Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 269: Công chúa mất nước (phần 4)




Hoàng Hi sắp xếp thám tử trong cung với hy vọng giám thị đường đi nước bước của Tần vương, nhưng vì sợ bị phát hiện cũng không dám xếp người bên cạnh Tần Vương, chỉ đặt bên cạnh hậu cung phi tần, vừa lúc kia Vân Cơ xuất thân thấp hèn, không có nhân mạch, thám tử liền thành công vào trong cung của nàng, Vân Cơ được Tần Vương sủng ái, đối hắn mà nói là may mắn ngoài ý muốn.

Hắn cũng là một trong số những người đầu tiên phát hiện hành vi cử chỉ kỳ quái của nàng, ban đầu hắn còn hoài nghi nàng chính là mật thám, nhưng Vân Cơ không hề có tâm phòng bị cảnh giác, làm suy đoán của hắn thay đổi, ghi chép chuyện này lại, để điện hạ định đoạt.

Hắn lại từ trong tay áo lấy ra một phong thư mật, đưa cho Cẩm Vinh, "Vân Cơ yêu cầu điều tra rất nhiều cái tên, một số chưa tra được, hẳn vì những người này đa số không phải là người nước Tần, Ngụy quốc Học Cung Vương Di Xuyên nghe nói bị Tần Vương hạ lệnh truy nã, hiện giờ đang đào vong không rõ tung tích. Ta đã viết đầy đủ trong mật hàm, điện hạ có thể xem kĩ chi tiết trong đó."

Cẩm Vinh tiếp nhận mật hàm, gật gật đầu, "Việc này ta sẽ lưu ý."

Mặt khác lão thần tuy cũng cảm thấy kia Vân Cơ có chút khả nghi, nhưng cũng không để ở trong lòng, rốt cuộc nữ tử thân tại hậu cung nữ tử lại có thể làm được cái gì, nàng có kỳ quái cũng không ảnh hưởng được đến đại cục, cũng chưa chắc nàng vĩnh viễn có thể được Tần Vương sủng ái, nói không chừng ngày mai liền chết vì tranh đấu hậu cung tranh đấu, bản thân Hoàng Hi cũng còn có nghi ngờ.

Cẩm Vinh đã có suy đoán trong lòng, chỉ là chưa được gặp mặt, cũng không quá xác định. Tóm lại đến lúc đó điều tra liền biết.

"Mấy ngày này ta sẽ ở lại tần đô, nếu có việc, ta sẽ liên hệ với các người, những chuyện khác cứ như cũ mà làm."

Lời này của Cẩm Vinh có phần khiến các lão thần kinh ngạc, nhưng Quý Bá cùng Hoàng Hi cũng không nói gì, kiềm chế tâm tư khuyên can.

Tuy không tán đồng hành động lấy thân thiệp hiểm, nhưng khác với Triệu Bình Vương, điện hạ có phân khí độ cùng gan dạ sáng suốt, tuy là nữ tử, nhưng đủ vì vương.

Nhớ trước đây, khi nghe nói vương tộc Cơ thị còn người sống sót, qua cơn kích động, bọn họ cũng có do dự, thầm nghĩ cho dù không đối kháng nổi với tần thị, cũng muốn dốc lòng dạy dỗ công chúa, ai ngờ được trong đông đảo con cái của bình vương lại ẩn tàng một viên minh châu.

bọn họ rất ít khi hỏi đến thế lực riêng của điện hạ, Hoàng Hi cùng Quý Bá ẩn ẩn có thể đoán được một chút, lại cũng càng chờ mong ngày phục quốc.

Bị coi là hy vọng kiêm chủ công duy nhất Cẩm Vinh càng bất đắc dĩ. Lúc xuyên qua, khi biết được thân phận này, Cẩm Vinh nhìn những tử sĩ chuẩn bị tuẫn chủ lại thêm tình thế ngàn cân treo sợi tóc, mới đứng ra chủ trì đại cục, cho bọn hắn một hy vọng.

Kỳ thật Cẩm Vinh chưa bao giờ chủ động nói muốn phục quốc, cái gọi là nợ nước thù nhà cũng căn bản không tồn tại, chỉ là không muốn làm bọn họ mất đi hy vọng, nhưng dáng vẻ trầm mặc của Cẩm Vinh trong mắt những người khác lại khiến họ bổ não, bao gồm cả Mặc Môn cũng cho rằng cô có bao nhiêu khổ đại cừu thâm.

Có một lần Cẩm Vinh đi qua hành lang dài, còn ngẫu nhiên nghe được một môn sinh Mặc môn nói, "Vô luận môn chủ muốn làm chuyện gì, ta đều nguyện ý trả giá tánh mạng giúp môn chủ."

Cẩm Vinh chỉ có thể yên lặng tránh ra, thủ hạ tận tụy như vậy, cô còn có thể nói gì.

Nguyên tưởng rằng thời gian dài, cũng có thể an cư lạc nghiệp, tiêu dao sung sướng, kết quả nhất bang lão thần nhảy ra tới, nhận định nàng vì nước Triệu nữ vương, một đống tuổi còn tích cực dấn thân vào với vì phục quốc phụng hiến sự nghiệp trung, còn chơi ẩn núp ở địch quốc triều đình.

Cẩm Vinh thở dài một hơi, lần này khả năng một mình đi tiêu dao sung sướng không lớn. Cẩm Vinh làm sao không biết, một khi trách nhiệm cần gánh vác càng nhiều, càng khó dứt ra.

Bởi vì chủ soái một khi đi rồi, đại quân lưu lại cũng chỉ có một kết cục là bị tàn sát.

Cẩm Vinh chưa bao giờ nghĩ tới phương án giao dịch với Tần Vương, Ngụy Sở sẽ không kéo dài hơi tàn bao lâu, nước Tần sẽ là người thắng.

Bản thân thân phận vương tộc Cơ thị đã quyết định lần này Cẩm Vinh nhất định sẽ đối đầu với Tần Vương, đặt trong tiểu thuyết, sẽ là nữ chính xuất thần loạn thần tặc tử, di dân mất nước. Cho nên chỉ có thành lập thế lực của chính mình, để Tần Vương nhìn thẳng vào, thậm chí không dám dễ dàng hành động, không thể giao dịch trao đổi hay thần phục, chỉ có thể đối đầu.

Khoanh tay đứng nhìn thì dễ, nhập cuộc rồi sẽ rất khó, gặp các lão thần nước Triệu rồi Cẩm Vinh càng đau đầu.

Nghĩ nhiều cũng thật mệt, chi bằng xem người khác có trò gì giấu sau lưng, tỷ như Vân Cơ đến tột cùng là thân phận gì.

Xem xong báo cáo của Hoàng Hi, Cẩm Vi thầm nghĩ như vậy.

(6)

Sau khi Tần lần lượt diệt Triệu, Ngụy, Hàn tới nay, Tần Vương gặp vô số ám sát, đám người hầu hạ Tần Vương cơ hồ đều chết lặng, nhưng ám sát Tần Vương hàng năm đều có, đêm thăm Tần cung lại hiếm thấy.

Dù vậy, thủ vệ Tần cung vẫn cực kỳ nghiêm ngặt, Cẩm Vinh cũng phải mất một thời gian mới lẳng lặng lẻn vào được.

Nếu các lão thần nước Triệu biết Cẩm Vinh mạo hiểm như vậy, chỉ sợ bọn họ sẽ sợ hãi đến rớt sạch râu, trong lòng bọn họ, thân thể Cẩm Vinh chính là vàng ngọc.

Cẩm Vinh ngược lại không muốn giao việc này cho người khác làm, một là việc này hệ số khó khăn cao, người khác chưa chắc có thể toàn thân mà lui, thứ hai là Vân Cơ thân phận của người này cũng rất có ý tứ, trò hay này Cẩm Vinh nào có thể bỏ qua.

Lần sau gặp phải Vương Di Xuyên, còn có thể đem việc này kể lại cho hắn, chỉ sợ hắn nghĩ như thế nào cũng không ra được, là mình đắc tội sủng cơ của Tần Vương, muốn giết hẳn từ trong trứng nước, khi hắn còn chưa thế khuấy mưa gọi gió.

Chậc chậc, làm mỹ nhân cũng thật khổ.

Từ trong mật hàm của Hoàng Hi nắm được vị trí của Vân Cơ, Cẩm Vinh thực mau liền tìm tới cung điện của nàng, Phi Vân Điện.

Đêm khuya trăng thanh gió mát, Cẩm Vinh ngồi ở trên nóc nhà nghe lén, cũng không tính nghe lén, cô là đại quang minh ngồi nghe, trên nóc nhà.1

Cẩm Vinh nhẹ nhàng bóc hai mảnh ngói liền có thể rõ ràng nhìn thấy toàn cảnh bên trong, không một chỗ nào không tráng lệ huy hoàng, bài trí tinh xảo đẹp không sao tả xiết, trân bảo kim ngọc đặt khắp nơi, trong điện châm hương thanh nhã, thoang thoảng êm dịu.

Tần Vương thật là sủng ái vị mỹ nhân Vân Cơ.

Cẩm Vinh vừa nghĩ vậy, liền thực sự gặp được Vân Cơ trong lời đồn, phía sau nàng là mấy thị nữ, nàng ngồi lên giường mĩ nhân.

Luận sắc đẹp, Vân Cơ so với Vương Di Xuyên còn kém chút, Cẩm Vinh thu hồi vẻ thất vọng, tuy không phải tuyệt thế dung nhan, nhưng cũng là thượng giai hiếm thấy, hoa dung nguyệt mạo, thanh tú điềm nhã.

Bất quá hậu cung không khuyết thiếu mỹ nhân, cũng không đáng Cẩm Vinh tìm tòi.

Trong điện bỗng nhiên có thanh âm vang lên,

"Phu nhân, đã tìm được người ngài yêu cầu, cũng không biết có đúng là người đó hay không."

"Mau nói, mau nói." Khuôn mặt tú lệ của Vân Cơ bỗng nhiên xuất hiện vẻ kích động, thậm chí có chút dọa đến thị nữ, bất quá này cũng không phải lần đầu tiên, phu nhân thường làm ra những hành động biểu cảm kỳ quái như vậy, nếu là phi tử của Đại vương, vốn nên một lòng hầu hạ, sao có thể hỏi thăm ngoại nam như vậy.

Các cung nữ trong Phi Vân Điện luôn nghĩ như vậy, nhưng cũng có cung nhân thấy đây là một cơ hội, "Nô để huynh trưởng làm buôn bán ở bên ngoài hỏi thăm giúp phu nhân."

"Kết quả tìm được người kia ở nam thành nước Hàn, chính là nam thành của bệ hạ hiện tại." Thị nữ cong môi cười, Tần nhất thống thiên hạ, chuyện này với con dân nước Tần và bá tánh các quốc gia khác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, thị nữ trong cung không biết chính sự cũng chỉ đơn thuần cảm thấy vui mừng.

"Ở nam thành đó, có một người đúng như phu nhân nói, tên Triệu Tân Dương, tuổi vừa nhược quán."

"Chính là hắn." Vân Cơ ánh mắt sáng lên, nhưng thần thái lại chẳng phải kinh hỉ, mà càng như là kiêng kị, chán ghét.

Thị nữ có chút chần chờ, nhưng lại giải thích tiếp, "Bất quá huynh trưởng nô tì nghe nói người ở nam thành kia là một tên ăn chơi trác táng, tổ tiên đã từng có tước vị, nhưng hiện tại đã không còn, tài sản trong nhà hắn đã bị hắn tiêu hoang gần hết, hiện giờ liền dựa vào nhà mẹ đẻ thê tử mà sống, còn cả ngày ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng."

"Sợ không phải người mà phu nhân muốn tìm." Thị nữ ngập ngừng nói, có chút khẩn trương lo lắng.

Vân Cơ vốn là có chút phiền muộn, nghe được lời này thì cắn cắn môi, "Ngươi biết cái gì."

Nàng bất quá thuận miệng một câu như vậy, nhưng thị nữ nghe xong liền lập tức quỳ xuống, run run rẩy rẩy cúi đầu, "Nô biết sai, nô không nên nghi ngờ lời phu nhân, là nô đi quá giới hạn."

Vân Cơ được bệ hạ sủng ái, chẳng sợ có cử chỉ mạo phạm, chỉ cần Tần Vương không để ý, những người khác ai không ai có thể bắt bẻ nàng, nhưng các cung nhân thì khác, ở trong cung nhất định phải thật cẩn thận, không dám có nửa điểm tùy ý bừa bãi, mặc dù từ khi Vân Cơ phu nhân vào cung tới nay luôn đối xử hiền lành với các nàng, chưa bao giờ phạt các nàng nhưng các nàng cũng không quên tôn ti trật tự.

"Ngươi sao lại quỳ xuống rồi?" Vân Cơ cũng luống cuống, nâng thị nữ dậy, lại xoa xoa thái dương, "Việc này không trách ngươi."

Trong lời nàng lộ ra chút bất đắc dĩ mà người khác khó có thể hiểu được.

Một thị nữ trong tần cung thì sao biết được, tám năm sau tên ăn chơi trác táng Triệu Tân Dương này sẽ đoạt thiên hạ, trở thành Chu Cao Tổ khai sáng tân triều.

Không sai, Vân Cơ chính là người xuyên không, là con cháu ngàn đời sau ở thế giới này, tên của cô ta vốn chẳng phải là Vân Cơ, mà là Liễu Vân Hoan, một cô gái trẻ bận rộn với cuộc sống sinh hoạt đô thị, cho dù là Tần Vương, Chu Cao Tổ, hay mưu sĩ thiên cổ Vương Di Xuyên, đều là những nhân vật lừng lẫy tiếng tăm trong lịch sử.

Trước khi xuyên không, đọc những tiểu thuyết kia, cô ta có thể nhàn hạ, không chọn đứng về phe bất kì ai, nhưng sau khi xuyên qua, nàng không thể không đưa ra lựa chọn, chính là rốt cuộc sẽ đứng về phía ai.

Hiện giờ hẳn là xác định rồi đi.

Vân Cơ lấy hết can đảm, nói những chuyện mình biết choTần Vương, Ngụy quốc Học Cung Vương Di Xuyên khả năng sẽ gây bất lợi cho hắn, biết Tần Vương có thể không tin, nhưng cũng cười tùy ý nói, "Ái phi nếu nói như vậy, kia liền giết đi."

Một câu khinh phiêu phiêu như vậy, nhưng với địa vị của Tần Vương, đã có thể quyết định vận mệnh của Vương Di Xuyên ở xa ngàn dặm.

Không nghĩ tới Tần Vương dễ dàng đồng ý như vậy, Vân Cơ có chút áy náy, Vương Di Xuyên vốn nên là nhân vật danh lưu sử sách,

Tài trí tuyệt hảo, tướng mạo tú lệ, dù là vẻ ngoài hay tài năng đều là bậc nhất.

Không chỉ có sử sách, phim ảnh, truyền hình lấy cảm hứng từ hắn còn đưa đến không ít fanboy fangirl, Vân Cơ cũng từng là một trong số đó, lúc xuyên qua cô ta còn nghĩ có thể chứng kiến dung mạo của mỹ nhân, không nghĩ tới hiện giờ lại chính tay nàng phá hủy mỹ ngọc.

Nhưng ai bảo Vương Di Xuyên, Triệu Tân Dương là những người mấu chốt quyết định số phận sau này của nhà Tần, Liễu Vân Hoan bất đắc dĩ thầm nghĩ.

"Vương thượng giá lâm."

Bỗng nhiên ngoài điện vang lên giọng nói của thái giám, chúng cung nhân cùi đầu hành lễ, quỳ lạy hai sườn.

"Ái phi." Giọng nam trầm thấp lại có từ tính vang lên, các cung nhân trong điện mừng thầm phu nhân được sủng ái, vương thượng không phải là người thích nữ sắc, siêng năng chính sự, hiếm khi ngủ lại hậu cung, Phi Vân Điện là nơi duy nhất vương thượng lui tới.

"Vương thượng." trong mắt Vân Cơ tinh quang lấp lánh, đầy nhu tình mật ý.

Tần Chiêu Vương trước mắt chính là người đã thay đổi ý định của nàng.

Ban đầu, vào cung chẳng phải mong muốn của Vân Cơ, nhưng thời gian trôi qua, cô ta cũng có chút động tâm với Tần Vương, còn có thương tiếc, rõ ràng người nhất thống thiên hạ là hắn, lại bị Chu Cao Tổ chiếm đi kết quả, khát vọng cùng lý tưởng của Tần Chiêu Vương còn chưa thể thực hiện.

Mà Vương Di Xuyên, Triệu Tân Dương này đó đều là ddijchd nhân tương lai của nước Tần, nàng không thể lưu tình với bọn họ.

Vừa thấy Tần Chiêu Vương, Vân Cơ đã đã quên những thứ phức tạp rối rắm vừa rồi, hoàn toàn chỉ có người trước mắt này. Tần Chiêu Vương cũng là yêu thích nàng như thế, so với những nữ tử khác hắn từng thấy đều sinh động tươi sáng hơn, nàng ôn nhu cũng không phải vì hắn có quyền thế, đơn thuần trong sáng hơn rất nhiều người.

Ánh mắt Tần Chiêu Vương nhìn nàng cũng đầy nhu hòa, trên triều đình thấy nhiều ngươi lừa ta gạt, quốc gia đại sự mỏi mệt cũng khoan khoái rất nhiều.

Vân Cơ rốt cuộc chưa quên chính sự, đặc biệt còn rất quan tâm đ ến đại sự tồn vong của nước Tần, "Vương thượng, Vương Di Xuyên kia...đã chết chưa?"

Tần Chiêu Vương sửng sốt, tiện đà nhàn nhạt nói, "Cũng không có, trốn khỏi Ngụy quốc rồi."

Năng lực của thủ hạ không đủ, không hoàn thành nhiệm vụ, hắn tự nhiên cao hứng không nổi.

"Như vậy sao." Vân Cơ có chút thất vọng, thấy ái phi như thế, Tần Chiêu Vương khuyên giải an ủi, "Bất quá một kẻ sĩ, ái phi hà tất lo lắng."

"Chính là thiếp nghe nói, hắn vô cùng thông minh, lại có tâm phản Tần, nói không chừng sẽ gây ra bất lợi với nước Tần." Vân Cơ hy vọng Tần Chiêu Vương có thể nghiêm túc với chuyện này, rồi lại không dám nói quá nhiều, gấp gáp liền quên luôn những lễ nghi Thái Hậu đã dạy nàng, tự xưng " thần thiếp " cũng quên mất.

Cũng may Tần Chiêu Vương yêu thích nàng, không quá để ý, "Quả nhân cũng nghe đến thanh danh hắn, được khen ngợi là kỳ tài, nhưng nói không chừng cũng chỉ là cái mua danh chuộc tiếng người." Tần Chiêu Vương hừ lạnh một tiếng, tiện đà lại ánh mắt rạng rỡ,

"Quả nhân nhất thống thiên hạ, làm sao sợ một chó nhà có tang có thể phiên khởi sóng to gì."

Vân Cơ nhìn Tần Chiêu Vương đầy tự tin, nhoẻn miệng cười, ánh mắt sáng sủa, tựa hồ lại càng kiên định điều gì đó.

Ngồi trên nóc cung điện, Cẩm Vinh chỉ biết cười, Vương Di Xuyên trăm lần cũng nghĩ không ra, hắn đơn thuần là xui xẻo đụng phải người biết trước lịch sử,

Thân phận của Vân Cơ biết được lịch sử, có lẽ với cô ta mà nói chính là bàn tay vàng, nhưng mà hiện giờ xem ra, cái bàn tay vàng này có thể gây được bao nhiêu tác dụng cũng chưa chắc, Vân Cơ một lòng hướng về Tần Vương, lịch sử chỉ sợ là sẽ rẽ sang một hướng mới.

Cẩm Vinh cũng không tính toán lưu lại nghe Tần Vương cùng sủng phi triền miên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên lúc này lại có người phát hiện động tĩnh bất thường, một bóng người không tiếng động lựa theo tiếng đèn dầu mờ ảo mò lên mái nhà, Cẩm Vinh hơi cau mày, nguyên lai trong Tần cung còn có cao thủ ở ngay bên người Tần Chiêu Vương.

May mắn Cẩm Vinh chuẩn bị đầy đủ, đêm tối, lại thêm phục trang hành tẩu đen xì, che kín mặt mũi, không sợ bị phát hiện thân phận, lần đó đi cùng Vương Di Xuyên liền bị truy nã, lần này nếu bị bắt chắc chắn sẽ bị truy bắt khắp thiên hạ, thật sự quá mất mặt.

Tần Vương biết được, sắc mặt ngay sau đó biến đổi. khuôn mặt tuấn mỹ trong nháy mắt vô cùng khó coi.

Có thể vô thanh vô tức lẻn vào Tần cung, ngồi hơn nửa canh giờ, có phải hay không cũng có thể vô thanh vô tức mà cướp đi người của hắn, thậm chí lấy mạng hắn.

Tần Vương phẫn nộ, lạnh lùng nói, "Điều 500 vệ binh, đuổi theo."

Trong màn đêm tăm tối, đèn đuốc heo hút, càng sáng hơn là kiếm quang.

Cẩm Vinh chạy trốn nhưng trên đường cũng cố ý chờ người sau đuổi theo, có thể được Tần Vương đặt ở bên người hẳn cũng là cao thủ số một số hai.1

Thật là hứng thú muốn so tài một phen.

(7)

Nhưng mà kiếm thuật của vị cao thủ nhà tần này cũng chỉ có vậy, hơn ba mươi chiêu dò xét bản lĩnh của đối thủ, Cẩm Vinh có chút thất vọng, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, dù sao mục tiêu của cô cũng không phải kiếm đại, tự nhiên cũng sẽ không bởi vì thiếu đối thủ xứng tầm mà tịch mịch, vì duy cầu nhất bại mà cảm thấy bi thương.

Giải quyết kiếm khách Tần cung, Cẩm Vinh xoay người phát hiện tựa hồ tình cảnh có chút không ổn.

Nơi Cẩm Vinh đang đứng là cung địa phía Tây của tần cung, bốn phía đều có tướng sĩ binh giáp đầy đủ bao vây, nhìn qua cũng có thể nhìn ra, nhân số không hề nhỏ chút nào.

Cấm quân có mặt trong tần cung có khoảng 3000 người, nếu mạnh tay điều tới 500 người, vậy một phần sáu nhân lực bảo vệ cung điện đã tụ lại ở đây, xem ra Tần Chiêu Vương hiện tại thực sự mất bình tĩnh rồi.

Cẩm Vinh có chút buồn rầu, sớm biết sẽ chẳng trì hoãn thời gian với kiếm khách kia.

Nhưng việc đã đến nước này, cũng không thể hối hận, chỉ có thể một đường giết ra ngoài.

Cẩm Vinh từ nóc nhà nhảy xuống, kiếm trong tay nhẹ nhàng hua qua, kiếm quang lẫn sát khí xẹt qua mặt đá hoa cương khiến cho các tướng sĩ đứng đầu không khỏi lùi một bước.

"Tần Vương có lệnh, giết không tha." Cầm đầu tướng lãnh quát.

Cẩm Vinh khóe môi hơi cong, "Vậy phải xem các ngươi có khả năng này không."

......

Một đêm này, Tần cung không ai có thể ngủ yên.

"Cao thủ kiếm thuật?" Ly trà ngọc lưu ly bị Tần Chiêu Vương giận dữ ném mạnh xuống đất, "Một đám vô năng, 500 người không bắt nổi một tên thích khách, còn để hắn chạy thoát."

Tần Chiêu Vương tức giận đến sắc mặt âm trầm, trên người phát ra uy áp khiến cho đám người trong điện không thở nổi, cũng không có lời nào để biện bạch, thật là bọn họ cô phụ vương thượng mong đợi, làm kẻ cắp lẻn vào trong cung còn ở bọn họ trước mặt bỏ trốn mất dạng.

Nhưng Tần Chiêu Vương thực mau khôi phục lý trí, lạnh lùng nói "500 tướng sĩ kia tổn thất bao nhiêu?"

Nếu một lần thiệt hại quá nhiều tướng sĩ, chính là do thủ vệ yếu kém, để người ta thừa dịp lẻn vào, phải biết rằng khắp thiên hạ hiện nay không có ai không hận Tần vương, muốn lấy mạng hắn.

Thống lĩnh Quỳ Tần kính cẩn trả lời, "Không một người bỏ mạng, đều chỉ bị thương chút da thịt."

Đêm đó thích khách đột nhập vào Tần cung dường như thủ hạ lưu tình, chỉ đánh hôn mê bất tỉnh bọn họ, nếu không đêm qua dưới tình huống như vậy, thích khách giết 500 tướng sĩ bọn họ cũng là dễ như trở bàn tay, thống lĩnh nhất thời hoảng hốt.

Tần Chiêu Vương cười lạnh lùng nói, "Như thế nào, quả nhân còn phải cảm tạ thích khách không giết một đám người các ngươi."

Thống lĩnh lập tức căng thẳng, "Thần không dám."

Tần Chiêu Vương cũng chỉ là đang tức giận, thống lĩnh cấm quân vốn là tâm phúc của hắn, cũng hòa hoãn lại, "Ngươi còn muốn nói gì."

Thống lĩnh trầm mặc, thần sắc cũng dần dần ngưng trọng lên, "Thần chưa bao giờ gặp qua kiếm pháp như vậy, đừng nói là 500 tướng sĩ, chính là 3000 tướng sĩ cũng chưa chắc... thần......"

"Thần cũng không dám lấy mệnh đảm bảo, có thể lấy mạng tên thích khách kia."

Vậy tên thích khách kia chẳng phải kẻ tầm thường mà là đại sư có kiếm pháp tuyệt đỉnh, ngay cả thống lĩnh vô cùng trung thành với Tần Vương cũng không thể không thừa nhận, hắn chưa từng thấy một loại kiếm pháp nào như vậy, nếu như thế gian biết được tồn tại trên đời một loại kiếm pháp lợi hại như vậy, khẳng định sẽ gây ra chấn động.

Mà người có được kiếm pháp này, nếu là đối thủ của nước Tần, hắn không dám tưởng tượng sẽ gây ra hậu quả như thế nào.

Lời này của thống lĩnh làm toàn điện lặng im, tĩnh lặngđến đáng sợ, sau một hồi giọng nói của Tần Chiêu Vương vang lên, "Có thấy được đặc điểm nào hay tướng mạo người đó hay không."

Thích khách hắc y nhân ở trong đêm tối càng phân không rõ nam nữ, Tần Chiêu Vương không thể cho ra một câu trả lời nhất định, cũng không ngoài ý muốn, chỉ là xác định một khả năng nhỏ bé mà thôi.

Cũng cho thấy Tần Chiêu Vương có phần coi trọng thích khách đêm qua.

Hỏi không ra thông tin, Tần Chiêu Vương vẫy vẫy tay áo, "Ngươi đi xuống đi."

"Vâng, vương thượng." Đợi thống lĩnh lui khỏi đại điện, một thân ảnh xuất hiện từ sau bức bình bong, là một nam nhân trung niên dáng vẻ suy yếu hơi thở bất ổn,

Tần Chiêu Vương ngữ khí ấm áp nói, "Thương thế của ngươi ra sao rồi?"

Người nọ chính là kiếm sư đêm qua so tài cùng Cẩm Vinh, những năm gần đây thích khách ám sát, chỉ cần đối diện với kiếm sư liền thất bại, thậm chí bỏ mang trong tay hắn, kiếm sư này trầm mặc ít lời, hiếm khi xuất hiện, thế nhân cũng ít người biết hắn tồn tại. Vì hắn là người bảo vệ Tần Vương, cũng không kỳ quái thái độ của Tần Vương với hắn.

Kiếm sư trước sau duy trì vẻ trầm mặc, "Hồi vương thượng, ta có lẽ sẽ mất nửa năm khôi phục kiếm thuật."

Vừa nghe 500 binh thua trong tay một người, nghe câu nói này, thần sắc Tần Chiêu Vương mới thật sự thay đổi, tay nắm chặt đến trắng bệch mới buông ra, "Mặc sư phụ có biết, là kiếm pháp bắt nguồn từ đâu?"

Kiếm khách khá vô cảm với chuyện này, giường như người bị thương chẳng phải là hắn, cho dù nửa năm chẳng thể động vào kiếm, vẫn là Tần vương nổi giận, kiếm khách cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói, "Chưa bao giờ gặp qua, có lẽ là sau khi ta vào cung, bên ngoài đã xuất hiện một môn phái mới."

"Quả nhân sẽ tra được." Trong mắt Tần Vương xẹt qua một tia tàn nhẫn.

......

Nghe nói Tần Vương bị ám sát cho nên hôm nay không phải vào triều, Hoàng Hi không vì tin tức này cảm thấy vui vẻ, ngược lại, tâm tình hắn đang vô cùng nghiêm trọng.

Tần Vương chỉ là bị ám sát, chưa băng hà, nhưng ở thời điểm điện hạ đến thủ đô, buổi tối liền xảy ra chuyện lớn như vậy, lại còn ngay sau khi hắn nói cho điện hạ chuyện của Vân Cơ, Hoàng Hi không thể không lo lắng này hai việc này có liên hệ với nhau.

Hoàng Hi hiện tại càng không tiện đi tìm các Triệu di thần thương lượng, ngày thường, bọn họ tránh tiếp giao dược liền tránh, không để người khác nắm được nhược điểm.

Đặc biệt Hoàng Hi hiện tại tiền đồ tương đối quang minh, hi vọng được Tần Vương coi trọng, nếu là đại thần bình thường của nước Tần, khả năng còn sẽ lòng sinh ghen ghét, nhưng là thần dân nước Triệu, giúp đỡ Cẩm Vinh điện hạ chủ công chân chính của bọn họ mới là việc quan trọng nhất, ở nước Tần chỉ là vì mưu hoa nghiệp lớn phục quốc.

Ngồi trên xa giá, Hoàng Hi cũng có thể nghe được tiếng binh lính được điều động đang lùng sục truy tìm tung tích của thích khách, tróc nã đối tượng khả nghi. Tần Vương ở trong cung bị ám sát không phải là việc nhỏ, người phụ trách điều tra vụ việc lần này nói rằng, ở thủ đô này, nơi nào có người nơi đó phải được điều tra cẩn thận, đặc biệt là những người biết kiếm thuật. Hoàng Hi hạ quyết tâm, đợi đến tối, bắt buộc phải viếng thăm tiểu viện, nhắc nhở điện hạ phải thật cẩn thận.

Ở trong lòng cân nhắc tốt các loại đối sách, c Hoàng Hi bình yên xuống xe, về đến nhà, lại thấy con trai nhỏ A Nhiễm đang ngồi trên ghế đá trong đình viện bị trêu đùa, hai quai hàm phình phình, mà người đang trêu đùa đứa nhỏ cũng chính là điện hạ.

Phản ứng đầu tiên của Hoàng Hi chính là phân phó người hầu đóng của, hôm nay không tiếp khách.

So lão nhân Hoàng Hi, hiển nhiên bánh bao nhỏ năm tuổi A Nhiễm càng có lực hấp dẫn với Cẩm Vinh. Nhóc con có khuôn mặt tròn xoe, đôi mắt ngập nước, thừa hưởng mười phần giá trị nhan sắc của cha mẹ, có thể nhìn ra nhóc con này lớn lên rất có tiềm năng.

Phu nhân Hoàng Hi không nhìn ra điểm khác biệt nào, nhưng người Hoàng Hi cưới về làm vợ không phải người tầm thường, tháy khách đến lấy ra bái thiếp viết tay của phu quân cũng lấy lễ tương đãi. Thấy phản ứng của phu quân sau khi trở về, dù mặt không đổi sắc, trong lòng càng thận trọng hai phân.

"Hoàng Hi ra mắt công tử."

Điện hạ ăn mặc nam tính, bạch sam thanh thoát, chỉ dùng một sợi lụa đơn giản mà buộc tóc lên, nhìn qua chính là một thiếu niên lang thanh xuân thoải mái, Hoàng Hi cũng sửa lại xưng hô.

Lúc này người hầu đã lui ra ngoài, bên trong chỉ còn Cẩm Vinh đang chơi đùa với A Nhiễm, cùng với Hoàng Hi phu nhân.

"A Nhiễm nhà ngươi đáng yêu như thế, nếu không cho ta nhận làm đồ đệ đi." Cẩm Vinh lại nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của A Nhiễm, không nhẹ không nặng, tiểu hài tử cũng liền bẹp bẹp miệng, đáng tiếc người đang bắt nạt hắn lại chính là người cha mẹ phải tôn kính.

Hoàng Hi phu nhân khó hiểu thiếu niên lang này có điểm gì lợi hại để nhận hài nhi nhà mình làm học trò, nhưng thấy phu quân không phản đối, cũng chỉ để nghi vấn ở trong lòng.

Nàng không biết những lời này có ý nghĩa, nhưng Hoàng Hi biết, đây là vinh hạnh với bọn họ, không nói điện hạ ngày sau có thành đại sự, hay là không thành, nhưng Tiểu Nhiễm làm đệ tử của điện hạ, cũng tương đương nửa nghĩa tử, địa vị xưa đâu bằng nay.

Hoàng Hi hít sâu một hơi, trịnh trọng nói, "Công tử ngàn việc quan trọng, có thể nào để một đứa trẻ chậm trễ thời gian của công tử."

Lúc này lại là Cẩm Vinh chẹp miệng, "Ta nói vậy thôi."

Có lẽ là thấy Cẩm Vinh bị từ chối, hoàng A Nhiễm lập tức liền khành khạch cười, Hoàng Hi tức khắc nghiêm mặt, "Nhiễm Nhi, không làm càn."

Hoàng A Nhiễm lập tức ngoan ngoãn, chớp chớp mắt, Hoàng Hi biểu tình hòa hoãn, nhìn phu nhân liếc mắt một cái, phu nhân nhà hắn cùng hắn lập tức tâm hữu linh tê nói, "Nhiễm Nhi chơi một buổi sáng, cũng nên tắm gội, ta còn muốn đi chuẩn bị cơm trưa."

Chuyện sắp tới sợ là không thể tiết lộ cho bọn họ.

Cũng không phải Hoàng Hi không tín nhiệm thê tử, chỉ là bí mật để nhiều người biết thì không phải là bí mật nữa, cho dù miệng người đó có kín đến đâu.

Hoàng Hi nhìn về phía Cẩm Vinh, "Công tử lần này đến, hẳn là có chuyện quan trọng, bất quá trước đó, thần còn muốn hỏi công tử một việc."

"Ngươi hỏi đi." Cẩm Vinh không cần nghĩ cũng biết, đại động tĩnh ngày hôm qua nhất định không thể lừa gạt được, đặc biệt là kẻ tâm tư kín cẩn như hoàng hi.

"Chuyện Tần Vương bị ám sát ngày hôm qua có quan hệ với công tử?"

"Không phải ám sát, chỉ là ta đến thăm hắn một chuyến, việc bị phát hiện là ngoài ý muốn mà thôi." Cẩm Vinh bất đắc dĩ nói, trời biết cô rõ ràng chỉ là thăm viếng Tần cung một chuyến, truyền ra ngoài lại thành ám sát Tần Vương, căn bản không có việc này được không, hơn nữa giết một Tần Chiêu Vương có thể thay đổi cái gì.

Nhưng Cẩm Vinh lại quên mất, việc một người trốn thoát được vòng vây của 500 quân không phải là chuyện đơn giản, bằng không sẽ chẳng có cảnh vây bắt lục soát ngày hôm nay. Động tĩnh này sớm hay muộn cũng sẽ bị truyền ra ngoài. Hiện tại thông tin chưa ra khỏi thủ đô, nhưng với những người dân nội đô nhà tần, một bên oán giận kẻ ám toán Tần Vương, một bên cũng kinh ngạc cảm thán sự lợi hại của thích khách.

Phẫn nộ thù hận cùng kính nể chấn động lẫn lộn, khó nói đây là chán ghét hay là thích.

Thống lĩnh Tần cung thống lĩnh rất buồn bực, 500 tướng sĩ tuy bị thương nặng, nhưng bóng ma tâm lý là có, lần sau tái ngộ người nọ, chưa chắc có can đảm cầm vũ khí.

Nếu không phải Tần Vương hạ lệnh nghiêm tra toàn thành, có người còn cho rằng thích khách nọ chính là yêu quái, không phải người.

Nhưng cũng bởi vậy, Hoàng Hi chỉ là suy đoán việc này liên quan đến Cẩm Vinh, mà không nghĩ người tự mình viếng thăm Tần cung chính là điện hạ nhà hắn, chỉ biết điện hạ thủ hạ có không ít người tài ba, cho là điện hạ sai người đến.

Chỉ cho rằng điện hạ tvì không đủ tin tưởng bọn hắn mà tự mình cùng mặc môn động thủ, Hoàng Hi cúi đầu, "Là thần sơ sót, để công tử vì một việc nhỏ mạo hiểm."

Cẩm Vinh nửa suy tư nói, "Cũng không tính mạo hiểm, hơn nữa...... Việc này cũng không nhỏ."

Cụ thể ra sao Hoàng Hi không quá rõ, nhưng nghe điện hạ đã nói việc này không nhỏ, Hoàng Hi không khỏi để ý đến Vân Cơ, chẳng lẽ thân phận của nàng rất có vấn đề.

Hoàng Hi vừa muốn nói gì, đã bị Cẩm Vinh ngắt lời, "Lần này ta thật là có việc tới tìm ngươi."

"Người đặt bên cạnh Vân Cơ, nhắc nhở đừng làm ra động tĩnh."

(8)

Hoàng Hi nghe Cẩm Vinh nói vậy, có chút kinh ngạc, "Công tử ý tứ......"

Lời nói một bật thốt lên, Hoàng Hi thần sắc khẽ biến, cảm giác được vừa nói ra giống như đang nghi ngờ điện hạ, lập tức hành lễ chắp tay nói, "Là ta nhiều lời."

Mặc dù điện hạ tuổi nhỏ, hắn cũng không nên quên quân thần tôn ti,

Cẩm Vinh gãi gãi đầu, không cho là đúng, "Không, chuyện ẩn núp ở nước Tần đô vẫn luôn là ngươi chủ trì đại cục, thám tử trong Tần cung cũng vậy, ta tùy tiện nhúng tay ngươi cũng khó phụ trách, ý ta là...."

Hoàng Hi càng nghe, trong lòng càng là sợ hãi, tự trách, "Công tử, là thần không nên tự chủ trương."

sắp xếp nhân thủ bên người Tần Vương, việc này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ không nhỏ, nhưng hắn hỏi ý kiến điện hạ đã tiến hành, đúng là không hợp lễ nghi.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc thậm chí muốn thỉnh tội của hắn, Cẩm Vinh trong lòng càng bất đắc dĩ, cô không có có ý định ra uy với bề dưới, hiện tại nói không khỏi sớm chút. Có lẽ là tiếp xúc không lâu, hoặc có lẽ do người thông minh nghĩ càng nhiều, Cẩm Vinh đơn giản không giải thích thêm, miễn cho làm Hoàng Hi suy nghĩ lung tung, chỉ là đơn giản nói một câu,

"Ngươi làm khá tốt, về sau tiếp tục như vậy đi."

Cẩm Vinh sẽ không ở lại Tần đô lâu, cho nên bố trí ở Tần đô vẫn là giao cho quen cửa quen nẻo - Hoàng Hi đi.

"Thần tuân mệnh." Lúc này Hoàng Hi trịnh trọng mà lấy chữ" thần " đồng ý.

Hoàng Hi quyết định sẽ không hỏi thêm chuyện Vân Cơ, có lẽ điện hạ có kế hoạch riêng với người này, cho dù tò mò cũng sẽ không hỏi thêm, xúc phạm quân thần chi lễ một lần, hắn sẽ không tái phạm.

Hoàng Hi trầm giọng đề cập tới khung cảnh vừa chứng kiến ở bên ngoài, "Tần Vương hạ lệnh, toàn thành lùng bắt thích khách, công tử nếu ở trong thành, sẽ có nguy hiểm."

"Việc này là ta sơ sót." Cẩm Vinh miệng nhận sai, lại chẳng có một chút hối hận nào, bởi vì từ trước đến nay cô không phải là kiểu người hối hận với quyết định của mình.

Dù sao sự tình đã thành như vậy, vậy nghĩ như thế nào hóa thành có lợi cho bản thân mới là chính xác.

Hoàng Hi đề nghị nói, "Công tử có thể ở lại phủ đệ, ta sẽ an bài cho công tử một thân phận thích hợp, sẽ không khiến cho người ngoài hoài nghi, sau khi an toàn lại quyết định bước tiếp theo."

Hoàng Hi đương nhiên biết hành vi của hắn mạo hiểm, có phần vô ý, nhưng cho dù phải mạo hiểm, có thể đổi lấy an toàn cho điện hạ cũng không oán.

"Không cần lo lắng cho an toàn của ta, sắp tới ta cũng sẽ không ở lại tiểu viện kia."

Cẩm Vinh nhàn nhạt cười, khí chất thong dong đến làm người tin phục.

Hoàng Hi cũng là ngẩn ra, khuôn mặt trầm trọng nghiêm túc nghe những lời này cũng dần dần tiêu tán, tiện đà mang theo một chút ôn hòa nhận đồng nói, "Thần cẩn tuân công tử chi mệnh."

......

Tự ngày ấy sau khi Cẩm Vinh rời đi sau, Hoàng Hi cũng không rõ tung tích của điện hạ, tiểu viện không một bóng người, giống như bị bỏ hoang, Hoàng Hi suy đoán công tử có lẽ là đã rời khỏi Tần đô, mà nghe nói thủ hạ Tần Vương không ai bắt được quỷ thích khách, cũng đồng nghĩa công tử vẫn an toàn, hắn cũng bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng.

Nhưng Hoàng Hi tuyệt không nghĩ tới, lần tiếp theo gặp lại Cẩm Vinh, chính là ở cung yến vào nửa tháng sau, điện hạ của hắn hiện tại xuất hiện ngay bên cạnh sủng phi Vân Cơ.2

Một thân bạch y, viền y phục thêu hoa văn chìm nổi, khí chất thanh tuyệt, thân mình thon dài như trúc, nếu không phải dung mạo quá mức tinh xảo, thật đúng là dễ dàng khiến người lầm đối phương là một thiếu niên lang.

Tướng mạo hiện tại chỉ có ba phần tương đồng với dung mạo thật của điện hạ, nhưng khi tầm mắt chạm nhau, thấy được ý cười trong mắt người kia, hắn hầu như chắc chắn đây chính là điện hạ. 

.....