Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 236: Tinh tế (11)




(11)

Lena không bao giờ tưởng tượng được, Cẩm Vinh sẽ ôm một đứa bé gần chết tới cửa tìm cô.

"Có chỗ nào hợp lí cho mượn dùng một chút." Cẩm Vinh cười sáng lạn nói.

Lena thở dài, ta có còn cơ hội cự tuyệt không? Lena xoay người tìm cho cô một kho hàng dưới tầng hầm quán bar.

Lena mò mẫm bật đèn dưới tầng hầm, nhìn Cẩm Vinh một tay xách cậu nhóc vẫn đang bất tỉnh nhân sự, cơ hồ muốn mang cậu đi rửa, thuận miệng hỏi, "Trẻ con nhà nào chui ra vậy?" Tuy quần áo rách rưới lam lũ khiến Lena đoán được phần nào, nhưng không có đánh dấu đặc thù, cô cũng không tiện hỏi.

"Tùy tay nhặt." Cẩm Vinh nhẹ nhàng tùy ý nói.

Có bao giờ cô có cái sở thích nhặt người đâu chứ, còn không phải suốt ngày độc lai độc vãng một mình một kiểu, Lena yên lặng chửi thầm, nhưng cũng qua hỗ trợ một chút.

Nhìn ổ bụng đứa trẻ gần như muốn thủng lỗ, Lena nhíu nhíu mày, "Bị thương nặng như vậy, sao không đưa đi bệnh viện....thôi, đưa đi cũng vô dụng."

Lena phát hiện cậu ta là gien khuyết tật, kinh ngạc chớp mắt một cái, mới nói câu nói cuối cùng kia.

"Bởi vì biết đưa đi bệnh viện cũng vô dụng, em mới mang lại đây." Cẩm Vinh bình tĩnh đáp, trong vài phút trò chuyện ngắn ngủi, tầng hầm ngầm đã được dọn dẹp sạch sẽ thành một nơi có thể tạm gọi là phòng phẫu thuật.

"Em định tự mình cứu nó?" Lena xem Cẩm Vinh dường như đã có suy tính, lại lần nữa kinh ngạc nói.

Lena chất vấn nói, "Em nắm chắc không? Vết thương như vậy bác sĩ giỏi nhất bệnh viện Liên bang chưa chắc đã trị được."

Giọng nói của cô đầy ngần ngại, nhưng lời này cũng là thật, bất kể ai đi nữa, bị vết thương nặng như vậy đều khó qua khỏi, huống chi cậu bé còn là người mang gien khuyết tật.

"Không quá chắc,...... Em cũng là lần đầu tầu thử...." Cẩm Vinh lần nữa nghĩ nghĩ lại, đúng là cô chưa từng thử qua phương pháp chữa thương kiểu này, không biết kết quả sẽ như thế nào, hẳn là...... Sẽ không chết đi.

"Em muốn cứu liền cứu đi." Lena đỡ trán nói,

Thấy Cẩm Vinh nghiêng đầu nhìn về phía mình, Lena liền minh bạch, "Được rồi, chị ra ngoài trước, không quấy rầy em."

Cô dừng một chút, "Cho dù cứu không được, em cũng đừng quá buồn."

Trên đời này khó khăn vô vàn, ai cũng có lúc bất lực, chỉ cần đã cố gắng hết sức là được.

Lena rời tầng hầm ngầm, còn tiện khép lại cửa.

Tầng hầm ngầm một mảnh tĩnh lặng, Cẩm Vinh cúi đầu nhìn về phía nam hài đang nằm, máu trào ra từ miệng vết thương đã được cầm lại, nhưng cả người cậu bé tím tái, hơi thở yếu ớt, trái tim còn đập nhưng các cơ quan trên người đều đã bắt đầu suy kiệt.

Bởi vì gien khuyết tật.

Cẩm Vinh vươn tay, lựa theo cảm giác khi tiếp quản phi thuyền trí năng, truyền tinh thần lực lên miệng vết thương của cậu bé.

Tinh thần lực theo ý niệm chảy vào trong thân thể cậu ta, trong nháy mắt, Cẩm Vinh không chỉ cảm nhận được tinh thần lực luồn lách qua các mạch máu, mà còn cảm nhân được từng lưu động, từng nhịp đập.3

Đây là lần đầu tiên Cẩm Vinh sử dụng tinh thần lực như vậy, côcũng không biết tinh thần lực của mình có thể làm được điều gì.

Nhưng khi tinh thần lực đã thăm dò được từng ngóc ngách trong cơ thể cậu bé, Cẩm Vinh rốt cuộc thấy được cái gì gọi là gien khuyết tật.

Thì ra thứ người ta gọi là cấp bậc gien xuất phát từ đây.

......

Đến khi miệng vết thương hoàn toàn khép lại, Cẩm Vinh rụt tay, cô cảm giác được tinh thần lực đã bị tiêu hao một phần, nhưng với cô mà nói tựa hồ cũng không đáng lo ngại.

Sau khi quan sát trình tự gien, Cẩm Vinh dùng tinh thần lực sửa chữa cả gien lẫn vết thương ở bụng cậu bé.

Còn sau khi cải tạo bằng tinh thần lực cậu ta biến thành cái dạng gì, Cẩm Vinh cũng không biết.

Lena đứng sau quầy bar, trời mưa lớn nên khách khứa vắng vẻ hơn ngày thường rất nhiều, dưới tầng hầm còn có một tên phiền toái, Lena càng không có tâm tư bán hàng, dứt khoát treo biển ngừng bán.

Tổn thất hôm nay, đòi Cẩm Vinh là được.

Đưa mắt nhìn bên ngoài cửa kính, mưa khiến cho bầu trời âm u, hôm nay cũng không phải mưa nhân tạo, mà là mưa tự nhiên lâu lâu mới có một lần.

Nhưng mà ở thời đại này, mưa tự nhiên cũng không phải hiện tượng tốt lành gì, nồng độ pH thì cao, khiến cho người dễ sinh bệnh, không phù hợp với những người dân tinh tế từ lâu đã biến sinh hoạt hàng ngày thành nề nếp tinh chuẩn.

"Em muốn một ly." Cẩm Vinh ngồi xuống ghế dựa trước quầy bar.

Một tiếng bước chân cũng không có, đây là muốn hù chết người sao, Lena trừu trừu khóe miệng, quen biết lâu rồi, tự nhiên quen thuộc tính cách đối phương, có chút thời điểm, Lena cũng liền lười ngụy trang trước mặt Cẩm Vinh. Mà Cẩm Vinh, càng là không chỗ nào cố kỵ.

Rượu rất nhanh được đem lên, Lena đưa cho cô, nhịn không được hỏi, "Đứa bé kia......"

"Không chết." Cẩm Vinh ngắn gọn sáng tỏ mà trả lời tình huống của cậu ta, trên thực tế trừ bỏ điều này thì cô cũng không nắm chắc những vấn đề khác.

Lena có chút không thể tin nổi, nhưng cũng biết Cẩm Vinh sẽ không nói dối chuyện như vậy.

Mà một khắc sau, Lena cũng thực sự tin đứa trẻ có vết thương xuyên qua ổ bụng kia, thậm chí mang trên người gien khuyết tật, vẫn còn sống sót.

Bởi vì nó xuất hiện ngay giữa quán bar.

Theo Lena như thấy quỷ, nhìn chằm chằm đứa trẻ nô lệ đang lấp ló ở khúc quẹo của quầy bar.

"Ồ, tỉnh rồi." Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, tỉnh rất nhanh, hơn nữa trực giác còn rất xuất sắc.

Cậu bé, hoặc là nói là thiếu niên, cũng cười, như lúc gặp nhau ở hội đấu giá, bóng dáng hòa vào trong bóng đêm đơn thuần ngây thơ.

***

Lena nhìn chằm chằm cậu bé ngồi bên cạnh Cẩm Vinh, dùng mấy phút đồng hồ đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ở con mắt màu hổ phách của cậu. Đôi mắt tựa mắt mèo, rất xinh đẹp, Lena lúc này thu tầm mắt, còn xoay người sang chỗ khác lấy cho cậu ta ly sữa bò.

Dù chưa dùng tới tinh thần lực, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, những vết trầy lớn nhỏ trên người cậu ta đều đã khép miệng, thậm chí cơ thể, khuôn mặt hoàn toàn không còn những đặc trưng của người mang gien khuyết tật.

Lena không khỏi thốt lên, cảm thán, "Nếu em không đi du lịch nữa, ở lại đây làm bác sĩ không phải quá tốt."

Cẩm Vinh cười cười, không nói gì thêm, cô tự biết thành quả giải phẫu này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ tinh tế sẽ phát điên.1

Nhưng mà Cẩm Vinh tự nhận gần đây bản thân tương đối an phận thủ thường, không tính toán gây chuyện. Đổi thành cô lúc trước, có lẽ đã tự mình cướp cậu ta giữa hội đấu giá, chứ không chọn cách yên lặng, nương cơ hội hỗn loạn, để cậu ta tự chạy ra.

"Biển sao mới là chân ái của em."

"Giữa trời sao ta là kẻ du hành, không thứ gì kìm nổi bước chân ta."

Lena bĩu môi, đừng nói cái gì du hành, ở trong mắt những người như bọn họ, lạc thù đích thực là mạo hiểm, lưu lạc.

Không để ý đến gia hỏa này nữa, Lena nhìn thiếu niên thân mình gầy yếu trông chằng khác nào đứa bé mười mấy tuổi, ngữ khí ôn hòa nói, "Ngươi kêu gì?"

Thiếu niên đương nhiên nhìn về phía Cẩm Vinh.

Cẩm Vinh buông chén rượu, hơi suy nghĩ, "Vậy kêu Linh Phách đi......"

Thiếu niên quay đầu tới đối Lena nói, "Ta kêu Linh Phách."

Lena: "......" Đã biết, không cần lại lặp lại hai lần, còn có đây là cái tên kỳ quái gì.

Nhưng Linh Phách dị thường dễ dàng mà tiếp nhận cái tên mới của mình, thật giống như hắn trời sinh chính là Linh Phách.

Thương thế Linh Phách đã tốt hơn, nhưng Cẩm Vinh không vội mà dẫn cậu ta đi, để người ở lại quán U lan, làm quen với cuộc sống bình thường ở tinh tế, cho Lena nuôi.

Linh Phách cũng chính thức trở thành nhân viên tạp vụ bán thời gian ở U Lan, cậu bạn này sau khi tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo mới lên còn rất ưa nhìn. Linh Phách có một khuôn mặt so với con gái còn thanh tú hơn, mặc quần áo phục vụ sơ mi trắng quần đen, càng thêm hấp dẫn người.

Thời gian trôi qua, Lena cũng nhận thấy được Linh Phách rất khuyết thiếu thường thức cùng đạo đức thông thường, tuy rằng kẻ thiếu đạo đức Lena biết không ít, nhưng bọn họ là do ở trong hoàn cảnh mà thành. Về phần Linh Phách, cậu ta hiển nhiên là từ nhỏ không có ai dạy, lại sống trong môi trường như vậy, có thể tưởng tượng sinh hoạt trước kia tồi tệ đến mức nào.

Lena chưa từng hỏi lai lịch Linh Phách ra sao, chẳng sợ Cẩm Vinh cũng sẽ không để ý mấy thứ này.

Ai mà chả có quá khứ, Lena sống đến nhường này, vốn là không cần hỏi nhiều.

Chính vì khuyết thiếu nhân sinh quan bình thường, cung cách làm việc của Linh Phách cũng không thể dùng logic bình thường để giải thích, ví dụ như có khách hàng thấy cậu ta xinh đẹp mà động chân động tay, cậu ta không thèm phản ứng, mặc khách nhân thích khi dễ thì khi dễ. Đổi sang bàn rượu khác, bị khách kéo tay không cho rời đi, Linh Phách lại sẽ không chút do dự bẻ gãy tay người ta, sau đó lại đi đưa rượu, hoàn thành nhiệm vụ của một nhân viên phục vụ.

Đến khi Lena chạy tới, Linh Phách sẽ giương mắt nhìn khách kêu đau, giống như tình huống này không hề luên quan gì đến cậu, cậu ta còn đồi động thủ chặt đứt yết hầu gã khách kia, Lena hỏi, cậu tachỉ nói sẽ ồn đến những vị khách khác.

Nhiều năm qua cũng coi như gặp không ít kẻ tàn nhẫn u ám,Lena cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Lena không còn tâm trí suy nghĩ vì sao một kẻ gien khuyết tật như Linh Phách lại có thể dễ dàng bẻ gãy tay một vị khách cấp C, còn khiến đối phương không thể phản kháng, mà là đem lo lắng nói cho Cẩm Vinh.

Linh Phách với Cẩm Vinh thì rất ngoan ngoãn, cậu nói là bởi vì người đầu tiên cậu ta nhìn thấy sau khi tỉnh lại là Cẩm Vinh.

Cũng có lẽ là bởi vì Linh Phách biết người cứu mình cũng là Cẩm Vinh.

Cẩm Vinh tựa hồ không ngoài ý muốn khi nghe mấy chuyện này, để Lena nói xong mới chậm rì rì đáp, "Cho nên làm ơn Lena giúp em dạy dỗ cậu ta một chút, bằng không em không yên tâm đem gia hỏa này lên phi thuyền đâu."

"Em muốn mang người lên trên thuyền?" Lena có chút giật mình, cô biết Cẩm Vinh rất để ý Linh Phách, nhưng không nghĩ tới sẽ là dẫn người theo luôn.

Bất quá nghĩ lại cũng tốt, Cẩm Vinh người này tuy rằng thường thường thiên mã hành không, làm việc thường khiến người khác kinh hách, nhưng luận thực lực vẫn rất đáng tin cậy.

Lena rồi lại càng nghi hoặc, "Vậy sao em còn bắt chị dạy?"

Cẩm Vinh ngước mắt, xuất thần mà mỉm cười một chút, "Cho cậu ta tái hòa nhập cộng đồng một chút."