Xuyên Nhanh: Trời Sinh Người Thắng

Chương 65: Công chúa vạn an (14)




Thái bình thịnh thế[1], văn hoá xán lạn.

Đế hậu ngưỡng mộ Lạc Hà công chúa, nên những hậu duệ quý tộc nổi danh là giá áo túi cơm[2], ăn chơi trác táng[3] tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tại yến hội chào mừng nàng trở về, những người ở đây ít nhiều gì đều có một chút năng lực, không phải là am hiểu kinh thư thì cũng là biết đánh giá thưởng thức thơ từ ca phú.

Huống chi hai bài thơ này quá mức loá mắt, có thể nói là kinh động thế nhân.

Tuy rằng Lạc Hà công chúa đã nhanh chóng kết thúc yến hội với lý do mệt mỏi vì uống nhiều rượu, nhưng đông đảo khách khứa trong yến hội vẫn không ngừng nghị luận về hai bài thơ tuyệt thế kia, thậm chí có người còn đuổi theo trưởng sử, hỏi tác giả có ở đây không.

Sau khi nghe nói người đó tặng thơ xong liền quay lưng rời đi, trong lòng bọn họ lập tức càng thêm coi trọng đối phương, cũng không quá tiếc hận, bởi vì bọn họ đã biết tên của hắn, cử tử Giang Châu, Lâm Vận.

Ngày hôm sau, toàn bộ kinh thành đều truyền tụng hai bài thơ này, cái tên Lâm Vận cũng thành danh sau một đêm.

Có người thiên hướng "cẩm sắt", có người thiên hướng "Thanh Bình Điệu", có những người thậm chí còn bởi vì tranh luận bài thơ nào hay hơn mà nảy sinh mâu thuẫn với nhau, chẳng qua phần lớn mọi người đều có một phản ứng chung, đó chính là đối với hai bài thơ khen không dứt miệng.

Tuy rằng có không ít người tỏ vẻ hoài nghi điển cố trong hai bài thơ ấy, nhưng tất cả đều bị phản bác bằng rất nhiều suy đoán dệt hoa trên gấm[4].

Vừa say mê vẻ đẹp trong "Thanh Bình Điệu", vừa nhịn không được theo đuổi tình ý hư vô mờ mịt trong "cẩm sắt".

Chốn kinh thành có thể nói là nơi tụ hội của các công khanh vương tước thế gia đại tộc, thiếu niên kỵ mã ỷ tà kiều[5], quý nữ y hương tấn ảnh[6] vung tiền như rác, mà cho dù là 《Thanh Bình Điệu》 hay 《cẩm sắt》 đều vô cùng phù hợp với khẩu vị của nhóm người này.

Tìm một cử tử nho nhỏ, đối với bọn họ mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay[7].

Không đến hai ba canh giờ, đã có người tìm thấy chỗ ở của Lâm Vận, tự mình tới cửa bái phỏng.

Đồng thời mọi người cũng biết, vào ngày Lạc Hà công chúa hồi kinh, Lâm Vận ngẫu nhiên nhìn thấy loan giá của người, trong một thoáng kinh hồng[8] liền sáng tác ra hai bài thơ này, muốn tặng cho riêng Lạc Hà công chúa.

Có người bỏ ra số tiền lớn mời Lâm Vận làm thơ, chẳng qua tất cả đều bị Lâm Vận từ chối, nói bản thân cần phải tĩnh tâm để chuẩn bị khoa cử, trước đây làm thơ chỉ là nhất thời khó kìm lòng.

Có thể nhanh chóng tới cửa bái phỏng như vậy đương nhiên không phải người bình thường, huống chi còn là người có đủ tư cách tham dự yến hội của phủ công chúa. Nếu là mấy ngày trước, cho dù Lâm Vận có đứng trước mặt bọn họ, bọn họ cũng sẽ không thèm liếc nhìn dù chỉ một chút, nhưng hiện tại thái độ của bọn họ lại hoàn toàn khác biệt.

Có người bởi vì 《Thanh Bình Điệu》 và 《cẩm sắt》, kính trọng tài hoa của Lâm Vận, có người thông tuệ, biết hắn được các gia tộc huân quý nhớ tên, sau này chắc hẳn tiền đồ vô lượng. Hơn nữa nói không chừng đối phương thật sự để lại ấn tượng sâu sắc cho Lạc Hà công chúa thì sao, nên mặc dù biểu hiện của Lâm Vận có hơi cao ngạo, nhưng cũng không có ai cậy quyền cậy thế cưỡng ép người.

Không ai hoài nghi khả năng đó, nhi tử của hữu thừa tướng Tống An Thời liếc mắt nhìn muội muội Tống Du của mình đang si mê ôm bản thảo thơ, trong lòng nhịn không được lắc đầu thở dài.

Tại khuê phòng, thiên kim của học sĩ hàn lâm viện[9] là Tưởng Trí Tình cũng ngâm nga, "Thử tình khả đãi thành truy ức, chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên[10]."

Cho dù không hiểu điển cố trong này, nhưng từ ngữ thanh lệ, tình ý triền miên lâm li như thế, quả thực khiến cho người ta không thể quên được.

Nếu không si tâm tuyệt đối, thì sao có thể sáng tác ra bài thơ vừa chí nghĩa chí tình vừa tinh diệu tuyệt luân như vậy chứ, trong lòng Tưởng tiểu thư không khỏi cảm thấy chua xót, giá như ngày hôm đó người Lâm công tử nhìn thấy không phải Lạc Hà công chúa, mà là nàng thì tốt rồi.

Chuyện Lâm Vận chỉ làm thơ cho một mình Lạc Hà công chúa nhanh chóng lan truyền, khiến cho trái tim của không ít thiếu nữ chốn khuê phòng càng thêm loạn nhịp, đồng thời Lạc Hà công chúa cũng nhanh chóng trở thành đối tượng được nhiều nữ tử hâm mộ nhất kinh thành.

Triệu Hâm thoải mái ngủ một giấc đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, bởi vì tối qua nàng uống rượu nên cũng không cần tiến cung bái kiến hoàng huynh hoàng tẩu.

Ai ngờ vừa dùng bữa sáng xong, liền nghe thấy thị nữ bẩm báo về lời đồn đãi đang lan rộng khắp kinh thành.

Khi nghe thấy hai bài thơ lưu danh thiên cổ[11] quen thuộc kia vào tối qua, Triệu Hâm cũng chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc một chút, sau đó lập tức lấy lại trạng thái bình tĩnh, có hai trường hợp, một là trùng hợp, tuy rằng xác suất cực nhỏ, nhưng cũng không phải không thể xảy ra, hai là người tên Lâm Vận này, kỳ thực là một người xuyên không, sử dụng thơ của người khác để nổi danh, dù sao thì tác giả chân chính cũng không tồn tại ở nơi đây, ai có thể phát hiện ra chứ.

Suy nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Hâm chỉ còn sót lại một cảm giác duy nhất, vô vị.

9526 lại tin tưởng người tên Lâm Vận kia chắc chắn là người xuyên không, hơn nữa vô cùng tích cực đề cử cho Triệu Hâm, "Ký chủ, ta có một quyển sách tên là 《300 bài Đường thi Tống từ》, không cần tích phân, hoàn toàn miễn phí."

Triệu Hâm: "...... Ngươi đưa cho ta thứ đó làm gì?"

Nàng có muốn trở thành tài nữ đâu.

9526: "Ký chủ, chúng ta phải vả mặt hắn nha, đã đạo văn mà còn dám khoe khoang trước mặt nhiệm vụ giả."

Triệu Hâm hữu hảo giải thích với 9526, "Hắn không phải đang khoe khoang, mà là câu dẫn ta."

9526: "......"

Trong lòng Triệu Hâm âm thầm cảm thán, không có nàng, ngốc như 9526 có lẽ khó có thể làm nên tên tuổi trong các hệ thống. Tuy rằng suy nghĩ như vậy, nhưng Triệu Hâm vẫn nghiêm túc chỉ điểm cho 9526.

Bốn chữ sĩ nông công thương[12] nhìn qua trông có vẻ nhẹ nhàng, kỳ thực khoảng cách địa vị lại giống như trời với đất, muốn vượt qua giai tầng cũng chỉ có một con đường duy nhất và nhanh nhất, là nam tử kiến công lập nghiệp[13], nữ tử gả vào nơi nhà cao cửa rộng[14].

Mà khoa cử tuyệt đối chính là phương pháp thuận tiện nhất, vừa dễ dàng vừa không nguy hiểm.

Có thể gìn giữ thanh danh, không cần lo lắng về tính mạng, còn có năng lực che chở hậu nhân của mình.

Bằng không cũng chẳng có nhiều người nguyện ý gian khổ học tập, hy vọng được kim bảng đề danh[15] đến vậy, bởi vì một khi trở thành một phần của tầng lớp sĩ phu, chỉ cần con cháu không tự tìm đường chết, ba đời vô ưu là điều chắc chắn.

Mà trên sĩ nông công thương, chỉ có hoàng thất. Vừa hay Lạc Hà công chúa là một thành viên của hoàng thất.

Không thể trách Triệu Hâm suy đoán ác ý, nếu Lâm Vận chỉ đơn thuần muốn nổi danh, thì cho dù là tặng thơ cho phủ công chúa, hay cho một vị trọng thần quan văn nào đó trong kinh thành, hắn đều sẽ đạt được mục đích.

Chỉ cần là người có một chút năng lực, tuyệt đối sẽ nhận ra giá trị của hai bài thơ này.

Nhưng Lâm Vận lại cố tình lan truyền thông tin hắn ngưỡng mộ Lạc Hà công chúa.

Thiếu niên chỉ bày tỏ tình cảm của mình, chứ không có hành vi gì quá đáng, nên mọi người đương nhiên không thể nói gì, hơn nữa hắn còn bởi vì tình yêu mà tặng cho thế nhân hai bài thơ tinh diệu tuyệt luân, thế nhân sẽ càng thêm khoan dung đối với hắn, thậm chí nếu tiếp tục giữ vững tiến độ này, chiếm trọn trái tim của người nào đấy cũng không phải chuyện không có khả năng xảy ra.

Là một lối tắt không tồi.

9526: "Chơi chết hắn."

Cư nhiên dám câu dẫn ký chủ nhà nó, còn là sử dụng đạo phẩm để câu dẫn.

Giờ phút này, vô luận đối phương có phải người xuyên không hay không, 9526 đều thập phần chán ghét.

Triệu Hâm ngược lại vô cùng bình tĩnh, trước tiên xác nhận người kia có phải người xuyên không hay không đã rồi nói sau,

"Điện hạ." Thị nữ Li Nhi nhẹ nhàng đặt hai bản thảo thơ đã được sao chép xuống án thư, Triệu Hâm vừa nhìn thấy hai bản thảo thơ mới với chất liệu giấy và chất liệu mực tốt hơn hẳn bản cũ, liền cầm lên quan sát một chút, sau đó mỉm cười tán thưởng một câu, "Chữ của Li Nhi càng ngày càng đẹp."

"Đều là nhờ có công chúa dụng tâm dạy dỗ." Thị nữ Li Nhi khuất thân thi lễ.

Lúc vẫn còn ở Thanh Duyên Quan, công chúa không chỉ thường xuyên rèn luyện cầm kỳ thi hoạ[16], tìm hiểu các loại thư tịch trong đạo quan, mà còn cho phép các nàng được tự do học tập. Công chúa nói rằng, các nàng có thể tuỳ ý học bất cứ thứ gì, nhạc cụ cũng được, thư tịch cũng được, quan trọng nhất là tìm thấy lạc thú, mài giũa bản thân trở nên bình tâm tĩnh khí[17].

Li Nhi biết công chúa hậu đãi các nàng, không cưỡng cầu các nàng phải xuất sắc, chẳng qua khi nàng muốn học dung thư của tiền triều, công chúa liền tặng cho nàng trúc tía mặc, khi Đan Nhi quyết định học thổi sáo, công chúa liền phái người chế tạo một cây sáo ngọc cho nàng ấy, sự quan tâm săn sóc này quả thực khiến cho người ta không thể không động tâm.

Bản thảo thơ mà Triệu Hâm đang cầm không phải bản gốc, mà là bản Li Nhi sao chép, tuy rằng trong yến hội có rất nhiều người muốn có bản thảo thơ kia, nhưng bởi vì bọn họ không dám tranh chấp với công chúa, nên không ai đề cập. Triệu Hâm suy nghĩ, nếu thời điểm đó có vị đại thần nào chủ động đề cập, nói không chừng bây giờ nàng đã có một món nợ ân tình rồi.

Ngẫm lại liền có chút tiếc hận, nàng nghiêng đầu hỏi mấy thị nữ thân cận của mình, "Các ngươi cảm thấy thế nào?"

Đan Nhi trả lời, "Đương nhiên là thơ hay."

Li Nhi dịu dàng mở miệng, "Tấm lòng mênh mông, ý nhị bất tận, đọc lên, có cảm giác như đang thưởng thức một món ăn với hương vị thơm ngon, dư âm lưu mãi nơi đầu lưỡi, một lúc lâu sau vẫn chưa thể tiêu tán, chẳng qua......"

"Chẳng qua cái gì?" Triệu Hâm luôn luôn khoan dung đối với các nàng, tuy có tôn ti, nhưng phần lớn thời gian các nàng đều không cần phải câu nệ.

Gương mặt của Li Nhi phiếm hồng, "Chữ hơi bình thường, cảm tưởng không xứng với bài thơ như vậy."

Lời này của nàng hàm chứa một chút tiếc hận, mặc dù nàng biết con người không ai hoàn mỹ, nhưng sự thiếu sót của đối phương tựa như chiếc gai trong lòng, muốn bỏ qua cũng không thể bỏ qua được.

Chữ trên bản thảo không xấu, chẳng qua quá bình thường, so sánh với giá trị của bài thơ quả thực là một trời một vực[18], Li Nhi từng tiếp xúc với chữ của không ít danh gia, chướng mắt cũng là chuyện dễ hiểu.

Triệu Hâm cười khẽ, "Có thể làm ra hai bài thơ tinh diệu tuyệt luân, huy hoàng tráng lệ trong thời gian ngắn, chữ ngược lại thập phần tầm thường, thật sự kỳ quái."

Các thị nữ không phản bác, tuy bên ngoài không ngừng lan truyền rằng Lâm Vận ngưỡng mộ công chúa, thậm chí còn có rất nhiều người khen ngợi tán dương hắn, nhưng Đan Nhi và Li Nhi đã ở bên cạnh Triệu Hâm mấy năm, vừa là người hiểu nàng vừa là người trung thành và tận tâm với nàng nhất, đương nhiên sẽ không bởi vì một chút nhàn ngôn toái ngữ[19] cùng vài bài thơ hay mà bênh vực Lâm Vận trước mặt nàng.

***

Tại một phủ đệ ở phía tây kinh thành,

Kim Sơn Hải phải cố gắng rất nhiều mới kiềm chế được sự kích động trong lòng, cả ngày hôm nay, những người tới cửa bái phỏng có ai không phải là quý nhân cao cao tại thượng[20] chứ, trong quá khứ bọn họ là sự tồn tại mà hắn chỉ có thể nhìn lên, kể cả tư cách bước chân vào phủ đệ của bọn họ hắn cũng không có. Nhưng hiện tại, hạ nhân của bọn họ lại đối với hắn tất cung tất kính, còn tôn xưng hắn là Kim lão bản. Mặc dù hắn không biết đánh giá thưởng thức thơ từ ca phú, chẳng qua sau khi trải nghiệm sự biến hoá nghiêng trời lệch đất này, hắn đại khái cũng nhận ra giá trị của hai bài thơ kia.

Hết thảy đều nhờ có một người,

Chính là Lâm Vận mà hắn vừa quen biết được hai tháng.

Kim Sơn Hải vốn là một thương nhân, bởi vì buôn bán nên khó tránh khỏi việc phải thường xuyên hành tẩu bên ngoài, trong một lần hành tẩu cách đây không lâu có ngẫu nhiên kết giao bằng hữu với Lâm Vận đang gặp nạn, khi đó Lâm Vận bị từ hôn, lưu lạc nơi khách điếm, trên người không có tiền, còn cảm mạo phong hàn, ốm đau triền miên, tuy rằng người của khách điếm biết hắn là cử tử nên không đuổi hắn đi, nhưng mỗi ngày không phải gõ cửa đòi tiền thuê trọ, thì cũng là trong tối ngoài sáng mắng Lâm Vận đừng có chết ở khách điếm, rước lấy xui xẻo cho bọn họ.

Lúc ấy Kim Sơn Hải đi ngang qua, vì kết thiện duyên, liền sử dụng một số tiền lớn mời đại phu chữa bệnh cho Lâm Vận, lại kiên nhẫn dừng chân thêm nửa tháng để chờ hắn khỏi bệnh hoàn toàn. Thời điểm biết hắn bị từ hôn, Kim Sơn Hải còn an ủi, nam tử hán đại trượng phu[21], không cần phải sợ không có thê tử, Lâm Vận nghe xong chỉ cười lạnh, nói sau này đối phương nhất định sẽ hối hận. Đồng thời cũng bày tỏ mong muốn được đồng hành cùng Kim Sơn Hải đến kinh thành.

Tuy rằng hơn nửa năm sau mới là thời gian khoa cử, nhưng cũng có không ít người tới kinh thành chuẩn bị trước.

Kim Sơn Hải có chút động tâm, người có chí khí ít nhiều gì cũng tốt hơn người không có chí khí, nói không chừng Lâm Vận thật sự có tiền đồ vô lượng thì sao, nên lập tức đáp ứng, trên đường đi không ngừng tranh thủ cơ hội giao hảo cùng Lâm Vận, đối với hắn cơ hồ là hữu cầu tất ứng.

Thương nhân trọng lợi, nếu Lâm Vận được truyền lư, sự trả giá của hắn cũng không phải uổng phí.

Nhưng Kim Sơn Hải không nghĩ tới những thứ Lâm Vận mang đến hoàn toàn vượt qua kỳ vọng của hắn. Tận mắt chứng kiến Lâm Vận không kiêu ngạo không siểm nịnh đối đãi với các hậu duệ quý tộc, công khanh vương tước đó, trong lòng Kim Sơn Hải vừa sợ hãi vừa vui mừng.

Sợ hãi hắn mạo phạm quý nhân, rước lấy tai hoạ, lại vui mừng bởi vì thái độ của bọn họ đối với Lâm Vận không tồi.

Kim Sơn Hải càng thêm tin tưởng quyết định của chính mình, cũng dứt khoát mua hẳn phủ đệ mà bọn họ đang ở, hắn vốn dĩ chỉ định thuê chỗ này khoảng một năm, tại chốn kinh thành, khắp nơi đều là tấc đất tấc vàng, có thể tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhưng hiện tại thì khác, nếu để mọi người biết chỗ ở bây giờ của Lâm công tử là thuê trọ, chẳng phải rất mất mặt sao, tuy Kim Sơn Hải là một thương nhân, nhưng hắn vẫn biết từ xưa tới nay thư sinh luôn trọng thể diện, hắn chỉ cần xử sự tinh tế, chú ý chi tiết một chút, Lâm công tử chắc chắn sẽ nhớ kỹ chỗ tốt của hắn.

Quả nhiên, sau khi Lâm Vận nghe xong, liền gật đầu, "Như vậy cũng được."

Hai ngày trôi qua, thanh danh của 《Thanh Bình Điệu》 và 《cẩm sắt》 không hề giảm xuống, ngược lại càng lúc càng có nhiều người biết đến hai bài thơ này, thậm chí hai bài thơ này còn lan truyền tới những nơi như Hàn Lâm Viện, Quốc Tử Giám[22], có không ít cử tử giống như Lâm Vận chủ động tới cửa bái phỏng, mong muốn tìm hiểu thêm về hàm ý trong bài thơ.

"Lâm công tử, hôm nay lại có hơn ba mươi cái bái thiếp đấy." Có lẽ là bởi vì thời gian gần đây thường xuyên được tiếp xúc với các quý nhân, nên Kim Sơn Hải trở nên trầm ổn hơn trước rất nhiều, đồng thời hắn cũng tự ước lượng xong vị trí của chính mình, thời điểm Lâm Vận vẫn còn là một cử tử nghèo túng, hắn có thể xưng huynh gọi đệ với Lâm Vận, nhưng hiện tại nay đã khác xưa.

Lâm Vận tựa hồ hoàn toàn không nhận thức được điều này, tuỳ ý gật đầu, xem xét các bái thiếp được gửi đến, cho dù nhìn thấy ba chữ Hàn Lâm Viện, thần sắc cũng không chút thay đổi.

Trong lòng Kim Sơn Hải càng thêm bội phục Lâm Vận, dám tặng thơ cho phủ công chúa, đối mặt với những thế lực quyền quý nổi danh kinh thành cũng không hề tỏ ra sợ hãi hay kiêu căng, khí độ này, chú định bất phàm.

Lâm Vận không để bụng, bởi vì hắn định liệu được, hai bài thơ này đã là gì, trong đầu hắn còn có hàng trăm hàng ngàn bài thơ lưu danh thiên cổ, nổi danh là chuyện đương nhiên.

Lâm Vận đến đây vào lúc nguyên chủ vừa đi đời nhà ma[23] do cảm mạo phong hàn, có lẽ Kim Sơn Hải vẫn ngây thơ cho rằng hắn có thể tồn tại là vì đại phu bản thân mời tới có y thuật cao minh, lại không biết rằng chủ nhân ban đầu của thân thể này đã sớm chết, người đang sống là một linh hồn đến từ thế giới hiện đại.

Lâm Vận thương tiếc nguyên chủ, gian khổ học tập nhiều năm, nhưng kết quả thì sao, kết quả là bị từ hôn, nhạc gia còn nhanh chóng gả vị hôn thê[24] cho nhi tử của tri phủ, nguyên chủ thập phần thương tâm, kết hợp với bệnh tật, cuối cùng đánh mất tính mạng của chính mình.

Bởi vì cảm thấy cuộc đời của nguyên chủ có quá nhiều nỗi uất ức, nên Lâm Vận hạ quyết tâm phải thay nguyên chủ nổi danh thiên hạ, vả mặt nhạc gia, báo thù rửa hận.

Vị hôn thê kia là cái thá gì, đợi hắn kiến công lập nghiệp xong, tuyệt đối sẽ không thiếu mỹ nhân chủ động nhào vào lòng ngực.

Lâm Vận nhịn không được mỉm cười đắc ý.

Chẳng qua sau khi xem xét tất cả các bái thiếp, Lâm Vận lại không khỏi nhíu mày,

Kim Sơn Hải giỏi quan sát biểu cảm của người khác nhất, thấy thế liền bước lên, ngữ khí lo lắng, "Lâm công tử, có chuyện gì sao?"

Lâm Vận trầm mặc một chút, tiếp theo đó tựa như tuỳ ý hỏi một câu, "Không có bái thiếp của Lạc Hà công chúa phủ à?"

Kim Sơn Hải hồi tưởng lại, nhanh chóng lắc đầu, "Không có, tuy rằng mấy ngày nay có rất nhiều người đến, nhưng không có ai tự xưng là người của phủ công chúa."

Không xong, trong lòng Lâm Vận vang lên hồi chuông cảnh báo, nhịn không được suy nghĩ, chẳng lẽ 《Thanh Bình Điệu》 và 《cẩm sắt》 chưa đủ để khiến cho Lạc Hà công chúa chú ý.

***

Phủ công chúa,

Trong lai lịch của Lâm Vận do thị nữ thân cận của Triệu Hâm điều tra được, viết rằng trước khi Lâm Vận đến kinh thành, có từng làm ra một bài thơ tên là 《Vọng Nhạc[25]》 lúc đi ngang qua Kỳ Sơn, chẳng qua so sánh với bản gốc trong trí nhớ của Triệu Hâm, bài thơ này có thay đổi một chút, lý do là bởi vì hai đất nước Tề Lỗ không tồn tại ở nơi đây.

Triệu Hâm âm thầm thở dài một hơi, "Thế giới này sẽ không trở thành cái sàng chứ."

Người xuyên không trước đây thì sở hữu hệ thống hậu cung, người xuyên không hiện tại thì sử dụng thơ của người khác để nổi danh, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Thời Không Cục không đáng tin cậy nha.

"Cái này, cái này, ta cũng không có biết." 9526 gấp gáp đến mức trực tiếp khóc hu hu hu.

Trong các thế giới trước Triệu Hâm cũng từng đụng phải người xuyên không, chỉ cần bọn họ không quá phận, không liên luỵ tới người vô tội và không gây trở ngại cho nhiệm vụ của nàng, Triệu Hâm hầu như đều sẽ nhắm mắt làm ngơ[26], không nghĩ tới đối phương vẫn không biết khó mà lui, tiếp tục tìm cơ hội nhảy nhót trước mặt nàng.

"Điện hạ, vị Lâm công tử Lâm Vận kia lại tặng thơ."

Bài thơ lần này có tên là 《Bắc Quốc Giai Nhân[27]》.

Lâm Vận đã được xem như đại tài tử không ngừng cố gắng, vì lấy lòng Lạc Hà công chúa, liên tục làm ra những bài thơ tinh diệu tuyệt luân. Vừa cao ngạo cự tuyệt người tới cửa bái phỏng, vừa nhiều lần phá lệ làm thơ cho Lạc Hà công chúa.

Tựa hồ càng thêm chứng thực hắn là người chí tình chí nghĩa.

"Tài năng như vậy, cũng là hiếm thấy." Hoàng Hậu đang mang thai ở trong cung cầm bản thảo thơ do nữ quan sao chép, tán thưởng không thôi.

Còn về bản gốc, Triệu Hâm đã sớm đưa cho hoàng huynh, để thứ đó lưu lại trong phủ, kể cả khi nàng không thèm quan tâm, đám người bên ngoài kia cũng có thể tự bổ não rồi tự lan truyền đủ loại thông tin không có thật.

Người khác không dám nhận, vậy thì nàng tặng cho hoàng huynh Triệu Tấn.

Chẳng qua tại sao nàng tiến cung thăm Hoàng Hậu, cũng vẫn nghe thấy cái tên này, Triệu Hâm giật giật khoé miệng, không thể không nói, tuy rằng Lâm Vận đầu cơ trục lợi[28], mặc dù Triệu Hâm không để ý đến, nhưng ít nhất hắn đã đạt được mục đích nổi danh.

Mà Triệu Hâm bởi vì lời đồn đãi đang lan rộng khắp kinh thành, thường xuyên phải tiếp nhận những ánh mắt chứa nhiều hàm ý của người khác, có đôi khi sẽ nhịn không được mất tự nhiên một chút.

Hoàng Hậu nuôi dưỡng Triệu Hâm nhiều năm, lại là quốc mẫu của một nước, đương nhiên không có khả năng bị mấy bài thơ tuỳ tuỳ tiện tiện đả động, khen vài câu đã là chuyện hiếm có, điều khiến nàng vui vẻ chính là cách những bài thơ này ca ngợi Lạc Hà, vừa không đi theo khuôn mẫu, vừa giúp thanh danh của Lạc Hà vang xa.

Người có tên, cây có bóng, cho dù là hoàng thân quý tộc cũng cần có thanh danh, Lạc Hà rời khỏi kinh thành, thanh danh vốn dĩ không quá nổi bật, thường trú ở đạo quan vài năm, cũng càng thêm nhạt nhoà.

Ai có thể bảo đảm rằng những kẻ không có mắt, không biết trời cao đất dày kia sẽ không khi dễ Lạc Hà, công chúa thì thế nào, trước đây chất nhi của Thái Hậu đánh nhau với nhi tử của Gia Dương công chúa, sự việc này ồn ào huyên náo suốt một thời gian, mặc dù cuối cùng chất nhi của Thái Hậu cúi đầu nhận tội, nhưng nhi tử của công chúa cũng bị tàn phế một bên chân.

Thanh danh càng hưng thịnh, người muốn trêu chọc sẽ càng phải cẩn thận cân nhắc, Hoàng Hậu lo lắng Lạc Hà không có phu quân và gia tộc của phu quân chiếu cố, làm việc càng thêm dụng tâm.

Hoàng đế Triệu Tấn cũng nhìn qua mấy bài thơ này, chẳng qua suy nghĩ của hắn lại khác hẳn với những người khác.

Tuy rằng hắn thưởng thức tài hoa của Lâm Vận, nhưng sự ngưỡng mộ của hắn đối với Lạc Hà không phải được xây dựng trong ngày một ngày hai[29].

Lạc Hà tốt đẹp như vậy, có người nguyện ý quỳ gối dưới làn váy thạch lựu[30] của nàng là chuyện đương nhiên.

Cho nên dưới tiền đề không ảnh hưởng đến thanh danh của Lạc Hà, Triệu Tấn vô cùng vui mừng về việc này.

Triệu Hâm có thể nói gì đây, chẳng lẽ lại nói là nàng không thích những bài thơ tinh diệu tuyệt luân đấy, hay là nói nàng không thích một người mà nàng chưa từng gặp mặt, Triệu Hâm thở dài một hơi, cứ nhắm mắt làm ngơ như bây giờ không phải là cách xử lý ổn thoả, phải nhanh chóng nghĩ ra phương pháp giải quyết khác thôi.

Tại cung điện của Tưởng chiêu nghi, nhìn vị muội muội rõ ràng đã Hồng Loan tinh động[31] của mình, Tưởng chiêu nghi xoa bóp ấn đường, "Bệ hạ có bản gốc, đợi lần tới yết kiến long nhan, ta buông bỏ thể diện của ta cầu cho ngươi."

Khi vẫn còn ở nhà nàng đã biết vị tiểu muội này yêu thích thơ từ ca phú nhất, lại có tính cách cố chấp chẳng khác gì phụ thân, thường xuyên khiến cho người khác phải đau đầu, nhưng ai bảo đây là muội muội đồng bào ruột thịt của nàng chứ.

"Đa tạ tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt với ta nhất." Đôi mắt của Tưởng Trí Tình rực sáng, trong lòng tràn đầy câu thơ vân tưởng y thường hoa tưởng dung kia[32].

Tưởng chiêu nghi nhìn thấy tiểu muội mất hồn mất vía như vậy vì một cử tử, nhịn không được thở dài một hơi.

Đối tượng mà người ta ngưỡng mộ là Lạc Hà công chúa, làm thơ cũng là để lấy lòng đối phương, Lạc Hà công chúa còn chưa có phản ứng, muội muội ngốc này của nàng đã si mê như thế.

Sống trong hậu cung một thời gian, tâm tính ít nhiều gì cũng trở nên cường ngạnh, Tưởng chiêu nghi lạnh giọng khuyên tiểu muội hai câu, lời nói không chút lưu tình.

Nhắc đến Lạc Hà công chúa, khuôn mặt tú lệ của Tưởng Trí Tình lập tức trắng bệch, chẳng qua nàng vẫn nhịn không được cảm thấy bất bình thay Lâm công tử, "Lạc Hà công chúa cũng quá vô tình đi, không thèm đáp lại dù chỉ một câu."

Thật uổng cho tình yêu của Lâm công tử.

Giọng nói lạnh lẽo của Tưởng chiêu nghi vang lên, "Chẳng lẽ ngươi bị choáng váng rồi, một cử tử nghèo túng, sao có thể xứng đôi với công chúa hoàng gia."

"Nhưng Lâm công tử tốt như vậy......" Tưởng Trí Tình uất ức, nàng chưa bao giờ suy xét đến vấn đề thân phận, có tài hoa thì cho dù xuất thân hơi thấp kém một chút cũng có sao đâu, không phải anh hùng không hỏi xuất thân[33] à.

Đáng tiếc nam nữ khác biệt, nàng không thể gặp mặt trực tiếp với Lâm công tử, nhưng thông qua những bài thơ của hắn, nàng nghĩ rằng hắn chắc hẳn là một người giống như trăng sáng giữa trời quang, vừa phó.ng đãng vừa kiêu ngạo thanh cao.

Tưởng Trí Tình nhịn không được hỏi tỷ tỷ của mình, "Lạc Hà công chúa là người như thế nào?"

Mà chỉ là một thoáng vụt qua, đã khiến cho Lâm công tử phương tâm ám hứa[34], tràn đầy cảm hứng làm ra những bài thơ tinh diệu tuyệt luân như vậy.

Tưởng chiêu nghi hơi nhíu mày, sau đó khuôn mặt liền tràn đầy ý cười, "Hôm nay Lạc Hà công chúa tiến cung thăm Hoàng Hậu, nếu ngươi muốn biết, thì có thể cầu kiến người."

Nàng biết cho dù tiểu muội này của nàng ghen tỵ, cũng chỉ tự suy nghĩ rồi tự khó chịu một mình, chứ không dám mạo phạm quý nhân, hơn nữa Lạc Hà công chúa không phải người kiêu ngạo ương ngạnh, nổi danh là tính cách ôn hoà, khả năng cao sẽ không so đo với tiểu muội này của nàng, cho nên nàng mới muốn chỉ điểm một chút.

Tưởng Trí Tình có hơi sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nén sự tò mò trong lòng, nàng không dám trực tiếp cầu kiến công chúa, đành kiên nhẫn chờ đợi ở con đường mà Lạc Hà công chúa nhất định phải đi qua lúc xuất cung, nghĩ thầm chỉ cần được nhìn thấy dáng vẻ của người thôi là nàng đã mãn nguyện rồi.

"Tiểu thư, người kia chính là Lạc Hà công chúa." Thị nữ hạ thấp giọng nói,

Tưởng Trí Tình vừa nhìn theo phương hướng mà thị nữ ám chỉ, liền thấy một hình bóng nổi bật giữa đám người,

Lạc Hà công chúa, Triệu Hâm.

Tưởng Trí Tình đứng ngây người một chỗ, đến khi Lạc Hà công chúa đã đi xa, nàng mới âm thầm nói nhỏ, "Lạc Hà công chúa thật xinh đẹp." Tựa như tiên nhân vậy,

Tác giả có lời muốn nói: Hai chương hợp nhất moah moah.

Mỗi ngày đều kiên trì.

Nếu các tiểu thiên sứ cảm thấy tác giả viết chậm quá, thì có thể tham khảo các bộ truyện mà tác giả đã hoàn thành, ví dụ như xuyên nhanh vinh hoa phú quý nha.

Thể loại cũng tương tự như bộ này đó.

[1] Thái bình thịnh thế (太平盛世): Còn có nghĩa là "Vô vọng chi thế" (無妄之世), tức là thời đại mà con người đa phần ít có suy nghĩ xằng bậy, kỳ quái, không bình thường, không chính đáng.

[2] Giá áo túi cơm: Cái giá để mắc áo, cái túi để đựng cơm, ý nói người vô dụng hèn kém.

[3] Ăn chơi trác táng: Chơi bời truỵ lạc vô độ.

[4] Dệt hoa trên gấm: Một câu thành ngữ, ý chỉ việc tô điểm thêm cho cái đẹp.

[5] Trích từ bài thơ "Bồ tát man":

Như kim khước ức Giang Nam lạc,

Đương thời niên thiếu thanh sam bạc.

Kỵ mã ỷ tà kiều,

Mãn lâu hồng tụ chiêu.

Thuý bình kim khuất khúc,

Tuý nhập hoa tùng túc.

Thử độ kiến hoa chi,

Bạch đầu thệ bất quy.

[6] Y hương tấn ảnh: Là một thành ngữ, miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ người phụ nữ xinh đẹp hoặc chỉ những yến hội xa hoa.

[7] Dễ như trở bàn tay: Dễ dàng, nhanh gọn, nhẹ nhàng, không có gì khó khăn.

[8] Một thoáng kinh hồng: Dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng lại khiến cho người ta sinh ra cảm xúc mãnh liệt.

[9] Hàn lâm viện: Là một tổ chức trong các triều đại quân chủ Á Đông xưa gồm các học sĩ uyên thâm Nho học, văn hay chữ tốt, chuyên trách việc soạn thảo văn kiện triều đình như chiếu, chỉ, sắc, dụ, chế.

Quan viên của Hàn lâm viện cũng là nguồn nhân lực cung cấp cho Quốc sử quán trong việc biên soạn quốc sử, thực lục, điển lễ. Ngoài ra, Hàn lâm viện cùng với các cơ quan học thuật khác đảm nhiệm trọng trách nghiên cứu, giảng dạy kinh truyện, phụ trách việc khoa cử, thị tùng văn học, và khi cần, đảm nhận trách nhiệm Khâm sai. Hàn lâm viện và Quốc tử giám (tức trung tâm giáo dục giữ trọng trách đào tạo nhân tài cho quốc gia) là hai cơ quan học thuật rất được trọng vọng trong quan chế triều đình xưa.

[10] Trích từ bài thơ "Cẩm sắt":

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền,

Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp,

Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ,

Lam Điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức,

Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.

[11] Lưu danh thiên cổ: Được lưu truyền muôn đời.

[12] Sĩ nông công thương: Là bốn giai cấp chính trong xã hội xưa dưới các triều đại quân chủ, còn gọi là tứ dân (4 tầng lớp dân), tiêu biểu như ở Trung Quốc, Nhật Bản, Việt Nam...

- Sĩ được xếp là giai cấp đầu tiên, được xã hội trọng vọng. Sĩ là từ để chỉ tầng lớp trí thức, những người có học có hiểu biết về chữ nghĩa (thầy đồ, thầy thuốc, quan lại, học trò). Tầng lớp này nhìn chung có cuộc sống nhàn nhã, suốt ngày chăm chỉ đọc sách thánh hiền, làm văn, ngâm thơ. Những con người bình dân muốn thay đổi cuộc sống gần như chỉ có con đường duy nhất là học và thi khoa cử.

- Nông là chỉ những người nông dân cày ruộng, lực lượng lao động chủ yếu trong xã hội xưa. Đa phần những người nông dân quanh năm suốt tháng lao động chân lấm tay bùn, vất vả sớm trưa nhưng nhiều khi không đủ ăn do những gánh nặng về thuế khoá, lao dịch hay thiên tai, mất mùa.

- Công là chỉ những người làm thủ công nghiệp, làm thuê trong các làng nghề truyền thống như dệt, chạm bạc, khâu nón, làm tranh...

- Thương là những người hoạt động buôn bán, vai trò của họ bị đặt ở hàng thấp nhất trong xã hội xuất phát từ thực tế nền kinh tế tự cung tự cấp và tính tự trị của làng xã gần như không có nhu cầu trao đổi hàng hoá ra khỏi phạm vi cư trú, những người hành nghề buôn bán do đó phải năng động, sòng phẳng, thậm chí gian lận mới có lãi. "Buôn gian bán lận" đã trở thành cụm từ phổ biến cho tới tận ngày nay, đó là điều mà một xã hội thuần nông coi trọng lễ nghĩa không muốn chấp nhận.

[13] Kiến công lập nghiệp: Xây dựng, tạo lập sự nghiệp lớn lao.

[14] Nhà cao cửa rộng: Giàu có, quyền quý.

[15] Kim bảng đề danh: Đỗ đạt cao trong thi cử.

[16] Cầm kỳ thi hoạ: Chỉ bốn thứ tài năng khi tiêu khiển mà con người trong xã hội cũ, đặc biệt là phái nữ, cần phải biết (cầm – kỳ - thi – hoạ, tức là giỏi đánh đàn, đánh cờ, làm thơ, và vẽ giỏi).

[17] Bình tâm tĩnh khí: Giữ tâm thanh tịnh, bình thản trước biến cố để có thể đưa ra những quyết định mang tính trọng yến, chính xác.

[18] Một trời một vực: Khác nhau quá xa, quá rõ.

[19] Nhàn ngôn toái ngữ: Lời nói không có căn cứ.

[20] Cao cao tại thượng: Ám chỉ những người có quyền, có địa vị, chức vị cao trong xã hội xưa.

[21] Nam tử hán đại trượng phu: Người đàn ông.

[22] Quốc Tử Giám (國子監): Là cơ quan đào tạo giáo dục cấp trung ương tại các nước Á Đông thời phong kiến Nho giáo. Đứng đầu Quốc tử giám là các chức quan: Tế tửu (đứng đầu trường Quốc học - tương đương với Hiệu trưởng), Tư nghiệp (đứng thứ hai sau Tế tửu).

[23] Đi đời nhà ma: Chết.

[24] Vị hôn thê: Vợ chưa cưới.

[25] Bài thơ "Vọng Nhạc":

Đại Tông phù như hà?

Tề Lỗ thanh vị liễu.

Tạo hoá chung thần tú,

Âm dương cát hôn hiểu.

Đãng hung sinh tằng vân,

Quyết tý nhập quy điểu.

Hội đương lăng tuyệt đính,

Nhất lãm chúng sơn tiểu.

[26] Nhắm mắt làm ngơ: Cố tình lảng tránh, làm ra vẻ không hay biết gì.

[27] Bài thơ "Bắc Quốc Giai Nhân":

Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập,

Nhất cố khuynh nhân thành,

Tái cố khuynh nhân quốc.

Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc.

Giai nhân nan tái đắc.

[28] Đầu cơ trục lợi: Lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng.

[29] Ngày một ngày hai: Khoảng thời gian ngắn, chỉ trong vòng ít ngày.

[30] Quỳ gối dưới làn váy thạch lựu: Tương tuyền, câu nói này bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, vị quý phi được mệnh danh là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc thời cổ đại.

Dương Quý Phi vốn là phi tử được độc sủng, chỉ cần nàng thích, dù có hái sao trên trời, Đường Minh Hoàng cũng sẽ ra lệnh cho người làm. May mắn thay, Dương Quý Phi không có mấy sở thích khác người, nàng thích mọi thứ liên quan đến cây lựu, vì thế, Đường Minh Hoàng không tiếc người tiếc của, cho trồng rất nhiều lựu trong cung, chỉ để thỏa mãn ý thích của mỹ nhân trong lòng.

Một lần, Dương Quý Phi uống rượu lựu ngà say, hai má ửng đỏ hây hây, trông vô cùng quyến rũ. Đường Minh Hoàng mới nhìn thoáng qua đã mê đắm, ngày đêm quấn quýt không rời, bỏ bê chính sự.

Thấy Đường Minh Hoàng quá sủng ái Dương quý Phi, không để ý tới việc triều chính, các đại thần rất bất mãn. Tuy vậy, họ không dám chỉ trích hoàng thượng công khai, chỉ biết giận chó đánh mèo với Dương Quý Phi, khi gặp không chịu hành lễ với nàng.

Biết các đại thần bất mãn, không ưa gì mình, nhưng Dương Quý Phi không mảy may quan tâm. Nàng vẫn thích ngắm hoa lựu, ăn trái lựu, đặc biệt thích mặc váy thêu màu lựu.

Một hôm, Đường Minh Hoàng mời quần thần đến dự yến hội, thỉnh Dương Quý Phi hiến vũ góp vui. Trong lòng Dương Quý Phi khó chịu, nâng một chén rượu đến bên môi Đường Minh Hoàng, nói nhỏ bên tai: "Phần lớn những thần tử này lườm nguýt thần thiếp, không giữ lễ, không cung kính, thiếp không muốn hiến vũ cho bọn họ".

Đường Minh Hoàng nghe thế, thấy ái phi chịu uất ức, lập tức hạ lệnh. Yêu cầu tất cả văn võ bá quan, phàm gặp Quý phi đều phải hành lễ, nếu như không quỳ, sẽ phạm vào tội khi quân.

Chúng thần bất đắc dĩ nhưng không dám trái lời vua. Kể từ đó, hễ nhìn thấy váy thạch lựu của Quý phi đi tới, các quan đều dồn dập quỳ xuống hành lễ. Điển cố "quỳ gối dưới làn váy thạch lựu" cũng bắt đầu được lưu truyền. Đến tận ngày nay, câu nói đó vẫn được sử dụng, ý chỉ kính trọng phụ nữ.

[31] Hồng Loan tinh động: Sao Hồng Loan chuyển động, nôm na là rơi vào lưới tình:D

[32] Trích từ bài thơ "Thanh bình điệu":

Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung,

Xuân phong phất hạm, lộ hoa nùng.

Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.

[33] Anh hùng không hỏi xuất thân: Ý nghĩa của câu này là bất kể bạn xuất thân trong gia đình thế nào, đều không thể oán trời trách người, mà nên nhìn về tương lai. Ngẫm nghĩ xem bạn muốn làm gì, sau đó nhìn về hiện tại, xem bạn có thể làm gì, sau đó từng bước thực hiện ước mơ của mình.

[34] Phương tâm ám hứa: Đơn phương hứa hẹn định ước.

==========

Tưởng tiểu thư, cho em hỏi, chị có thích hoa bách hợp không:>

Và chương này nhiều văn thơ quá T^T