Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 23: [TG6] Nữ hoàng (phần 4)




Phương Bắc đã bắt đầu vào mùa mưa, Từ Bích Quân nghe nói ngoại thành có một loại động vật diện mạo kỳ dị, có hứng thú tới xem một lần, không ngờ lại gặp phải trận mưa đầu mùa, lại không mang dù giấy bên người, may mắn tìm được một ngôi đình nhỏ, vội vàng chạy tới trú mưa.

Vào trong đình, Từ Bích Quân mới phát hiện bên trong cũng có người, bạch y nam tử cùng hoàng sam nữ tử ở trong đình đánh cờ, thị vệ thị nữ chờ đợi ở bên cạnh đều là khuôn dung bình thường nhưng thân thủ lại không đơn giản.

"Bên ngoài mưa lớn, tiểu sinh đồ kinh nơi đây, tiến vào tránh mưa, làm phiền các vị." Từ Bích Quân hơi hơi chắp tay nói một chút, kia hai người đang đánh cờ lại dường như không nghe thấy lời nàng, vẫn cứ chuyên tâm đánh cờ, thị vệ thị nữ đứng gác cũng không nói một lời.

Từ Bích Quân sờ sờ mũi, cũng không có vì như vậy mà có gì không vui.

Nàng tìm tới gần bậc thang ngồi xuống, sửa sửa quần áo bị nước mưa làm cho chật vật, cũng may nàng chuẩn bị đầy đủ, quần áo mặc dù bị nước mưa làm ướt, cũng chút nào không hiện ra thân hình nữ nhi.

Từ Bích Quân ngẩng đầu nhìn mưa bên ngoài, xem ra chốc lát cũng không tạnh được. Buồn chán, Từ Bích Quân liền liếc hướng về bàn cờ phía trong đình còn có hai người đang chơi cờ.

Ván cờ hạ đến diệu, Từ Bích Quân xem cũng nhịn không được mà mê đắm, trong lòng vô cùng ngứa ngáy.

Một nước cờ cuối cùng định sinh tử.

Tiêu Ước thở dài: "Ta thua."

Cẩm Vinh nhấp môi cười, "Vẫn là lão sư dạy bảo tốt."

Nhớ tới lúc trước bởi vì chơi cờ dở mà bị Tiêu Ước tàn nhẫn ngược lên ngược xuống, Tiêu Ước kẻ điên này nói cái gì mà một chút cầm kỳ thư họa cũng không thành thục được còn dám xưng là đồ nhi của hắn, làm cho Cẩm Vinh tức giận đến thiếu chút nữa không đem con hàng này đuổi ra ngoài.

Tiêu Ước dường như không nghe được ý tứ trong lời Cẩm Vinh, ngược lại quay đầu nói với người vẫn luôn chú ý đến thế cục ván cờ Từ Bích Quân nói, "Công tử có thể tới một ván?"

"Ta, ta sao?" Từ Bích Quân có chút kinh ngạc.

Tiêu Ước lại cười nói, "Luôn là cùng ta chơi, đồ nhi này của ta là cũng phiền." Nói xong liền đứng dậy nhường ra vị trí.

Từ Bích Quân có chút câu nệ đi tới, "Tiểu sinh Chu Quân Bích."

Cẩm Vinh không nói, thu lại ván cờ tử vừa rồi, thu xong mới giương mắt nhìn về phía Từ Bích Quân, tươi cười ôn hòa.

Từ Bích Quân lúc này mới phát hiện, nữ tử ngồi đối diện đúng là người ban ngày thoáng nhìn khí độ bất phàm trên trà lâu.

"Thỉnh hạ đi." Cẩm Vinh nhàn nhạt nói một câu.

Từ Bích Quân gật gật đầu, cầm cờ đen hạ xuống.

Lấy cờ có thể soi nhân tâm, không như lúc chơi cừ với Tiêu Ước không nói một lời, lần này Cẩm Vinh chủ động mở miệng, "Công tử lẻ loi một mình chính là chu du thiên hạ?"

Từ Bích Quân hơi bất ngờ, cười nói: "Đúng, lúc trước thường ở trong nhà, rất ít ra cửa, chứng kiến cũng rất ít."

Cẩm Vinh hạ thêm một nước, lại nói, "Vậy lần này công tử thấy được gì?"

Từ Bích Quân thiệt tình thực lòng trả lời, "Rất nhiều, thiên hạ đại thế, phong vân đem khởi, nghiêng trời lệch đất."

Cẩm Vinh lại cười nói, "Hiện giờ quần hùng cát cứ, công tử có tài, chẳng lẽ không có tâm hướng tới?"

"Có." Từ Bích Quân quả quyết nói, rồi lại có chút do dự, "Thẩm gia Thẩm Cẩm Vinh bất phàm, chỉ là không biết hay không thật có thể đi đến một bước kia."

Nữ tử xưng đế, từ xưa đến nay, chưa bao giờ có.

"Nhật nguyệt nhô cao, dám kêu thanh thiên đổi ngày." Cẩm Vinh mỉm cười, lại bất tri bất giác khiến Từ Bích Quân bình tĩnh tâm hồ khơi dậy kinh thiên sóng to. Nếu đã có hùng tâm tráng chí, đi đến kia một bước cũng không kỳ quái.

Lúc này mưa đột nhiên ngừng, bên ngoài im bặt, trong không khí còn hơi thở ướt át tàn lưu, trời quang sơ hiện, trong vắt như được tẩy rửa, sơn ảnh mênh mông.

"Đi thôi." Cẩm Vinh đứng dậy nhìn không trung, nói.

Thị vệ lập tức đi trước mở đường cho tiểu thư cùng Tiêu tiên sinh, Cẩm Vinh lại quay đầu nhìn cười cười Từ Bích Quân, "Còn chưa nói qua tên của ta, ta họ Thẩm, danh Cẩm Vinh."

Từ Bích Quân trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, lại thấy Cẩm Vinh gọi thị vệ đệ mang lên cây dù giấy, thanh âm thanh bạch như suối trong.

"Thiên hạ phong vũ phiêu diêu, ta lấy dù này đưa tiễn, nguyện vì công tử lưu lại một chỗ che chở."

Thâm ý Cẩm Vinh, Từ Bích Quân hẳn là sẽ không nghe không hiểu, chỉ là cô cũng không vội nghe câu trả lời. Cẩm Vinh cười cười liền lên xe ngựa rời đi.

Trong xe, Tiêu Ước mặt lộ vẻ nghi hoặc nói, "Ngươi không tính toán thu nàng dưới trướng sao?" Vì sao chỉ là nói bóng nói gió, giao thiển chưa ngôn thâm.

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Còn quá sớm."

Lúc này Từ Bích Quân chỉ mới có ý muốn về phe Thẩm Cẩm Vinh, tâm địa chưa đủ cứng cáp.

Cẩm Vinh cũng không hy vọng chỉ nói mấy câu là có thể thuyết phục Từ Bích Quân, cô muốn dựa vào thanh thế lực ảnh hưởng càng lúc càng lớn đối với thiên hạ với vạn dân, mới có thể khiến cho Từ Bích Quân thật sự hướng về phía mình.

Tiêu Ước nghe xong cũng không nói gì thêm.

Hai ngày sau, rời khỏi thành, cách Bách Lí Ổ cũng không còn xa.

Cẩm Vinh chuyến này đương nhiên không chỉ vì mua ngựa, chuyện như vậy phái thuộc hạ đắc lực tới là có thể làm tốt. Cẩm Vinh không chỉ muốn giao dịch một lần này, mà muốn hợp tác lâu dài ngày sau nữa.

Bách Lí Ở tuyển định tân nhiệm gia chủ, thời điểm này không khỏi làm Cẩm Vinh cảm thấy vừa vặn có thể mưu đồ cơ hội một chút.

Nhưng làm thế nào để đem Bách Lí Ổ cột lên thuyền Thẩm gia? Đây là vấn đề chính, Cẩm Vinh đôi mắt chợt lóe, đầu ngón tay vuốt ve quân cờ ngọc, chậm chạp không đặt xuống.

Ngồi ở đối diện Tiêu Ước cũng không thúc giục nàng, nhàn nhã phe phẩy cây quạt, hắn lần này cũng liền làm quần chúng đi.

Cẩm Vinh cờ cuối cùng cũng hạ.

Không ai biết Thẩm gia ở lần Bách Lí Ổ đổi gia chủ này đã làm ra bút tích gì, cũng không ai biết Thẩm Cẩm Vinh lần này tự mình tới Bách Lí Ổ, nhưng trại nuôi ngựa trăm dặm này chung quy là chính thức cùng Thẩm gia kết minh, đồng thời đưa tới con trai độc nhất của tân nhiệm bảo chủ, cốt nhục chia lìa loại sự tình này tuy rằng không chút nhân đạo, nhưng vì nghiệp lớn cũng chỉ có thể không câu nệ tiểu tiết.

Đợi Cẩm Vinh phong trần mệt mỏi từ phương Bắc gấp rút trở về, liền nghe được tin tức thế gia bắt đầu trả thù.

Thôi gia đứng đầu thế gia cùng Nguyên gia liên hôn, tân lang tân nương địa vị ở trong gia tộc không thấp, đều là con vợ cả.

Nguyên gia địa vị không tầm thường, hai loại thân phận môn phiệt cùng chư hầu, cũng là nhà ngoại tiên đế, trong lịch sử Đại Sở đã bồi dưỡng ra vài vị Hoàng Hậu Thái Hậu, là ngoại thích tiếng tăm lừng lẫy.

Nhưng liên hôn lần này lợi ích lớn nhất không phải Thôi gia, mà là Nguyên gia.

"Thôi gia từ trước đến nay không phải khinh thường dựa cạp váy nữ nhân sao, lại đồng ý liên thủ Nguyên gia?" Cẩm Vinh nhìn tin tức, không những không tức giận, ngược lại rất có hứng thú hỏi.

"Thế gia, thế gia, gia tộc phải được thế nhân thừa nhận, mới có thể xưng là thế gia." Tiêu Ước phe phẩy cây quạt, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Chờ đến khi địa vị cao cao tại thượng mất đi, chôn vùi với lịch sử bụi bậm, còn quản cái gì thanh danh không nhiễm tục vật.

"Chà." Cẩm Vinh như có như không cảm thán một tiếng, lại hướng sang mấy vị mưu sĩ hỏi, "Các vị thấy chuyện này thế nào?"

Cẩm Vinh có ý tranh đoạt thiên hạ, bên người tự nhiên không thể thiếu người vì nàng bày mưu tính kế, hiện tại vài vị ở thư phòng này đều là phụ tá cô tín nhiệm nhất, có già có trẻ, có người Cẩm Vinh chính mình bồi dưỡng, cũng có tự tiến cử tới.

Lấy địa vị hiện tại của Cẩm Vinh, vô luận là ngưỡng mộ năng lực thanh danh, hay là có dã tâm một bước lên trời, nhân tài như vậy chưa bao giờ thiếu.

Mưu sĩ của nam chính xuất hiện trong tiểu thuyết, cũng có vài người bị Cẩm Vinh thu vào dưới trướng, vài người tìm không được, Cẩm Vinh cũng không ngại bọn họ có phải hay không đã về phe đến nam chính Thiệu Vân Phái, thắng bại chưa bao giờ do mấy cái mưu sĩ có thể quyết định, huống hồ thiên hạ to lớn, người này không có còn có người tiếp theo.

Chỉ là với những người phát huy tác dụng tương đối quan trọng, Cẩm Vinh vẫn có chút để tâm, tỷ như Từ Bích Quân.

Lại nói tiếp, nam chủ Thiệu Vân Phái mặc dù không lấy được nhân mạch Thẩm gia, nhưng vẫn như cũ xuất hiện trước mặt Từ Vị đại tướng quân, nghe tin tức mật thám truyền tới, Thiệu Vân Phái mới vào quân doanh liền được lão tướng quân thưởng thức, nếu không phải như vậy, Cẩm Vinh cũng không ngại thẳng tay xử lí trước một đối thủ tương lai.

Không biết Từ Bích Quân sau khi nghe lời nói của Cẩm Vinh sau này có còn đi lên con đường kia hay không.

Vài vị phụ tá nghe Cẩm Vinh hỏi chuyện xong, trầm tư một lát, liền có ý tưởng.

"Thôi gia cùng Nguyên gia liên hôn, thế lực cao hơn một tầng, đối với chúng ta uy hiếp rất lớn, không bằng từ giữa quấy nhiễu việc hôn nhân này." Một phụ tá trẻ tuổi quyết đoán nói.

Một bên phụ tá lớn tuổi lắc đầu, "Nếu không phải việc cực kì có sức nặng có thể làm cho hôn nhân này không thành, Thôi gia cùng Nguyên gia nhất định sẽ đóng chắc cái cọc này."

Thôi gia cùng Nguyên gia lần liên hôn này còn có nội tình, lúc ấy là Thôi gia đưa ra ý muốn liên hôn trước, Nguyên gia đại tiểu thư liếc mắt một cái liền coi trọng Thôi gia nhất cự nổi danh nhi lang, những người này đã có nguyên phối, hơn nữa cũng là nữ nhi thế gia, tuy không bằng Thôi gia, nhưng thanh danh bên trong thế gia không yếu.

Nếu có thể làm cho Thôi gia cùng Nguyên gia liên hôn không thành, Thôi gia cùng mặt khác thế gia quan hệ cũng hỏng rồi.

Cho dù không ngăn được, cũng có thể một phen bôi đen thế gia môn phiệt, chỉ là sở hữu khả năng cũng đều muốn suy xét đến, làm một cái đủ tư cách phụ tá, lời này là muốn nói.

"Thôi gia vị kia còn có một nguyên phối, có lẽ có thể từ trên người nàng xuống tay." Này đồng dạng là vị tuổi trẻ phụ tá lời nói, so với những người lớn tuổi càng có dã tâm, cũng càng không để bụng sử dụng thủ đoạn.

"Hơn nữa chúng ta chú ý nhất cử nhất động của Nguyên gia, cùng Thôi gia liên hôn bước tiếp theo rất có khả năng......"

Chúng phụ tá không ngừng mà đưa ra các ý kiến.

Cẩm Vinh cũng không nói lời nào, thẳng đến khi bọn họ nói xong, mới buông chén trà trong tay, "Trước cứ làm theo lời các ngươi đi."

Cho dù không thể đem lại hiệu quả gì rõ rệt, nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu sắp bị thế gia liên hợp môn phiệt hoắc đao tương hướng, Thẩm gia cái gì cũng không làm mới khiến người cảm thấy kỳ quái, đọa thanh thế đâu, hơn nữa, không cần xem thường bất luận một thủ đoạn nào có thể trở ngại cơ hội đối thủ, cơ hội sinh tồn của đối thủ rút nhỏ, cơ hội chính mình sinh tồn mới có thể biến lớn.

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này nữ chủ chính là dã tâm bừng bừng a cầu sao cầu cất chứa cầu bình luận moah moah