Ngôn La nỗ lực kiềm chế suy nghĩ điên cuồng trong lòng.
"Nói không chừng, căn bản việc này không liên quan đến Mã Hào, có khi lại là Khăn Hồng Lĩnh Cân thấy việc nghĩa thì hăng hái làm việc thiện tích đức đó."
Tuy nhiên, Triệu Hương Phụ cố tình nhận định là do Mã Hào ra tay, một người ở kia vừa khóc vừa cười, cho dù Ngôn La nói cái gì, vị kia hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt một chữ đều nghe không lọt tai.
"Em họ, đến bây giờ chị mới biết Mã Hào quả thật rất yêu chị, chị rất vui, chị biết ngay mình không có chọn sai người!"
Bị cường đoạt công lao Ngôn La: "..."
Trời mẹ nó, chị định uốn cong thành thẳng à?
"Em họ, chị biết như vậy là không tốt, nhưng chị thật sự phát hiện.." Triệu Hương Phụ nâng mặt, bộ dạng si tình nói, "Chị càng ngày càng yêu anh ấy."
".. Thật con mẹ nó chó chết!" Ngôn La không nhịn được mà chửi tục, bây giờ cô không biết nên bày tỏ cảm xúc phức tạp gì nữa, tức giận ưu sầu, buồn bực đau lòng muốn giết người.
"Thật không nghĩ tới anh ấy yêu chị đến mức sâu đậm như vậy.. Hả, em họ, em vừa nói gì?"
Ngôn La mặt như bị tê liệt nói, "Năm ngoái em có mua một cái ba lô leo núi, đeo rất bền."
Triệu Hương Phụ lập tức hỏi: "Hãng nào vậy? Mua trên mạng sao? Nếu vậy cho chị xin địa chỉ, chị cũng mua một cái cho Mã Hào!"
"..."
Ngôn La phiền muộn đỡ trán.
Cô chắc là điên rồi mới mưu toan cùng người phụ nữ rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà nói chuyện bình thường được.
Từ Triệu gia đi ra, Ngôn La lại đi bệnh viện một chuyến.
Cô không thể đi quá lâu, nếu không Tống Triều Từ từ phòng giải phẫu đi ra không thấy cô, nói không chừng thật sự sẽ lửa giận công tâm trực tiếp báo án.
Cho dù có đi báo án thật, cảnh sát cũng không nhất định tìm được manh mối kết án Triệu Hương Phụ, nhưng nói thế nào đi chăng nữa Triệu Hương Phụ cũng là ký chủ của cô, cô không thể để ký chủ của mình mạo hiểm như vậy.
Khi Ngôn La chạy tới bệnh việc, quả nhiên nhìn thấy Tống Triều Từ ngó khắp nơi như là đang tìm người.
Quay đầu vừa thấy cô, Tống Triêu Từ tiện tay đem chai nước biển nằm trong khay của hộ sĩ ném về phía cô, tiếng thủy tinh vang lên "Xoảng" một tiếng, mặt đất trải đầy mảnh vỡ, thành công đem bước chân của Ngôn La khựng lại.
"Chạy đi đâu vậy?" Tống Triêu Từ khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, gân trên mặt nổi lên, "Không phải cô nhân lúc tôi phẫu thuật liền chạy đi hả?"
"Sao có thể chứ? Nếu tôi chạy mất, hiện tại anh làm sao có thể thấy được tôi?" Ngôn La đem hai mắt vô tội trừng hắn, thoạt nhìn thập phần dịu dàng vô hại. "Tôi ra cửa hàng mua bữa tối."
Tống Triều Từ ngẫm lại thấy có lý, ánh mắt dừng ở trên tay cô đang xách cơm hộp, trên mặt tức giận thoáng lặng xuống, hừ lạnh nói: "Cũng may lương tâm của cô chưa bị chó tha mất."
"Tôi nói trước, bình thủy tinh là do anh giận quá quăng vỡ, cái này do anh trả, tôi không trả đâu."
Ngực Tống Triều Từ nặng nề mà phập phồng hai cái.
Người phụ nữ này, thật sự biết cách chọc giận hắn!
Ngôn La không chút nào bị ảnh hưởng, trực tiếp đem bàn gấp mở ra, đem cơm hộp đặt trên đấy, hoa nấm xào chân vịt, thịt thỏ nhồi trần bì, đầu khỉ hầm móng heo, đầu cá băm ớt, mỗi dạng đồ ăn thoạt nhìn như đang mời gọi người tới ăn.
Nửa người Tống Triêu Từ nằm dựa vào đầu tường, chờ đợi người kia tới đút cho ăn.
Không nghĩ rằng, Ngôn La đem đôi đũa gắp thức ăn bỏ vào trong miệng mình. Căn bản không chú ý đến biểu tình gào khóc đợi đút của hắn.
Tống Triêu Từ lúc này mới chú ý, cô chỉ bày ra một bộ chén đũa.
Hắn tiện tay lật một cái liền ném bao nilon qua một bên hỏi, "Chén đũa tôi đâu?"
"À, cô y tá ơi! Phiền toái cô lát nữa đi ăn cơm nhân tiện lấy giúp cơm bệnh nhân đóng gói cho anh ấy mang về." Ngôn La cũng không ngẩng đầu lên, vùi đầu vào gữa một đống thức ăn mỹ vị.
"Được." Cô y tá ngồi xổm trên mặt đất, một bên thu thập mảnh thủy tinh, một bên ngắm trộm Tống Triều Từ, sắc mặt đỏ bừng.
"Tôi không ăn cơm bệnh nhân."
"Gây sự cái gì, bệnh nhân không ăn cơm bệnh nhân còn có thể ăn gì?"
"Tôi muốn ăn cơm bình thường." Tống Triều Từ nhìn chằm chằm đống đồ ăn trên bàn gấp, liếc mắt một cái cũng không nháy mắt, "Tôi còn muốn uống trà sữa, loại nhiều đường."
Ngôn La tự động làm lơ hai chữ "Trà sữa", "Nhưng đống đồ ăn của tôi vừa có nhiều muối nhiều dầu lại còn cay, người bị thương chưa lành như anh không thể ăn, mà anh cũng ăn không hết."
Tống Triều Từ nhìn về phía đồ ăn hồng đậm xanh xanh ớt cay, âm thầm nghiến răng một trận.
Tuyệt đối cô là cố ý!
Cô y tá rất nhanh đem bình nước biển mới treo lên, có lẽ do khuôn mặt đẹp trai của Tống Triều Từ, không chút để ý anh tức giận lug tung ngược lại còn nhẹ nhàng an ủi hắn.
"Anh Tống đừng quá lo lắng, hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, nếu như đời này anh thật sự không đứng lên được còn có thể ngồi xe lăn cùng người bình thường không khác biệt lắm."
"?" Tống Triêu Từ cảm thấy hô hấp không thông, thanh âm căng thẳng, "Cô nói cái gì?"
Y tá vừa thấy cảm xúc của anh không ổn định, càng thêm nhẹ nhàng mà trấn an nói: "Anh rơi vào loại tình huống này phải nói là còn rất may mắn, tôi ở đây đã từng chứng kiến rất nhiều tình huống thiếu tay thiếu chân, có người còn mất cả tứ chi, huống chi hai chân anh vẫn còn trên người, chỉ là công năng không dùng được mà thôi."
Tống Triêu Từ đột nhiên nhìn về phía Ngôn La.
Ngôn La vội vàng cúi đầu lùa cơm, điên cuồng lùa cơm.
Cô vừa bước vào bệnh viện liền nghe được bác sĩ kiểm tra nói điều này, đều do quan hệ nhân quả cùng hiệu ứng bươm bướm đáng chết đó, lúc này cô tính toán xong, bây giờ 60 vạn khẳng định không giải quyết được vấn đề.
Tống Triêu Từ hít sâu, lại hít sâu, lại hít sâu một lần nữa.
Lúc lâu sau, hai cánh tay chống ở đầu giường không khống chế mà run rẩy nhẹ.
"Về thế hệ đời sau thì anh Tống cũng không cần lo lắng, hiện tại kỹ thuật thụ tinh trong ống nghiệm cũng rất tiến bộ rồi, bệnh viện chúng tôi có một nhà kho chuyên đông lạnh t*ng trùng.."
"Đông lạnh?" Lúc này, Tống Triêu Từ cảm thấy muốn hết giận cũng rất gian nan, "Từ từ, cô nói rõ hơn xem, tôi vì cái gì mà phải đông lạnh.. Cái loại này.. Cái loại đồ vật này.."
"Cũng không có gì đâu, tuy rằng khả năng" phương diện kia "của anh gặp nhiều chướng ngại, nhưng chúng tôi là y tá bác sĩ đều rất quen thuộc, có thể thông qua châm cứu và dùng thuốc đem tinh hoa của anh lấy ra.."
Y tá còn muốn tiếp tục "Trấn an", Ngôn La thật sự ăn không nổi nữa.
Cô ho một cái, bỏ đôi đũa xuống, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cô đừng an ủi nữa, nếu cô còn an ủi, có tin hay không anh ấy tức giận tại chỗ cho cô xem."
Cô y tá nhìn sắc mặt không thích hợp của Tống Triều Từ, vội đem bình nước biển treo lên, ôm khay cùng bệnh án đi ra ngoài.
"..."
"..."
Phòng bệnh, Tống Triều Từ cùng Ngôn La mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
Ngôn La thử an ủi hắn, "Cái này, nói sao nhỉ, anh mới vừa làm phẫu thuật không lâu, nói không chừng thời gian thuốc tê còn chưa hết."
Hiển nhiên, những lời này cũng không thể làm Tống Triều Từ Từ dễ chịu.
Sắc mặt anh càng thêm âm trầm, trừng mắt nhìn Ngôn La, trong ánh mắt mang theo một tia sát khí nồng đậm làm người khác không thể bỏ qua.
"Nếu không, nếu không.." Ngôn La hạ giọng kiên nghị nói, "Tôi đi chỗ này một chút, anh thử đợi hết thuốc tê rồi cử động cái chân thứ ba quý giá có thể" đứng" lên được không? "
".. Cô! "
" Tôi nói thật, không có nói giỡn với anh. Anh cũng muốn bản thân sớm khỏi phải không? Bác sĩ nói khả năng anh bị tàn tật cao, nhưng không có nói xác suất hồi phục thấp đâu, nói không chừng anh thuộc loại xác suất nhỏ kia thì sao. "
Vẻ mặt Ngôn La nghiêm túc, nghe thấy rất có đạo lý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này căn bản bác sĩ không nói.
" Nhanh lên, thử xem, đừng ngượng ngùng."
Editor & Beta: Tân Sinh