Ân Lam đây cũng là được ăn cả ngã về không[1], đáng tiếc đạo cụ tăng hảo cảm này chỉ có thể sử dụng lên người có địa vị cao hơn nàng tối đa ba cấp, bằng không nàng sẽ trực tiếp sử dụng lên người hoàng đế hoặc Hoàng Hậu, cần gì phải phiền toái như bây giờ. Không xong chính là, hiện tại nàng chỉ là một bát phẩm tài tử nhỏ nhoi, người vừa có địa vị thấp hơn nàng, vừa có thể tiếp xúc với hoàng đế hằng ngày căn bản không nhiều.
Ân Lam cố gắng vắt óc, mới tìm được một đối tượng phù hợp, thanh y nội thị, địa vị thấp kém, nhưng lại có thể tiếp xúc với hoàng đế, cho dù chỉ là phụ trách cuộc sống hằng ngày.
Chẳng qua hình như nàng không nghĩ tới, người qua đường cũng có trí tuệ của người qua đường, kể cả khi bị trúng chiêu, cũng không có khả năng vì nàng mà xả thân đi chết, tuỳ tiện góp lời trước mặt hoàng đế, ngược lại đi tìm Lạc Hà công chúa vừa có địa vị cao vừa tốt tính.
Kỳ thực thì đây không phải chuyện lớn, cho dù những người khác biết chuyện cũng sẽ cho rằng đó là lẽ đương nhiên, Triệu Tấn thân là thiên tử, cần chính ái dân[2], không có gì đáng để chỉ trích, chọn một vị phi tần trong hậu cung tới tuỳ hầu, chẳng phải là hồng tụ thiêm hương[3], mỹ nhân tri kỷ sao.
Trần tổng quản là nội thị chuyên đi theo Triệu Tấn, thậm chí đã suy xét kỹ càng rằng mình nên mở miệng như thế nào, chuẩn bị khóc lóc định nói lão nô vậy mà xem nhẹ việc quan trọng như thế, bệ hạ ở lại Lạc Thuỷ Viên đã lâu, bên người lại không có ai hầu hạ, quả thực là lỗi của lão nô, lão nô thất trách, lão nô tội đáng muôn chết.
Ai ngờ Triệu Hâm lại đột nhiên mỉm cười, ngữ khí ẩn ý, "Nếu hoàng huynh tịch mịch, hậu cung 3000 giai lệ, còn trang viên của ta, e rằng phải khiến hoàng huynh thất vọng rồi."
Sắc mặt của Triệu Tấn lập tức trầm xuống, chẳng qua không phải là do tức giận với hoàng muội, mà là với hàm ý trong câu nói của nàng, sao hắn có thể không nhận ra, nàng đang nhắc đến lệ thường của tiền triều, có rất nhiều công chúa vì đạt được sự sủng ái của đương kim thiên tử, mà dự trữ nuôi dưỡng không ít mỹ nhân trong phủ, tuỳ thời dâng lên khi thiên tử giá lâm, hơn nữa hiệu quả trác tuyệt.
Ví dụ như phụ hoàng của hắn, tiên đế, lần nào xuất cung ít nhiều gì cũng mang theo vài tân phi tần cùng trở về.
Hoàng đế quay đầu phân phó cho Trần tổng quản, "Miễn chuyện này đi, nói với Hoàng Hậu, tạm thời trẫm không cần người hầu hạ."
Trần tổng quản lập tức đáp ứng, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì bản thân không có lỗ mãng.
Còn về thanh y nội thị kia, tính tình của Triệu Tấn vốn khoan dung, nên cũng không có trách phạt.
Hắn càng để ý đến chuyện là ai đã dạy hư hoàng muội đơn thuần ôn nhu nhã nhặn lịch sự của hắn hơn, dám để mấy việc xấu trong cung làm bẩn tai của Lạc Hà.
Triệu Hâm cười nói, "Hoàng huynh cũng không thể vĩnh viễn xem ta như một tiểu hài tử vậy chứ, Lạc Hà đã không còn nhỏ nữa rồi."
Ngẫm lại, trong thời gian Lạc Hà ở chung cùng mọi người, nàng không hề tỏ vẻ kiêu căng, càng không bởi vì bản thân là công chúa mà trở nên ngạo mạn, ngược lại biết tiến biết lùi, tự nhiên hào phóng, Triệu Tấn vừa cảm thán vừa thương cảm, vị hoàng muội mà hắn từng nuôi dưỡng như nữ nhi đã thật sự trưởng thành rồi.
Mà sau khi hoàn toàn ngăn cản Ân Lam tiếp xúc với hoàng đế xong, không quá nửa tháng, Triệu Hâm liền nghe thấy 9526 nói, "Hệ thống hậu cung kia đã biến mất khỏi vị diện này."
Lúc thăm dò được tin tức vị Ân tài tử mới tiến cung chưa được một tháng kia đã chết do bị 'bệnh' trong cung, Triệu Hâm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ nhẹ nhàng cảm thán một câu, "Nhanh như vậy, ta còn cho rằng nàng ta có thể sống lâu một chút."
Triệu Hâm lại hỏi, "Nàng ta và hệ thống cùng nhau rời khỏi thế giới này à?"
Khi nàng trở về, 9526 cũng nhân cơ hội xem xét dấu vết còn sót lại của hệ thống hậu cung.
9526 trả lời: "Không phải, hình như nàng ta bị hệ thống mạt sát."
"Mạt sát?" Tiêu Hàm nghe thấy hai chữ này, có chút kinh ngạc.
9526: "Những sự tồn tại phi pháp như hệ thống hậu cung, hầu như đều không để ý đến trạng thái sống chết của ký chủ, mục đích của chúng nó là thu hoạch năng lượng của các vị diện cho bản thân, nên một khi ký chủ thất bại, chúng nó sẽ dứt khoát mạt sát, để tìm kiếm ký chủ tiếp theo."
Tiêu Hàm nhíu mày, "Nghĩa là, nó rời khỏi thế giới này để tìm kiếm mục tiêu tiếp theo à."
9526 ngốc manh, "Có lẽ vậy, chẳng qua khi nó rời đi có vẻ rất suy yếu, hình như là do thiếu hụt năng lượng, có khả năng cao sẽ cần một khoảng thời gian dài để phục hồi."
Đối với tiến độ nhiệm vụ của thế giới này, 9526 cũng có chút mộng bức, lần đầu tiên giao phong với nhiệm vụ giả sở hữu hệ thống, còn chưa kịp phản ứng, trận chiến mà nó cho rằng sẽ rất kịch liệt đã nhanh chóng kết thúc rồi.
Kỳ thực 9526 không nghĩ tới nhiệm vụ giả kia lại phế như thế, rõ ràng đối phương có vẻ từng xuyên đến không ít thế giới mà, trong lòng 9526 nghi hoặc.
Triệu Hâm lại không cảm thấy ngoài ý muốn với kết quả này, hoặc nên nói, thủ đoạn của các nữ nhân trong hậu cung quả thực chưa bao giờ khiến nàng thất vọng.
Theo như lời của 9526, có lẽ Ân Lam đã từng hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ công lược, nhưng nàng ta quá ỷ lại vào hệ thống, không có năng lực tự thân.
Mà hầu hết những người có thể tiến cung làm phi làm tần đều không phải nhân vật đơn giản, trong khi Ân Lam có thể tiến cung là do có hệ thống của nàng ta trợ giúp.
Vô luận là bởi vì ký ức của nguyên chủ, hay là bản thân nàng, đều sẽ không xem thường các nữ tử trong hậu cung.
Có lẽ hậu cung vây hãm các nàng, nhưng có thể sống và sống thật tốt tại nơi đó, có giờ phút nào mà các nàng không xem hậu cung như chiến trường quyết định nhân sinh của chính mình, thậm chí là tương lai của cả gia tộc.
Cho dù là Hoàng Hậu có Thái Tử Lã Vọng câu cá[4] cũng cẩn trọng trong từng hành động, không dám sơ ý dù chỉ một chút.
Nhiệm vụ giả dựa vào việc công lược hoàng đế để thượng vị, dưới tình huống không thể gặp mặt hoàng đế, thì đấu không lại các phi tần trong hậu cung, trở thành kẻ thất bại, cũng không kỳ quái.
Triệu Hâm im lặng nghĩ thầm.
Bởi vì tinh thần hiếu học của 9526, nên Triệu Hâm quyết định tìm hiểu một chút về cái chết của Ân Lam.
Nói thẳng ra thì cũng tương đối nực cười, thế giới trước Ân Lam chỉ làm Hoàng quý phi, chứ không trở thành Hoàng Hậu, là do nàng ta cảm thấy danh xưng Hoàng Hậu vừa không dễ nghe, vừa phải chăm lo việc hậu cung, nghe thôi đã thấy mệt mỏi, chưa kể còn không thể quang minh chính đại[5] tán tỉnh hoàng đế.
Hơn nữa hệ thống hậu cung lại chỉ yêu cầu nàng ta trở thành sủng phi, chẳng qua làm quý phi cao cao tại thượng[6] trong thời gian dài, đã dưỡng thành một loại kiêu căng ngạo mạn khắc sâu vào trong xương cốt của Ân Lam, thành ra cho dù hiện tại nàng ta chỉ là một bát phẩm tài tử, cũng khó có thể khắc chế bản thân, chủ động biểu hiện sự nhẫn nại cẩn thận phù hợp với địa vị.
Huống chi Ân Lam còn ỷ vào hệ thống trong tay, càng thêm càn rỡ, khinh thường uỷ khúc cầu toàn[7].
Nàng ta vừa tiến cung, nhưng toàn tâm toàn ý[8] đều là nên công lược hoàng đế như thế nào, các nữ nhân trong hậu cung đã sớm bị nàng ta vứt ra sau đầu.
Người trong cung ít nhiều gì cũng đã thành tinh, sao có thể không phát hiện ra dã tâm và sự miệt thị gần như trắng trợn của nàng ta, có một ngày nàng ta vô tình bị Thục phi bắt gặp, trong lòng Thục phi vốn bởi vì chuyện hoàng đế không đến hậu cung mà sinh ra oán khí, nhìn thấy nàng ta như vậy thì lập tức cười lạnh, trực tiếp dùng tội vô lễ với phi tần có địa vị cao, bắt nàng ta quỳ trên sỏi đá.
Lúc ấy Ân Lam có kêu gọi hệ thống, muốn nó hỗ trợ miễn phạt, thậm chí là trả thù.
Đáng tiếc hệ thống hậu cung chỉ đáp lại một câu "Ta lại không thể khiến cho hoàng đế đang ở ngoài cung nhìn thấy ngươi bị trách phạt, thương tiếc ngươi mà xử phạt Thục phi."
Chưa kể do trước đó tích phân của Ân Lam đã sớm cạn kiệt, còn chưa trả nợ cho hệ thống, nên lần này hệ thống cũng không thèm giảm bớt đau đớn cho nàng ta.
Ân Lam vừa oán hận hệ thống, vừa oán trách tại sao bây giờ thanh y nội thị kia vẫn chưa trở về, chẳng qua nàng ta không biết, tuy Triệu Tấn không để tâm đến một nội thị nho nhỏ, nhưng Trần tổng quản thì khác, Trần tổng quản trực tiếp đá người ra khỏi chức vị hiện tại, cho hắn đi chăm sóc ngựa ở một nơi khác, vĩnh viễn không có cơ hội hồi cung.
Mà Thục phi không lên tiếng, cũng đồng nghĩa với việc nàng ta không thể đứng lên, chỉ có thể giữ nguyên tư thế quỳ trên sỏi đá, quỳ đến gần nửa đêm thì hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Hoàng Hậu nghe nói cũng chỉ nhẹ nhàng trách mắng Thục phi hai câu, bởi vì Thục phi nói có sách mách có chứng[9], Ân Lam là bát phẩm tài tử, trong khi bản thân nàng lại là chính nhị phẩm phi, Ân Lam mạo phạm nàng, vốn dĩ nên phạt. Lỗi lầm duy nhất của nàng chỉ là quên mất chuyện Ân tài tử bị phạt thôi.
Thục phi cười nói, Ân tài tử vừa mới tiến cung, chưa hiểu hết lễ nghi trong cung là điều bình thường, nên nàng sẽ khoan hồng độ lượng[10] một chút, không truy cứu nữa, hơn nữa để biểu thị sự áy náy do đã quên mất chuyện Ân tài tử bị phạt, Thục phi tình nguyện phái hai ma ma trong cung điện của mình tới dạy dỗ lễ nghi cho Ân Lam.
Thủ đoạn mềm dẻo này quả thực là có thể khiến cho người ta cảm nhận được nỗi khổ không nói nên lời.
Hoàng Hậu cũng không có phản bác, chỉ là học tập lễ nghi trong cung, chứ không phải phạt trượng hình hay tư hình gì đó, tuy bản thân Thục phi có hơi kiêu ngạo một chút, nhưng cũng là một người có chừng mực, liền đồng ý chấp thuận.
Kỳ thực nếu sự việc chỉ có như vậy, thì hai ma ma phụ trách dạy dỗ lễ nghi chỉ cần mượn cớ giáo huấn Ân tài tử vài lần là được, dẫu sao lúc ấy Thục phi cũng chỉ đang giận chó đánh mèo mà thôi, nhưng ai bảo trải qua chuyện này xong, Ân Lam còn không biết hối cải ghi hận nàng.
Khi đi theo ma ma đến bái kiến nàng, đôi mắt tràn đầy oán độc đấy, tưởng nàng bị mù sao.
Thục phi tuyệt đối sẽ không để một kẻ hận nàng thấu xương sống sót trong hậu cung, tại nơi ăn thịt người không nhả xương này, vô luận là một cung nữ hay một thái giám vô danh đều có thể đoạt mạng của ngươi, huống chi là một tài tử thường thường vô kỳ được chính bệ hạ lưu lại chứ.
Bấy giờ trong lòng Thục phi mới thực sự động sát tâm,
Hành động của nàng cũng rất nhanh chóng, đầu tiên là sử dụng lý do Ân tài tử có 'bệnh' trong người để tước đoạt tư cách thị tẩm của nàng ta, sau đó là tố cáo nàng ta và Điện tài tử vi phạm cung quy, khiến nàng ta bị đày vào lãnh cung.
Đối với mấy chiêu sát nhân tru tâm[11] này, Ân Lam đương nhiên không thể chống đỡ được, càng tuyệt vọng hơn nữa là hệ thống đã phán định rằng nàng ta không còn hy vọng, dứt khoát từ bỏ nàng ta.
Ân Lam cứ như vậy mà chết dần chết mòn[12] vì 'bệnh', đến thái y chẩn trị cũng chỉ nói là do thân thể ốm yếu, bệnh tật triền miên.
"Thủ đoạn của các nữ nhân trong hậu cung thật đáng sợ." Sau khi 9526 nghe xong liền run bần bật.
Nếu 9526 có thực thể, thì Triệu Hâm chắc chắn sẽ xoa đầu nó, "Nhiệm vụ thất bại liệu có tạo thành ảnh hưởng tiêu cực gì không?"
9526: "Có, đặc biệt là đối với những nhiệm vụ giả quá ỷ lại vào hệ thống, nhẹ thì phải bắt đầu lại từ đầu, chậm rãi thăng cấp, nặng thì mối quan hệ giữa hệ thống và nhiệm vụ giả sẽ bị cắt đứt. Thời Không Cục của chúng ta, cũng từng xuất hiện vài trường hợp mối quan hệ giữa ký chủ và hệ thống bị cắt đứt như vậy."
"Chẳng qua," 9526 kiên định, "Ký chủ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ vứt bỏ ngươi."
Giờ này khắc này, 9526 cảm thấy chính mình thật manh manh đát[13].
"Không cần đâu, một mình ta cũng có thể sống rất tốt, ngươi có thể kiên cường hơn đôi chút là ta đã biết ơn lắm rồi." Tiêu Hàm an ủi 9526.
...... Ký chủ ngươi chắc chắn đây là an ủi à.
[1] Được ăn cả ngã về không: Cứ liều mà làm, được thì ăn lớn, không thì đành chấp nhận thất thiệt hoàn toàn.
[2] Cần chính ái dân: Chăm lo việc chính sự, thương yêu dân.
[3] Hồng tụ thiêm hương: Thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương.
[4] Lã Vọng câu cá:
Khương Tử Nha tên thật là Khương Thượng, tự Tử Nha, quê ở Đông Hải, sống vào thế kỷ 12 TCN. Từ đời vua Thuấn đến đời nhà Hạ, tổ tiên của ông ở được phong hầu ở đất Lã nên lấy họ là Lã. Sau đến nhà Thương phong hầu lại cho các tướng lĩnh, đại thần khai quốc nên tổ tiên của ông trở thành thường dân và lấy họ là Khương. Nên dân gian cũng có tên gọi ông là Lã Vọng.
Khương Tử Nha có một thời gian làm quan ở Triều Ca nhưng chán ngán cảnh thời vận triều đình ngày càng suy vi nên bỏ lên núi Côn Lôn học đạo. Khi tuổi đã già ông đến đất Tây Kỳ (Tây Chu sau này) sống ấn dật nơi thác sâu rừng thẳm, núi non cao ngất.
Lúc bấy giờ triều đại Ân Thương đã đến độ suy kiệt, dân chúng lầm than. Trụ Vương là ông vua nỗi tiếng dâʍ lạc chỉ biết hưởng thụ mà lại bất nhân. Vì say mê nàng Đắc Kỷ, ông ta đã cho xây Tửu Trì và Nhục Lâm để cùng tham thú nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ, trai gái tɦác ɭoạи ở bên trong. Để ngắm tinh tú và muốn sánh ngang với các vị thần tiên lại bắt dân chúng và nô ɭệ huy động cả vạn người để xây Lộc Đài. Triều thần bấy giờ rất bất mãn với sự bạo ngược, hoang dâʍ vô độ của Trụ Vương lên tiếng can gián đều bị chịu những hình phạt rất tàn khốc, trong đó có Sái Bồn (Hầm rắn sâu) và Bào Lạc (Ống đồng nung). Các chư hầu lúc đó phò nhà Thương không chịu nỗi với sự tàn bạo, mất nhân tính của của Trụ Vương nên đồng loạt phản kháng.
Trong đó có Tây Bá Hầu Cơ Xương (tức Chu Văn Vương sau này) nhiều lần can gián cũng bị Trụ Vương bắt nhốt ở Dữu Lý và gϊếŧ luôn cả người con trai của của ông. Chịu nhục phải ăn thịt con của mình để được về nước, Cơ Xương căm hận Trụ Vương nên đứng lên phạt Trụ. Để cũng cố lực lượng, Cơ Xương đã âm thầm chiêu binh mãi mã, đãi ngộ hiền tài, lấy nhân nghĩa trị quốc nên Tây Chu ngày càng lớn mạnh.
Khương Tử Nha đoán được thời vận nhà Thương sắp tàn nên ngày ngày ra câu cá ở bờ sông Vị chờ thời cơ để lập nghiệp lớn. Hơn bao năm ngồi câu cá chờ thời, dân chúng trong vùng cho là ông là kẻ quái nhân khác người, có người lại nói ông là kỳ nhân dị sỹ có chí lớn hơn người. Cơ Xương nghe được tin đồn và sự giới thiệu của tôi thần nên có lòng ngưỡng mộ đã xa giá đến sông Vị được diện kiến thánh nhân.
Đúng như lời đồn, Cơ Xương đến bờ sông Vị thì thấy ông lão tóc bạc phơ phong thái như thần tiên đang ngồi trên thạch bàn ung dung buông cần câu, lúc này Khương Tử Nha đã 80 tuổi. Cơ Xương vội bước đến hạ mình kính thỉnh vị lão ông để hỏi chuyện.
"Dám hỏi vị lão tiều phu tên họ là gì sao lại ngồi đây câu cá phong thái tự tại như vậy?"
"Lão đến đây câu không phải mong đợi được cá!" Khương Tử Nha ung dung trả lời.
Các bầy tôi của Cơ Xương thấy vậy liền tò mò đến chỗ ông lão xem thử, nắm dây câu thì lưỡi câu thẳng lỳ như lời đồn của mọi người. Bất ngờ với lời đồn đúng như sự thật, nên Cơ Xương càng tỏ ra kính trọng bậc tiền bối và hành lễ.
Tử Nha vẫn ung dung: "Lão phu vẫn có thói quen câu cá bằng lưỡi thẳng không cần mồi, cá không cần phải cắn câu, nhưng đang đợi người có lòng sẽ tự động cắn câu!".
Lúc này Cơ Xương hiểu được ý nghĩa sâu xa của Tử Nha vội lạy tạ mong được sự phò tá của ông. Khương Tử Nha cười lớn, bỏ cần câu xuống vội vàng đỡ lễ của Cơ Xương tự xưng danh tính:
"Lão phu họ Khương tên Thượng, tự Tử Nha xin bái kiến Hầu gia!"
Cơ Xương liền hỏi Tử Nha về thời thế bây giờ phải làm sao. Tử Nha liền khẳng khái nói thẳng:
"Triều đình nhà Thương đã đến hồi suy tàn. Trụ Vương vô đạo, bất nhân khiến cuộc sống của muôn dân bách tính lầm than, ai oán khắp nơi. Chư hầu các nơi bất mãn nổi dậy khiến cho thiên hạ ngày càng thêm dâu sôi lửa bỏng. Dám hỏi Hầu gia được muôn dân kính trọng sao không tự mình tập hợp các chư hầu đứng lên phạt Trụ, tự lập cơ nghiệp cứu muôn dân khỏi cảnh khổ?"
Cơ Xương nghe được những lời này như bật sáng trong lòng càng quả quyết đứng lên phạt Trụ và đích thân mời Khương Tử Nha ngồi chung xa giá cùng bàn luận chuyện trị quốc.
Về sau với tài an bang trị quốc bình thiên hạ, Khương Tử Nha đã lập nhiều công lao hiển hách trong công cuộc phạt Trụ, lập ra triều đại nhà Chu, và ông được phong hầu ở đất Tề, tức là Tề Thái Công sau này.
[5] Quang minh chính đại: Ngay thẳng, rõ ràng, không chút mờ ám.
[6] Cao cao tại thượng: Vị trí cao, tôn quý trong xã hội.
[7] Uỷ khúc cầu toàn (委曲求全): Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, làm một cách miễn cưỡng.
[8] Toàn tâm toàn ý: Hoàn toàn để hết tâm trí, tinh thần và sức lực vào (làm một công việc nào đó).
[9] Nói có sách mách có chức: Nói điều gì đó xác thực, có chứng cứ rõ ràng, có thể kiểm chứng được.
[10] Khoan hồng độ lương: Nói đến những người có lòng bao dung – sẵn sàng tha thứ cho những người biết lỗi và nhận ra lỗi của mình để sau này sửa đổi.
[11] Sát nhân tru tâm: Ý nói rằng thay vì gϊếŧ chết một người về mặt thể xác, chẳng bằng huỷ hoại người đó về mặt tinh thần.
[12] Chết dần chết mòn: Héo hắt, tàn lụi dần.
[13] Manh manh đát: Ý chỉ những người kì lạ và cần phải uống thuốc. Tuy nhiên, ngày nay nó được sử dụng phổ biến với ý nghĩa dùng để chỉ những người có vẻ bề ngoài cực kì dễ thương.
==========
9526: "Ký chủ ngươi chắc chắn đây là an ủi à?"
Tiêu Hàm mặt vô biểu tình: "Chắc."