Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 210






Con đường tơ lụa nối liền Trung Nguyên và các quốc gia Tây vực là con đường giao thương vô cùng quan trọng, từ vương công quý tộc cho tới thường dân, tất cả đều từng lưu lại dấu chân mình trên con đường này.
Nói đến con đường tơ lụa không thể không nói đến Lâu Lan quốc, quốc gia cổ này nằm ở đầu vào Tây vực, chiếm vị trí quan trọng trên con đường tơ lụa, một ốc đảo giữa sa mạc rộng lớn với bề dày vài trăm năm lịch sử, nhưng ở thời khắc phồn vinh nhất, nó biến mất một cách thần bí giữa lòng sa mạc rộng lớn.
Kết thúc đời trước, Cẩm Vinh lại lần nữa xuyên qua, thành một công chúa của một tiểu quốc Tây Vực, tuy là vương nữ, nhưng Tây Vực không giống với Trung Nguyên.

Ở Trung Nguyên, nữ tử phải chịu nhiều đốc thúc trói buộc hơn.

Lại nói, nếu tiểu quốc này không phải là Lâu Lan quốc thì có lẽ Cẩm Vinh sẽ càng cao hứng.
Hiện tại cách thời gian Lâu Lan quốc biến mất ước chừng là mười năm.
Có nhiều đồn đoán xung quanh lí do vì sao Lâu Lan quốc tiêu vong, có người nói là do chiến loạn, cũng có người nói là do nạn ôn dịch.

Đến tột cùng là vì nguyên do gì, chỉ có những người dân đã trải qua nó mới biết được.
Cẩm Vinh hiện tại là một tiểu vương nữ tám tuổi cả ngày chỉ biết ăn ăn uống uống, mỗi ngày thay đổi quần áo lựa chọn trang sức xinh xinh đẹp đẹp, sắm vai cũng thực dễ dàng, nhưng đối với tai họa sắp tới, liền có chút khó giải quyết.
"Vương nữ." Hai thị nữ đầu đội mũ nỉ trắng đi đến, nhìn vương nữ đang ngồi trên giường đọc sách mượn từ chỗ quốc sư, ánh mắt lộ ra ý cười, hành lễ nói, "Vương Thái tử điện hạ đến thăm ngài."
Cẩm Vinh khép sách lại, ngước mắt nhìn về phía hai thị nữ.
Gương mặt các nàng tú lệ trắng nõn, đôi mắt sâu màu hổ phách, mũi cao thẳng, đường nét trên khuôn mặt điển hình cho người Tây vực, vì là cung nữ cho nên vẻ ngoài càng ưu tú hơn.

Cẩm Vinh cảm thấy bộ dáng của mình không giống người Tây vực lắm, gương mặt vẫn có chút giống trong quá khứ, tóc đen mắt đen, cho dù còn nhỏ tuổi cũng có thể thấy được nhan sắc ngày sau.
Nhưng dung mạo giống người Hán cũng không làm llv cùng vương hậu bớt sủng ái nữ nhi nửa phần, còn mời riêng quốc sư dạy dỗ nữ nhi.

con cái của llv không nhiều, chỉ có Cẩm Vinh cùng vương Thái tử và hai vị vương tử vương nữ nữa.
"Vương muội." Thiếu niên mười hai mười ba tuổi bước vào, ngũ quan thâm thúy, đôi mắt màu lam cùng mái tóc màu nâu nhạt được buộc lên bằng dây lụa.
Thị nữ bên cạnh lập tức hành lễ nói, "Vương Thái Tử điện hạ."
Ánh mắt thiếu niên lộ vẻ lo lắng, "Nghe nói muội vài ngày đã không chịu ra ngoài, muội có chuyện gì không vui sao?"
Tuy thị nữ hồi bẩm nói vương nữ nhiều ngày không ra ngoài, chỉ ở trong phòng xem sách, nhưng Vương Thái Tử vẫn có chút lo lắng, trước đây vương muội cũng đâu có hiếu học như vậy, lấy tuổi muội ấy, nhìn sách từ chỗ quốc sư có thể đọc hiểu sao.
Ngược lại Vương Thái Tử có phần tán thưởng quốc sư, không vì vương muội nhỏ tuổi mà làm qua loa có lệ với nàng, thực sự đem sách cho nàng mượn.

Lần sau gặp phụ vương phải thỉnh ngài tưởng thưởng quốc sư nhiều hơn.
Thực ra ban đầu muội muội của hắn là lười, thực sự định làm một đứa trẻ tám tuổi vô lo vô nghĩ, sau đó mới nhớ ra truyền thuyết về Lâu Lan quốc, liền bắt đầu vội vã mở sách mở vở tìm hiểu căn nguyên mọi chuyện.

Mặt chữ ở đây cũng không có nhiều khác biệt, Cẩm Vinh không mất bao nhiêu thời gian để đọc hiểu sách vở, chỗ sách mượn từ quốc sư cũng đã chất thành rương.
Vương Thái Tử lại tươi cười sáng lạn nói, "Không sao, Vương huynh mang cho muội châu báu cùng vải vóc mà thương nhân từ Trung Nguyên mới dâng lên này."

Giơ tay, từ đằng sau Vương Thái Tử liền có thị vệ nâng theo vài cái rương đi lên, thấy Vương Thái Tử gật đầu, lại mở ra từng rương.

Trong chốc lát, cả căn phòng sáng rực lên, đá quý, trang sức phản chiếu ánh sáng mặt trời, quần áo thêu chỉ vàng, chỉ bạc phát ra quang mang.
Thấy gương mặt trẻ con của vương muội chẳng có biểu cảm vui thích như ngày nào, Vương Thái Tử không khỏi nghi hoặc, "Muội không vui sao?"
Ngày thường mẫu hậu không vui, phụ vương liền đen châu báu quần áo xinh đẹp đến chỗ ngài ấy, mẫu hậu sẽ vui ngay.

Giống cha mình, Vương Thái Tử gặp loại tình huống này đều là hào phóng mua mua mua, thậm chí không cần mua, thương nhân qua đường ở Lâu Lan quốc bổ sung lương thực vật tư, cũng sẽ chủ động dâng lên châu báu trân quý.
Một rương dỗ không được, liền hai rương ba rương.
Hoàng thất các quốc gia Tây vực dường như rất chuộng đá quý, quần áo phục sức của các quý tộc giàu có nơi này cũng đều đính đá quý, cài tóc cũng cài bằng đá quý, đâu đâu cũng là đá quý.
Vì tránh cho vương Thái Tử dọn nốt mấy rương châu báu trong kho của cậu ta, hoặc là tìm tới mấy thương nhân đòi đá quý để mang đến cho mình, Cẩm Vinh xuống giường, một phen giữ chặt quần áo tơ lụa của vương Thái Tử nói, "Hôm nay ta muốn đi chơi, Vương huynh đưa muội đi nhé?."
Nếu vương muội đã yêu cầu, vương Thái Tử tự nhiên một ngụm đồng ý, "Được thôi."
Vương Thái Tử quay lại nói với thị nữ cùng thị vệ, "Đem châu báu vải vóc cất vào kho của vương nữ." Nói không chừng đến lúc trở về vương muội lại thích, Vương Thái Tử nghĩ thầm.
Vương Thái Tử vui vẻ nắm tay muội muội ra ngoài điện, hoàng cung Lâu Lan một màu trắng hoa lệ, cây xanh tỏa bóng mát, không giống một quốc gia nằm giữa sa mạc chút nào.
Vương Thái Tử ôn hòa hỏi, "Vương muội, muội muốn đi đến hoa viên hay đi đến khu săn bắn."

Cẩm Vinh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói, "Muội muốn đi ra ngoài hoàng cung."
Những thứ có thể nhìn bên trong vương cung cô đều đã nhìn, cũng nên nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài của tòa thành cổ một lần.

Nhưng xét thân phận hay tuổi tác của Cẩm Vinh, đây không phải là chuyện cô muốn thì có thể làm được, cho nên mới thừa dịp Vương Thái Tử đến thăm mà đưa ra yêu cầu này.
Vương Thái Tử hơi hơi do dự, tuổi tác của cậu đã đủ lớn, thường thường ra ngoài cung giao dịch với thương nhân, mang châu báu hoặc đồ chơi mới lạ về cho mẫu thân và muội muội.

Cậu chưa mang vương muội ra khỏi cung lần nào, nhưng nghĩ đến việc ngay cả đá quý trang sức xinh đẹp cũng không thể làm vương muội vui lên...
Vương Thái Tử lập tức có chủ ý, phân phó thị vệ, một là đi báo cho phụ vương mẫu hậu một tiếng, hai là mang thêm thị vệ bảo vệ hai người.
Tuy bọn họ đang ở thủ đô, không cần lo lắng cho mình cùng vương muội sẽ lạc đường, nhưng Lâu Lan gần với con đường tơ lụa, nhiều thương nhân và người ngoại quốc lưu tới, không thể đề phòng vạn nhất.
Thế là Cẩm Vinh được như ước nguyện ra khỏi vương cung, thời gian còn sớm, đủ cho bọn họ đi dạo một ngày.
Lâu Lan là một trong ba mươi sáu quốc gia Tây Vực, nổi tiếng với cái tên khuếch thành, vì bản thân cả quốc gia cũng chỉ như một tòa thành cỡ lớn, nhưng vị trí vô cùng thuận lợi, Đông thông Đôn Hoàng, Tây Bắc đến Bắc Kỳ, Uất Lê, Tây Nam đến Cổ Khương, Thả Mạt.
Dân cư Lâu Lan tổng cộng không đến ba vạn người, ở Tây Vực chỉ có thể xem như một tiểu quốc, nhưng nam bắc hai đầu con đường tơ lụa được phân ra ở Lâu Lan khiến cho quốc gia này đóng vai trò cực kỳ quan trọng, kết nối các quốc gia và là điểm dừng chân cho các thương gia, cũng vì vậy mà thương nghiệp của lâu lan quốc rất phát triển.
Từ những ký ức ngẫu nhiên của nguyên thân, cùng với những gì được tận mắt chứng kiến ngày hôm nay, cỏ xanh khắp nơi, đường phố người người qua lại chật như nêm cối, thương nhân dắt lạc đà tụ tập từng đám, tiếng nói chuyện ồn ào sôi nổi, xa xa còn có thể thấy kiến trúc chùa chiền bảo tháp rát vàng.

Không hổ là viên mình châu giữa lòng sa mạc, cõi yên vui của Tây vực, vùng đất phồn hoa không có dấu hiệu suy bại.
Vương Thái Tử nhìn phong cảnh phồn vinh trước mắt cũng thập phần kiêu ngạo, "Vương muội, đây là Lâu Lan của chúng ta."
Cẩm Vinh nhẹ nhàng ưm một tiếng.

Nhưng có mối họa bí ẩn tiềm tàng kia, sinh hoạt của dân cư Lâu Lan quốc liệu có thể tốt đẹp như vậy thêm bao lâu.
Vương Thái Tử hứng thú bừng bừng giới thiệu, "Nghe nói trong thành hôm nay có xiếc thú cùng múa rối, muội muốn đi xem không, hay là chúng ta đi ăn đồ ăn ngon đi!"
Cẩm Vinh lại nói, "Chúng ta đi đến nam thành đi."
Cô từng xem bản đồ Lâu Lan quốc, Lâu Lan quốc gần như được bao trọn bởi sa mạc, nhưng rìa nam thành gần vùng châu thổ sông Hà, đó là nơi cô muốn đến xem nhất.
Vương Thái Tử có chút kinh ngạc, nguyên tưởng rằng vương muội sẽ thích thăm thú nội thành phồn hoa, lại không nghĩ muội muội lại muốn đến một nơi như vậy.
Nam thành cách thủ đô không quá xa, ước chừng hết nửa ngày cưỡi ngựa là đến, ngựa trong sa mạc rất trân quý, đặc biệt là ngựa quý có thể thắng sức chịu đựng của lạc đà, nhưng thân là hoàng tộc lâu lan, chuyện này cũng không khó khăn gì.
Châu thổ sông Hà như người bảo vệ cho ốc đảo Lâu Lan quốc.

Nơi này gió cát lớn, càng có thể cảm nhận rõ hơn khí hậu vùng sa mạc.
Vương Thái Tử nhìn vương muội vòng quanh đi một vòng lại một vòng, không hiểu có cái gì để xem nhiều vậy,
Không thể phủ nhận vị trí của Lâu Lan trên con đường tơ lụa mang lại cho quốc gia này vô số lợi ích, nhưng có lợi cũng có hại.

Lâu Lan quốc vì phát triển kinh tế mà không ngừng khai hoang trồng trọt, khai thác thủy lợi, thảm thực vật bị hủy hoại nghiêm trọng để phục vụ cho hoạt động nông nghiệp của con người.

Cẩm Vinh trong lòng thở dài, không nói nguồn nước đã có dấu hiệu cạn kiệt, thời tiết bất thường ở đây đang báo hiệu cho một trận bão cát mà Lâu lan quốc khó có thể chống cự được.
[đừng hỏi nữ chính vì sao nhìn ra sắp có bão cát, nữ chính huyền huyễn mà, hãy đọc truyện với tâm thế giải trí nhẹ nhàng, truyện về thành phố bị vùi trong bão cát tham khảo làng Al Madam].