Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 238: Tinh tế (13)




Kẻ thù của Dạ Thần Hào luôn chết rất thảm,

Nhưng trải qua những trận đánh nhau lớn lớn bé bé, Dạ Thần Hào cũng bị lăn lộn không nhẹ,

Cẩm Vinh nhân cơ hội này hào hứng trùng tu phi thuyền,

Nhưng mà, phi thuyền liên tục báo lỗi.

Cẩm Vinh cầm bản thiết kế, buồn rầu than thở, "Còn tưởng rằng phi thuyền thực sự có thể nhảy xuyên thời không."

Đúng vậy, bước nhảy không gian, bẻ cong không gian.

Lợi dụng những khe hở thời gian trong vũ trụ không gian đa chiều này, rút ngắn khoảng cách, thời gian di chuyển,

Tuy rằng giả thiết này chưa được chứng thực, vẫn luôn có người hoài nghi, nó thực sự tồn tại,

Cẩm Vinh ngẫu nhiên đọc được tình báo như vậy, cảm thấy vô cùng hứng thú,

Kết quả chứng minh, làm hoài không được, trở về bắt Aino bồi tiền.1

Tinh Nghiên cười khổ nói, "Ngài vẫn là sửa về nguyên trạng đi."

"Được rồi." Cẩm Vinh vo viên bản thiết kế trong tay, tùy tay ném vào thùng rác.

Có Cẩm Vinh bồi dưỡng, Tinh Nghiên cũng học tập được không ít về sửa chữa máy móc, Cẩm Vinh giải thích đây là để đề phòng, lỡ mai sau hắn hỏng chỗ nào liền có thể tự mình sửa chữa, dù người ta thường nói y giả không tự y.

Tóm lại, lấy trí thông minh của Tinh Nghiên phân tích, đại khái là thuyền trưởng tương đối lười sửa.

Năng lực học tập của Tinh Nghiên cực cao, ngắn ngủn hai ba năm, đã đạt tới trình độ của Cẩm Vinh, cho nên lần này sửa chữa phi thuyền, hắn và Cẩm Vinh cùng làm.

Linh Phách chạy tới chạy lui, giúp Cẩm Vinh cùng Tinh Nghiên khuân vác dụng cụ cùng vật liệu.

Sửa cả ngày trời, đại khái cũng xong được phần lớn, chỉ là rất nhiều nguyên vật liệu đặc thù không có, tỷ tên thuyền được sơn đẹp đẽ trên như vậy đều bị đạn bắn thủng.

Tinh Nghiên đoán chừng phải dừng lại ở đâu đó tìm cho đủ nguyên vật liệu.

Cẩm Vinh cũng nghĩ đến điểm này, tùy tiện một ném cờ lê, "Đi, đi gặp bạn cũ."

"Tuy rằng thẩm mỹ của lão cực kém, nhưng làm việc với phi thuyền coi như không tệ,"

......

Nha Ẩn nghe thấy được tiếng đập cửa, dẫm dép lê đi ra, liền thấy được Cẩm Vinh cười đến vẻ mặt xán lạn, phía sau còn có những người khác, một nam nhân trẻ tuổi đẹp trai, với một nhóc con khoảng chừng 14 tuổi.

Soi xét một hồi, Nha Ẩn không đem Cẩm Vinh nhốt ở ngoài cửa, mà mở cửa cho Cẩm Vinh tiến vào.

Nha Ẩn bắt bẻ mà nhìn một chút mấy người sau lưng Cẩm Vinh, "Bọn họ là ai?"

Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Đương nhiên là thuyền viên của ta."

"Lần này tới tìm ta, có chuyện gì sao?"

"Sửa thuyền nha." Cẩm Vinh cũng không lòng vòng nói thẳng.

Tinh Nghiên lấy ra một cái túi không gian, hình thái pha lê trong suốt, Dạ Thần Hào đang bị thu nhỏ nổi lềnh bềnh bên trong.

Nhưng lúc này, lực chú ý của Nha Ẩn không hề đặt lên túi không gian, mà là chằm chằm nhìn vào đôi mắt Tinh Nghiên, nghi hoặc cuối cùng biến thành khiếp sợ, cái đầu vốn giờ chẳng còn chút men sa, "Hắn, hắn......"

Cẩm Vinh không hề bất ngờ Nha Ẩn sẽ phát hiện ra thân phận thật sự của Tinh Nghiên, lão trên phương diện máy móc chính là thiên tài trong thiên tài, cả đám trong học viện Liên Bang còn chưa chắc so được với hắn.

Nhưng cũng chính vì như thế, Nha Ẩn càng vô cùng khiếp sợ, lại tồn tại cỗ máy có trí óc tương đương con người, thậm chí so với nhiều người còn xuất sắc hơn.

Mà người tạo ra cỗ máy này, không thể nghi ngờ chính là Cẩm Vinh.

Nha Ẩn thở dài, nhìn về phía Cẩm Vinh, "Ta cho rằng còn phải đợi thật lâu, nhóc ngươi mới có thể trở thành đối thủ của ta, hiện tại xem ra, trò giỏi hơn thầy."

Cẩm Vinh lắc lắc đầu.

Tuy rằng hắn vô cùng hứng thú với Tinh Nghiên, nhưng Nha Ẩn vẫn là khó được tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp, bắt đầu sửa chữa tinh thuyền.

Xem qua mức độ tổn thất của phi thuyền, Nha Ảnh trừu trừu khóe miệng, "Chưa từng gặp ai không biết yêu quý phi thuyền như thế này."

Cẩm Vinh lập tức phủ nhận nói, "Ấy, sai rồi, ta thực thích nó, ta sẽ mang theo nó đi bất luận chỗ nào trên đời."

Đối với lời giải thích này, Nha Ẩn không lời gì để nói.

Trạng thái cải tạo lần trước, dùng hao vào chục năm cũng không có vấn đề gì, kết quả chưa được 3-4 năm, đã bị lăn lộn thành dạng này, tuy nhiên hiện giờ đa số các chi tiết đã được chỉnh sửa tương đối, chỉ còn một số các vật liệu nhất định.

"Chỗ này chắc hẳn vẫn còn vật liệu chứ." Cẩm Vinh hỏi, nếu không thiếu những cái đó, cô cũng không đến mức lại chạy tới đây một chuyến.

Nha Ẩn hừ nhẹ một câu "Có là có, nhưng giá cao nhé."

Cẩm Vinh sảng khoái nói, "Không thành vấn đề."

Nha Ẩn cũng không kỳ quái, đại danh đỉnh đỉnh Dạ Thần đoàn như thế nào thiếu tiền.

Trong quá trình sửa chữa, Nha Ẩn cũng không cho bọn họ nhàn rỗi, vẫy vẫy tay, "Tới, cùng nhau hỗ trợ."

Cẩm Vinh ngẫu nhiên phụ một chút, chủ yếu hỗ trợ chính Tinh Nghiên, tính tình hắn tốt nhất, là người quan tâm Dạ Thần Hào nhất trong đám ba người, vì Dạ Thần Hào đổ mồ hôi nước mắt (dù về mặt sinh học hắn không có mấy thứ này).

Trình độ máy móc của Cẩm Vinh, Nha Ẩn nghĩ thầm, nếu không phải cô ham chơi, một lòng mạo hiểm thăm dò Tinh Hải, cô sẽ còn tiến bộ ngày càng nhanh, Nha Ẩn không khỏi tấm tắc.

Nha Ẩn kỳ quái chính là, một người máy với tư duy tiến bộ như Tinh Nghiên, Cẩm Vinh bằng cách nào sáng tạo ra.

Cẩm Vinh không nói, Nha Ẩn cũng không hỏi nhiều, nhưng lão biết, một khi truyền ra ngoài, kỹ sư nổi tiếng tinh tế Liên Bang sẽ là ai.

Cẩm Vinh không phỏng đoán suy nghĩ của Nha Ẩn,

Thân phận của Tinh Nghiên có lộ ra ngoài, hắn cũng có năng lực bảo vệ chính mình, sẽ không dễ dàng để người khống chế.

Cẩm Vinh có lợi thế đối với việc chế tạo máy móc, có khả năng giải toán, cùng tinh thần lực mạnh mẽ, Cẩm Vinh không coi này là điều lớn lao gì.

Với một người máy như Tinh Nghiên mà nói, việc tính toán này càng đơn giản,

Nha Ẩn trong quá trình không tiếc dạy dỗ hắn, cũng khéo léo nhắc nhở hắn đừng dễ dàng lộ ra thân phận người máy của mình.

Nha Ẩn nhìn thái độ Tinh Nghiên với con người, cũng càng có hảo cảm với Tinh Nghiên.

Mấy ngày sửa chữa trôi qua, việc sửa chữa phi thuyền cũng chỉ dư lại một bước cuối cùng, một lần nữa, bọn họ điền lại tên cho Dạ Thần Hào.

"Để ta vẽ, để ta vẽ." Linh Phách chủ động giơ tay, mắt sáng lên.

Mấy ngày nay không có Tinh Nghiên quản hắn, Linh Phách ở bên ngoài chơi, không biết như thế nào mà liền phát triển đam mê hội họa, thường tự mình chơi đùa một thân toàn màu mè trở về. Cẩm Vinh cùng Tinh Nghiên thấy hắn không có việc gì, chơi lại vui vẻ, cũng liền không quản.

"Vậy được." Cẩm Vinh không sao cả nói.

Nửa giờ sau, nhìn thân thuyền đầy nhưng hình thù như bùa đuổi quỷ, lại còn màu mè hoa lá cành, trừ Linh Phách, ba người kia đều trầm mặc.

Tinh Nghiên mỉm cười nói, "Linh Phách, cậu nói xem, đây là cái loại chữ viết gì?"

Linh Phách nắm bút vẽ tay, gãi gãi tóc, sơn lại bắn ngược lên người cậu ta, Linh Phách cũng không nhớ rõ.

Cẩm Vinh cũng từ, nhìn không ra tên họ gì nữa thì đành thôi, "Bỏ đi, nhìn ra tên hay không là việc của người ngoài."

Linh Phách màu lâu trôi, chỉ có thể chờ lớp sơn tự phai dần.

Tinh Nghiên nhìn đầu sỏ gây tội Linh Phách, ôn hòa nói, "Xem ra, chúng ta phải cho Linh Phách luyện lại bảng chữ cái một lần."

Linh Phách bẹp bẹp miệng, rõ ràng vẫn rất có cảm giác nghệ thuật.

......

Phi thuyền trở thành như vậy, không ai nhận ra đây là tiếng tăm lừng lẫy Dạ Thần Hào, thần kỳ chính là, cũng không có người tìm phiền toái.1

Cẩm Vinh liền hưởng thụ thời gian yên bình an tĩnh này, cùng với Tinh Nghiên và Linh Phách đang phải đối mặt với địa ngục chữ cái.

Chờ Linh Phách đọc thuộc mặt chữ, hứng thú của cậu ta đối với vẽ tranh cũng biến mất hầu như không còn. Mà lúc này Cẩm Vinh lại lần nữa muốn chế tạo người máy.

Đều do Nha Ẩn, nói chuyện với lão xong làm việc cũng có định hướng hơn.

Nếu trên đời này chỉ có một mình Tinh Nghiên, chẳng sợ hắn thông minh đến mức nào, tài năng đến đâu, cũng quá mức tàn nhẫn.

Người máy khác với con người ở phần tuổi thọ, Linh Phách sẽ chết đi, Cẩm Vinh cũng sẽ không vĩnh viễn ở lại thế giới này, về sau mỗi người Tinh Nghiên gặp gỡ đều sẽ dần dần rời đi, hắn cũng sẽ thương tâm.

Cẩm Vinh rất ít khi vì người khác suy xét nhiều như vậy, có thể vì Tinh Nghiên là sinh mệnh đầu tiên cô tự mình sáng tạo, với Cẩm Vinh mà nói cũng có ý nghĩa đặc biệt đi.

Tinh Nghiên đích xác thật cao hứng, Linh Phách nghe xong phản ứng đầu tiên là, "Sẽ giống hệt Tinh Nghiên sao?"

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Không, lần này ta phải làm một cô người máy xinh đẹp."

Không chỉ có như thế, Cẩm Vinh còn để Tinh Nghiên cùng cô chế tạo, đây là sáng tạo đồng bạn cho hắn mà.

Linh Phách như lần trước vây xem, giống như lời Cẩm Vinh, cô làm ra một người máy có hình dáng là nữ, tầm tuổi Linh Phách, khoảng mười ba mười bốn tuổi, rất xinh đẹp.

Cô bé mở đôi mắt to màu xanh băng, ánh mắt đầu tiên như cũ nhìn về phía Cẩm Vinh, ánh mắt tràn ngập vui sướng, chậm rãi nói, "Chào...... em là Nhạc Nhi."

Nhạc Nhi cũng thấy được Tinh Nghiên cùng Linh Phách, rất nhạy bén mà biết Tinh Nghiên là người máy, khác với Linh Phách,

"Chào em, Nhạc Nhi." Tinh Nghiên cũng chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cái gì là...... đồng loại.

Linh Phách không biết Nhạc Nhi có ý nghĩa như thế nào với Tinh Nghiên, nhưng trực giác nói cho cậu ta, Nhạc Nhi cùng Tinh Nghiên chỉ cần một cái liếc mắt, đã có được tín nhiệm và bảo hộ.

Quá trình làm ra Nhạc Nhi khá đơn giản, bởi vì đại bộ phận đều là Tinh Nghiên hoàn thành, chỉ có bước quan trọng nhất, là Cẩm Vinh phải làm.

Người dạy dỗ Nhạc Nhi là Tinh Nghiên cùng Linh Phách, vì vậy, Nhạc Nhi rất mau thích ứng với hoàn cảnh, nhưng cô bé khác với Tinh Nghiên, tư duy cũng nữ tính hơn, đặc biệt rất thích ca hát, khiêu vũ.

Cùng với đam mê được làm thần tượng.

Một tháng sau, Cẩm Vinh đang ngồi ở bên cửa sổ nhìn sách, Nhạc Nhi bỗng nhiên thò qua, chớp chớp đôi mắt, "Thuyền trưởng, em nhất định phải làm thần tượng."

Cẩm Vinh: "......"

Cuối cùng bởi vì biết được chân tướng cascn thần tượng kia đều là ảo, không giống mình, Nhạc Nhi thực mất mát mà từ bỏ.

Vì an ủi nàng, Tinh Nghiên dùng Tinh Võng download vô số video thần tượng mới cho Nhạc Nhi tự ở trong phòng hát, ở Dạ Thần Hào, bọn họ còn dành riêng cho cô một phòng hòa nhạc cho cô thỏa đam mê.

So với chiến đấu, Nhạc Nhi hiển nhiên càng thích cái này. Cũng may, năng lực chiến đấu của Nhạc Nhi vốn không kém, vài lần nhiệm vụ đều tự bảo vệ mình không thành vấn đề.

......

"Chán quá, gần đây có nhiệm vụ thăm dò tàn tích không?" Cẩm Vinh giơ giơ cuốn sách trong tay,

Nhạc Nhi như cũ hứng thú bừng bừng học tập vũ đạo mới, mà Linh Phách gắt gao cắn bút hoàn thành bài tập thầy giáo Tinh Nghiên giao cho cậu.

Ở trên thuyền, có thể trả lời câu hỏi này của thuyền trưởng cũng cũng chỉ có Tinh Nghiên, "Có một cái, Aino nói là S tinh khu nào đó từ trường xuất hiện biến hóa rất kỳ dị."

"Vậy hướng bên kia đi thôi." Cẩm Vinh hạ quyết định.

"Được." Tinh Nghiên thao túng tinh thuyền xác định vị trí của nhiệm vụ.

Đi chẳng bao lâu, bọn họ bỗng nhiên nghe được tiếng báo động, "Phía trước xuất hiện chiến đấu, phía trước xuất hiện chiến đấu."

Ở biển sao lâu rồi, đối mặt với những chuyện này Cẩm Vinh cực kỳ bình tĩnh, "Sao lại thế này?"

Tinh Nghiên trả lời, "Hình như là xuất hiện sinh vật biến dị."

Dưới sự điều khiển của Tinh Nghiên, giao diện xuất hiện tình hình chiến đấu phía trước, ngay bầu khí quyển của tinh cầu xuất hiện những sinh vật biến dị, chúng vây lấy con tàu, tuy rằng hỏa lực phản kháng kịch liệt, nhưng nửa cái cánh thuyền đã bị sinh vật kì dị kia hòa tan.

Tinh Nghiên nói, "Là học sinh của học viện Liên Bang."

Học sinh của học viên Liên Bang chạy đến nơi nguy hiểm như thế này làm gì?

Bọn họ cũng chú ý tới phi thuyền đi ngang qua, phát tín hiệu khẩn cấp, "Phi thuyền này là của học viên Liên Bang, thỉnh cầu viện trợ, thỉnh cầu viện trợ."

Giọng nói trẻ tuổi trong trẻo, có chút nôn nóng khẩn trương.

"Cái giọng này, sao ta thấy quen quen?" Cẩm Vinh buông sách trên tay, nghi hoặc nói.

Tinh Nghiên, Linh Phách, Nhạc Nhi nghe vậy cũng dừng lại, tò mò mà nhìn về phía cô.

*lười quá mấy ba, quyển này ban đầu định là làm trong 1 năm, giờ  2 năm rưỡi chưa lết xong nữa, đợt này thất nghiệp tôi quyết tâm giải quyết cho xong nha, cho 5 hào động lực nào anh em