Làm Thần Bảo Hộ của nữ chủ, chưa bao giờ Ngôn La dừng lại cân nhắc như thế nào hạ độc thủ đối với nam chủ dối trá Mã Hào, đây là một việc rất quan trọng.
Từ khi Triệu Hương Phụ hiểu lầm Mã Hào, vì báo thù giúp nàng mà anh ta giết mấy tên côn đồ dâm loạn mình, cảm tình của vị nữ chủ đại nhân này đối với Mã Hào càng ngày càng tăng, miệng cả ngày nhắc tới tên Mã Hào, còn ẩn ẩn có ý giới thiệu anh ta với cha mẹ, nghiễm nhiên muốn nhanh chóng bàn chuyện cưới hỏi.
Đương nhiên Ngôn La không thể trơ mắt nhìn cô nhảy vào hố lửa!
Vì thế, cô đoạt ở Triệu Hương Phụ phía trước, tuyên bố: "Chú, thím, chị họ, nhớ rõ tới uống rượu mừng của tôi."
"?" Ba người nhà họ Triệu giật mình nhìn cô, cảm giác giống như tập thể uống thuốc ảo giác. "Cháu nói gì?"
"Ủa, cháu không cùng mọi người nói qua rồi sao? Mấy tháng nữa cháu sẽ kết hôn."
Phòng khách lâm vào trầm mặc quỷ dị.
Sau một lúc lâu, thiên kim đại tiểu thư Triệu Hương Phụ xưa nay văn nhã đoan trang phẫn nộ mà rít gào nói: "Bằng hữu là nam em đều không có, kết cái rắm hôn nhân gì!"
Ngôn La nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Vừa mới nhận thức."
"Em vừa mới nhận thức liền kết hôn.." Triệu Hương Phụ càng sốt ruột, sợ em họ nhỏ "Đơn thuần vô tri" của cô bị người xấu lừa đi rồi. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
"Lão bà, Hương Hương, hai người tới thư phòng của tôi một chuyến." Triệu phụ có vẻ ổn trọng rất nhiều, gọi hai người đi đến thư phòng, đóng cửa lại tới, hỏi, "Chuyện này, mọi người thấy thế nào?"
Hai mẹ con trăm miệng một lời nói: "Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!"
"Làm gì có chuyện vừa mới nhận thức liền kết hôn, chuyện này cũng quá tùy ý, em họ không phải loại người này." Triệu Hương Phụ dẫn đầu phát biểu cái nhìn của cô.
Từ khi Ngôn La gánh tội thay cô, chịu trách nhiệm vụ tai nạn giao thông, trong lòng cô luôn cảm kích vị em họ trọng tình trọng nghĩa này.
Mẹ Triệu phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, con bé mới mười tám tuổi, chưa tới tuổi đăng ký kết hôn, đột nhiên sao có thể muốn kết hôn nhỉ."
Triệu phụ trầm tư hồi lâu.
"Vậy, nói như thế.. Có thể hay không có ẩn tình gì?"
Ẩn tình?
Hai mẹ con liếc nhau, suy nghĩ tất cả các vấn đề.
"Mẹ, mẹ cảm thấy tình huống như thế nào mới làm một thiếu nữ đơn thuần nóng vội ra quyết định kết hôn?"
"Có hai loại tình huống, sinh hoạt bức bách, hoặc là danh tiết có tổn hại."
Cả nhà họ Triệu coi Ngôn La là con gái để đối đãi, ở phương diện kinh tế chưa từng bạc đãi cô, trước nay đều là Triệu Hương Phụ có cái gì, cũng sẽ chuẩn bị một phần cho Ngôn La, cho nên không tồn tại khả năng "Sinh hoạt bức bách".
Triệu Hương Phụ thanh âm run lên nói: "Chẳng lẽ.."
Vành mắt mẹ Triệu đột nhiên đỏ, "Chẳng lẽ con bé bị tên nào lưu manh vô liêm sỉ bắt nạt?"
"Vốn dĩ em họ nghĩ nén giận."
"Ai biết lại phát hiện chính mình có thai."
"Cái tên lưu manh vô liêm sỉ kia lại mặt dày bám víu quấy rầy làm phiền con bé, cưỡng bức đe dọa."
"Da mặt Tiểu La mỏng, không dám phản kháng, không dám đối mặt đồn đãi vớ vẩn, càng không dám phá thai."
"Bị bắt gả cho lưu manh vô liêm sỉ."
"Mặc hắn khinh nhục đánh chửi."
Hai mẹ con kẻ xướng người họa, não hoạt động hết công suất nghĩ ra các tình tiết "Huyết lệ sử" *cho Ngôn La đồng thời hít hà một hơi. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Đúng vậy, khẳng định là như thế!
"Mẹ, người có nhớ con nói qua hay không? Lần trước có người nghĩ khi dễ con, là em họ bảo vệ con, cưỡng chế những người đó rời đi?" Triệu Hương Phụ kiên định nắm tay, "Ở trong lòng con, em ấy chính là em gái ruột của con! Lúc này, đến lượt con tới bảo vệ em ấy!"
"Đứa nhỏ ngốc, Tiểu La ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, mẹ làm thím, sao có thể để người khi dễ con bé chứ?" Mẹ Triệu đưa tay lau nước mắt.
Ba Triệu còn không kịp ra tiếng ngăn cản, hai mẹ con liền vội vàng chạy ra khỏi thư phòng, đi đến trước mặt Ngôn La đang ngồi thản nhiên ở phòng khách ăn xoài.
Mẹ Triệu bình phục cảm xúc một chút, mở miệng uyển chuyển.
"Tiểu La, chuyện của con, thím cùng chú con đã suy xét thận trọng, cha con không còn nữa, chúng ta làm trưởng bối của con, có quyền lợi quan tâm nhân sinh đại sự của con. Trước không vội chuyện kết hôn này, con còn chưa tới tuổi đăng kí kết hôn đâu."
"Trước làm tiệc rượu, hai năm sau sẽ đăng ký bổ sung giấy chứng nhận kết hôn." Ngôn La trợn tròn mắt nói nói dối.
Trên thực tế, Tống Triều Từ hỏi cô lựa chọn như thế nào, cô chỉ trả lời một câu "Được", sau đó hai người không nói thêm chuyện này.
Cô chính là muốn nói lên việc này, để dời đi lực chú ý của ba người nhà họ Triệu, làm cho bọn họ không có tâm tư nhìn Mã Hào.
Triệu Hương Phụ không có uyển chuyển như mẹ cô, vừa nói là đến điểm mấu chốt: "Nói, có phải hay không tên lưu manh vô liêm sỉ nào khi dễ em? Em nói cùng chị, chị sẽ làm chủ cho em!"
Ngôn La ngẩn ra.
Mắt sắc của mẹ Triệu chú ý tới cái bụng hơi nhô lên của Ngôn La, đau lòng nói: "Đứa nhỏ này, phát sinh chuyện lớn như vậy, như thế nào còn cùng thím khách khí như vậy."
Ngôn La tổng cảm thấy giọng điệu của mẹ Triệu có chút quái dị, nhưng không có nghĩ nhiều, hơi hơi cúi đầu, làm bộ thẹn thùng, "chuyện xảy ra đột nhiên."
"Không ăn những đồ ăn linh tinh, không tốt cho đứa bé." Triệu Hương Phụ duỗi tay lấy hết quả xoài đã được gọt sẵn của Ngôn La.
"?"
Trên mặt Ngôn La mạnh mẽ bài trừ ngượng ngùng cứng đờ.
Cái gì đứa bé? Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Cô có phải hay không nghe sai cái gì?
"Đúng vậy, Tiểu La, con yên tâm, nhà chúng ta cái khác không có, chính là không thiếu tiền, không quan tâm con muốn lưu vẫn là muốn phá đứa nhỏ này, con đều không cần lo lắng sinh hoạt, thím sẽ nuôi được hết!" Mẹ Triệu cũng thể hiện quyết tâm theo.
Ngôn La chần chờ hỏi: "Cái.."
"Còn có tên lưu manh vô liêm sỉ kia, mặc kệ hắn là người nào, chị sẽ không sợ hắn! Em họ, em cũng đừng sợ hắn, có chuyện gì xảy ra, chị sẽ gánh thay em!"
Vợ con đều đã tỏ thái độ, ba Triệu tự nhiên cũng không thể đứng nhìn.
"Tiểu La." Ba Triệu ngồi ở một bên sô pha khác trầm ổn cẩn thận, hiền lành mà nói ra điểm mấu chốt, "Hôn sự này, chú cùng thím của con, chị hộ con đều không đồng ý. Trước mắt chỉ có một vấn đề, đứa bé trong bụng con, đến tột cùng con tính toán lưu lại, vẫn là không nghĩ muốn lưu?"
"..."
Ngôn La thạch hóa.
Cái quỷ gì đứa bé?
Cô không biết nhiều ít năm đã trở thành lão yêu bà, từ trước đến nay tu luyện thanh tâm quả dục khổ, tư vị của nam nhân cũng chưa hưởng qua, lấy đâu ra đứa bé!
"Đúng vậy, thím xem bụng này của con.." Mẹ Triệu khẽ nhìn xem xét bụng nhỏ bắt mắt của cô, vô cùng đau đớn nói, "Hẳn là có hai ba tháng đi. Con phải sớm một chút làm quyết định này, nếu là để bụng lớn, về sau muốn bỏ, con cũng bỏ không được."
"Híc híc híc!"
Bỗng nhiên Triệu Hương Phụ thương tâm che lại đôi mắt khóc lên.
"Em họ, thực xin lỗi, tại chị không quan tâm em, chị nên phát hiện sớm, trong khoảng thời gian này lượng cơm em ăn gia tăng mãnh liệt, người khác ăn một chén em có thể ăn ba chén, như thế nào chị lại không nghĩ tới, em là ăn cho hai người chứ."
"Không có việc gì, về sau chị quan tâm em nhiều hơn là được."
Hiểu được tiền căn hậu quả sau, thần sắc Ngôn La như thường giận mở mồm để lấy sự tồn tại. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Cô cân nhắc một chút, muốn hay không thuận nước đẩy thuyền mà nhận đâu.
Nhưng nhìn bộ dáng ba người nhà họ Triệu cân nhắc, cô lại cảm thấy có chút không ổn.
"Đứa nhỏ này, mỗi ngày " Mã Hào " tới " Mã Hào " đi, cũng không thấy con quan tâm em họ con nhiều hơn. Nếu là con ít hẹn hò, nhiều chơi cùng Tiểu La, Làm sao có thể xảy ra chuyện lớn như vậy?" Mẹ Triệu buồn bực vỗ nhẹ cánh tay Triệu Hương Phụ.
Triệu Hương Phụ càng thêm tự trách, "Thực xin lỗi, em họ, đều là chị sai."
"..."
Bệnh chung của nữ chủ khổ vì tình, một khi người bên cạnh xảy ra chuyện, cô sẽ tự trách vạn phần, đem hết thảy tội lỗi ôm đến trên đầu mình.
"Chuyện kia." Ngôn La căng da đầu, giơ lên tay tới, nhỏ giọng nói, "Con có thể được nói một câu hay không? Con không có mang thai."
Căn bản mẹ Triệu vẫn không tin, "Đứa nhỏ ngốc, có cái gì khó nói cùng thím?"
"Thật sự, con không mang thai." Ngôn La dở khóc dở cười.
"Vậy bụng con.."
Sáu con mắt, động tác nhất trí dừng ở bụng nhỏ Ngôn La hơi nhô lên.
Ngôn La mặt không có biểu tình, "Bụng con đó là béo."
"..."
"..."
"..."
*huyết lệ sử: Câu chuyện tình máu và nước mắt. Lúc đầu mình định giải nghĩa luôn nhưng thấy không hay nên để luôn như vậy.
Editor & Beta: Tân Sinh