Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 78: Dân quốc vạn nhân mê (3)




Ngọc bình phong ẩm[1] vừa được pha, hương trà lượn lờ quanh căn phòng,

Trong phòng, Nhan Phượng Thanh đứng trước án thư[2], cầm bút chuyên tâm viết từng chữ lên quạt, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, nàng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thu Linh đang đặt một cái chén gốm sứ men xanh lên mặt bàn.

"Bọn họ không chấn kinh chứ." Nhan Phượng Thanh dịu dàng cười nói.

Khoé miệng của Thu Linh hơi nhếch lên, "Ta đã phái người của phòng bếp làm cho mỗi người bọn họ một chén canh nấm tuyết rồi, đảm bảo đêm nay ngủ ngon, không gặp ác mộng."

Sau đó liền nhanh chóng múc canh vào cái chén gốm sứ men xanh ban nãy, trên khuôn mặt hiện rõ hai bên má lúm đồng tiền, "Riêng chén này của Thanh tỷ, là ta tự tay làm."

Nhan Phượng Thanh cười khẽ, "Ngươi không sợ đám người Đoạn Phỉ nói ngươi nặng bên này nhẹ bên kia sao."

Thu Linh bĩu môi, "Nếu bọn họ dám nói như thế, thì sau này đừng hòng ăn đồ do ta nấu."

Vui đùa một lúc xong, Thu Linh mới thu liễm thần sắc, nghiêm túc lên tiếng, "Thanh tỷ, việc này nên xử lý như thế nào?" Không phải lo lắng nên làm như thế nào, mà là hỏi nên xử lý như thế nào.

Nhan Phượng Thanh vừa dọn dẹp sổ sách để chuẩn bị ăn canh, nghe thấy câu hỏi của Thu Linh cũng chỉ lãnh đạm trả lời, "Giao cho Kỷ Thiều và Đoạn Phỉ đi."

"Được, ta sẽ thông báo với hai người đó." Tuy rằng có hơi tiếc hận vì không phải là giao cho nàng, nhưng ở trước mặt Nhan Phượng Thanh, Thu Linh sẽ không oán trách dù chỉ một câu, bởi vì đối phương là Thanh tỷ, là người cho nàng tất cả và cũng là tất cả của nàng.

***

Trong lòng Vưu Quý đã sớm nghĩ ra không ít phương pháp giày vò Nhan gia, bọn họ thích làm con rùa rụt cổ chứ gì, vậy thì phá nát Nhan gia, hung hăng giáo huấn từng người trong đoàn kịch, để xem bọn họ có dám làm con rùa nữa không.

Vưu Quý đắc ý ôm một vũ nữ quyến rũ, lăn lộn đến buổi tối mới chìm vào giấc ngủ. Ai ngờ nửa đêm lại nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài, ban đầu hắn cho rằng là tên tiểu tử nào đấy không kiên nhẫn muốn hưởng dụng vũ nữ này, còn định mượn tên tuổi của bang chủ để hù doạ đối phương một chút.

Nhưng một lát sau hắn liền nhận ra điểm bất thường, trong tiếng ồn ở bên ngoài có xen lẫn tiếng la hét thảm thiết của huynh đệ hắn.

Vưu Quý có chút khẩn trương, không dám mở cửa, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể thoát kiếp, bởi vì ngay sau đó cánh cửa đã bị phá tan, đối phương nhanh chóng sử dụng một tay kéo hắn đi ra ngoài, căn bản không thèm liếc mắt nhìn vị vũ nữ hoa dung thất sắc[3] đang run rẩy trên giường.

Bên ngoài vẫn còn mưa, cơn mưa giao thoa giữa mùa đông và mùa xuân, lạnh lẽo thấm vào trong xương tủy.

Vưu Quý vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, sẽ có người dám xông vào tận nơi này như vậy, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, hầu như đều là một chiêu đoạt mạng, tuy rằng bọn họ chỉ mang theo khoảng năm trăm sáu trăm người đến đây, nhưng ít nhiều gì cũng là một phần tư thực lực của Hồng Thạch Bang, thế mà ở trước mặt người ấy lại không hề có dù chỉ là một cơ hội phản kháng.

Nước mưa khiến cho tầm mắt trở nên mơ hồ, nhưng Vưu Quý lại nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người bên ngoài, bởi vì hắn vừa mới đụng phải khuôn mặt đấy vào hai ngày trước.

Là tên tiểu bạch kiểm làm nhân viên thu chi mặc áo dài màu trắng trông có vẻ văn nhã kia của Nhan gia, nhưng hiện tại hắn không mỉm cười, cũng không mang theo gọng kính màu vàng, ngược lại thần sắc lãnh đạm, trong tay hắn là một thanh chủy thủ lạnh lẽo đang không ngừng giết hại người của Hồng Thạch Bang.

Kỷ Thiều cũng nhìn thấy Vưu Quý, kỳ thực thì sao có thể không nhìn thấy được, hắn đặc biệt phái người lưu lại mạng của kẻ này mà.

Thời điểm Vưu Quý tận mắt chứng kiến Kỷ Thiều với y phục vấy máu, tựa như la sát bước về phía hắn, thân thể của hắn liền nhịn không được run rẩy, hắn muốn bỏ chạy, nhưng người kéo hắn đi ra ngoài ban nãy đã đánh hắn một hồi trước khi để hắn ở lại đây, hắn căn bản không thể thoát được.

Kỷ Thiều tùy ý ngồi xuống, dùng một tay nâng cằm Vưu Quý, khoé miệng hơi nhếch lên, đôi mắt sâu thẳm, "Một con hát? Ngươi cho rằng ngươi là ai."

1

Ngay sau đó chủy thủ ánh lên hàn quang, Vưu Quý không chết, nhưng lại mất đi đầu lưỡi của chính mình.

Vưu Quý che lấp khoang miệng đầy máu, đau đớn đến mức không ngừng lăn lộn, lại tuyệt nhiên không phát ra bất cứ một âm thanh nào.

Kể cả bang chủ của Hồng Thạch Bang là Triệu Tứ Hải cũng không thể may mắn trốn thoát, hắn bị Đoạn Phỉ ấn lên giường hung hăng đánh một trận, còn nhớ trước đây, thời điểm Hồng Thạch Bang vừa mới được thành lập, Triệu Tứ Hải cũng được xem như một hán tử cường tráng, công phu quyền cước có thể nói là nổi tiếng một phương.

Đáng tiếc Triệu Tứ Hải ăn chơi hưởng lạc nhiều năm, tinh lực của hắn đã sớm bị tửu sắc tài khí ăn mòn, Đoạn Phỉ chỉ cần sử dụng một tay là có thể xử lý hắn.

"Các ngươi...... Là ai?" Triệu Tứ Hải vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, đám người này cư nhiên dám huyết tẩy Hồng Thạch Bang của hắn, còn dám làm nhục hắn như thế. "Các ngươi có biết ta là ai không? Ta sẽ không buông tha cho các ngươi, Đường đốc quân cũng sẽ không......"

Đoạn Phỉ không thèm để ý đến hắn, tiếp tục đánh người, chẳng qua tiếng hét của nữ nhân trên giường kia thật sự quá chướng tai, Đoạn Phỉ nhịn không được dừng tay, tức giận lớn tiếng, "Ngươi thử hét nữa xem, xem ta có đánh luôn ngươi không."

Nữ nhân trên giường tức khắc im lặng như ve sầu mùa đông.

Kỷ Thiều cũng đã đi đến, "Chúng ta giết chết hắn hay gì." Đoạn Phỉ vừa nhìn thấy đối phương liền trưng cầu ý kiến một chút, mặc dù Thanh tỷ giao chuyện này cho hai người bọn họ, nhưng từ trước tới nay Đoạn Phỉ vẫn luôn để Kỷ Thiều quyết định.

Kỷ Thiều lạnh nhạt đáp lại, "Đánh gãy một cái chân của hắn."

"Được." Đoạn Phỉ cũng không ủy mị, trực tiếp động thủ, khiến cho Triệu Tứ Hải la hét thảm thiết một hồi.

Kỷ Thiều ngồi xuống, mỉm cười nhấn mạnh từng chữ, "Triệu Tứ Hải, hôm nay không lấy mạng của ngươi, là bởi vì chúng ta nể mặt Đường đốc quân, nhưng đời này ngươi không được bước chân vào Thượng Hải dù chỉ một bước."

"Bằng không, kể cả Đường đốc quân cũng không thể bảo vệ được tính mạng của ngươi, nhớ kỹ, đây là Thượng Hải, không phải tỉnh Tây."

Nước mắt và máu hoà lẫn với nhau trên khuôn mặt của Triệu Tứ Hải, làm cho hắn có vẻ chật vật không thôi, hắn lại không dám không gật đầu đáp ứng.

Kỷ Thiều và Đoạn Phỉ cùng đi ra ngoài, lúc nhìn thấy những người khác không chút lưu tình xử lý người của Hồng Thạch Bang, Đoạn Phỉ nhịn không được nhíu mày, "Bắt buộc phải làm thịt tất cả sao?"

Ra tay với Triệu Tứ Hải thì hắn không có ý kiến, nhưng giết sạch người của Hồng Thạch Bang, có phải hơi tàn nhẫn hay không.

Kỷ Thiều sử dụng khăn tay lau mắt kính, chậm rãi chỉnh lại trang phục, sau đấy mới ung dung thong thả lên tiếng, "Thủ hạ lưu tình với bọn họ, vậy sau này chúng ta dừng chân ở đây như thế nào, hay là ngươi muốn người ngoài xem nhẹ Thanh tỷ."

Tuy rằng bọn họ hiếm khi hành động, nhưng không có nghĩa là một bang phái từ nơi khác đến có thể tùy ý khi dễ bọn họ.

Đoạn Phỉ nghe xong thì không do dự nữa, so sánh với những người xa lạ này, Thanh tỷ và Nhan gia vẫn quan trọng hơn, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tiếp theo đó lập tức bỏ lại Kỷ Thiều để gia nhập với mọi người, quét sạch người của Hồng Thạch Bang.

Triệu Tứ Hải hoành hành ngang ngược ở tỉnh Tây đã quen, vừa tới Thượng Hải liền trực tiếp bá chiếm một mảnh đất không nhỏ, các cư dân cư trú xung quanh cũng bị người của hắn hung hăng đuổi đi.

Hành vi của hắn ngược lại trợ giúp cho Kỷ Thiều và Đoạn Phỉ, khi bọn họ hành sự sẽ không cần cố kỵ quá nhiều.

Sau khi tất cả mọi chuyện kết thúc, Kỷ Thiều mới xử trí Vưu Quý, ban đầu cắt lưỡi của hắn là để hắn biết cái giá phải trả cho việc nói ra lời không nên nói, bây giờ huynh đệ của hắn đã biến mất, hắn cũng nên đi gặp Diêm Vương rồi.

***

Sự kiện mấy trăm huynh đệ của Triệu Tứ Hải bỏ mạng trong đêm, bản thân Triệu Tứ Hải cũng bị gãy một chân hoàn toàn không gây ra sóng gió gì. Thi thể thì đã có người của phòng tuần bộ dọn dẹp, đương nhiên bọn họ không phải làm không công, đừng quên lần đầu đến Nhan gia đám người của Triệu Tứ Hải đã mang theo một cái rương chứa đầy vàng bạc châu báu chứ.

Cảnh sát trưởng đích thân đi dọn dẹp hiện trường cùng với hai tiểu cán bộ khác, hắn còn phải phân chia số vàng bạc châu báu này cho cấp dưới và hiếu kính bên trên nữa.

Hai tiểu cán bộ đang nhặt xác đột nhiên nhận ra trong đống xác có cái xác của một người tên là Vưu Quý, chính là kẻ đã làm loạn bên ngoài Nhan gia bị tố cáo vào vài ngày trước, liền nhịn không được kinh nghi hỏi cảnh sát trưởng.

Cảnh sát trưởng chỉ ngáp một cái, "Làm việc đi, đừng hỏi nhiều." Một câu nói đơn giản trực tiếp áp chế sự tò mò của hai tiểu cán bộ.

Người có tâm luôn nhận được tin tức rất nhanh, hoặc nên nói là bọn họ vẫn luôn chú ý.

Trong sương phòng tốt nhất của trà lâu đệ nhất Thượng Hải Nhã Ngọc Các, có vài người đang tụ họp với nhau, mặc dù trang phục đơn giản, nhưng mỗi người đều là nhân vật phong vân của Thượng Hải.

Không ai ở nơi này đồng tình với Hồng Thạch Bang và Triệu Tứ Hải, bọn họ chỉ cảm thấy Triệu Càn Khôn quả thực là một kẻ vô cùng ngu xuẩn, chưa hỏi thăm rõ ràng đã hành động, sở dĩ Nhan gia không có người che chở, là bởi vì bản thân nó chính là thế lực đứng đầu một phương ở Thượng Hải.

Mọi người đều biết Thượng Hải có một Tần Thất gia phiên vân phúc vũ, lại không biết còn có một Nhan Phượng Thanh.

Hoặc nên nói là thanh danh của "Phượng Hoàng" quá lớn, kết hợp với việc Nhan Phượng Thanh không thích đi ra ngoài, nên người biết thân phận của nàng không nhiều lắm, có khi một số đại lão của Thượng Hải cũng đã quên mất, Nhan Phượng Thanh sở hữu thế lực gì, và địa vị ra sao.

Nhan Phượng Thanh quật khởi như thế nào, không ai rõ ràng, chỉ biết bất tri bất giác, nàng đã không thể coi thường, đáng sợ nhất chính là với độ tuổi lúc đó của nàng, người có tư cách cùng đứng một chỗ với nàng ở Thượng Hải này chỉ có một mình Tần Thất gia thanh danh lừng lẫy, khiến cho người ta không khỏi cảm thán anh hùng xuất thiếu niên[4], Trường Giang sóng sau xô sóng trước[5].

Nhưng cho dù có địa vị như vậy, Nhan Phượng Thanh vẫn tiếp tục diễn xướng, hơn nữa trầm mê không thôi.

Những người có thân phận như nàng đã hiếm, làm nghề đấy lại càng hiếm hơn, thành ra cuối cùng thanh danh của nàng dần dần trở nên phai nhạt, dẫn đến việc nhiều người không biết ở Thượng Hải còn có một nhân vật phong vân không kém Tần Thất gia là nàng.

Nhan Phượng Thanh được rất nhiều người ngưỡng mộ, cũng là lẽ đương nhiên.

Mỹ nhân khiến cho người ta mơ ước, chẳng qua nếu tận mắt chứng kiến sự hung tàn dưới lớp da kia, e rằng mơ ước lớn bao nhiêu cũng sẽ chết non.

Tuy rằng Nhan Phượng Thanh hiếm khi tham gia tụ họp với bọn họ, nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ dung mạo của nàng, luận dáng vẻ luận khí chất, nàng không giống như nữ nhi của lão bản một đoàn kịch, ngược lại có vẻ giống hoàng thân quốc thích hơn.

Mà đến tột cùng Nhan Phượng Thanh là dựa vào đoàn kịch làm giàu, hay đoàn kịch chỉ là một trong vô vàn thú vui của nàng, cũng không ai có câu trả lời.

Bọn họ chỉ biết, mặc dù Nhan Phượng Thanh "mê muội mất cả ý chí", nhưng nếu ai dám coi thường nàng, thì đều sẽ chỉ có một kết cục duy nhất.

Chính là trở nên giống như Triệu Tứ Hải và Hồng Thạch Bang.

Một lão nhân vừa hút thuốc vừa hừ lạnh, "Một Triệu Càn Khôn nho nhỏ cũng dám tỏ ra kiêu ngạo ở Thượng Hải, đúng là không ý thức được bản thân mình là ai."

"Muốn mang theo uy phong ở tỉnh Tây hiển lộ tại nơi này, cũng phải suy xét xem liệu bản thân có còn sống để đi ra khỏi Thượng Hải hay không." Một nam nhân trung niên khác lãnh đạm lên tiếng.

"Nhan lão bản đã nói rồi, chỉ đánh gãy một cái chân của hắn, không hơn không kém, huống chi người Triệu Tứ Hải đắc tội là Nhan lão bản, chúng ta không cần thiết phải nhúng tay."

Người vừa mở miệng chính là lão bản của Nhã Ngọc Các, Kim gia, ở đây hắn có tư cách có địa vị, nên sẽ không có ai phản bác hắn, hơn nữa mọi người đều là những người đa mưu túc trí[6], càng sẽ không động tay động chân vào loại chuyện này.

Có người nhận ra không khí không đúng nên nhanh chóng thay đổi chủ đề, một nam nhân trung niên mập mạp mặc xiêm y bằng tơ lụa cười ha hả, "Ta có tham dự buổi biểu diễn kia của Nhan lão bản, quả thực khiến cho người ta khó có thể quên được, Nhan lão bản càng ngày càng có phong phạm của một đại sư."

Một người tương đối quen thuộc với hắn nhịn không được tò mò, "Không phải ngươi nói mấy nhi tử nhi nữ và phu nhân của ngươi đều vô cùng yêu thích Nhan lão bản sao?"

Hắn cười nói đáp lại, "Buổi biểu diễn của Nhan lão bản được rất nhiều người chờ mong, cho dù là ta cũng chỉ mua được hai vé."

Những người khác đùa giỡn, "Vậy ngươi định mang theo nhi tử ngươi thích nhất, hay là di thái thái[7] ngươi sủng ái nhất đây."

Nam nhân trung niên mập mạp vội vàng xua tay, "Bất hoạn quả nhi hoạn bất quân[8], để tránh cho bọn họ tranh đấu với nhau, ta vẫn nên tham dự một mình thì hơn."

Mọi người sôi nổi thở dài một hơi, không hổ danh là chậu châu báu của Thượng Hải.

Tất cả nói chuyện vui vẻ, toàn bộ đều đồng tâm nhất trí[9] không nhắc đến Triệu Tứ Hải.

Hai ngày sau, Triệu Tứ Hải bị gãy một chân xem như bình an rời khỏi Thượng Hải, ít nhất là không có ai cố ý ra tay cản trở.

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chủ: Kỳ thực ta chỉ muốn an tĩnh diễn xướng, các ngươi cảm thấy có được không?

Các đại lão: Được được được.

Hệ thống: Đã nói là chỉ phát triển đoàn kịch đâu.

Tác giả: Mỗi ngày đều thật nỗ lực cập nhật chương mới.

......

Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ủng hộ, yêu các ngươi nhất moah moah.

[1] Ngọc bình phong ẩm: Là tên một bài trà thuốc cổ, được ghi lại trong y thư nổi tiếng "Đan khê tâm pháp" của Chu Đan Khê, một trong tứ đại gia trứ danh đời Kim Nguyên (Trung Quốc), có công dụng ích khí, cố biểu và chỉ hãn, thường được dùng để chữa các chứng bệnh đổ mồ hôi, cảm mạo ở những người thể chất hư nhược.

[2] Án thư: Bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để đọc sách và viết.

[3] Hoa dung thất sắc: Chỉ khuôn mặt xinh đẹp đang hoảng hốt sợ hãi.

[4] Anh hùng xuất thiếu niên: Những người anh hùng xuất hiện từ tầng lớp thiếu niên, tre già măng mọc.

[5] Sóng sau xô sóng trước: Lớp trẻ sau càng lúc càng giỏi giang và thậm chí còn tiến xa hơn ông cha ta ngày trước.

[6] Đa mưu túc trí: Khôn ngoan, thông minh, có thể nghĩ ra nhiều mưu kế để ứng phó và xử lý mọi tình huống.

[7] Di thái thái (姨太太): Vợ lẽ, thiếp thất.

[8] Bất hoạn quả nhi hoạn bất quân: Không lo ít của cho, chỉ lo chia không đều.

[9] Đồng tâm nhất trí: Cùng đoàn kết làm một việc.

==========