Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 93: [TG14] Thập niên 80 (phần 3)




Trình Gia Thục cũng chỉ đi ra ngoài một hồi, trở về đã nhìn thấy sách của mình bị người khác cầm ở trong tay, là Cao Lan.

Người này từ lúc Trình Gia Thục chuyển đến đây làm việc đã không ưa cô.

"Đồ vật của người khác là cô có thể tùy tiện động vào à?" Trình Gia Thục đi qua cầm sách, thần sắc không chút ôn hòa nói, có ít người, đối đãi hoàn toàn không dùng thái độ ôn hòa làm gì.

Cao Lan đi qua nhìn thấy trang bìa cuốn sách đẹp mắt lại xa hoa, vụng trộm cầm lên, còn chưa nhìn nhiều một chút liền bị Trình Gia Thục phát hiện.

Nhưng Cao Lan rất nhanh ngoài mạnh trong yếu, "Chỉ là chưa kịp nói với cô, sách như thế này ấy à Trình Gia Thục, cô không biết, đặt ở mấy năm trước chắc chắn đã bị mang đi đốt sạch."

Cao lan cũng không có nhìn kỹ, nhưng càng nói càng cảm thấy là đúng, thẳng thắn khí hùng như thật. Cao Lan đã sớm cảm thấy Trình Gia Thục không được bình thường, một con gái nông gia phổ thông, thế mà còn được chọn làm nhân viên phục vụ như cô ta, bình thường ăn mặc còn tốt hơn hai phần, nói không chừng là làm chuyện gì bất hảo mà ra.

Nghe Cao Lan nói vậy, các nhân viên phục vụ khác cũng nhìn lại, nhưng phần lớn người vẫn là đứng ở bên Trình Gia Thục, bình thường xử sự làm người không chỉ tốt hơn Cao Lan mà còn cần cù tài giỏi vừa hòa đồng, mọi người cũng không khỏi khuynh hướng cô.

Bất quá cho dù Cao Lan to mồm chụp mũ, trước khi chủ nhiệm đến, bọn họ cũng không tiện nói lung tung cái gì.

Chủ nhiệm rất nhanh đi tới, "Giải tán, đều tụ ở đây làm gì, toa xe bên kia đều khôngcó nhân công làm việc."

Bị chủ nhiệm nghiêm nghị nói chuyện như vậy, mấy người tham gia náo nhiệt rất liền trở lại làm việc, về phần Trình Gia Thục cùng Cao Lan, chủ nhiệm nghiêm túc mở sách ra xem một lần, ngừoi đứng đắn có giáo dục đương nhiên khác Cao Lan, nhìn ra sách này không có vấn đề gì.

Biết được sách là do vị hành khách trong toa xe kia đưa cho cô, Trình Gia Thục phát giác sắc mặt chủ nhiệm hòa ái hơn rất nhiều, "Khó trách hai vị hành khách lúc xuống xe còn nói với ta một tiếng, ấn tượng với cô không tệ, cảm thấy cô phục vụ rất tốt."

Ở đây người rõ ràng nhất về thân phận Cẩm Vinh có lẽ là chủ nhiệm, chủ nhiệm quen biết với thư ký của cán bộ Đông Nguyên thị, đường tỷ của Cẩm Vinh, thư ký cũng kín kẽ dặn dò chào hỏi, trên đường chiếu cố Phương Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ.

Tiểu Trình được đối phương tán dương, chủ nhiệm nhìn Trình Gia Thục nhìn nàng cũng càng thuận mắt, chủ nhiệm sang năm liền muốn thăng chức, cũng nên tìm người thế chức, Trình Gia Thục mặc dù trẻ tuổi, làm việc ở đây cũng chưa được hai năm, nhưng năng lực xuất chúng, hiện tại có một lời của quý nhân, tư lịch cũng liền thêm đẹp mắt.

Chủ nhiệm trong lòng âm thầm gật đầu, nhưng trên mặt không đổi sắc.

Về phần Cao Lan, chủ nhiệm đã nhận định cô ta là cố tình gây sự, làm không hài hòa mất đoàn kết nội bộ, còn không hỏi mà lấy đồ của người khác, chủ nhiệm nghiêm túc xử lý kỷ luật, cao lan sau khi nghe được mặt mũi trắng bệch, đây chính là vết bẩn trên lý lịch làm việc của cô ta.

Trình Gia Thục được chủ nhiệm khích lệ, cũng không kiêu ngạo khoe khoang, vô luận thế nào, khiêm tốn một chút vẫn tương đối tốt.

Chỉ là nghe nói nhân vật lớn như Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ lại chọn đi ra ngoài bằng xe lửa, điều này làm cho nàng có chút kinh ngạc.

Đừng nói Trình Gia Thục kinh ngạc, liền Hình Ngũ cũng có chút không nghĩ ra tiểu thư nhà mình định làm gì.

Nhưng mà Cẩm Vinh chính là tùy tiện đi, không có mục đích.

Cũng khỏi bị người Phương gia hoặc những thân thích khác chào hỏi.

Dù sao Phương gia lại thêm quan hệ thông gia với các gia tộc khác, mấy chục người phần lớn đều lựa chọn ở địa phương cùng quân đội có căn cơ phát triển, số ít thì đi ra ngoài làm ăn.

Tóm lại Phương gia là một gia tộc có dấu ấn sâu đậm cắm rễ đã lâu ở Hoa quốc.

Đồng thời cũng làm cho Cẩm Vinh cảm thấy có chút không thú vị, bởi vì chỗ phát huy không lớn, không cảm giác được cái gì có tính khiêu chiến.

Giữa nhà ga hỗn loạn mà ồn ào, tràn ngập các loại âm thanh, Hình Ngũ cầm cặp da nhỏ, một tấc cũng không rời theo sau Cẩm Vinh.

Bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên ăn mặc bụi bặm, trong ngực ôm chặt một bé gái có hai bím tóc sừng dê trên đầu, thỉnh thoảng vỗ vỗ đầu đứa trẻ, kêu "Nữu Nữu ngoan, ngủ đi, chúng ta rất nhanh sẽ tới nhà."

Nhìn qua là một bộ cha con tình thương mến thương.

Không ít người đi qua bọn họ, còn thiện ý nhường ra lối đi, người đàn ông trung niên liên tục gật đầu cảm ơn người qua đường.

Cẩm Vinh hơi nheo mắt, ngay trước thời điểm nam nhân muốn ôm đứa bé đi khỏi nhà ga, Cẩm Vinh ra hiệu với Hình Ngũ, ngăn lại gã lại.

Hình Ngũ cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp bước nhanh về phía trước, chặn đường đi của nam nhân kia.

Người đàn ông trung niên sắc mặt biến đổi, lại nặn ra nụ cười nói, "Đồng chí, anh có chuyện gì?"

Cẩm Vinh hai tay đút túi, hướng Hình Ngũ hô một tiếng, "Đứa trẻ không phải là con hắn."

Nghe vậy Hình Ngũ biến sắc, đưa tay liền muốn đoạt lấy đứa trẻ, mà gã trung niên kia cũng luống cuống, lập tức quay đầu chạy, Hình Ngũ đường đường một bộ đội tinh anh làm sao lại để hắn chạy mất, hai ba bước liền chế trụ hắn, cặp da nhỏ cũng vẫn như cũ vững vàng cầm ở trong tay.

Người đàn ông trung niên thấy đứa trẻ sắp bị đoạt đi, lập tức cao giọng hô: "Có người bắt cóc trẻ em!"

Hai ba phút vừa rồi náo động tĩnh không nhỏ, một tiếng này lập tức hấp dẫn đám người bên trng nhà ga, đứa trẻ còn chưa tỉnh, người đàn ông trung niên bị Hình Ngũ đè ở trên đất lại một bộ dáng trung thực trung hậu. Đám người không khỏi tụ lại, nghị luận ầm ĩ.

Bọn buôn người hiện tại lại càn rỡ như thế.

Cẩm Vinh một chút cũng không giác ngộ bị coi như bọn buôn người, tay đút túi không nhanh không chậm đi tới, Hình Ngũ cũng không chút để ý người bên ngoài nghị luận, vẫn như cũ kiên định kiềm chế người đàn ông trung niên.

Ngược lại là người đàn ông trung niên một mực kêu gào có bọn buôn người muốn cướp con gái gã.

Tình cảnh quái dị này cũng làm cho quần chúng không biết nên làm sao, chỉ có thể vây quanh không cho bất cứ người nào trong bọn họ đi, chờ cảnh sát đến.

Người đàn ông trung niên càng phát hoảng loạn, ngay cả lời cũng nói không rõ.

Cẩm Vinh đem đứa trẻ từ dưới đất bế lên, Hình Ngũ có chừng mực không có làm bị thương đứa trẻ, Cẩm Vinh nhìn một chút, chỉ bị trúng điểm thuốc mê, không có gì đáng ngại.

Công an túc trực ở nhà ga rất nhanh chạy đến, sự tình cũng phát sinh đột ngột, mới không đến năm phút, quần chúng liền có báo cáo tới có hai nhóm buôn người.

Thế là Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ, bé gái đang mê man còn có người đàn ông trung niên đều được đưa tới nơi trụ sở công an.

Cục công an ở một tỉnh thành nhỏ cũng không thể trông cậy có bao nhiêu lớn, là một tòa nhà tương đối đơn sơ, nếu không phải các chú công an còn mặc đồng phục, cũng tương đối có tố chất, xử sự có lễ nghĩ, thật nhìn không ra đây là cục công an. Dù sao hệ thống công an khôi phục cũng chưa được mấy năm, Cẩm Vinh nhìn bốn phía quan sát một chút.

Cảnh sát dẫn bọn họ tới cũng chưa từng thấy qua người nào "làm càn" như thế, đến cục công an cũng một chút e ngại cũng không có.

Mà người đàn ông bên cạnh cô gái kia cũng làm cho bọn họ cảm thấy biệt khuất, cho dù bọn hắn chạy tới, cũng một mực kẹp cổ gã trung niên kia, Cẩm Vinh còn nói: Nếu để cho lão chạy mất thì làm sao bây giờ? Đến cục cảnh sát lại thả cũng không muộn.

Dẫn đầu công an cảnh sát Ngô Khắc trong lòng mặc dù tức giận, nhưng cũng vẫn còn tương đối hiểu được biến báo, không thể ở nhà ga nơi công cộng tiếp tục giằng co, đành phải tùy theo ý hai người Cẩm Vinh, đều mang về cục cảnh sát.

Hoàng Kỳ, một cảnh sát khác hỏi, "Nếu đến cục cảnh sát, bọn họ cũng không thả thì làm sao bây giờ?"

Ngô Khắc cười lạnh một tiếng, "Vậy liền đem bọn họ đều còng lại."

Đến nơi, Cẩm Vinh quả nhiên ra hiệu Hình Ngũ thả người ra, chỉ là gã trung niên kia sau khi bị buông ra, liền toàn thân xụi lơ ngã trên mặt đất, người khác còn tưởng rằng là Hình Ngũ đánh gã thế nào đâu.

Ngô Khắc nghiêm mặt, nghiêm túc nói, "Xin mời các vị trình báo căn cước nhân dân."

Vị cảnh sát trẻ hai lăm hai sáu tuổi, ngũ quan cứng rắn, nhưng xử lí công việc không khỏi mang theo chút uy nghiêm nhuệ khí.

Cẩm Vinh hướng Hình Ngũ khẽ vuốt cằm, để hắn đem giấy chứng nhận lấy ra, dĩ nhiên không phải chứng minh thân phận thật, mà là lấy ra giấy tờ tùy thân đã chuẩn bị sẵn cho lần đi "du lịch này", dù là dùng hệ thống công an tra, cũng chỉ có thể tra được tên cùng thân phận sinh viên của Phương Cẩm Vinh mà thôi.

Về phần Hình Ngũ, Ngô Khắc nhìn kỹ một chút căn cước cùng giấy tờ, lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn, từ đầu đến cuối đều không nói một câu, một mực nghe Phương Cẩm Vinh làm việc.

Quân nhân?

Trước đó, Ngô Khắc chú ý tới, thủ pháp kiềm chế người đàn ông trung niên của Hình Ngũ kia không tầm thường, nếu không thì mấy người kia đã lập tức tách bọn họ ra, chứ không phải chờ đến cục công an.

Nếu như nói là quân nhân, thủ đoạn như vậy cũng liền không kỳ quái, nhưng lại cùng Ngô Khắc gặp qua trong bộ đội lúc trước có chỗ khác biệt.Về phần khác biệt ở đâu, Ngô Khắc cũng nói không nên lời, chỉ là bằng vào nhạy cảm phát hiện ra.

Trong lúc Ngô Khắc đang suy nghĩ, Hoàng Kỳ nhanh chóng chạy tới nói, bác sĩ kiểm tra qua, bé gái là bị hạ thuốc mê, đã bị trong một thời gian dài.

Nói tới đây Hoàng Kỳ nhịn không được có chút oán giận, bọn buôn người hại cốt nhục tách rời quả thực ghê tởm.

Ngô Khắc cũng nghiêm túc suy nghĩ, ngồi đối diện hắn, Cẩm Vinh tay khoanh lại, mỉm cười nói, "Vậy chúng ta rõ ràng là trong sạch đi."

Bọn họ hôm nay mới đến thành phố, khó có khả năng cùng bé gái kia tiếp xúc lâu dài.

Lại thẩm vấn một lần nữa,Ngô Khắc nói gã đàn ông kia cắn răng không nhả, kiên trì cô bé kia là con gái hắn.

Cẩm Vinh lưng tựa ở trên ghế gỗ, nghiêng đầu, "Anh có thể hỏi gã xem, vì sao một người sống ở phương bắc, y phục con gái lại là vải bông đô thành phương nam, tôi nhớ thứ này còn không chưa bắt đầu bán ở phương bắc."

Vải bông ở đô thành thứ này cũng kén nơi tiêu thụ, mà bây giờ còn chưa chính thức mở cửa kinh tế, ít có người dám mạo hiểm đi nam xuyên bắc bán thứ này.

"Cô còn phát hiện cái gì?"