Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 232: Tinh tế (6)




Hai ngày này, gần khu vực khai thác mỏ xuất hiện một ít người kỳ quái xa lạ tìm hiểu tin tức của Cẩm Vinh, thực ra cũng chẳng cần hỏi, vì ở đây, dù là người ở quán rượu hay ở hầm mỏ đều biết,

Người ở chỗ đó lù lù.

......sửa phi thuyền.

Bởi vì ở tinh cầu này không có ai sửa được phi thuyền, đại tinh cầu gần nhất cũng phải bay một vòng mới tới, Cẩm Vinh liền tự mình sửa.

Không chút nương tay tháo dỡ.

Đối với những người vì giải thưởng mà tới điều tra, hành vi vùi đầu chỉ lo " sửa chữa " phi thuyền của Cẩm Vinh, có thể nói là trắng trợn, là đang tr@n trụi miệt thị họ.

Nhưng mà sau khi bị đánh, bọn họ mới biết được, miệt thị cũng là có đạo lý.

Hơn nữa bọn họ còn may mắn, nhiều lắm là bị đánh một trận, những người đầu tiên đến tìm Cẩm Vinh còn bị tẩn cho đến nửa cái mạng không còn, rồi bị trấn lột đồ đạc trên người, cướp sạch không còn một mảnh.1

Dân cư ở khu vực phụ cận vốn có chút sợ hãi, nhưng nhìn nhiều thành quen. Ban đầu mọi người có thiện ý giấu hành tung của Cẩm Vinh, nhưng cô nói không sao cả, cứ nói cho bọn họ, có gan đi tìm người thì có gan chịu trận.

Từ khi Cẩm Vinh tiến hành sửa chữa phi thuyền, mỗi ngày đều có thể nghe những tiếng lách cách leng keng ở gần hầm mỏ, cũng không ai ngại Cẩm Vinh phiền toái, thậm chí là rất hoan ngênh.

Cẩm Vinh sửa thuyền nên cần mua một lượng lớn khoáng thạch và nguyên vật liệu, người mới học sửa chữa máy móc cần luyện tập thật nhiều, ba lão nhân cửa hàng bán vật liệu còn chưa thỏa mãn được nhu cầu của nàng, cũng may nơi này quặng thô phong phú, đại bộ phận người ở đây lại lấy nó làm nghề mà sống.

Cẩm Vinh mua sắm có thể nói là hào phóng, ba lão nhân vui không kịp, còn tặng thêm nhiều linh kiện, nói Cẩm Vinh có vấn đề thì tìm tới hỏi bọn họ, dù sao có Cẩm Vinh ở đây, tiền đóng học cho cháu bọn họ đến tận thành niên cũng không cần lo lắng.

Người dân ở đây nhìn thấy Cẩm Vinh đều là tươi cười đầy mặt, thân thiết lại nhiệt tình, nếu không phải Cẩm Vinh buổi tối cũng bận sửa chữa phi thuyền, bọn họ đều hận không thể mời Cẩm Vinh vào nhà làm khách.

Đây cũng là nguyên nhân Cẩm Vinh phải đánh cướp, quá nhiều thứ phải chi tiền, chi hơn thu.

Nhưng hiệu quả hiển nhiên là kinh người, ở trong khoảng thời gian ngắn, lãng phí đại lượng máy móc nguyên vật liệu, cuối cùng phi thuyền của Cẩm Vinh đã hoạt động được.

Ba lão nhân không khỏi cảm thán, luận kỹ thuật, Cẩm Vinh mới bắt đầu học sửa chữa được bao lâu, nhưng mà tiền nàng tiêu phí mấy ngày nay còn nhiều hơn số tiền bọn họ tiêu cả đời.

Sửa chữa máy móc kỹ thuật cũng là một môn thiêu tiền sống a.

Phi thuyền của Cẩm Vinh rốt cuộc sửa được, tuy rằng tháo dỡ đổi mới đại bộ phận, bề ngoài nhìn cũng không đẹp lắm, Cẩm Vinh một tay chống nạnh, lau lau, tự mình an ủi,

"Không sao, có thể bay là được."

Chẳng sợ không ngủ không nghỉ mà sửa chữa tinh thuyền mấy ngày, cũng không thấy cô có quầng thâm mắt hay là dấu hiệu mệt mỏi, có thể nói tinh lực tràn đầy.

Cô duỗi tay sờ sờ phi thuyền, tuy rằng khó coi, nhưng tốt xấu là phi thuyền ta tự tay sửa.

Đã sửa chữa phương tiện đi lại, Cẩm Vinh cũng phải rời đi.

Ba lão nhân ôm cháu gái, còn có một ít cư dân tới tiễn, thậm chí còn có chút luyến tiếc. Nhiều năm như vậy khó được đụng tới một nhà giàu tiêu tiền sảng khoái như vậy.

Cẩm Vinh vẫy vẫy tay cáo biệt, lên thuyền, khởi động rời đi.

Nhưng cô còn chưa đi nửa ngày, liền lại xuất hiện một phi thuyền khác.

So với phi thuyền của Cẩm Vinh còn lớn hơn, xinh đẹp hơn, rất nhiều người chạy tới xem náo nhiệt,

Từ phi thuyền bước xuống là một nhóm người mặc quân trang, mọi người đều nghị họ tới điều tra chuyện Hắc Động. Không nghĩ tới trừ bỏ việc này, còn có người lấy ra một tấm ảnh chụp hỏi, "Các người đã từng gặp cô gái này chưa?"

Ba lão nhân cũng ở trong đám người bị dò hỏi, nhìn thoáng qua ảnh chụp, bọn họ cũng là tìm Cẩm Vinh, nhưng bọn họ là quân nhân, có vẻ khác với những người mấy ngày nay đến tìm cô đánh lộn.

Thấy ba lão nhân chần chờ, sĩ quan trẻ tuổi nhẹ giọng giải thích, "Không cần lo lắng, chúng ta là tới bảo hộ an toàn của nàng."

Nói rồi còn đ ĩnh đ ĩnh ngực, lộ ra huy chương vàng chói trên quân phục. Một thân quân trang rất nhanh lấy được cảm giác tín nhiệm của người khác. Bất quá Cẩm Vinh đã đi rồi, là ai cũng không chẳng có quan hệ gì, ba lão nhân thành thực trình bày.

Biết được Cẩm Vinh vừa rời đi hai giờ trước, sĩ quan trẻ tuổi nhăn mày, trở lại thuyền, hướng báo cáo với thượng cấp chuyện này.

Hắn trong lòng cũng là tức giận lại bất đắc dĩ, vị Lê gia tam tiểu thư này chạy cũng thật nhanh, vất vả lắm mới có được tin tức, hiện giờ người lại đi mất.

Thượng cấp nghĩ nghĩ, nói, "Đem kết quả điều tra báo cáo lại cho Lê thượng tướng."

Những người khác tự nhiên phục tùng mệnh lệnh. Động tĩnh ở Hắc Động bọn họ cũng nghiêm túc tra xét qua, không có thu hoạch, cũng không ngoài ý muốn, hiện tượng thần bí ở vũ trụ vốn đã nhiều.

______

Cẩm Vinh điều chỉnh hành trình, đến một tinh cầu tương đối phồn hoa phát triển, mặc dù đã biết giá trị con người mình lên tới trăm triệu tinh tệ, có thể gọi là cành vàng lá vàng, Cẩm Vinh cũng chẳng che giấu hay dịch dung mà trực tiếp tìm tới thế lực ngầm lớn nhất chợ đen - Nhà Trắng.

Aino một chút cũng không kỳ quái, lấy hiểu biết ngắn ngủi của hắn, đối phương cũng chẳng phải người thực sự hiền hòa lương thiện gì cho cam.

Thiếu chút nữa quên, tư liệu của Lê Cẩm Vinh đi kèm với treo thưởng đã được sửa đổi, đánh dấu nho nhỏ "ước lượng cấp S".

Vốn dĩ để ước lượng như vậy không phải là nghi ngờ thực lực của Lê Cẩm Vinh chưa đạt tới S, mà là cho rằng nàng thậm chí còn có thể hơn vậy.

Suy đoán này làm cho nhiều người ở Nhà Trắng cảm thấy không ổn, tư chất Lê Cẩm Vinh căn bản không thể lên nổi cấp S.

Trong mấy trăm triệu người ở Liên Bang, chỉ có vài chục người được đánh giá là cường giả cấp S, mà mạnh hơn nữa như SS hay SSS càng là ít ỏi, ngay cả trong lịch sử huy hoàng của tinh tế, sự xuất hiện của số cường giả mạnh mẽ này cũng chỉ có thể đếm trong lòng bàn tay.

Mà người đưa ra suy đoán này chính là Aino, đối với dị nghị từ chấp hành viên khác, hắn không phản bác, chỉ mỉm cười không nói.

Cuối cùng bọn họ vẫn đồng ý với dòng chú thích này, Lê Cẩm Vinh tuy rằng chưa được đo lường thực lực, nhưng lính gác cấp A ở Nhà Trắng đều bại dưới tay cô ta, như vậy, thực lực không còn gì nghi ngờ.

Nhà Trắng không cần thiết phải đắc tội một cường giả tuổi còn trẻ như vậy.

Ngay từ khi chưa làm mới dữ liệu, chợ đen đã nổi lên một hồi sóng gió, những người thua trong tay Cẩm Vinh hận Hạ gia đến thấu xương, tuyên bố nhiệm vụ ghi mục tiêu xếp hạng cấp B, cấp B thật sao?

Tuy rằng Cẩm Vinh không giết bọn họ, nhưng không ít người bị phế đi, trọng thương, cần dưỡng thương một hồi lâu, một lính đánh thuê, nghỉ ngơi mấy năm chẳng khác nào bị cắt đứt cần câu cơm, biến họ thành người vô dụng.

Những người này trong lòng sợ hại, không dám hồi tưởng lại ký ức sống sót trở về từ tay Cẩm Vinh.

Càng nhiều người đem oán hận đặt lên người Hạ gia.

Tin tức là tối kỵ với nhiệm vụ ở chợ đen. Nếu không phải ngại tiền tài quyền thế của Hạ gia, cộng với việc Hạ gia có một cường giả cấp S tọa trấn, sớm đã có người trả thù.

Hạ gia bên kia cũng biết chợ đen thay đổi thông tin nhiệm vụ, thực lực của Lê Cẩm Vinh hư hư thực cấp S,

Những người không đồng ý đối đầu Lê gia, liền càng thêm khuyên can Hạ hội trưởng.

Hạ hội trưởng nhìn ngắn ngủn mấy ngày, chẳng còn ai dám đứng ra tiếp nhận nhiệm vụ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Một ranh con hư hư thực thực cấp S, còn chưa vào nổi trường quân đội, cũng chẳng được Lê gia chú trọng, có thể có bao nhiêu lợi hại.

Nhưng hắn cũng không nghĩ, vì sao sát thủ cấp A đều thất bại trở về, bọn họ chẳng phải là minh chứng xác thực nhất hay sao.

_____

Tin tức của Lê gia cũng không chậm, quân đội đến tiểu tinh cầu kia tìm Cẩm Vinh nhanh chóng báo tin cho Lê gia.

Về những sát thủ lính đánh thuê tìm tới Cẩm Vinh, bọn họ biết đến cũng rõ ràng hơn.

Nhưng cường giả cấp S, có khả năng sao? Lê gia cũng không dám tin tưởng.

Người ở Tinh tế Liên Bang có một nhận thức chung, đó là thành tựu tương lai của một người sớm được định đoạt từ lúc họ sinh ra, đây là suy nghĩ khó có thể phá bỏ, vì sao, vì người gen cấp A cấp được bồi dưỡng có thể thuận lợi trở thành cường giả cấp A, mà những người cấp B hay C vĩnh viễn sẽ chẳng thể đột phát giới hạn của họ.

Nhưng những suy nghĩ này áp lên người Lê Cẩm Vinh lại không hề đúng.

Lúc trước cũng là như vậy, nàng có thể tự minh thao túng phi thuyền. phản sát một binh đoàn lính đánh thuê cấp A, khiến đối phương toàn quân bại trận, người duy nhất còn sống thì trọng thương khó tỉnh lạiNhớ tới phía trước cũng là như thế này, nàng có thể dựa vào chính mình thao túng tinh thuyền, phản sát một đoán lính đánh thuê cấp A, khiến đối phương cơ hồ toàn quân huỷ diệt, người còn duy nhất trọng thương khó có thể tỉnh lại.

Lê Nguyên Dã trầm giọng nói với trưởng tử, "Có lẽ là trước kia không chú ý tới tài năng của nó."

"Con cũng nghĩ như vậy, thưa cha." Lê Diễm thượng tướng gật đầu nói,

Lê Nguyên Dã trầm mặc một lát, "Một khi tìm được người, chú ý trọng điểm bồi dưỡng một chút."

Trọng điểm bồi dưỡng ở đây chính là huấn luyện, cung cấp tài nguyên giống như Lê Quân Diệu, Lê Chi Du hiện tại. Lê Diễm thế nào cũng không tưởng tượng được, nữ nhi sẽ có một ngày như vậy, trong ấn tượng của hắn, đứa nhỏ này tuy rằng ngoan ngoãn chăm chỉ, nhưng tư chất thiên phú thật là làm người thất vọng.

Lê Diễm tiềm chất cấp S, thê tử cũng là cấp A, tiểu nữ nhi tư chất lại cố tình kém cỏi đến làm người chê cười.

Hiện giờ biến hóa thật lớn, lời giải thích hợp lí duy nhất đối với Lê Diễm có lẽ là mấy tháng này phiêu bạt bên ngoài, Cẩm Vinh nhanh chóng trưởng thành.

Trước kia cũng không phải không có những người bùng nổ tiềm lực ở thời khắc nguy hiểm, nhưng bọn họ đều là số ít.

Lê Diễm không thể không suy đoán khả năng hữu hạn này đã phát sinh trên người nữ nhi, Lê Diễm không khỏi nghĩ, đoạn thời gian mà Cẩm Vinh biến mất kia, đến tột cùng ở Tinh Hải đã phải trải qua hung hiểm dạng nào.

Lê Diễm cũng có chút đau lòng, nhưng lại càng vui mừng với thay đổi này, bởi vì hắn biết rõ, gia cảnh Lê gia không cho phép kẻ yếu tồn tại.

Mà ở Liên Bang đệ nhất học phủ Lê Quân Diệu cùng Lê Chi Du hoàn toàn chưa biết gì về quyết định của tổ phụ cũng như phụ thân,

Tuy rằng là người nối nghiệp của Lê gia, nhưng bây giờ còn có rất nhiều đồ vật bọn họ chưa thể tiếp xúc đến.

______

Xem xong mấy ngày này cùng nàng có quan hệ tình báo, Cẩm Vinh giương mắt nhìn phía ngồi ở đối diện Aino, thần sắc nhàn nhạt.

"Làm sao vậy, Lê tiểu thư không cao hứng sao?"

Aino cho rằng Cẩm Vinh không hài lòng với việc Nhà Trắng sửa thông tin của cô thành đối tượng cấp SS, gã vẫn là tương đối tôn trọng Lê Cẩm Vinh, đặc biệt là sau khi biết được lính đánh thuê và sát thủ được cử đi - chẳng có ai chạm được vào nửa vạt áo cô, cường giả đều đáng tôn trọng, đặc biệt là với những người hoạt động trong bóng tối như bọn họ.

"Không phải." Cẩm Vinh buồn bã nói một câu, "Chỉ là cảm giác tôi bỏ lỡ rất nhiều thứ."

Aino chưa từng hỏi Lê Cẩm Vinh trong nửa tháng vừa rồi che giấu tung tích bản thân bằng cách nào, chỉ là ôn hòa mỉm cười, "Trưởng thành chậm rãi, câu này miêu tả Lê tiểu thư không sai."

Lấy thực lực của đối phương, nổi danh chỉ là chuyện sớm muộn.

Cẩm Vinh không nói gì, Aino mỉm cười, "Lê tiểu thư, lần này là có chuyện gì?"

"Đương nhiên là muốn làm buôn bán với Nhà Trắng." Cẩm Vinh nhìn Aino bình tĩnh nói.

Aino ý cười trên khóe môi càng sâu, "Là mua tư liệu về thương hội Hạ gia?"

"Đúng." Cẩm Vinh hơi hơi gật gật đầu, "À, tiện có thể giới thiệu cho tôi vài thợ máy giỏi sửa phi thuyền luôn không?"

Aino nói, "Không thành vấn đề, chỉ cần quý khách trả giá, Nhà Trắng luôn sẵn sàng phục vụ."

......

Thợ máy ở chợ đen không thể hoạt động quang minh chính đại, nhưng không có nghĩa là tay nghề bọn họ kém hơn ai,

Chỉ là vì đủ loại nguyên nhân, gặp đủ loại cảnh ngộ mà thôi.

Cho nên mặc dù kĩ sư tốt nhất mà Nhà Trắng giới thiệu cho Cẩm Vinh là ông chú lôi thôi mình đầy mùi rượu, từ trên xuống dưới lôi thôi lếch thếch, Cẩm Vinh cũng không vội nói ra tâm trạng đầy ngờ vực của mình, bình tĩnh chuyển giao phi thuyền cho gã thợ.

Ánh mắt Nha Ẩn quét một vòng phi thuyền, nhếch môi cười khẩy, "Ai sửa đây?"

Sau đó ngắn ngủn năm phút đem phi thuyền sửa chữa không sai chỗ nào, thậm chí chưa cho Cẩm Vinh cơ hội mở lời, đã bắt đầu sỉ vả phi thuyền như đang miêu tả một đống sắt vụn, thẳng đến khi gã dùng hết vốn từ của mình, Cẩm Vinh mới chậm rì rì chậm chạp đáp một chữ, "...... Tôi."

Nha Ẩn liếc mắt một cái,

Tuy rằng Cẩm Vinh là khách Nhà Trắng mang tới, gã cũng không cho chút mặt mũi nào, "Óc bã đậu nào chỉ cô sửa thế, học bao lâu đã dám động tay vào phi thuyền?"1

"À...... Dựa vào sách vở, cũng chỉ sửa được đến như vậy."

Nha Ẩn lập tức dừng lại, không nói nữa.

Đến được trình độ này cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Trên thực tế, Nha Ẩn người này tuy rằng tính cách ác liệt, thẩm mỹ cũng như thói quen cũng độc đáo điểm, nhưng kỹ thuật vẫn là thực xuất sắc.

Cẩm Vinh khẳng định tiền công đưa cho Nhà Trắng không hề thấp, thợ máy Nha Ẩn được mời về với giá cao, nếu không phải tiền cướp được từ đám sát thủ dư lại, Cẩm Vinh cho rằng mình thực sự không trả nổi.

Nha Ẩn lại không thích cái xưng hô cao thượng to lớn này, "Đừng gọi ta như vậy, ta chỉ là một con rượu, dựa vào chút ít thù lao mà kéo dài hơi tàn."

Cẩm Vinh kinh ngạc nói, "Nhà Trắng cắn xén tiền công của ông?" Nếu là vậy thì phải nghi ngờ quy cách làm việc của Nhà Trắng.

"...... Không."

"Ồ." Này căn bản là do chính bản thân Nha Ẩn, cái bản tính thích đắm mình trong rượu của gã.

Nhờ tay nghề thần kỳ của Nha Ẩn, phi thuyền rực rỡ hẳn lên, Cẩm Vinh cũng khó nhận ra đây là con chiến mã tồi tàn của mình.

Nha Ẩn có vẻ rất tự hào, như là từ chỗ Cẩm Vinh tìm được cảm giác tự hào, tuy rằng cô học không tồi, nhưng bàn về kỹ thuật thì còn chưa học được hết đâu.

Tháo đi huy hiệu của Lê gia, Nha Ẩn từ dưới thân phi thuyền cao giọng hỏi, "Có sửa tên hay đánh dấu gì không?"

Cẩm Vinh trầm tư một lát, "Đã vậy, kêu " Dạ Thần Hào " đi."

[người khác vào xuyên đến tinh tế là bá chủ cường giả, chị đi học sửa phi thuyền =)))]