Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 95: [TG14] Thập niên 80 (phần 5)




Chỉ là ngăn chặn? Đây rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, bên ngoài xe là hai ba mươi tên lưu manh hung ác, cầm trong tay khảm đao mã tấu, vây quanh xe jeep.

Ở trong xe Cẩm Vinh không chút do dự nói, "Chạy qua đi."

Hình Ngũ mày nhăn lại, "Không được, săm lốp bị găm đinh."

Mặc kệ là Cẩm Vinh, hay là Hình Ngũ đều có thể cảm nhận được sát ý rõ ràng trên người đối phương, đến nỗi vì chuyện gì, Cẩm Vinh không cần đoán cũng có thể nghĩ đến, đơn giản là cá lọt lưới tiến đến trả thù thôi.

Giữa vùng hoang vu, giết người cũng sẽ không có ai phát hiện.

Đối phương hai ba mươi người, hiển nhiên không chút sợ hãi, vây quanh có lẽ là muốn nhìn thấy người trong xe kinh hoảng thất thố, trước khi chết quỳ gối xin tha.

Cẩm Vinh khóe môi hơi cong lên, mang theo ý cười lạnh lùng, nói với Hình Ngũ nói, "Đem cặp da lại đây."

Hình Ngũ nghe lời mà đem cặp ra từ đầu hành trình không rời khỏi người lúc nào qua, Cẩm Vinh giải khóa mở ra, lộ ra ba khẩu súng ngắn, còn có hai hộp đạn.

Thuần thục nạp đạn kéo chốt an toàn, Cẩm Vinh kéo cửa xe, không kịp nhìn động tác đã nghe thấy tiếng.

"Phanh, phanh, phanh......"

Cùng với tiếng súng vang dội tận trời, vỏ đạn không ngừng rơi trên mặt đất, Hình Ngũ cũng lấy súng xuống xe, làm quân nhân chân chính trên chiến trường trải qua giết chóc, hắn đối với nổ súng càng là không chút do dự.

Cẩm Vinh móc ra khăn tay trong túi, lau lau dấu vết thuốc súng tàn lưu trên tay, đôi mắt một mảnh bình tĩnh.

Vùng hoang vu, đích xác thích hợp giết người.

Giải quyết xong chướng ngại vật, Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ cũng không thể lên đường, săm lốp hỏng rồi, cô để Hình Ngũ dùng di động vệ tinh liên hệ với Đào cục, làm cho bọn họ lại đây xe tải, thuận tiện lại đưa chiếc xe tới.

Điện thoại vệ tinh có sẵn trong xe Đào cục trưởng đưa tới,bên trong trang bị còn rất đầy đủ hết.

Chờ Hình Ngũ liên hệ xong quay lại, liền thấy Cẩm Vinh dựa vào xe jeep, móc ra một bao thuốc.

Hình Ngũ trừu trừu khóe miệng, "Lão gia tử nói không cho tiểu thư hút thuốc."

Cẩm Vinh đương nhiên đáp, "Lão gia tử lại không ở đây, anh coi như không phát hiện đi."

[các bé ngoan dưới 18 đừng hút thuốc, đừng vì thấy các bạn hút nên mình cũng hút, đừng vì tò mò mà hút, hút thuốc chưa bao giờ là ngầu, là hay ho]

Dù sao lão gia tử cũng biết Phương Cẩm Vinh chưa bao giờ thuần lương ngoan ngoãn.

Phương lão gia tử, những người khác gọi là thủ trưởng, đích xác biết cháu gái Phương Cẩm Vinh lão yêu thích nhất không phải loại người dễ bắt nạt, chỉ là cũng không nghĩ tới đi ra ngoài không bao lâu, liền nháo ra động tĩnh lớn như vậy.

Phương lão gia tử cân nhắc một chút, Phương gia trước kia cũng không xuất hiện nhân vật yêu nghiệt như cháu gái lão, cho nên phải nói là Phương gia cùng Đào gia chính là kết hợp hoàn mỹ nhất, thành công "sản xuất" tiểu bối xuất sắc nhất sao?

Cũng không trách Phương lão gia tử nghĩ như thế, lại yêu thích đứa cháu đứng hàng vừa không phải cao nhất, cũng không phải nhỏ nhất này. Không chỉ có bởi vì Cẩm Vinh xuất sắc hơn xa bạn bè cùng lứa tuổi, mà càng ở chỗ nàng tuổi còn trẻ, đã hiểu thu liễm, xem sơn không phải sơn, xem thủy không phải thủy, còn sẽ không ủy khuất chính mình.

Thời điểm Cẩm Vinh nói muốn đi ra ngoài một chút, lão cũng là thái độ cam chịu, tin tưởng cháu gái vô luận đi nơi nào đều có năng lực chiếu cố tốt bản thân.

Chỉ là lão đánh giá sai năng lực gây chuyện của Cẩm Vinh, càng không nghĩ tới cháu gái kéo thù hận, bị người vây chặn dồn vào đường chết như vậy.

"Tra, tra kĩ càng cho ta." Tính mạng cháu gái bảo bối của lão ai cũng có thể tùy tiện muốn sao?

Đào cục liền biết gọi điện thoại nói chuyện cho Phương lão gia tử này, kết quả hắn cũng đoán trước được, hắn trong lòng cũng tức giận, xe là hắn đưa cho Cẩm Vinh, đi ngoại tỉnh không bao lâu đã bi vây chặn, nói rõ bên người hắn có nội gián.

Cẩm Vinh đại tiểu thư nếu xảy ra chuyện, đừng nói cô cô không tha cho hắn, liền Đào gia trưởng bối cũng sẽ không bỏ qua hắn.

Xem ra lần này còn liên lụy đến các thế lực khác, bức cho người nào đó động tâm tư không nên động.

Đào cục làm việc rất năng suất, nghiêm túc tra xét kẻ đứng sau mọi chuyện là ai thì Cẩm Vinh lại chỉ coi như việc nhỏ, Đào – anh họ đã cho người đổi săm lốp kiểm tra lại một lần, Cẩm Vinh lại muốn tiếp tục hành trình.

Ai biết trong nhà gọi điện thoại tới, dưới ánh mắt vui mừng của Đào cục trưởng, Cẩm Vinh đành phải tiếp điện thoại.

Điện thoại bên kia vang lên thanh âm quen thuộc trầm thấp có từ tính,

"Em động thương." (thương = súng)

Cẩm Vinh hơi hơi híp híp mắt, "Đại ca yên tâm, là phòng vệ chính đáng."

Phương gia thiên chi kiêu nữ, sẽ cũng không phải là một tên ăn chơi trác táng bá đạo thông thường, Phương gia đồng ý cho Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ ra ngoài, cũng là do tin tưởng bản lĩnh của Cẩm Vinh.

Người bên kia điện thoại, cũng chính là Phương Lệ bất đắc dĩ cười nói, "Em nháo động tĩnh cũng không nhỏ đâu."

Phương Lệ, trưởng tôn đại phòng Phương gia, cháu đích tôn, người thừa kế Phương gia, được lão gia tử sủng ái chỉ sau Phương Cẩm Vinh.

Đối với cô em họ này, Phương Lệ vừa tán thưởng lại vừa đau đầu, con người Cẩm Vinh tìm không thấy bất luận cái nhược điểm gì, nhưng tính tình lại vô cùng tùy ý tùy hứng. Lão gia tử lại là vô cùng bao che cháu gái. Lần này Cẩm Vinh không vận dụng tài nguyên cùng nhân mạch Phương gia, nhưng chỉ là vài thứ kia nàng tra được liền đủ để khiến cho đại chúng chấn động.

Cẩm Vinh cười nhạo một tiếng, "Việc này không phải cũng giúp anh sao? Có thể từ việc lần này kiếm chác đến bao nhiêu ích lợi, liền xem chính đại ca đi."

Đại ca bình thường nhìn hiền lành nhưng bản chất chính là một tên hồ ly, khôn khéo hết phần người khác, bằng không cũng sẽ không nhanh như vậy được lão gia tử và Phương gia xác nhận thân phận người thừa kế.

Phương Lệ cứng họng, thật đúng là trắng trợn, nhưng mà Phương Cẩm Vinh cũng có bao giờ cố kị cái gì đâu.

Hắn không biết đến tột cùng là cái dạng gì mới có thể đả động đến cô em gái này.

"Nói xong rồi chứ, em tắt máy." Cẩm Vinh không chút do dự cúp điện thoại.

Phương Lệ: "..."

Bất đắc dĩ tắt điện thoại, nhìn ông nội ngồi đối diện, Phương Lệ nhún vai, "Nó tắt máy trước."

Nguyên bản còn chờ cháu gái chủ động nhắc tới ông nội, Phương lão gia tử hiển nhiên bị đả kích rồi.

"Ăn nói đàng hoàng, gọi em gái, nó cái gì mà nó."

Phương Lệ nén cười, vẻ mặt đứng đắn mặt không đổi sắc hỏi: "Ông nội, cháu gọi lại cho em gái nhé?"

Phương lão thủ trưởng tâm mệt mà xua xua tay, cháu gái vừa ra ngoài liền như diều thả bay, tóm cũng không trở lại.

"Vẫn là nói chính sự trước đi."

Phương Lệ khôi phục bộ dáng khôn khéo, "Quan viên bên Hán tỉnh điều động......"

Mà Đồng huyện bên này, Cẩm Vinh kết thúc điện thoại, liền muốn đi lên xe, Đào cục không yên tâm hỏi thêm một câu, "Lão gia tử biết đã biết em lại muốn đi chỗ khác chưa?"

Rốt cuộc kẻ phạm tội còn chưa hoàn toàn rõ ràng, ai biết có thể tiếp tục nguy hiểm hay không.

Cẩm Vinh mặt không đổi sắc đáp, "Em đã nói với bọn họ rồi."

Nghe vậy Đào cục liền buông tâm, nhìn Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ lên xe đi thẳng.

Chờ đến lúc quay đầu lại, Phương gia bên kia lại gọi điện thoại tới tìm Cẩm Vinh khi, Đào cục trưởng: "..."

Mà hành trình lần này của Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ một đường cũng không gặp sự kiện cùng loại nữa, xem ra Phương gia cùng Đào cục bên kia giải quyết không tồi, Cẩm Vinh an toàn thì ngược lại một đám quan viên sôi nổi xuống đài.

Đến nỗi quá trình, chia cắt ích lợi, đấu đá chính trị.

Cẩm Vinh đã sớm thể hiện rõ, sẽ không tham dự đến chính trị, về sau làm chuyện gì, hoàn toàn phải nhìn hứng thú cá nhân.

Ba tháng sau, Cẩm Vinh nhìn một vùng rừng núi rậm rạp trước mặt, lật lật bản đồ trong tay, hứng thú bừng bừng nói: "Đây là nơi xảy ra những chuyện kì quặc cổ quái trong lời bọn họ?"

Hình Ngũ như cũ trầm mặc, bởi vì hắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết lúc tiểu thư có hứng thú, tuyệt đối đừng đến quấy rầy.

Giống như lần đi tìm hiểu làng nghề thủ công, cũng giống như lần đi phá án.

"Vẫn là đi tìm một chỗ trú trước, dù sao chúng ta có nhiều thời gian." Cẩm Vinh cười tủm tỉm gấp lại nản đồ, bỏ vào trong túi. Lôi kéo Hình Ngũ đi tìm thôn trấn gần đó.

Hỏi thăm mấy người qua đường xong, bọn họ mới biết được, thôn gần dãy núi nhất là thôn Nguyệt Nha, gọi là Nguyệt Nha vì người dân sinh sống xung quanh một hồ nước hình dạng giống như mặt trăng khuyết.

"Hồ Trăng Khuyết đặt ở cổ đại chính là bảo địa phong thuỷ cực tốt, thích hợp an táng......"

Lão già, trong miệng ngậm thuốc lá nói với mấy cái người trẻ tuổi bên cạnh.

Mấy người trẻ tuổi nhìn như là tới thám hiểm, nhưng lại không giống, đồ vật trên người có chút kì lạ.

"An táng? Kia nói không chừng phía dưới có mộ chôn tập thể." Một thanh niên trong đó nói.

"Có mộ, hẳn sẽ có quỷ ám đi." Một người trẻ tuổi khác nuốt nuốt nước miếng, có chút sợ hãi nói.

Lão nhân còn đang nói chuyện thì dừng lại liếc mắt một cái, người trẻ tuổi liền câm bặt, hắn cũng chỉ nói mồm, ai biết là như thế nào.

Cẩm Vinh nhìn cách đám người cách đó không xa, cầm kính viễn vọng quan sát, cũng không biết đang xem cái gì, nói cái gì.

Ngó sang đại thẩm đứng bên cạnh hỏi, "Bọn họ là ai vậy?"

So với những người lai lịch không rõ kia, Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ cho bọn họ cảm giác của sinh viên trẻ, gần gũi đơn thuần hơn, thực mau phải lấy được chút tín nhiệm của người trong thôn, lúc trước đi tìm hiểu làng nghề thủ công, Cẩm Vinh thường xuyên cùng thôn dân giao tiếp, lần này cũng là cưỡi xe đi đường mòn (quen việc, quen tay).

"Bọn họ hả, là tới tìm đồ." Đại thẩm cười nói, còn đổ trà lạnh cho Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, nhỏ giọng nói chuyện, "Cũng bắt đầu từ hai năm trước, bên ngoài đổi mới, liền có một ít người chạy tới chỗ chúng ta tìm đồ cổ, chén đĩa cốc bát tổ tiên truyền xuống đều mua lại với giá cao."

Cẩm Vinh bưng bát trà, nghiêng nghiêng đầu nói, "Các dì đều bán sao?"

Đại thẩm đắc ý nói, "Sao có thể, mấy người trong thôn thuê xe kéo để thôn trưởng đưa qua thành cửa hàng xem qua, đồ thừa cửa hàng đồ cổ không cần mới bán cho bọn họ."

Những kẻ muốn thu thập đồ cổ lợi dụng thôn dân, cũng không trách thôn dân đem bọn họ trở thành đồ ngu coi tiền như rác.

Đem người khác thành kẻ ngốc, cuối cùng kẻ ngốc vẫn là chính mình.

Đại thẩm lại nói: "Lão già đeo kính râm kia kìa, lão thường xuyên lại đây đào đồ vật, so với những kẻ khác không thèm nhìn liền mua, hắn còn sẽ chọn lựa, còn cùng chúng ta trả giá."

Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ liền ở tạm tại thôn Nguyệt Nha Thôn ít hôm, ban ngày vẫn ở cùng đại thẩm bán nước chè, nhà đại thẩm không nhiều người, lại có một gian nhà không người ở, Hình Ngũ vừa giao tiền thuê, đại thẩm liền cười đến không khép miệng được mà nhận lấy.

Nghe nói mấy người kia cũng ở lại thôn, thôn dân ở đay còn rất mở mang, không bài ngoại, chỉ cần không gây hại cho thôn Nguyệt Nha, ở thêm vài ngày thôn dân còn có thể kiếm thêm tiền.

Đám người thu mua đồ cổ cũng nghe nói, trong thôn xuất hiện một đôi nam nữ. (không thể gọi là khảo cổ vì khảo cổ là công việc của nhân viên nhà nước, đồ khai quật được đều là tư liệu nghiên cứu của quốc gia, những người kia chỉ đơn thuần thu mua kiếm lời)

"Chẳng lẽ mục đích của bọn họ cũng giống chúng ta?"

Viên lão, lão già đeo kính râm trong lời đại thẩm bán chè, thả một ngụm khói, "Nhìn không giống."

Thanh niên mặc áo khoác màu xanh đậm, Âu Dương Phục, nhíu nhíu mày, "Không giống người làm nghề này, chỉ là nam nhân kia không bình thường, trên tay chỉ sợ từng dính máu, nhưng lại không giống xã hội đen."

Những người khác cả kinh, chỉ nghe Âu Dương Phục nói tiếp, "Chúng ta tốt nhất không cần cùng bọn họ tiếp xúc quá nhiều, nước giếng không phạm nước sông."