Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 108: Game online thực tế ảo (phần 8)




Địa điểm của thí luyện cuối cùng được công bố, là ở u cốc Vô Song thành, việc cần làm cũng chỉ có một, tìm thần kiếm, đương nhiên là đừng chết.

Không đợi Diệp Phạn an bài chiến thuật, liền có người mở miệng,

"Tìm được thần kiếm, nhiệm vụ liền kết thúc đi."

Lời này của Phi Ngôn vừa dứt, đôi mắt lại nhìn chằm chằm xuất trần thoát tục - cầm sư Dạ Thần.

Giải Ngữ Trần cũng là biểu tình y hệt,

Diệp Phạn trong lòng thở dài, nếu đã như Văn Nhân Bất Ngộ nói, Phi Ngôn cùng Giải Ngữ Trần vĩnh viễn cũng giết không được Dạ Thần.

Cũng vì như vậy, cô cũng một chút cũng không lo lắng cho đám người kia, chỉ là đau lòng cho phận làm đội trưởng như mình.

"Nhiệm vụ kết thúc, trạng thái đoàn đội sẽ tự động hóa giải." Diệp Phạn cảm thấy rất là mệt tâm nói.

"Vậy là tốt rồi." Phi Ngôn Giải Ngữ Trần gật gật đầu nói, Văn Nhân Bất Ngộ bảo trì trầm mặc.

Dạ Thần như cũ là bộ dáng không chút để ý, khiến người nhìn càng thêm chán ghét, hao hết tâm tư muốn làm đối phương thống khổ lại bị đối phương làm lơ.

Trong sơn cố, có rất nhiều tập kích cùng bãy rập, đám người Diệp Phạn ứng phó rất thành thạo, nhưng Diệp Phạn lại mơ hồ cảm giác được không thích hợp, chẳng lẽ là vì lâu lắm không chơi game online thực tế ảo.

"Có điểm kỳ quái." Văn Nhân Bất Ngộ đột nhiên mở miệng nói.

Diệp Phạn nói, "Anh cũng cảm giác được."

Văn Nhân Bất Ngộ nhíu mày nói, "Hồi báo quá mức phong phú, lại như là cố ý rời đi lực chú ý của người chơi."

Bảo kiếm cấp Thần, thiên hạ đệ nhất còn có đại lượng tài bảo, người chơi Không Khư đều vì này động tâm. Cho dù không có tiến vào cuối cùng cửa cuối cùng cũng tiến đến vây xem.

"Nếu muốn giết chết tất cả những người chơi trong Không Khư, thời điểm hiện tại hẳn là rất thích hợp đi." Diệp Phạn nói đùa.

Văn Nhân Bất Ngộ: "..."

Tiểu đội Diệp Phạn từ cửa thứ nhất đã khiến cho người chơi khác chú ý, có thể nói mũi nhọn quá lộ, bất quá đối chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ liền tốt, Diệp Phạn không cảm thấy có vấn đề gì lớn.

Rốt cuộc, cô cũng đã từng là kiểu người thật trương dương lóa mắt.

Có thể nói trong tiểu đội, không có ai là tác phong cẩn thận.

Có người lớn mật muốn công kích người có vẻ yếu nhất tiểu đội, cũng bị Dạ Thần cầm đàn đánh cho bay đi.

Lúc thấy một màn này Diệp Phạn là sợ ngây người, nửa ngày mới mở miệng nói, "Ta cho rằng cô thực coi trọng cây đàn kia."

Dạ Thần, cũng chính là Cẩm Vinh cười tủm tỉm thu hồi đàn lại, "Đúng là rất thích."

Trừ bỏ lôi ra chơi chút nhạc êm tai, còn có thể đánh người, rất thực dụng.

Sau khi cùng chúng người chơi chém giết, đám người Diệp Phạn rốt cuộc chạy tới nơi đặt thần kiếm.

Đó là một tảng đá rất lớn dùng làm tế đàn, có khắc hoa văn quỷ dị, hoa văn ghi các bạn nên đọc truyện trên trang chính chủ để ủng hộ edit chứ đọc ở truyenfull rồi truyenvui gì đó là không ổn rồi, giữa tế đàn là một thanh kiếm toàn thân màu bạc, đầu kiếm còn nổi lơ lửng một chữ vàng, thần kiếm vô danh, đạo cụ mãn cấp.

Chung quanh người chơi nhìn đến cũng vừa mừng vừa sợ, Không Khư còn không chưa xuất hiện đạo cụ mãn cấp đâu.

Nhưng không có người dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì tế đàn được bao trùm một tầng kết giới tinh lam, ai biết đụng phải sẽ xảy ra chuyện gì.

Đang lúc mọi người lâm vào phỏng đoán, đã có người đụng vào kết giới.

"Dạ Thần."

Diệp Phạn kinh ngạc hô lên, khi nào Dạ Thần rời khỏi, bay lên tế đàn? Cư nhiên còn duỗi tay chạm vào kết giới.

Giải Ngữ Trần cùng Phi Ngôn tim đồng thời lỡ một nhịp.

Giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bàn tay thon dài của cầm sư Dạ Thần đã xuyên qua kết giới, xuyên, xuyên qua.

Các người chơi mở to hai mắt nhìn, có người buột miệng thốt ra nói, "Không tốt, thần kiếm bị cô ta đoạt đi rồi."

Nhưng luận tốc độ, Không Khư ai có thể so được với cầm sư Dạ Thần, các người chơi có động tác phản ứng thì Dạ Thần Cẩm Vinh đã tới trung tâm tế đàn, cầm chuôi kiếm, rút ra.

Người chơi bên ngoài tế đàn đều không tự chủ được nhắm mắt, nhưng mà hai giây qua đi, cái gì cũng không phát sinh, một tia gió cũng không có động quá.

excuse me theo lý thuyết, loại đột phá khó khan như vậy, cuối cùng cũng bắt được bảo kiếm thần bí, không nên là hùng bá thiên hạ, kinh thiên động địa, phong vân biến sắc sao?

Ở trong tay Dạ Thần, kiếm như cũ xinh đẹp, nhưng lại không có cái gọi là thần kiếm phong hoa, đơn thuần xinh đẹp như vật bài trí.

Có chút người chơi bất chấp điểm không thích hợp, trong lòng chỉ có từ trong tay Dạ Thần đoạt lấy thanh kiếm. Tế đàn kết giới không ngăn cản bọn họ, nhưng mà các người chơi một góc áo của đối phương cũng không thể chạm đến.

Người chơi ngoài tế đàn liền dứt khoát công kích nổi đám Diệp Phạn, dù sao là cùng một đội ngũ.

Giải Ngữ Trần cùng Phi Ngôn tuy rằng thực lực không yếu, nhưng hai ba mươi người chơi vây công lên, cũng là miễn cưỡng ứng phó.

Ngược lại Diệp Phạn cùng Văn Nhân hai người còn dư dả, thậm chí có thể phân tâm tư suy nghĩ chuyện thần kiếm. Vì sao lấy được thần kiếm, cũng không có nói nhiệm vụ hoàn thành, hơn nữa thần kiếm cũng không có uy lực của bản than nó? Kết giới kia là dùng để làm gì?

Tránh thoát một mũi tên tập kích, Diệp Phạn nảy ra một ý nghĩ, lại liên hệ với những chuyện không thích hợp lúc trước, hình như cô hiểu rồi.

Diệp Phạn lập tức nói với Văn Nhân Bất Ngộ, "Chúng ta phải trả lại kiếm thần, không thể để nó rời tế đàn."

Nhiệm vụ là tìm thần kiếm, tranh đoạt cũng chỉ là người chơi tự suy diễn ra, chân tướng hẳn là không thể đem nó khỏi tế đàn.

Kết giới không phải ngăn trở người chơi, mà là ngăn cản thần kiếm rời đi, rất có thể một khi rời đi, liền sẽ xảy ra hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Ngay khi trong lòng Diệp Phạn xuất hiện suy đoán này, thanh âm hệ thống đồng thời vang lên,

"Chúc mừng người chơi kích phát nhiệm vụ che giấu, khai quật bí mật thần kiếm. Hiện tại các người chơi có mặt đều không thể rời khỏi phó bản."

Cuối cùng một câu, thông cáo cho toàn bộ người chơi.

Động tác bọn họ đều tạm dừng trong nháy mắt, chưa bao giờ ở xuất hiện tình huống như vậy ở phó bản.

Văn Nhân Bất Ngộ không cần nghĩ ngợi, phi thân tiến vào tế đàn, cầm kiếm giết diệt vài vị người chơi tranh đoạt thần kiếm trong tay Dạ Thần, lại nói với Dạ Thần nói: "Thả kiếm về chỗ cũ đi."

Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, "Vì sao tôi lại phải nghe anh?"

"Chỉ bằng... anh từng thua dưới tay tôi sao?"

Văn Nhân Bất Ngộ vẻ mặt ngưng trọng, "Cô muốn làm gì?"

Cẩm Vinh cười cười, "Giống như các ngừoi, chỉ là chơi trò chơi mà thôi."

Tiếng nói vừa dứt, Văn Nhân Bất Ngộ rút kiếm, mà Dạ Thần là thoải mái thần-vật-phẩm-bài-trí-kiếm hướng ném lên trên không, xoay tròn, cổ cầm trên lưng quang hoa lưu chuyển, hóa thành một thanh trường kiếm.

Như lúc trước cùng Văn Nhân Bất Ngộ, tái chiến.

Văn Nhân Bất Ngộ tay nắm chặt kiếm, tâm cũng càng trầm tĩnh, cầm sư Dạ Thần không phải NPC bình thường, bởi vì kiếm kỹ như vậy căn bản trình tự viên không thể thao tác được.

Văn Nhân Bất Ngộ đã đoán trước tới, rồi hắn sẽ lại lần nữa bại trong tay Dạ Thần, nhưng không nghĩ tới sẽ thua nhanh như vậy.

Lấy lời Cẩm Vinh mà nói, bởi vì đã đánh qua một lần, kiếm thuật của Văn Nhân Bất Ngộ cũng chẳng thêm chút thú vị nào, lúc trước tới tìm hắn đánh nhau, cũng là vì nghe nói hắn là đại thần đầu bảng, kiếm thuật đệ nhất, tự nhiên có hứng thú mà thôi.

Đến khi trường kiếm quay về trạng thái cổ cầm quen thuộc, thần kiếm bài trí quay về trong tay cô, lúc này đã không còn người dám tranh đoạt.

Người chơi bên ngoài tế đàn khiếp sợ không thôi, Giải Ngữ Trần cùng Phi Ngôn càng là mặt xám như tro tàn, cũng xác minh bọn họ có bao nhiêu buồn cười, có thể dễ dàng đánh bại đẹ nhất bảng xếp hạng Văn Nhân Bất Ngộ, cái gọi là bị đuổi giết, chỉ là trêu đùa bọn họ mà thôi.

Bởi vì đã giết qua một lần, cho nên không thèm để ý nữa.

Không đợi người chơi khiếp sợ xong, một hình ảnh càng có tính chấn động thị giác làm người chơi sốc tận óc.

Trên đỉnh đầu cầm sư Dạ Thần đỉnh đầu một lần nữa xuất hiện bảng thuộc tính,

danh hiệu: Dạ Thần

chức nghiệp: cầm sư

kỹ năng che giấu: đỉnh cấp kiếm thuật,

thuộc tính nguy hiểm; cấp bậc ssss.

Mà dưới cùng là một dùng chữ đỏ tươi "Đại boss Mãn cấp".

Thé giới Không Khư chưa bao giờ xuất hiện đại nhân vật mãn cấp, hiện tại tự nhiên lại xuất hiện. Lại còn không thể lựa chọn rời khỏi phó bản, các người chơi trong nháy mắt trong lòng đều sinh ra một chút tuyệt vọng.

Trò chơi này có bug, trở về nhất định phải khiếu nại.

Cảm nhận được tâm tình các người chơi kích động như thế, Cẩm Vinh như thế nào không thành toàn bọn họ, hơi hơi mỉm cười, thần kiếm đã vụt ra khỏi tay, xỏ xuyên qua kết giới.

Tức khắc, toàn bộ khung cảnh xung quanh dao động, các người chơi chờ mong kinh thiên động địa, phong vân biến sắc tới, đáng tiếc, đáp lại bọn họ chủ có một dòng thông báo.

"Phong ấn Vô Danh cốc bị phá, các người chơi hiện tại có mặt ở phó bản, cưỡng chế tử vong."

Một kiếm xuyên qua, muôn vàn người chơi hóa thành đốm sáng biến mất. Mà thần kiếm lại về tay người duy nhất còn lại trong cốc, Dạ Thần.

Suy nghĩ cuối cùng của các người chơi chính là, người chết tác rốt cuộc muốn tạo ra cái dạng kịch bản gì??

————

Quả cầu lam lơ lửng giữa mênh mông sao trời, AI Silver 300o hiện tại đã hoàn toàn có ý thức của chính mình.

"Cô phải đi sao?"

Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười nói, "Ừm, cảm giác được phải rời khỏi thế giới này."

Quả cầu bạc phát ra tiếng nói chân thành giống như con người, "Cảm ơn cô."

Cẩm Vinh nhướng mày, "Tôi cũng không có làm cái gì."

Silver cũng cười, "Cô có mặt ở đây, đã là sự trợ giúp tốt nhất."

Cẩm Vinh nhìn phía Không Khư, có lẽ trò chơi này thật sự có thể trở thành một thế giới hoàn chỉnh độc lập đi.

Bởi vì có AI Silver tồn tại.

Mà Cẩm Vinh, chỉ sợ đã dạy hư AI Silver mất rồi.

————

Không Khư bị tạm dừng hoạt động, người chơi cũng không có cách nào đăng nhập, vô số khiếu nại bị gửi đến công ty game, thậm chí không dừng ở lời khiếu nại bug Dạ Thần.

Văn Nhân Bất Ngộ ở trong hiện thực tìm được Diệp Phạn.

Ai biết hắn dùng cái thủ đoạn gì, tìm được thông tin thật của Diệp Phạn.

Diệp Phạn cũng minh bạch, ngày đó toàn bộ bọn họ bị Dạ Thần hố rồi.

"Cô thật sự cho rằng nàng ta coi cô là bằng hữu ư." Văn Nhân Bất Ngộ ngoài ý muốn độc miệng nói.

"Tựa như chúng ta đem những nhân vật trong trò chơi trở thành NPC, chúng ta cũng như là trò chơi trong mắt nàng mà thôi."

Diệp Phạn chấn kinh một lúc lâu, không nói một lời nào.

Văn Nhân Bất Ngộ dừng một chút, lại nói, "Cô chờ xem, Không Khư chỉ sợ là gặp chuyện, chính là vấn đề với cái AI trong truyền thuyết kia."

Qua một thời gian, Diệp Phạn cũng cảm giác được game online thực tế ảo kia chỉ sợ bị hủy hoàn toàn, chỉ là cầm sư Dạ Thần có tham dự trong đó sao?

Lấy logic bình thường thì không có khả năng, nhưng người kia có thể dùng hai từ bình thường để hình dung hay sao?

Hai người lại hàn huyên vài câu, Văn Nhân cuối cùng hỏi một câu, "Cô về sau còn chơi nữa không?"

"Đương nhiên sẽ." Diệp Phạn cười nói.

Bị Dạ Thần lừa một lần, ngược lại thần kinh càng cứng lên chút, trốn tránh quá khứ không phải là chuyện nên làm.

____

- hoàn thế giới 16-

[02.10.20 kết thúc thế giới thứ mười sáu, 20 800 chữ]

Các bạn rảnh thì vote cho tớ, tớ mới có thêm động lực đăng chương.