhưng tâm thì không phải.
Những ngày này Vệ Liên Hoa hầu hạ bên cạnh hắn, vô cùng thành thật, phàm là thời điểm có thể gặp phải mấy thiếu gia thì sẽ không hề xuất hiện, ngay cả vú Trương cũng khen cô ta nhiều lần trước mặt Vệ Chiếu, nói Vệ Liên Hoa là một người thành thật, không giống những người kiến thức hạn hẹp kia.
Chỉ có Vệ Chiếu biết, Vệ Liên Hoa này tám phần là trùng sinh.
Nếu như không phải vậy, thì không thể giải thích vì sao lần nào Vệ Liên Hoa cũng có thể tránh thoát đụng độ hai vị thiếu gia, không thể giải thích vì sao cô ta biết bão tuyết lớn sắp đến mà vụng trộm đầu cơ trục lợi lương thực kiếm tiền.
Vệ Liên Hoa bởi vì Vệ Chiếu không nhìn thấy, trong âm thầm đã làm rất nhiều chuyện, tự nhận là thiên y vô phùng, nhưng lại không biết cử động của cô ta đã bán sạch sành sanh lai lịch của cô ta.
Ách.
Vệ Chiếu thật muốn bắt hệ thống tới đánh một trận.
Gặp phải một em gái ra tay ngoan độc như thế độ khó đã rất cao, bây giờ còn trùng sinh, nửa điểm cũng không muốn dính líu quan hệ với Lý gia, nhiệm vụ này còn làm thế nào nữa? Chỉ là thất bại hai lần mà đã làm một tên mù lòa, lần này nếu thất bại nữa, lần tiếp theo có lẽ chính là một người thực vật!
Ngẫm lại cũng quá thảm rồi.
Không, hắn vẫn có thể cứu giúp một chút!
"Liên Hoa, hôm nay thời tiết bên ngoài tốt chứ?" Vệ Chiếu buông đàn nhị xuống hỏi.
Bởi vì Vệ Chiếu không nhìn thấy, cho nên rất nhiều hoạt động giải trí hắn không làm được. Nhưng kéo đàn nhị thì vẫn có thể, âm nhạc nhiều khi không cần dùng đến đôi mắt, kéo quen là được.
"Thời tiết rất tốt, thiếu gia." Vệ Liên Hoa nhìn thoáng qua khí trời bên ngoài, gật đầu nói.
"Tôi muốn ra ngoài đi dạo một vòng." Vệ Chiếu đưa ra yêu cầu, "Cô gọi Tiểu Mã lên, chúng ta cùng đi ra ngoài một chút."
Tiểu Mã là hạ nhân vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Vệ Chiếu, chân có chút cà thọt, trong phủ cũng không làm được việc nặng gì, nhưng dùng để làm đôi mắt cho Vệ Chiếu thì vẫn được.
Nói thế nào Vệ Chiếu cũng là Tam thiếu gia Lý gia, nếu cứ mang theo một cây gậy như những người mù khác thì đúng là hơi khó nhìn. Bởi vậy lúc ra cửa hắn thường vịn tay Tiểu Mã, sau đó chậm rãi đi bên ngoài.
"Vâng." Vệ Liên Hoa cũng biết Vệ Chiếu ở trong nhà ngây người một hai tháng nhất định sẽ ngột ngạt, cho nên cũng không tiếp tục khuyên.
Sau khi ra đường, Vệ Chiếu cũng không đi nhiều trên đường, mà là chọn một quán trà ngồi xuống, uống chút trà nghe nghe tiên sinh kể chuyện mà thôi.
"Liên Hoa, Tiểu Mã ở đây hầu hạ tôi là được rồi. Sinh nhật của Đại ca sắp đến rồi, tôi nghe nói trên đường mở một cửa hàng Tây Dương, cô đi xem giúp tôi một chút, có thứ gì mới mẻ, rồi giá cả ra sao, đến lúc đó tôi chọn một cái tặng cho Đại ca." Vệ Chiếu há miệng phân phó.
"Vâng." Vệ Liên Hoa hận không thể tìm một cơ hội ra ngoài, bây giờ nghe thấy Vệ Chiếu nói như vậy càng vui mừng nhướng mày, chào Tiểu Mã một tiếng rồi đi ngay.
"Thiếu gia." Tiểu Mã gần như cùng Lý Chiêu lớn lên, cũng biết sở dĩ mình còn có thể ở lại Lý gia đều là bởi vì đôi mắt thiếu gia không tiện, cho nên tình cảm còn sâu hơn so với người bình thường một chút, "Tâm tư của Liên Hoa hơi quá lớn."
Những ngày này, cô ta không có việc gì liền mượn cớ xuất phủ, không có việc gì thì không gặp được người, hoàn toàn không giống vẻ ân cần chu đáo trước kia. Vừa rồi mới ngồi chưa đến mười lăm phút, đã không ngừng nhìn ra bên ngoài, cũng không nhìn một chút xem nước trong ly trà của thiếu gia đã hết chưa.
"Không cần phải để ý đến cô ấy." Vệ Chiếu mỉm cười nói, "Cô ấy hẳn là rất đẹp đúng không."
"Trong nha hoàn thì đúng là rất đẹp." Tiểu Mã thành thành thật thật nói, "Không, phải nói, trong toàn bộ phủ, trên cơ bản chính là cô ấy đẹp mắt nhất."
"Nếu đã rất đẹp, vì sao anh không thích cô ấy?"
"Thiếu gia nói đùa. Tiên nữ trên bức tranh này dù đẹp mắt, nhưng tôi cũng không thể thích tranh được. Lại nói, Liên Hoa vừa nhìn đã biết tâm lớn, tiểu nhân không có bản lĩnh cưới cô ấy." Thêm nữa, cho dù được thật, cũng phải lo lắng xem mình có thể trở thành Võ Đại Lang* không.
(*Võ Đại Lang là một nhân vật trong "Thủy Hử" được tác phẩm miêu tả là một người lùn, xấu xí nhưng hiền lành tốt bụng, bán bánh bao ở chợ. Cha mẹ mất sớm, Võ Đại Lang nuôi em trai Võ Tòng khôn lớn. Vợ Võ Đại Lang là Phan Kim Liên là một người đàn bà đẹp và lẳng lơ, đã tư thông với Tây Môn Khánh, một nhân vật nổi tiếng hoang dâm vô độ. Dù biết nhưng Võ Đại Lang vẫn im lặng nhịn cho qua nhưng lại bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh đã thông đồng hạ độc. Võ Tòng sau khi lo an táng cho anh mình xong, giết chết Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên để tế lễ anh trai mình.)
"Nếu dung mạo cô ấy đã đẹp như vậy, chắc chắn sẽ không cam tâm hầu hạ tôi mãi như thế, chỉ cần cô ấy không phạm sai lầm, vậy thì thôi." Vệ Chiếu trấn an nói, "Đúng rồi, bây giờ chắc Nhị ca cũng sắp tan học rồi nhỉ."
"Thời gian này, chắc là sắp rồi." Tiểu Mã gật đầu nói.
"Ừm, vậy anh xem một chút, nơi này là con đường mà học sinh tan học về nhà nhất định phải đi qua, anh nhìn kỹ một chút. Nếu Nhị ca tới, thì gọi anh ấy vào ngồi cùng một chút đi. Tôi chưa từng đi học, không biết Đại ca thích gì. Nhị ca và Đại ca học cùng một nơi, chắc sẽ biết một chút."
"Vâng." Tiểu Mã cũng hiểu Lý gia này về sau nhất định sẽ thuộc về một trong hai vị thiếu gia, Tam thiếu gia chỉ là con nuôi, về sau không thiếu được liên hệ với bọn họ, chắc chắn phải cố gắng kết thân.
Tiểu Mã cảm thấy rất vui mừng, xem ra cuối cùng thiếu gia cũng nghĩ thông rồi, người cũng có tinh thần hơn, không giống như trước đây nữa.
Xem ra vú Trương nói đúng, đàn ông nếu như sắp cưới vợ thì sẽ trở nên thành thục.
Bên kia.
Vệ Liên Hoa căn bản không hề đến cửa hàng Tây Dương gì đó, mà là trực tiếp đến cửa hàng mình hợp tác với người khác mở ra.
Cô ta biết năm nay sẽ có trận bão tuyết lớn, lúc ấy lương thực sẽ tăng giá gấp mấy lần. Kiếp trước có một nha hoàn trong nhà trồng trọt, mỗi tháng còn phải dựa vào tiền lương của cô ta tiếp tế, kết quả bởi vì trận bão tuyết lớn này, khi giá cả lương thực được đẩy lên mức cao nhất thì bán lương thực đi, chẳng những kiếm được tiền, còn có tiền chuộc nha hoàn này về.
Vệ Liên Hoa biết ở cái thế đạo này không có tiền là vạn vạn không được, cô ta muốn có vốn liếng gả cho Đại soái kiếp trước, nhưng còn phải đợi rất nhiều năm. Nếu những năm này mình có thể kiếm được tiền, về sau cũng có lực lượng mà nói chuyện.
Bởi vậy, Vệ Liên Hoa lợi dụng chuyện Lý Chiêu không nhìn thấy, lặng lẽ lấy đồ của Lý Chiêu đi cầm cố đổi loại hàng thứ phẩm về, dù sao Lý Chiêu cũng không biết, tiền trung gian kiếm được thì đưa ra ngoài hùn vốn với một thương nhân thu mua lương thực, chờ khi mùa đông đến để kiếm một món hời.
Thương nhân mua lương thực này là một người đàn ông không tệ, Vệ Liên Hoa nhìn thấy trong mắt hắn ta có mê luyến đối với mình, trong lòng tự nhiên càng thêm yên tâm. Vào lúc không ai biết, cũng vui vẻ cho người đàn ông này một chút ngon ngọt, mới có thể để cho hắn ta làm việc cho mình nghiêm túc hơn một chút.
Vệ Liên Hoa biết rõ mặt mình đối với đàn ông mà nói là vũ khí dễ sử dụng đến cỡ nào, bởi vậy cũng không ngại lợi dụng một phen.
Không phải sao, vừa tới trong cửa hàng, Vệ Liên Hoa liền bị người đàn ông kia ôm hôn.
Qua một hồi lâu, người đàn ông hôn được sờ được rồi mới dừng lại.
Kiếp trước Vệ Liên Hoa cũng đã hưởng thụ qua vui thích của vợ chồng, dáng dấp người đàn ông này cũng không tệ, lại có chút gia tài, nếu như đối với cô ta ở kiếp trước mà nói thì cũng là đối tượng không tệ, nhưng đáng tiếc hiện tại cô ta đã có lựa chọn tốt hơn, tự nhiên muốn giữ vững điểm mấu chốt của mình.
"Tiểu tâm can, anh đã dựa theo lời em nói đi thu mua lương thực. Chỉ là bây giờ đã qua thời điểm mua lương thực, không ít người đều dự định tích trữ lương thực qua mùa đông, giá tiền này so trước đó nghĩ tới chỉ sợ cao hơn nhiều." Người đàn ông chán ngán thất vọng nói.
"Cao bao nhiêu?"
"Khoảng chừng một trăm đại dương." Người đàn ông thở dài nói, "Tiểu tâm can, anh cảm thấy chúng ta vẫn nên mua ít đi một chút, lương thực này để lâu giá cả cũng không cao lên được, chúng ta mua không tính là ít..."
"Một trăm đại dương thôi mà, em sẽ nghĩ cách." Vệ Liên Hoa khoát khoát tay, kiếp trước khi cô ta phú quý, một trăm đại dương còn chưa đủ cho cô ta mua cái vòng tay, bây giờ chẳng lẽ lại bị một trăm đại dương làm nghẹn chết hay sao?
"Được rồi." Người đàn ông nói nói lại muốn ôm lấy cô ta, "Chờ chúng ta kiếm được tiền, chúng ta kết hôn có được không? Anh cũng không nỡ để em làm nha hoàn hầu hạ người khác mãi."
"Không." Trong mắt Vệ Liên Hoa chứa đựng nước mắt, "Em đã đồng ý với mẹ, phải chăm sóc anh trai mình thật tốt. Mắt anh trai em không nhìn được, em... em lại không có có bản lĩnh gì, sao em có thể mặc kệ anh ấy được?"
"Chuyện này..."
"Đừng nóng vội." Vệ Liên Hoa lại cho một cái tốt, "Chờ hai chúng ta kiếm được tiền rồi, đến lúc đó em sẽ nhận thân với anh trai. Mặc kệ anh ấy mắng em cũng tốt, đánh em cũng tốt, cuối cùng em có thể nói không phải chiếm tiện nghi của anh ấy. Đến lúc đó, lại để cho anh trai làm người chứng hôn cho chúng ta có được không?"
Người đàn ông đổi giận thành vui, cười tủm tỉm đồng ý, vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ làm tốt mọi chuyện.
Vệ Liên Hoa lại khen hắn ta vài câu, lúc này mới rời khỏi cửa hàng lương thực.
"Chậc." Vệ Liên Hoa lau miệng, sự ghét bỏ trong mắt không che giấu chút nào.
Chơi đùa với hắn thì cũng thôi đi, trông cậy vào chuyện mình gả cho hắn là vọng tưởng!
Một người đàn ông vì một trăm đại dương mà phát sầu làm sao có thể cho cô ta cuộc sống thoải mái? Thôi thì bây giờ nhịn một chút, chờ mùa đông kiếm được tiền, liền tìm cơ hội cắt đứt với người đàn ông này, cô ta cầm tiền rời đi.
Đúng rồi, còn phải đi cửa hàng Tây Dương xem nữa.
Vệ Liên Hoa nhìn sắc trời, cảm thấy thời gian hơi trễ, nhanh chóng chạy đi.
Cô không biết, sau khi cô ta rời đi, có mấy người khác tiến vào trong tiệm lương thực.
Giờ phút này người đàn ông đối với Vệ Liên Hoa mê luyến đến không chịu được kia làm gì còn nhu tình mật ý như trước đó nữa?
"Vâng, ngài yên tâm, cô ta đã mắc câu rồi."
"Chính như ngài nói, Vệ Liên Hoa xác thực là lòng tham không đáy, tôi nói muốn một trăm đại dương cô ta không chút do dự đáp ứng."
...
Tiểu Mã vô cùng nghiêm túc phụ trách tìm được Lý Vân Hạo tan học trở về, đồng thời thành công dẫn anh ta tới trong quán trà.
Ký ức Vệ Chiếu tiếp nhận được là thế này, Lý Vân Phi có chút khí phách thư sinh, Lý Vân Hạo thì có chút nhã nhặn xấu bụng. Bởi vậy cuối cùng gia chủ Lý gia là Lý Vân Hạo, dường như Lý Vân Phi bị chia ra ngoài.
Bây giờ, Lý Vân Hạo nghe nói Lý Chiêu vốn không có giao tình gì với mình này bỗng nhiên mời mình đến, trong lòng tự nhiên là vô cùng ngoài ý muốn.
Đợi đến sau khi Lý Chiêu nói rõ ý của mình, Lý Vân Hạo ngược lại rõ ràng hơn mấy phần.
Cũng đúng, Lý Chiêu không giống bọn họ, trong thân thể cũng không chảy dòng máu của Lý gia.
Nhưng Lý Chiêu nói thế nào cũng là con nuôi của Đại phu nhân, Đại phu nhân ở Lý gia vẫn có tiếng nói, đối với việc lựa chọn người thừa kế tương lai cũng có chút quyền lợi. Trước kia Lý Vân Hạo cũng không phải là không muốn chắp nối với Đại phu nhân, nhưng Đại phu nhân giống như biết anh ta suy nghĩ cái gì, đối với anh ta và Lý Vân Phi đều công bằng, thực sự không có chỗ ra tay.
Bây giờ suy nghĩ một chút, ra tay từ trên người Lý Chiêu dường như cũng không tệ.
Lý Vân Hạo biết Lý gia có bao nhiêu tiền, sau lưng còn có quan hệ với quân đội, chỉ là giả vờ ở mặt ngoài mà thôi. Bây giờ anh ta và Lý Vân Phi là hai nam đinh trưởng thành duy nhất của Lý gia, người thừa kế trừ bọn họ thì căn bản không có lựa chọn khác.
"Đại ca thích đọc sách, không bằng chú tặng cho anh ấy một cái bút máy thượng hạng." Lý Vân Hạo nghĩ kế nói, "Chỉ là sau sinh nhật Đại ca cũng rất nhanh sẽ đến sinh nhật anh, Tam đệ, chú không thể bên nặng bên nhẹ được."
"Sinh nhật của Nhị ca em nhất định sẽ tặng anh một phần quà hài lòng." Vệ Chiếu mỉm cười đáp, "Chỉ là không biết Nhị ca thích gì, em cũng dễ tìm đưa tới."
"Đồ anh thích thì nhiều lắm." Lý Vân Hạo cố ý thừa nước đục thả câu, "Nói mới nhớ, anh nghe nói bác tìm cho chú một nàng dâu? Không nghĩ tới trong chúng ta người thành hôn trước lại là chú?"
"Nhị ca đừng giễu cợt em, mẹ cũng chỉ nói như thế mà thôi."
"Cô em gái của Tề gia kia nghe nói cũng đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị vào ở. Nhưng chúng ta và Tề gia cũng coi như có một chút quan hệ họ hàng xa, gọi một tiếng em họ cũng không sao." Lý Vân Hạo nghĩ nghĩ, thăm dò hỏi, "Nếu Tam đệ không muốn cưới một cô gái câm, mà muốn cưới những người khác, thì Nhị ca anh cũng sẽ giúp chú một chút."
Bằng không thì một mù, một câm, đến lúc đó sống với nhau thế nào?
"Làm phiền Nhị ca phí tâm." Vệ Chiếu làm như nghe không hiểu ý của Lý Vân Hạo, "Mẹ đối với em ân trọng như núi, bà ấy chọn ai thì em cưới người đó."
"Tam đệ, bây giờ là thời đại mới, đã không lưu hành loại mù cưới câm gả này nữa! Nếu cô em họ Tề gia kia thật sự không được, Nhị ca cũng sẽ không nhìn chú đi vào hố lửa. Mặc dù chúng ta không phải anh em ruột, nhưng tốt xấu gì cũng là họ Lý, hai bác cũng vô cùng quan tâm chú, anh đương nhiên sẽ không mặc kệ chú." Lý Vân Hạo có ý riêng nói, "Đại ca học hành thì giỏi, chỉ là làm người có chút cẩu thả, nếu như bình thường có lúc nào đắc tội với chú, chú cũng đừng để trong lòng."
"Đương nhiên sẽ không." Lý Chiêu cười nhạt nói, "Cảm ơn ý tốt của Nhị ca trước."
"Liên Hoa, ở đây." Tiểu Mã đang nhìn dưới lầu bỗng nhiên há miệng hô một câu.
Vệ Liên Hoa đang đi ở phía dưới, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Cô ta nhìn thấy Tiểu Mã, còn có một người đàn ông khác ngồi bên cạnh Tiểu Mã.
Lý Vân Hạo.
Tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Vệ Liên Hoa vội vàng cúi đầu xuống, sau đó đi về phía quán trà.
Lý Vân Hạo còn lưu lại hình ảnh trong nháy mắt khi cô gái kia ngẩng đầu lên.
Thật đẹp.
Đây mới là dáng vẻ của cô gái trong giấc mộng của mình.
Những cô gái trong trường kia phần lớn cắt tóc ngắn, nhìn có vẻ đích thật là nữ thanh niên tiến bộ, nhưng Lý Vân Hạo vẫn thích những người có mái tóc đen dài. Chỉ là nha hoàn trong nhà vừa ngu lại vừa không hiểu tình thú, thực sự làm cho người ta không cách nào thích thú được.
"Tam đệ, đây là nha hoàn của chú à?" Lý Vân Hạo hỏi nhiều thêm một câu.
"Phải."
"Anh đã nghĩ xong quà sinh nhật của mình, chờ sinh nhật anh, chú đưa nha hoàn này của chú tới hầu hạ anh, thế nào?"