Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 169: mèo cụp tai yêu thiếu niên thụ & giáo viên ba nhân cách công (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

(*) mèo cụp tai:


(**) yêu (妖): yêu quái, yêu tinh, thường có phép thuật, biết biến hóa
------------------
【3......2......1  truyền thành công. 】
Vừa đến vị diện mới, Diệp Mộ Sanh đã ngửi thấy mùi hôi thối rất nồng, hơn nữa cả người còn rất đau, mở to mắt, chỉ thấy trước mắt đen ngòm.
Đây là nơi nào?
"Meo!" Diệp Mộ Sanh vốn định nói một câu hôi quá, nhưng lời vừa đến bên miệng thì thành tiếng mèo kêu.
Mình biến thành mèo?
Diệp Mộ Sanh chịu đựng mùi hôi thối, hoài nghi, trong bóng đêm, giơ tay lên sờ đầu mình.
Có lông, mềm mại, lỗ tai!
Cậu thật sự thành mèo, thành mèo!!
Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng Diệp Mộ Sanh rất nhanh bình tĩnh lại.
"Meo~" Diệp Mộ Sanh gọi thử hệ thống một chút, nhưng vẫn phát ra tiếng mèo kêu.
【 ký chủ, cậu muốn nói cái gì? Xin cứ nói thẳng, bổn hệ thống nghe có thể hiểu. 】
"Đây là nơi nào?"
【 hiện tại ký chủ đang đứng ở trong một thùng plastic, loại thùng này thường được mọi người dùng để đựng rác thải, họ đều gọi nó là......】
"Thùng rác!"
【 chúc mừng ký chủ trả lời chính xác. 】
Thùng rác......
Vỏ trái cây, bao nilon, cuộn giấy, cơm thừa canh cặn, cọng rau cành lá......
Tưởng tượng đến những thứ trong thùng rác, Diệp Mộ Sanh có tính khiết phích bắt đầu không còn cảm thấy cả người đau đớn nữa, chỉ có nỗi sợ hãi chiếm cứ, lông trên người đều dựng lên, không dám động đậy, sợ đụng trúng rác rưởi.
"Meo ——" Diệp Mộ Sanh không nín được, chịu đựng sự chán ghét, dẫm lên rác rưởi, dùng hết sức lực, kết hợp trọng lượng toàn thân nhào lên đầu thùng rác.
【 ký chủ đang làm cái gì thế? 】
Diệp Mộ Sanh không để ý tới hệ thống, sau một lần thất bại, cậu thử lại thêm lần nữa, theo tiếng rầm vang lên, chỗ góc tường thành phố, một cái thùng rác cứ vậy mà đổ xuống.
Nắp thùng rác mở ra, tia sáng yếu ớt bắn vào trong thùng, một cuộn giấy từ trên đầu Diệp Mộ Sanh rơi xuống, lăn đến bên cạnh móng mèo Diệp Mộ Sanh.
"Meo!" Diệp Mộ Sanh cũng không thèm nhìn đến tình huống lúc này, thấy có lối ra liền nhanh chân chạy.
【 ký chủ, đừng chạy, cứ dừng lại tiếp thu cốt truyện trước đã. 】
"Gần đây chỗ nào có nước?" Diệp Mộ Sanh dừng lại, cúi đầu nhìn móng mèo của mình hỏi.
【 cậu muốn làm gì? 】
"Tắm rửa." Diệp Mộ Sanh vừa dứt lời, hệ thống đang định trả lời, bầu trời bắt đầu đổ mưa nặng hạt.
【 bây giờ ký chủ có thể tắm rửa, nước mưa tự nhiên tinh khiết và không ô nhiễm. 】
"......"
Mưa mỗi lúc một to, từng giọt rơi trên người Diệp Mộ Sanh, thấm ướt lớp lông màu bạc của cậu.
Đầu Diệp Mộ Sanh tròn trịa, hai tai cụp gần đầu, nhìn móng mèo bị ướt, đôi mắt to tròn màu xanh ánh lên vẻ bất đắc dĩ.
Cậu chưa từng nghĩ tới, thì ra còn có thể xuyên thành mèo......
【 xin ký chủ hãy chuẩn bị tốt, bổn hệ thống sắp bắt đầu truyền cốt truyện vị diện. 】
"Ừ." Diệp Mộ Sanh lắc mình trong mưa, phe phẩy cái đuôi, trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Sao âm thanh hệ thống càng ngày càng suy yếu thế nhỉ......
【 bắt đầu truyền tải cốt truyện vị diện 3......2......1】
Nữ chủ vị diện này tên Trần Sương Âm, năm 7 tuổi cô đã lạc mất cha mẹ trong lúc đi du lịch, sau đó được người tốt dẫn tới cục cảnh sát, cuối cùng không tìm thấy cha mẹ nên người ta đưa đến cô nhi viện.
Trần Sương Âm lá gan rất nhỏ, nội tâm lại rất thiện lương, bị mấy đứa trẻ khác trong cô nhi viện bắt nạt cũng không hé răng, thấy ai khóc cô cũng sẽ chia kẹo cho đứa bé đang khóc thút thít đó.
Trong một lần Trần Sương Âm đưa bánh mì cho một đứa trẻ đang khóc xong, một mình cô chạy đến một góc ngồi xuống ôm lấy bụng đang đói của mình, nhớ tới cha mẹ.
Lúc này, nam chủ Mạc Lâm Sở 10 tuổi cùng sống ở cô nhi viện xuất hiện.