Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 234: Tinh tế (8)




Tinh tế (8)

"Tin nóng, sáng sớm nay, ngày A tháng B, tinh khu Y phát sinh giao tranh kịch liệt giữa một phi thuyền lạ mặt và đại tinh hạm đang trong quá trình vận chuyển tinh tệ của Hạ thị, chưa thể ước tính tổn thất về mặt vật chất của phía Hạ thị, phi hành đoàn không có người thiệt mạng, một giám sát viên cấp S bị thương trong tình trạng nguy kịch đã kịp thời được đưa đi cấp cứu..."

"Gần giao lộ với Hỏa tinh cầu, nhiều người dân chứng kiến đám cháy dữ dội từ xác các chiến cơ, nhiều linh kiện rơi xuống các tinh cầu nghèo gây nên tình trạng hỗn loạn do người dân tranh đoạt nhau."

"Chưa có được hộp đen của tinh hạm, nhưng người đứng đầu thương hội Hạ thị đã đứng ra mạnh mẽ chỉ trích phía quân đội đã không thực hiện tròn nghĩa vụ, gây nên vụ cướp đầy man rợ này, hiện tại phía quân đội chưa có phản hồi..."

"Cũng ngày hôm nay, cổ phiếu Hạ gia sụt giá nhanh chóng, bao gồm ngân hàng Hạ thị cùng các thương nghiệp liên quan, các nhà đầu tư hoài nghi khả năng phục hồi của Hạ gia sau vụ việc này..."

Giọng nói của nữ phát thanh viên vang lên từ màn hình TV trong quán bar U Lan,

Ngồi đối diện, Lena thở dài, "Nhiều tiền như vậy, em nói đốt liền đốt."

Nghĩ thôi cũng thấy đau lòng, một đại tinh hạm chở đầy tiền như vậy, bao nhiêu người mơ tưởng chứ.

"Vốn dĩ em không định tiếp nhiệm vụ này đâu." Cẩm Vinh quơ quơ chén rượu pha lê, tươi cười nói.

Lena một chút cũng không tin lời Cẩm Vinh, bao nhiêu nhiệm vụ không nhận, đang yên đang lành lại nhắm vào nhiệm vụ Hạ gia?

Sau đó còn không lưu tình đốt mấy trăm triệu tinh tệ của người ta, khiến chuỗi tài chính của người ta suy sụp, vậy mà cố tình mắt chớp cũng không chớp một chút,

Có ai như vậy chứ, cả núi tiền không cần, đốt cùng biển lửa giữa tinh hải, để tiền bay trong không trung, rơi lung tung ra khắp các tiểu hành tinh nghèo.

Nhưng nói cho cùng cũng là ăn miếng trả miếng,

Hạ gia dám treo tính mạng của Cẩm Vinh lên, thì vì sao cô không thể phá hỏng nhiệm vụ của Hạ gia?

Ánh mắt gian xảo lộ chút ý cười, Cẩm Vinh nhấp môi uống một hớp rượu trái cây.

Nói là rượu trái cây, kỳ thật cũng chỉ là đồ uống hoa quả không cồn cho trẻ vị thành niên. Lena khóe môi hơi câu, "Em hôm nay cũng lành mạnh nhỉ, không thèm gọi rượu uống."

Chưa lúc nào thấy Cẩm Vinh nghiêm túc tuân thủ giới hạn cho người vị thành niên, như lúc này.

Cẩm Vinh khẽ cười cười, "Có quy tắc có thể lách được, nhưng cũng có cái không, làm người phải có giới hạn cho bản thân nha."

Ly này coi như từ biệt thân phận Lê Cẩm Vinh, rốt cuộc, kể từ thời điểm cô nhận nhiệm vụ săn đuổi Hạ gia, thân phận này cũng chẳng thể đứng cùng chiến tuyến với Lê gia được nữa, bản thân người Lê gia cũng hiểu rõ sự thật này.

_____

Mà tình huống cũng như Cẩm Vinh nghĩ, mặc dù hận Lê Cẩm Vinh, Hạ hội trưởng chẳng dở hơi mà đi thừa nhận nhiệm vụ ở chợ đen là gã treo, mà Lê gia cho dù có suy đoán, cũng sẽ không thừa nhận người đánh hỏng đại tinh hạm, đốt tiền của Hạ gia là Lê Cẩm Vinh.

Từ tinh hạm, cơ quan điều tra cũng chẳng tìm được ghi chép hay hình ảnh gì, vì đều đã bị Cẩm Vinh xóa sổ cẩn thận.

Lúc trước lưu lại hộp đen của Thiết Lang Đoàn là vì muốn lưu lại chứng cứ, lần này hạ độc thủ, đi đánh đi cướp, phải làm cho sạch sẽ gọn gàng.

Thông tin duy nhất lấy được, chính là tên con thuyền đã to gan, đơn độc tấn công tinh hạm Hạ gia, Dạ Thần Hào.

Cũng không ai tra được tin tức về chủ nhân của Dạ Thần Hào, hay tin tức về một cường giả cấp S có khả năng tấn công mạnh mẽ như vậy.

Cho dù Hạ hội trưởng có kiên trì nói đây là do Lê Cẩm Vinh làm ra, cũng sẽ chẳng có người nào tin gã. Cộng thêm bằng chứng về thực lực đo được khi báo danh ở trường quân đội của Lê Cẩm Vinh, khả năng này càng giảm xuống thấp.

Dưới sự chi phối của Lê gia, những lời từ miệng Hạ hội trưởng càng giống như giận chó đánh mèo.

Hạ thương hội lần này mất một khoản khổng lồ, đối thủ cạnh tranh nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn vàng như vậy.

Người treo thưởng Hạ gia là một đối thủ cạnh tranh, tuy nhiên bọn họ cũng chẳng ngờ được, nhiệm vụ đặt ra lại được hoàn thành mỹ mãn như vậy, náo loạn khắp tinh tế Liên Bang. Mà nháo đến càng lớn, Hạ gia tổn thất cũng lại càng lớn.

Bọn họ cũng chẳng quan tâm người hoàn thành nhiệm vụ là ai, ngược lại, vì vừa ý với kết quả nhiệm vụ, bỏ thêm 2 triệu tinh tệ làm hoa hồng.

Aino làm người môi giới, tiền thù lao ra càng cao. Đương nhiên, gã cũng đã kí thỏa thuận không tiết lộ, bảo mật thông tin cho cả hai bên.

Điểm này Cẩm Vinh cũng không để ý, vốn cũng không phải vì tiền thù lao mà tiếp nhiệm vụ.

Cho nên thân phận chủ nhân Dạ Thần Hào, trừ bỏ người môi giới giúp Cẩm Vinh nhận nhiệm vụ là Aino, cũng chỉ có Nha Ẩn, người trực tiếp in tên lên phi thuyền biết, và hiện giờ là Lena.

Con ma men Nha Ẩn hiện giờ còn đang say sưa ở chỗ nào,

Còn Lena U lan quán thì bán tín bán nghi, "Nhưng mà, cái tên Vân Lâm của Hạ gia đánh không lại em à?"

Gã là cường giả cấp S thành danh đã lâu, cũng là người có khả năng đột phá nhất ở tinh tế.

"Chị tin thì tin." Cẩm Vinh ba phải trả lời.

Lena nháy mắt đầu óc cũng hỗn độn, cuối cùng cười lắc lắc đầu, không nghĩ thêm về cái vấn đề này nữa. Tự rót cho mình một ly, cùng Cẩm Vinh chạm ly, Lena cười, "Nói đi nói lại, chị thấy làm người nhà họ Lê cũng không tồi."

Thân phận con ông cháu cha, tiền đồ thông thuận, hà tất ở Tinh hải này lặn ngụm.

Cẩm Vinh khẽ cười cười, nghiêm túc nói, "Sống như vậy không hợp với em, em thích tự do tự tại hơn."

_____

Mấy ngày nay, Hạ thị thương hội chịu đủ các loại công kích, dần dần chống đỡ không được. Cha con hạ hội trưởng chết bất đắc kỷ tử, người kế vị là em trai lão, Hạ Chiết, sau đó nhanh chóng chủ động làm hòa với Lê gia.

Hạ gia qua trận này nguyên khí đại thương, thế lực suy yếu, cường giả cấp S duy nhất trọng thương dưỡng bệnh, lập tức rơi xuống vị trí trung đẳng, không còn sừng sỏ như xưa, mà trong thương giới, cũng xuất hiện gương mặt mới thay thế vị trí của Hạ gia.

Hạ cựu hội trưởng chết, giải thưởng cho cái mạng Lê Cẩm Vinh cũng được hủy bỏ. Đồng thời biến mất còn có thông tin về Lê Cẩm Vinh, chỉ dừng lại ở thời điểm ghi danh trường quân đội, những chuyện về sau không ai rõ,

So với cái tên Lê Cẩm Vinh, người ta càng chú ý đến chủ nhân của Dạ Thần Hào.

Tuy nhiên có Aino chủ động xóa thông tin, chẳng mấy chốc mà người ta cũng sẽ quên đi cái tên này thôi. Nguyên nhân hắn hỗ trợ cũng rất đơn giản, tuy không rõ quá trình hai bên giao chiến ra sao, nhưng thương thế của Vân Lâm là thật.

Lê Cẩm Vinh còn chưa tròn hai mươi, đã có thể đánh bại cường giả cấp S, vậy nghĩ thử xem, thực lực của đối phương ở hiện tại, tương lai, có thể mạnh đến mức nào.

Cứ việc Hạ gia đổi gia chủ, nghỉ ngơi lấy sức, nhưng việc này không khỏi khiến người ta suy nghĩ, đặc biệt là ở các học phủ Liên Bang.

Cường giả Vân Lâm trọng thương không rõ là một chuyện, nhưng kẻ lấy một phi thuyền đánh bại một tinh hạm, khiến đối phương không kịp trở tay mới là đáng sợ, mới khiến cái tên Dạ Thần Hào trở nên đáng nhớ.

_____

Liên Bang đệ nhất học phủ,

nhà ăn,

Lê Quân Diệu đang dùng cơm, cũng nghe được người ta bàn luận chuyện này,

"Có phải là thật không nhỉ?"

"Chuyển gì?"

"Chuyện tinh hạm Hạ gia bị cướp sạch ấy?" Tin tức lớn như vậy, đến trường quân đội bị hạn chế ra vào cũng nghe được tiếng gió,

"Theo kiểm tra hiện trường thì hẳn là như vậy."

Mọi người than thở, "Đáng tiếc không tìm ra ghi hình, không xem được một màn chiến đấu xuất sắc."

Khả năng thao túng phi thuyền này, quả thật là như thần.

"Anh" Lê Quân Diệu nghe thấy tiếng gọi của Lê Chi Du, vừa nhấc đầu liền thấy người bưng khay cơm đi tới, "Không ngại em ngồi đây chứ."

"Đương nhiên không ngại."

"Có Lê tiểu thư ngồi đây chính là vinh hạnh của bọn anh."

Những người khác sôi nổi cướp lời, xua tay đùa giỡn,

Trong trường học không ai không biết Lê Quân Diệu cùng Lê Chi Du là cặp anh em thiên tài nhà họ Lê.

Một nam sinh tò mò hỏi. "Quân Diệu, cậu còn một em gái nữa, hình như cũng thi vào trường mình, đúng không nhỉ?"

Lê Quân Diệu cùng Lê Chi Du trao đổi ánh mắt, Lê Chi Du mở miệng nói, "Người lớn muốn em ấy rèn luyện thêm một thời gian, không cần vội vàng thi."

Các bạn học không hoài nghi câu trả lời này, trước đây cũng ít khi nghe chuyện về con gái út Lê gia, có lẽ tư chất không quá ưu tú, tự nhiên cũng không nổi danh như cặp song sinh.

Liền cũng không nhắc lại đề tài này.

Trong nhà tạm thời chưa có tin tức truyền đến, nhưng Lê Quân Diệu cùng Lê Chi Du vẫn biết Lê gia có động tác với Hạ thị, kết quả này hẳn là tốt.

Đại khái chờ Lê gia tìm được Cẩm Vinh, bọn họ liền trở lại.

Đáng tiếc, hai người chẳng biết được, kẻ thao túng phi thuyền đến thần kỳ trong miệng bạn học của họ, lại chính là Lê Cẩm Vinh.

Lê gia,

Lê Nguyên Dã khẽ hừ một tiếng, "Nó đi khỏi nhà, không ngày nào là không làm loạn."

"Nó" ở đây ám chỉ ai, mọi người đều hiểu, Lê Diễm thấy phụ thân không thực sự tức giận, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng lạ, cho dù Cẩm Vinh không chọc vào phiền toái, cũng có phiền toái tự tìm đến chỗ cô.

Nháo mỗi ngày một lớn.

"Bất quá cũng lớn rồi, không để dấu vết dẫn đến Lê gia."

Lê Nguyên Dã làm việc với chính quyền tinh tế Liên Bang mấy chục năm, chuyện khó tưởng đến mấy đều đã gặp qua, liếc mắt cũng có thể suy đoán việc này, không thể không có liên quan đến Cẩm Vinh.

"Nó cũng không muốn chúng ta tìm ra nó." Lê Nguyên Dã khẽ thở dài một cái, không ngờ được đứa cháu gái này lại thông minh đến vậy.

"Phụ thân." Lê Diễm lo lắng ông cụ vì vậy mà tức giận, liền định mở lời.

Lê Nguyên Dã vẫy vẫy tay, nói một câu khiến mọi người bất ngờ, "Nó muốn làm gì thì làm, kệ nó đi."

Hai em trai của Lê Diễm là Lê Sâm, Lê Miểu cũng đều là người trong quân đội, nghe cha già nói vậy ngây ngẩn cả người. Lê Sâm chần chờ nói, "Lê gia chưa bao giờ có tiền lệ. như vậy"

Mặc dù là con gái dứt ruột đẻ ra, Lê Diễm cũng không thể không ưu tiên suy xét gia tộc, "Nhị đệ nói không sai."

Lê Nguyên Dã hỏi ngược lại cả hai, "Vậy các anh có bắt được nó về đây không?"

Lê Diễm tức khắc nghẹn họng, không nói thêm gì, Lê gia vốn đã tốn không ít tài nguyên, tìm lâu như vậy, duy nhất một lần tra được tung tích, vậy mà vẫn chẳng rước được người về.

Lê Nguyên Dã nhàn nhạt nói, "Đã không tìm được về, vậy cứ kệ nó ở ngoài đi."

Những người khác hiểu ý tứ chân chính trong lời lão gia, lập trường của Lê gia là muốn hòa bình, còn Lê Cẩm Vinh muốn làm gì là chuyện của nàng, không đại diện cho Lê gia, cũng không liên quan đến Lê gia.

Mà cục diện này, lại do chính Cẩm Vinh một tay thúc đẩy, Lê Nguyên Dã không biết là nên bất đắc dĩ hay là nên vui mừng, lại nhìn ánh mắt ẩn hàm lo lắng của con trai cả, nghiêm túc nói, "Con bé ở bên ngoài cũng có thể tự lo liệu, càng có thể sống tốt hơn."