Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 241: Tinh tế (16)




"Cẩm Vinh." Lê Quân Diệu có chút kinh ngạc. Ở trong ấn tượng của anh ta, Cẩm Vinh tuy rằng ngẫu nhiên tùy hứng, nhưng không phải loại người cuồng vọng, không biết khiêm tốn.

Cẩm Vinh lại liếc hắn, "Em là thuyền trưởng, nhưng em cũng không thể điều khiển mọi hành động của họ."

"Ở Tinh Hải này, muốn cái gì, đến dùng bản lĩnh lấy."

Nhàn nhạt một câu, lại tràn đầy sắc bén.

Lời Cẩm Vinh hiển nhiên khơi dậy bất mãn trong lòng những học sinh tuổi trẻ khí thịnh kia, nào còn quản đối phương là trẻ con, trực tiếp động tay.

Lê Quân Diệu vẫn đang bận khiếp sợ, không rõ vì sao tam quan đạo đức của Cẩm Vinh lại thành như vậy, chưa kịp chú ý tới đồng bạn,

Bên này, Sở Úy từ đầu đã muốn đi lên ngăn cản, lại phát hiện mình bị chế trụ, là Tinh Nghiên, hắn từ khi nào xuất hiện ở bên cạnh vậy?

Nhìn đôi mắt ôn hòa nhưng đầy gian trá của Tinh Nghiên, Sở Úy càng chết lặng, "Trẻ con đánh nhau, người lớn không nên quản."

Sở Úy: "......"

Đám học sinh đi tham dự nhiệm vụ cậy bản thân thiên phú không kém chỗ nào, càng không cảm thấy hai đứa trẻ mới 13-14 tuổi thực lực có thể có bao nhiêu cao,

Nhưng kết quả là, đám học sinh nháy mắt đã bị hạ gục,

Động tác cũng chưa thấy rõ, liền thua dưới tay Linh Phách và Nhạc Nhi.

Không có ai chịu được quá hai chiêu.

"Đây là nhân tài trường học mấy người dạy dỗ ra?" Cẩm Vinh quay đầu nhìn về phía Lê Quân Diệu, làm như dò hỏi, đám học sinh thực lực không bằng người, bị đánh cho u đầu càng xấu hổ hơn. Đường đường là tinh anh học viên Liên Bang, cư nhiên bại nhanh như vậy.

"Cẩm Vinh, đủ rồi. Nên nói xin lỗi là chúng ta." Lê Quân Diệu mím môi, trầm giọng nói.

Cẩm Vinh khẽ cười cười, "Đây chỉ là lời nhắc nhở, không cần trông mặt mà bắt hình dong."

"Lê Quân Diệu, đây là lời nhắc nhở, anh đừng nghĩ có thể tùy tiện chơi đùa ở Tinh Hải, ở chỗ này thiếu cảnh giác chính là chết."

Linh Phách và Nhạc Nhi lui về phía sau Cẩm Vinh, vẻ mặt lạnh nhạt cùng hành động không hợp lứa tuổi của hai người họ như lần nữa nhắc nhở Lê Quân Diệu. Tinh Hải chưa bao giờ là nơi đơn giải cho người lang bạt, ở chỗ này, bằng cấp, gia tộc, tài phú đều không có bao nhiêu tác dụng, có thực lực mới có thể tùy hứng.

Cùng thời khắc đó, Sở Úy bỗng nhiên đổ sụp xuống, "Đội trưởng." Những người khác thất thanh bàng hoàng.

Lê Quân Diệu kinh hoảng đỡ lấy hắn, cũng thấy được vẻ mặt ôn hòa mỉm cười của Tinh Nghiên đứng phía sau, "Ngươi......"

Tinh Nghiên mỉm cười nói, "Chỉ là bị giật điện một chút, sẽ không thương tổn thân thể."

Nhưng người thì khó có thể cự động nhúc nhích.

Lê Quân Diệu đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Cẩm Vinh, hắn đoán không ra Cẩm Vinh có ý đồ gì, "Em muốn làm gì?"

"Các người có biết......" Cẩm Vinh híp lại híp mắt, có chút buồn cười, "Các người đang đứng ở đâu không?"

Đứng ở đâu? Lê Quân Diệu một trận mê mang.

Trong lòng ngực hắn, Sở Úy yếu ớt vô lực bắt lấy vạt áo đồng bạn, thở phì phò cắn răng nói, "Dạ...... Dạ Thần Hào."

Bao gồm Lê Quân Diệu, đám người trong tiểu đội như là bị cái gì va chạm, da đầu tê dại, phi thuyền mang cái tên Dạ Thần Hào, được liệt vào danh sách truy nã cấp S của quân đội. Mà thuyền trưởng của nó lại chính là Lê Cẩm Vinh.

Quả nhiên là Linh Phách trình bày quá trừu tượng, một điểm về chỗ, lại nhìn về phía Sở Úy, "Xem ra vẫn có người đoán đúng, thuận tiện nói thêm, ta rất thích cái tên này."1

"Cho nên, ta hiện tại thông báo cho các vị,"

Thần sắc thuyền trưởng đột nhiên lạnh băng, rất có phong phạm của kẻ tung hoành biển sao nhiều năm, lãnh khốc vô tình, "Các ngươi hiện đã bị bắt cóc."2

......

Dạ Thần Hào không có nhà tù, bởi vì từ trước đến nay địch nhân chưa sờ nổi vỏ phi thuyền đã bị đánh tan tác. Nhưng bọn họ có phòng tạm giam, từ trước đến nay khách VIP Linh Phách chuyên dụng, ai bảo người làm sai bài tập nhiều nhất cũng là cậu ta.

Ở trong phòng thao tác, bốn người Cẩm Vinh tiếp tục ngồi ở trên đệm mềm chơi bài.

"Thuyền trưởng, tiếp tục đi theo hành trình về tinh cầu kia sao?" Tinh Nghiên hỏi. Tinh cầu 28 là điểm đến ban đầu của bọn họ, vì tinh cầu này là nơi gần nhất có quan đội Liên Bang đóng quân, vốn muốn thả đám người kia ở đây rồi phủi tay mặc kệ.

Hiện tại kế hoạch thay đổi, không biết điểm đến có thay đổi theo hay không.

"Đương nhiên tiếp tục đi, thuận tiện thông báo một tiếng, nhắc bọn họ giao tiền chuộc." Cẩm Vinh cầm bài đập mạnh xuống, "Vốn chỉ muốn nhẹ nhàng đưa người đến nơi, hiện tại đã là ông ba bị bắt cóc trẻ con, chúng ta không thể chê tiền, đám người này giá trị không nhỏ, đặc biệt là Sở Úy cùng Lê Quân Diệu."2

Tuy rằng là thân nhân, nhưng đầu óc thực lực đều không đủ dùng, Cẩm Vinh hố hắn không hề nương tay. Bản thân Lê Quân Diệu, cô cũng coi gã làm con tin ném vào nhà tù. Kết quả của việc đối xử bình đẳng chính là cô có thể không cố kỵ mà đòi tiền chuộc, Lê Quân Diệu cũng đỡ khó xử với đồng bạn hắn, không cần lo lắng bị đồng bạn oán trách, thậm chí còn được đồng tình đi.

Tinh Nghiên lại hỏi, "Thuyền trưởng, lúc trước cô cũng đã tính làm như vậy?"

"Không có, vừa mới nghĩ ra."

Quả nhiên là thuyền trưởng, Tinh Nghiên mỉm cười nói, "Mong muốn của thuyền trưởng chính là mong muốn của chúng ta."

"Ta cảm thấy, anh trai thuyền trưởng hình như không lợi hại lắm."

Linh Phách mới vừa uống lên sữa bò, bụng tròn vo, cái mép còn dính sữa,

Trực giác của Linh Phách đối với chiến đấu thực mẫn cảm, tuy rằng hắn cũng đánh không lại Tinh Nghiên, nhưng trước khi chào thua, hắn cũng có thể lưu lại vài vết thương trên người Tinh Nghiên, không giống Lê Quân Diệu, phản kháng chưa kịp, đã bị Tinh Nghiên đánh hôn mê.

"Đoàn trưởng đó là lời nói khiêm tốn." Nhạc Nhi lần này thông minh, nói xong còn gắt gao bảo vệ những lá bài trong tay, không cho Linh Phách xem, lúc này cô bé rốt cuộc không cần hắn làm đồng đội.

Cẩm Vinh trừu trừu khóe miệng, "Không, ta cũng không nghĩ hắn sẽ kém đến mức này."

Thực lực còn tạm, chỉ là phòng bị tâm cùng tốc độ phản ứng quá kém, cho dù Lê gia ở trong quân đội một tay che trời, cũng không thể không phòng bị phía sau.

Tình huống bên trong nhà từ không khác với suy đoán của Cẩm Vinh, từ kẻ ở nhờ trở thành con tin chênh lệch rất lớn, đặc biệt là sau khi bọn họ phát hiện mình đã lên thuyền của một nhóm tinh tặc.

"Sở, sở học trưởng là nói thật?" Một nữ sinh nhìn bức tường bị cựu tù nhân Linh Phách cạo thành những cái hố nông sâu khác nhau, không khỏi lạnh run nói, đã sớm mất đi dũng khí bất bình thay cho bạn học.1

Rốt cuộc đối đầu với tinh tặc giết người không chớp mắt, cái gan của họ cũng liền bé lại.

mặt giết người không chớp mắt tinh tặc là không giống nhau.

Bọn họ là không rõ ràng Lê Cẩm Vinh là ai, nhưng không thể nào không biết Dạ Thần Hào,

Nếu nói năm đó sự kiện tinh hạm Hạ gia bị đánh hạ khiến Dạ Thần Hào nhất chiến thành danh, thì sự kiện sau đó khiến cái tên này trực tiếp được liệt vào sanh sách đen của quân đội,

Tuy rằng Dạ Thần Hào chưa bao giờ thừa nhận với bên ngoài mình rốt cục là làm gì, nhưng đa số bên ngoài đều thừa nhận, qua nhiều lần Dạ Thần Hào tiếp nhiệm vụ, đen ăn đen, thích thăm dò mạo hiểm, khai quật kho báu ở Tinh Hải.

Nếu không phải Dạ Thần Hào luôn độc lai độc vãng, cũng không cùng bất luận một thế lực nào hợp tác, nếu không đã sớm bị liệt vào danh sách truy nã.

Trước kia từng có thế lực mời chào Dạ Thần Hào, cuối cùng...... Bị Dạ Thần Hào đánh cho đến tận tổng bộ.1

Lúc sau liền không còn tổ chức nào tìm tới Dạ Thần Hào.

Chẳng sợ Tinh Hải chưa bao giờ ra tay với người bình thường, nhưng tinh phong huyết vũ nó lưu lại ở Tinh Hải thì không ít.

Hoặc là nói, người chết ở trong tay Dạ Thần Hào làrất nhiều.

Dựa vào những sự tích này, Dạ Thần Hào dùng ngắn ngủn 4-5 năm trở thành tổ chức hung tàn nhất Tinh Hảo, sức chiến đấu vô địch.

Sở Úy đang dần dần khôi phục thể lực hơi hơi gật gật đầu, so với Lê Quân Diệu, hắn được cung cấp nhiều thông tin từ gia tộc, tỷ như Dạ Thần Hào trông như thế nào, tuy rằng không rõ vì sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ, nhưng thực lực cùng với mọi dấu hiệu đều chứng minh cho một sự thật, đây là Dạ Thần Hào.

Mặc dù chưa truy nã, cũng là đoàn tinh tặc quân bộ trọng điểm chú ý.

Không có ai không tin lời Sở Úy nói, hơn nữa đối phương cũng không hề phủ nhận.

Nếu ngay từ đầu biết đây là Dạ Thần Hào, bọn họ tình nguyện ở trên tinh cầu kia kháng cự chờ quân đội tới chi viện, cũng sẽ không lên thuyền.

" oa " một tiếng, nữ sinh nhát gan nào đó liền khóc òa lên, đây chính là đám người hung tàn giết người không chớp mắt, bọn họ giờ còn biến thành con tin, chẳng lẽ mạng sống của bọn họ sẽ chấm dứt ở đây.

Lê Quân Diệu trầm mặc, cũng không ai oán trách hắn, bởi vì hắn cũng bị ném vào đây, hơn nữa xem Lê Cẩm Vinh, có vẻ cô ta không giống như có ý định niệm tình thân, máu mủ còn chẳng bằng chút tiền chuộc.

Sở Úy cách hắn gần nhất, bỗng nhiên thấp giọng nói một câu, "Thực lực của Lê Cẩm Vinh cao nhất trong số bọn họ."

"Cậu nói cái gì?" Lê Quân Diệu quay đầu nhìn gã.

"Cô ta là người duy nhất không ra tay." Sở Úy tiếp tục nói, trong lòng cũng càng trầm trọng.

Bởi vì lời Sở Úy, Lê Quân Diệu nghĩ lại toàn bộ quá trình, những người khác đều là bị thiếu niên mặc quần yếm cùng thiếu nữ xinh xắn kia giải quyết, mà hắn cùng Sở Úy là bị người đàn ông tên Tinh Nghiên người đánh ngất, từ đầu đến cuối, Cẩm Vinh đích xác không động thủ.

Sở Úy nói: "Cẩm Vinh hiểu rõ thực lực của những người kia, cũng đồng nghĩa, thực lực của cô ta so với bọn họ còn cao hơn."

"Lần này là chúng ta sơ ý." Sở Úy cũng có chút hụt hẫng, tuy rằng gã mơ hồ đoán ra bọn họ đang ở trên Dạ Thần Hào, nhưng không ngờ thực lực của đám người ở đây lại cao như vậy, trẻ tuổi, gien thiên phú đến tột cùng cao đến tình trạng gì, còn là người sao?

"Vậy lời cô ấy nói lúc vừa rồi, đều là thật sao?" Lê Quân Diệu thấp giọng yên lặng nói.

Lấy bọn họ làm con tin, đòi tiền chuộc.

Nếu là Lê Cẩm Vinh, có lẽ còn có thể suy xét một chút, nhưng nếu là thuyền trường Dạ Thần Hào, chưa chắc đã sợ chọc phải quân đội.

......

Tuy rằng Dạ Thần Hào trước kia chưa từng có kinh nghiệm bắt cóc, nhưng năng lực học tập của Tinh Nghiên rất tốt, rất nhanh đã xâm nhập mạng lưới nội bộ của những gia tộc kia, gửi đi một phong thư tống tiền, à không, đòi tiền chuộc, thuận tiện còn phát cho quân đội một phong.

Rốt cuộc những người này là vì tham dự nhiệm vụ của quân đội mà ngoài ý muốn bị bắt cóc.

Bọn họ đòi tiền chuộc rất cao, cũng theo như lời thuyền trưởng, lần đầu tiên khiêu khích quân đội, nhất định phải chơi lớn.1

Chưa rõ gia đình các nạn nhân có phản ứng như thế nào, Nhà Trắng ngược lại bắt tin tức rất nhanh.

Không bao lâu, Tinh Nghiên liền nhận được cuộc gọi từ Aino.

Kết nối được, Aino liền trước tấm tắc hai tiếng, "Mấy người đổi nghề rồi à, rảnh rỗi đi khiêu khích quân đội?"

Tinh Nghiên ôn hòa mỉm cười nói, "Anh có ý kiến gì với thuyền trưởng sao?"

"Không, tôi cũng không bất ngờ thuyền trưởng nhà mấy người lại nghĩ ra được một kế hoạch tuyệt với như vậy, vốn nên chọc đều đã chọc, không nên dây vào cũng đã sớm chọc qua, mấy người cắp quậy cho cả cái liên bang này tức nổ phổi rồi." Aino rất sâu sắc phân tích.

Đây cũng là kinh nghiệm cá nhân của hán sau nhiều lần chịu kinh hách.

Tinh Nghiên như cũ ôn hòa mỉm cười, lại ẩn ẩn mang theo uy hiếp, "Trên thực tế, mỗi lần thuyền trưởng đều không làm gì sai."

"Được rồi, coi như vừa rồi tôi chưa nói gì." Aino cũng không dám khinh thường trình độ bênh vực của Tinh Nghiên với thuyền trưởng nhà hắn.

Đối với chuyện này, Aino cũng không cảm thấy như thế nào, thế lực sinh tồn ở Tinh Hải chưa đến mức phải nhìn sắc mặt quân đội mà sống, nhìn những tổ chức đầu treo trên danh sách truy nã bao lâu nay vẫn sống khỏe mạnh là biết.

Có thể nói, Dạ Thần Hào khiêu khích quân đội lần này, chỉ là vừa vặn trùng hợp.

Vũ trụ biển sao rất lớn, là cơ hội cho con người tùy tâm tự tại, không phải chịu khống chế.

Vốn mang ý đồ thám thính một chút nội tình, nhưng xem Tinh Nghiên miệng kín như bưng, có hỏi cũng chẳng ra được thông tin gì.

"Nếu có yêu cầu, tùy thời có thể tìm ta, chúng ta cũng thích cùng các cựu khách hàng hợp tác."

"Tinh Nghiên mau tới đây." Bỗng nhiên giọng Cẩm Vinh vang lên.

Tinh Nghiên trực tiếp cúp máy, Aino nhìn màn hình đen xì, thầm nghĩ, là có chuyện gì quan trọng sao?

Trong phòng điều khiển, Cẩm Vinh vui vẻ reo lên, "Linh Phách cậu thua rồi, ha ha, tiếp, Tinh Nghiên lên sàn đi em."

Nhạc Nhi cũng trông mong nhìn Tinh Nghiên, còn Linh Phách mặt dơ hề hề đứng trong góc phòng.