Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 179: Quân Y 1






"Tiểu tử, tỉnh lại đi."
Bả vai bị người xô đẩy, mở mắt ra, đối diện là một đại hán râu quai nón, trên trán lấm tấm mồ hôi, mặt mày thanh tỉnh, làn da bị phơi đến đỏ rực, nhìn qua là biết được người này nhiều năm làm việc nhà nông.
Ừm, vì sao ta lại suy đoán ra nhiều như vậy, đây là đâu, ta là ai, à ta hình như tên là Cẩm Vinh.
Không đợi Cẩm Vinh nghĩ nhiều, tiếng vỗ trên xe chở lương thảo vang lên mấy tiếng bang bang, "Nếu đã tỉnh, chúng ta liền đi thôi."
Nói chuyện là một binh lính mình mang giáp trụ, ngữ khí có chút lãnh ngạnh nhưng cũng không phải bất cận nhân tình.
Người đàn ông mặt mũi hiền lành đánh thức Cẩm Vinh lúc nãy ôn hòa cười nói, "Nhóc tỳ, trời nóng như vậy đuổi theo chúng ta mấy ngày đường, cũng không dễ dàng."
Quân lính kia liếc mắt nhìn Cẩm Vinh một cái, nhóc con gầy yếu còn không bằng một tiểu nữ oa, mình cũng không cao, hắn cũng nhịn không được mềm lòng nói nhiều một câu, "Phía trên có lệnh, lính mới đều phải đi bộ đến doanh trại."
"Trời, không biết lần này đánh đến lúc nào mới dừng..."
Nghe hai người kia nói chuyện, Cẩm Vinh mới hiểu được, mình là một tiểu tân binh vừa gia nhập đội ngũ của bọn họ, đi nửa đường liền bị nắng hun đến ngất đi, được người đặt trên xe chở lương thảo nằm cả ngày trời.

truyện đam mỹ
Trời vẫn nắng chang chang, nằm trên xe bò cũng không tốt hơn, một đường xóc nảy cả người đau nhức, nhưng Cẩm Vinh vẫn thực thành thật mà bò từ trên xe xuống.
Người đàn ông râu quai nón nhìn cậu nhóc, vốn định nói vài lời với binh lính kia, cho cậu nằm lâu một chút, ai ngờ đứa bé choai choai hiểu chuyện như vậy, dọc đường đi mệt mỏi cũng không nói nửa lời, nếu không phải cậu ngất đi, sẽ chẳng có ai phát hiện cậu mệt đến nửa cái mạng đều mau không có.
Nếu là hài tử nhà mình, làm sao đi chiến trường chịu khổ được như vậy.
"Uống nước đi." Người đàn ông từ trong lòng ngực lấy ra một túi nước lớn, đưa qua.
Cẩm Vinh ngước mắt nhìn hắn một cái, người còn khá tốt tính, "Cảm ơn đại ca." Thanh âm thiên tú khí, nhưng bởi vì khát khô cổ, nghe vào tai cũng không khác gì giọng các thiếu niên bình thường.
Nhấp một miếng nước, Cẩm Vinh liền đưa túi nước đưa trở về, một bên cố gắng bắt kịp bước chân của những người kia, một bên sửa sang lại ký ức trong đầu, giống như là một bộ phim vậy.
Hiện tại đang là triều Đại Khải, nguyên chủ là Tống Cẩm Vinh, một tiểu cô nương tuổi mụ mới mười bốn, hiện nằm trong đội ngũ tân binh đang di chuyển tới đại doanh phía Tây nam.

Hiện tại tình hình của nguyên chủ cũng gần giống như hoa mộc lan,
Tạc dạ kiến quân thiếp,
Khả hãn đại điểm binh;
Quân thư thập nhị quyển,
Quyển quyển hữu gia danh.
* Đêm qua nhìn quân thiếp
Biết có lệnh trưng binh.
Danh sách mười hai tập,
Đều ghi tên bố mình.
Trong nhà không có ông nội, không có huynh trưởng, là "nam đinh" duy nhất, không thể không gánh trọng trách này,
Bi kịch của Tống gia chính là từ khi tổ phụ, phụ thân, hai bá phụ đều lần lượt qua đời, đều do thiên tai mà ra.
Tống gia không phải nhà đại phú đại quý, chỉ còn lại vài cô nhi quả phụ, còn đều là nữ tử, Tống gia đại nương, cũng chính là tổ mẫu của Tống Cẩm Vinh, vốn ngóng trông tiểu nhi tức hoài được một nam thai,
Cũng không phải Tống gia đại nương trọng nam khinh nữ, nàng làm người nhân hậu, có tiếng làng trên xóm dưới, mấy người con dâu trước mang thai đại nương cũng chẳng quan tâm gái hay trai, có con là có phúc,
Nhưng ai ngờ tai bay vạ gió, tống gia hiện không có người gánh vác, trong tộc như hổ rình mồi, luật pháp Đại Khải triều quy định, một khi trong nhà tuyệt tự, không có nam đinh kế thừa nam đinh, đồng ruộng trên danh nghĩa sẽ thuộc về trong tộc sở hữu.
Mấy năm liên tục chinh chiến, nền chính trị hà khắc thuế phụ thu lại nhiều, nếu không có này vài mẫu ruộng này duy trì, chỉ dựa vào dệt vải giặt hồ, căn bản không nuôi nổi mấy miệng ăn trong nhà, cho dù và thời kỳ gian nan nhất, Tống đại nương cũng chưa từng nghĩ tới việc đem cháu gái đổi lấy đồ ăn.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào cốt nhục duy nhất của Tống gia.
Ba người con dâu trong nhà đều không muốn tái giá, một lòng dệt vải trợ cấp trong nhà,
Đến cả tiểu nhi tức, vì sinh đứa bé này mà cả mạng cũng không còn, nhưng ông trời bất công, cuối cùng đứa bé lại là một nữ hài.
Người trong tộc cho người đến kiểm tra, nhìn tiểu nhi tức trước lúc tắt thở còn cầu xin nàng, Tống gia đại nương hạ quyết tâm, liền cùng nhà mẹ đẻ muội muội lừa bịp mọi người, nói với bên ngoài đứa bé là nam hài, người trong tộc cũng liền hậm hực mà bỏ đi.

Sinh cơ của mấy cô nhi quả phụ Tống gia cuối cũng cũng được bảo vệ.
Gạt người nhất thời dễ dàng, nhưng lâu dài lại là chuyện khác, Tống gia đại nương cắn răng nuôi cháu gái như một bé trai, cũng quyết định, chờ các cháu gái lớn lên gả chồng rồi, chính nàng lại đi tìm quan phủ thỉnh tội, một cái mạng già này nàng căn bản không sợ.
Các cháu gái tống gia tuy tuổi nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, cũng không nói nhiều, nỗ lực dệt vải làm việc, hỗ trợ gạt chuyện này.
Tống Cẩm Vinh cũng giống như các bé trai ở quê nhà khác đi học đường, ngoài ra hầu như không ra cửa, không có bạn chơi cùng, người ngoài nhìn vào chỉ thấy Tống gia cẩn thận với cháu trai, sợ xảy ra sai lầm.
Nhưng mà các nữ nhân Tống gia, ngàn phòng vạn phòng cũng không nghĩ tới còn sẽ có trưng binh, trên lệnh trưng binh còn viết tên Tống Cẩm Vinh.
Lão tộc trưởng giả mù sa mưa nói, triều đình có lệnh, mỗi nhà mỗi hộ, phàm là nam đinh tuổi quá 14 đều phải nhập ngũ, tận trung vì nước.
Tống đại nương nay đã thăng lên làm Tống nãi nãi hận đến nỗi muốn giết quách lão tôc trưởng kia, nhưng nàng có tàn nhẫn, cũng ngăn không được hoàng lệnh.

Tống gia mấy phụ nhân lau nước mắt đưa Tống Cẩm Vinh đi nhập ngũ.
Bởi vì nhân số trưng binh lần này đông đảo, bọn họ được đưa đi tập trung ở các châu huyện trước, sau đó lại nhận lệnh triệu tập đi đến các đại doanh, Tống Cẩm Vinh vận khí không tệ, chuyến này đi cùng vài đồng hương, không quen biết trước nhưng coi như có tiếng nói chung.
Tống Cẩm Vinh một đường cẩn thận kiệm lời, đối với cô bé mà nói, chẳng sợ chết ở trên sa trường, cũng tốt hơn bị phát hiện thân phận, liên lụy tỷ muội nãi nãi bá mẫu trong nhà.
Cũng may trừ bỏ thân hình đơn bạc, ai cũng nhìn không ra Tống Cẩm Vinh nữ hài.

Chỉ là một đường trưng binh trèo đèo lội suối, mệt nhọc bất kham, Tống Cẩm Vinh hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại liền thành Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh cũng không có gì ký ức của chính mình, hiện giờ biến thành Tống Cẩm Vinh cũng hồn nhiên không thèm để ý.
Chủ yếu là hiện tại Cẩm Vinh cũng không có thời gin để ý nhưng việc này, thân thể suy yếu bất kham, lại một đợt cảm nắng nữa mạng có khi cũng không giữ nổi.
Cẩm Vinh chậm rì rì mà nghĩ, sau đó xoay người bò lên xe lương thực, tận lực bảo toàn mạng nhỏ.
Hán tử râu xồm thấy vậy lại nói với binh lính, hắn cũng xem như là người có tiếng nói trong đám tân binh, tên Tôn Cương, làm người hào sảng, tâm nhãn cũng không tồi, thường xuyên giúp đỡ người già trẻ nhỏ trên đường đi.

Đến nỗi các quân lính kia, bọn họ không muốn quá nhiều tân binh thiệt hại ở trên đường, phải biết rằng triều đình trưng binh có định số lượng, tới nơi nhân số không đủ, bọn họ cũng sẽ bị phạt.
Đi một hồi, đoàn quân dừng lại nghỉ chân.
Cẩm Vinh phân tích chút tin tức ít ỏi trong đầu, từ trên xe lương liếc vài cọng lá cây đến trong bụi cỏ xanh đậm, vươn mình duỗi tay túm hai mảnh.

Cũng bất chấp dơ bẩn, ném vào trong miệng, nhai nhai, có chút đắng, nhưng vẫn nuốt xuống.
Cảm giác được một chút mát mẻ trong cổ họng, Cẩm Vinh nhẹ nhàng thở ra, có thứ này, không cần lo lắng sẽ bởi vì cảm nắng đem mạng nhỏ ném mất.
Tôn Cương thấy cảnh này không khỏi mềm lòng, thấp giọng hảo tâm nói, "Tiểu huynh đệ, chỗ ta còn có chút lương khô, ngươi ăn chút đi."
Hắn cho rằng Cẩm Vinh là đói đến sảng, cỏ dại ven đường cũng nhặt lên ăn.
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, nhìn giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán đại hán, sắc mặt hồng hồng hơi thở đứt quãng, liền ngắt thêm vài lá đưa qua.
"Chú cũng ăn chút đi, đây là lá giải nhiệt." Đằng nào Tôn Cương cũng không hiểu, Cẩm Vinh không lý giải quá nhiều.
Tôn Cương mở to hai mắt nhìn, "Ăn cỏ cũng có thể giải nhiệt?"
Tuy rằng kinh ngạc, nhưng thấy tinh thần Cẩm Vinh đích xác tốt hơn rất nhiều, Tôn Cương cũng không nghi ngờ, trực tiếp lấy qua nhai nát ăn.
Cỏ dại Tôn Cương không phải chưa ăn bao giờ, làm nông dân dựa vào ông trời sinh hoạt, thu hoạch không tốt cũng có lúc từng nghĩ tới đào cỏ dại rễ cây ăn, vốn tưởng rằng thứ này sẽ chua chát khó nuốt, nhưng cắn một ngụm, nước lá có chút mát lạnh chảy xuống yết hầu, mát mẻ xộc lên trán, nóng nực mệt mỏi cũng qua đi vài phần.
Lá bạc hà tác dụng không kì diệu như vậy, chỉ là Tôn Cương lần đầu tiên nếm được, mới lạ khiếp sợ, đem thứ này thần hóa mà thôi.
Tôn Cương người này phúc hậu, được thứ tốt cũng không hưởng riêng, mà là phân cho các tân binh cũng có tình trạng bị cảm nắng, liên tiếp vài người thử qua, nóng nực cũng tiêu không ít,
Quân sĩ lúc trước kia nhìn thấy, hắn xem ra cũng không phải binh lính cấp thấp bình thường, nhìn lá bạc hà trong tay những người kia, ngoại trừ hơi nhỏ, lá bạc hà không khác gì cỏ dại ven đường, giương mắt hướng Cẩm Vinh hỏi, "Cỏ dại này có thể trị bệnh?"
Nếu không phải chính mắt thấy đồng bạn ăn vài miếng xong, sắc mặt tốt lên rất nhiều, còn có thể nói chuyện, hắn cũng không dám tin tưởng.
Cẩm Vinh gật gật đầu, "Đây không phải cỏ dại, là lá bạc hà, có thể làm thuốc, cũng có thể trực tiếp ăn, thanh nhiệt giải độc."
"Nhìn không ra, nhóc còn biết y thuật." ánh mắt quân sĩ kia nhìn Cẩm Vinh lập tức bất đồng, học đồ ở hiệu thuốc học mười năm cũng chỉ học được chút da lông, trừ phi là đã bái sư phó.
"Tiểu huynh đệ, vậy nhón lúc trước làm sao lại ngất xỉu đi?" Tôn Cương ngơ ngác hỏi, không chờ Cẩm Vinh giải thích, hắn liền tự mình vỗ trán, "Cũng đúng, lúc ấy ngươi đều ngất đi rồi."
Quân lính kia nghe xong cũng thấy đúng, chỉ làm như phía trước Cẩm Vinh là y giả không tự y.
*thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình.

Sau đó liền bảo Cẩm Vinh nếu biết thứ gì có thể hỗ trợ chữa bệnh thì thu thập thêm một ít, đề phòng có người bị bệnh.
Cẩm Vinh người đơn lực mỏng, thân thể lại yếu ớt, cũng may Tôn Cương tìm tới vài người hỗ trợ.
Có Cẩm Vinh chỉ điểm, Tôn Cương cùng những người khác hái được chút lá bạc hà, xa tiền thảo, quỷ châm thảo, hải kim sa, bồ công anh,...
Đều là những loại phổ biến, mọc ở khắp nơi, lại có công dụng thanh nhiệt giải độc chữa bệnh vặt.
Một vài loại có thể dùng trực tiếp, một vài loại thích hợp dùng nước nấu.
Các quân sĩ hộ tống hành quân cũng rất phối hợp, lúc nghỉ ngơi thì hỗ trợ chuẩn bị nồi, nấu nước, đun thuốc.

Cũng không kỳ quái bọn họ nhiệt tình như vậy, không chỉ có tân binh mà chính các quân sĩ cũng có rất nhiều người trên đường đi bị tả bị cảm nắng, mọi người uống nước thuốc xong, thân thể rõ ràng tốt hơn rất nhiều.
Cứ việc Cẩm Vinh chỉ là mở miệng nói nói mấy câu, cái gì cũng không làm, nhưng đãi ngộ lập tức liền bất đồng.
Tỷ như lương khô thông thường, tuy nói là phân theo đầu người, nhưng giống Tống Cẩm Vinh tiểu tử gầy yếu tay không thể nhấc vai không thể khiêng, có thể có một khối bánh trấu liền không tồi.
Lúc Cẩm Vinh tỉnh lại, trong lòng ngực còn nửa miếng bánh ngô chưa ăn xong, gian nan cắn một cái, răng như muốn gãy đôi, rồi cố gắng nuốt xuống.
Mà hiện tại, không chờ Cẩm Vinh nghĩ đi đào mấy khối củ mài rễ cây ăn, liền có quân sĩ đưa tới chưng bánh, đồng dạng là bánh, nhưng chênh lệch như trời và đất vậy, càng không cần phải nói, tốt hơn những thứ Tôn Cương cho nhiều
Cũng không ai có dị nghị, bởi vì bọn họ rõ ràng tầm quan trọng của Tống Cẩm Vinh ở trong đội ngũ,
Trong quân tướng sĩ bị thương nhiều, đại phu khan hiếm, bọn họ đều bận rộn chạy đi chạy lại, đừng nói gì tới quan tâm các binh lính mới nhập ngũ,
Khó được xuất hiện một tiểu đại phu, tuy nói tuổi còn nhỏ chưa trải sự đời, nhưng bản lĩnh là thật.
Mỗi loại thảo dược đứa nhóc kia đều có thể nói ra tên, có tác dụng gì, loại nào đề phòng trúng gió, loại nào ngăn đi tả, loại nào chữa đầu váng mắt hoa, tùy tiện ngọn cỏ nơi sơn dã cũng có tác dụng chữa bệnh.
Nói nghe đơn giản nhưng các tướng sẽ sinh hoạt khổ cực lại biết những thứ nghe khiếm tốn này lại có bao nhiêu trân quý.
Huống chi Cẩm Vinh còn không giấu giếm, có người thỉnh giáo, cô cũng kiên nhẫn chỉ điểm làm cách nào phân biệt, như thế nào chữa bệnh.
Đối với Cẩm Vinh mà nói, việc này đích xác thực nhẹ nhàng, đương nhiên chỗ tốt nên được, cô cũng nhận lấy, được ngồi ở trên xe làm việc nhẹ nhàng, hỗ trợ chăm sóc các tân binh các tướng sĩ.
Tác giả có lời muốn nói: Cẩm tú lương duyên phiên ngoại còn không có nghĩ xong trước mở ra tân phó bản đi.