Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 191: Mạt Thế 4






Thấy đám người Hổ Ca bị Cẩm Vinh đánh cho không tàn thì phế, Cao Lam bọn họ cũng bất chấp Cẩm Vinh là như thế nào miễn dịch dị năng, vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Tuy nói đối phương người đông thế mạnh, có dị năng, nhưng ở trạng thái hiện tại cũng chỉ có thể tùy ý bị đám người Cao Lam Ngô Thanh trói lại, đám vô lại ỷ vào dị năng mà cao cao tại thượng, giờ cũng được hưởng một phen đãi ngộ.
"Cô còn thất thần làm cái gì?" Vân Mạt nhìn Tiếu Yên Nhiên, không khỏi lộ ra bất mãn, còn ngây ngốc mà đứng đó làm gì không biết.
Dưới lưỡi dao lạnh lẽo thấu xương, cảm nhận được tử thần đến gần, hổ ca nháy mắt liền hỏng mất,
"Các ngươi đừng giết ta, ta đem vật tư còn có tinh hạch đều cho các ngươi."
Cùng với dáng vẻ kiêu ngạo không coi người ra gì lúc này, đúng là một trời một vực, Vân Mạt cũng chẳng phản ứng kịp, lẩm bẩm nói, "Hắn trở mặt cũng quá nhanh đi."
Lớn tuổi nhất, Cao Lam gặp nhiều chuyện, cũng hiểu bọn họ là bị mạt thế thay đổi, có chút thổn thức, nhưng vẫn nhịn không được nói với Cẩm Vinh, "Chúng ta không thể giết hắn."
Thế đạo tang thi hoành hành, nhân loại còn muốn giết hại lẫn nhau, tình cảnh của nhân loại sẽ càng không thể vãn hồi.
"Vậy vì sao hắn lại muốn giết chúng ta?" Vân Mạt có chút tuổi trẻ khí thịnh, bất mãn nói.
"Hiện tại chúng ta giết hắn thì có gì khác." Cao Lam nhìn về phía nàng, "Chẳng lẽ cô hạ thủ được?"
Vân Mạt giật mình, cô cảm thấy loại người này không đáng tồn tại, giết tang thi là một chuyện, nhưng bảo cô tự mình giết chết đồng loại, một nhân loại bình thường, Vân Mạt cũng không dám nói bản thân có dũng khí động thủ.
vận khí Vân Mạt xem như tương đối tốt, một đường tới nay đều gặp được người như Cao Lam Ngô Thanh còn giữ được nhân tính, đạo đức, lại bởi vì tuổi tương đối nhỏ, được bảo hộ tốt, Cao Lam lần này chính là cố ý giáo dục Vân Mạt, làm cô trưởng thành hơn.
Giết tang thi đã là chuyện vượt qua tam quan bình thường, một khi dính vào máu nhân loại, sẽ biến thành cái dạng gì chứ,
Có lẽ là sẽ bị mạt thế đáng sợ đồng hóa.
"Nói không sai." Cẩm Vinh thu hồi lưỡi dao, chậm rãi đứng dậy, "Giết người là phạm pháp."

Cao Lam: "......" Tuy rằng không nghĩ tới điểm này, nhưng Cẩm Vinh nói hình như cũng đúng.
Tiếu Yên Nhiên ở một bên bàng quan, trong lòng cười nhạo đám người thiện lương vô vị, mạt thế còn không phải ai mạnh thì nghe theo người đó, mấu chốt đạo đức có lợi ích gì chứ, cường giả căn bản không bị quy tắc trói buộc, mà người thường, ở mạt thế chỉ biết sống gian nan, giống như phế vật.
Giang Khuynh vẫn muốn giết những người này, dám động sát tâm với cô ta, giết cũng không sa, trong lòng không tán đồng suy nghĩ của đám người Cao Lam, chỉ là cô ta luôn luôn lãnh đạm quái gở, sẽ không giống Tiếu Yên Nhiên ngu ngốc cái gì cũng biểu hiện ra mặt.
Dưới ánh nhìn cầu xin của Hổ ca, Cẩm Vinh lại đạp lên ngực hắn, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Cao Lam không ngăn cản, không giết bọn họ đã là quá nhân nhượng, phát tiết phẫn nộ một chút cũng bình thường.
Cẩm Vinh vì lại không phải cái này, cô nhìn chằm chằm Hổ ca, vì xương ngực đứt gãy mà sắc mặt trắng bệch, "Ban đầu mày là muốn phụ nữ trong đội ngũ đúng không."
"Từ bỏ, từ bỏ." Hổ ca chịu đau xin tha, một bộ nhu nhược hồ đồ.
Cẩm Vinh nhìn hắn, không đổi thái độ, "Nhưng chúng mày chắc cũng chẳng phải lần đầu tiên làm cái trò này."
Hổ ca ánh mắt có chút trốn tránh, là sợ hãi cũng là chột dạ,
Nghe thấy lời Cẩm Vinh cùng hổ ca, những người khác cũng kinh hãi, Ngô Thanh trực tiếp một quyền nện ở trên mặt thủ hạ hổ ca, "Nói, chúng mày có làm hay không."
Người nọ một quyền liền chịu thua, run giọng nói, "Đám nữ nhân kia đều ở kho hàng."
Hổ ca nhịn không được trừng mắt hung hăng nhìn tiểu đệ, lại bị Cẩm Vinh túm cổ áo hắn, cũng không màng trên người hắn xương cốt ngực gần như đều vỡ vụn, túm hắn liền đi, "Kho hàng ở nơi nào?"
Ngay khi Cẩm Vinh nói muốn đánh gãy hai trăm linh sáu khúc xương trên người hắn, hổ ca sớm đã chân mềm đầu hàng, còn đem kho hàng mật mã đều nói ra.
Kho hàng được đặt ở vị trí không xa, Cao Lam, Tiếu Yên Nhiên ở lại trông coi những người kia, bảo hộ đồng bạn trong xe, Ngô Thanh, Vân Mạt, Giang Khuynh, Cẩm Vinh đi đến kho hàng.
Nhìn trong kho, mấy người đều trầm mặc, đám súc sinh, không coi nữ nhân là người, đẻ bọn họ ở trong hoàn cảnh như vậy, nơi này thậm chí còn có cả trẻ con.
Cẩm Vinh là người đầu tiên mở miệng, nói, "Các nữ sinh đến hỗ trợ, thuận tiện nói với Cao Lam một tiếng."
"Được." Ngô Thanh hít một hơi thật sâu, quay đầu liền đi, hắn nhìn ra được, những người đáng thương trong kho hàng này sợ hãi nam nhân vô cùng, cũng dễ bị kích thích.

Ngô Thanh cũng có mẹ có em gái, nếu người nhà của mình ở mạt thế gặp phải những chuyện bi thảm như vậy, hắn hận không thể băm đám hỗn trướng kia thành trăm mảnh.
Cao Lam nghe được cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải tình huống này, mạt thế mới đến bao lâu, hai tháng, ba tháng......
Cao Lam thân là đội trưởng cũng phải đi tới, đứng ở cửa kho hàng nhìn một màn này, không biết nói gì hơn.

Cẩm Vinh lại đem dao phẫu thuật đặt trên cổ hổ ca.
"Cẩm Vinh." Cao Lam không phải muốn vì đàn súc sinh này nói chuyện, chỉ là sợ ô uế tay Cẩm Vinh.
"Cô cùng đã nói, giết người là phạm pháp." Hổ ca sợ tới mức tiểu ra quần, làm người ghê tởm, chẳng dậy nổi chút thương xót nào.
Đừng nói Cẩm Vinh, Giang Khuynh cùng Vân Mạt đều muốn giết hắn.
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Đúng là như vậy, nhưng pháp luật quy định, tội phạm hiếp dâm, tội phạm ấu dâm, để lại thương tổn cho bọn họ, tử hình là chuyện bình thường."
Ánh mắt cô bình tĩnh mà lạnh lẽo, "Mà mày, chết vài lần cũng không đền hết tội được."
Vừa dứt lời, máu tươi từ yết hầu hổ ca tuôn ra.
Những nữ hài đáng thương trong kho hàng thấy một màn này, bỗng nhiên khóc lên, không biết là vì hổ ca chết, hay là bởi vì lời của Cẩm Vinh, mặc dù sống ở mạt thế, các nàng cũng như cũ là người, có tôn nghiêm của bản thân.
"Cô nói đúng." Cao Lam yên lặng xoay người rời đi.
Đội ngũ Cao Lam tạm thời lưu lại, bởi vì những cô gái được cứu ra từ kho hàng kia, từ thân thể đến tinh thần đều chịu tổn thương mãnh liệt.

Cẩm Vinh kiểm tra cho bọn họ, cũng kết luận không thể nào cứ thế lên đường.

Cao Lam bọn họ cũng không nghĩ bỏ mặc các cô, đương nhiên muốn mang theo, cùng nhau đi đến căn cứ.
Tiếu Yên Nhiên lạnh nhạt như vậy, nhưng thấy những cô gái kia, cũng nhịn không mở to mắt, không thể làm lơ.

Chỉ cần không thương tổn ích lợi chính mình, giúp các nàng một phen cũng không có gì.
Bọn họ cứu được chín cô gái, đến khi các cô hồi phục tinh thần, kể lại, đám người hổ ca bắt rất nhiều phụ nữ không thức tỉnh dị năng, nhiều người chịu đựng không nổi mà chết, thi thể bị ném ra ngoài hấp dẫn tang thi.
Nghe xong, Ngô Thanh cùng Cao Lam chỉ hận tiện nghi đám súc sinh kia, chết sạch sẽ.

Trừ bỏ hổ ca bị Cẩm Vinh cắt cổ, những người khác đều đã giải quyết sạch.
Cẩm Vinh nói rất đúng, đám súc sinh này cho dù là trước mạt thế cũng là cặn bã đáng bị tử hình, Cẩm Vinh một nữ hài tử đã dám động thủ, bọn họ hai đại nam nhân nếu cái gì cũng không làm thì quá uất ức.
Cứ việc có chút chướng ngại tâm lý, nhưng nghĩ đến những cô gái bị hại đến thảm vậy, thậm chí bị tra tấn đến chết, Cao Lam cùng Ngô Thanh động thủ cũng thực lưu loát.
Đám súc sinh tồi tệ hơn cả tang thi.
Cao Lam đám người không chỉ có cứu ra này đó nữ hài tử, còn đoạt lại hổ ca bọn họ rất nhiều vật tư, như vậy mặc dù nhiều những người này yêu cầu chiếu cố, chi đội ngũ này cũng tạm thời không thiếu đồ ăn, ở chỗ này ở lâu mấy ngày cũng không có việc gì.
Buổi tối, Cẩm Vinh vừa chữa thương vừa làm bác sĩ tâm lý cho những cô gái kia, chờ các cô nghỉ ngơi, mới quay lại lều trại của mình.
Thấy Vân Mạt đang nằm trong lều, Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Hôm nay không phải cô gác đêm sao?"
Vân Mạt lắc lắc đầu, "Đội trưởng cùng Ngô Thanh nói, hôm nay là ngày đầu tiên, để bọn họ gác đêm."
Luận thực lực, Mạt hiển nhiên không làm người khác yên tâm được như bọn họ.
"Không gác đêm, cô còn thức muộn vậy làm gì."
"Cẩm Vinh, tôi không ngủ được." Vân Mạt ai oán nhìn cô.

Cẩm Vinh cởi áo ngoài nằm xuống, dựa vào bên cạnh Vân Mạt ngửa đầu nhìn đỉnh lều trại, nhịn không được nói, "Cẩm Vinh, cô trên đời sao lại có người làm được những chuyện như vậy?"
Cùng có được dị năng, không đi giết tang thi, bảo hộ chính mình, mà lại đi nô dịch đồng loại, phát tiết dục vọng.
Cho dù chính mắt nhìn thấy, Vân Mạt cũng rất khó lý giải, muốn nói hết cho người thông minh nhất cô từng gặp, Cẩm Vinh.
"Đám người điên cuồng trong mạt thế, kỳ thật nội tâm cũng không cường đại." Cẩm Vinh bình tĩnh đáp.

"Bọn họ vào ức hiếp đồng loại, ức hiếp kẻ yếu, để ngụy trang lên mình lớp vỏ của kẻ mạnh."
Bọn họ lức trước thì kiêu ngạo, lúc sau thì quỳ xuống khóc lóc thảm thiết, Vân Mạt đồng ý gật gật đầu.

Lúc mà Cẩm Vinh bắt đầu đánh bọn họ, Vân Mạt cũng cảm thấy thật thỏa mãn, chỉ tiếc không thể tự tay đánh chết đám người kia.
Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, "Đây là thói hư tật xấu của không ít người, chỉ là hoàn cảnh mạt thế phóng đại thói xấu này."
Nói đến mạt thế, Vân Mạt cũng trầm mặc.
Hiện tại cô cũng không rõ đến tột cùng là mạt thế đáng sợ, hay là lòng người đáng sợ nữa.
Mạt thế, đối với nhân loại mà nói, là tình huống tệ hại nhất có thể xảy ra.
Thật lâu sau, Vân Mạt mới nói, "Mạt thế liệu có ngày kết thúc không?"
"Sẽ có." Cẩm Vinh không cần nghĩ ngợi đáp, "Trong lịch sử cũng từng xuất hiện rất nhiều thời điểm đen tối u ám, nhưng chung quy cái gì cũng sẽ có điểm kết thúc, mạt thế cũng vậy."
Cẩm Vinh nói với Vân Mạt, "Điều chúng ta có thể làm, chính là nỗ lực sống xót, trở nên mạnh mẽ hơn từng ngày."
Không như những kẻ kia, thực lực mạnh mẽ chẳng thể khiến bọn họ có một trái tim kiên cường.