"Công chúa, nên thức dậy rồi." Cung nữ mặc một thân xiêm y màu xanh lục nhẹ nhàng vén tấm màn gấm lên, ngữ khí kính cẩn,
Tiêu Hàm bình tĩnh tiếp nhận sự hầu hạ của cung nhân, vừa rửa mặt thay y phục, vừa suy ngẫm về ký ức của nguyên chủ.
Âm thanh vui vẻ của 9526 vang lên, "Ký chủ, đã nhận được thông báo về nhiệm vụ."
Sau khi phát hiện bản thân có thể xuyên vào thân thể của người khác, Tiêu Hàm liền đoán được nguyên chủ chính là người uỷ thác của thế giới này.
Người uỷ thác là một vị công chúa, muội muội của đương kim hoàng đế Đại Hi, Lạc Hà công chúa Triệu Hâm.
Tâm nguyện của nàng là, ngăn cản không để Hoàng Hậu bị phế, hy vọng hoàng huynh cần chính ái dân[1], vận mệnh quốc gia giàu mạnh hưng thịnh.
Tiêu Hàm cười khẽ, "Từ bao giờ mà các công chúa không còn thích gả cho tân khoa Trạng Nguyên, ngược lại trở nên vĩ đại như vậy rồi."
Một người một hệ thống không trêu chọc nhau nữa, nghiêm túc xem xét thông tin nhiệm vụ, theo lý thuyết, chỉ cần không phải thời kỳ đại loạn giao tranh khắp nơi, thì thân phận công chúa đã đủ tôn quý.
Chưa kể Đại Hi cùng các quốc gia vùng biên giới giao hảo với nhau suốt mấy chục năm qua, xưa nay cũng không có chính trị hoà thân.
Lạc Hà công chúa vốn nên vui vẻ hạnh phúc cả một đời.
Tuy nàng và đương kim hoàng đế không phải cùng một mẹ sinh ra, mẫu thân của nàng chỉ là một canh y[2] ngẫu nhiên được tiên đế[3] lâm hạnh[4], sau khi sinh hạ nàng không lâu liền hương tiêu ngọc vẫn[5], bởi vì mẫu tộc thấp kém, cho nên Lạc Hà công chúa không được coi trọng, cung nhân hầu hạ cũng không cần dụng tâm.
Lúc ấy chỉ có Thái Tử hoàng huynh nhân thiện, thấy nàng đáng thương nên ôm nàng về Đông Cung.
Bởi vì Thái Tử Phi đối xử rất tốt với Triệu Hâm còn nhỏ tuổi, trưởng tẩu như mẫu, nên tình cảm giữa Triệu Hâm và nàng có thể nói là cực kỳ tốt đẹp.
Sau đó cũng bởi vì thế mà bị sủng phi xem như địch nhân, dưới sự thiết kế của nàng ta, nàng phải gả cho một hậu duệ quý tộc không thể giao hợp của một gia tộc suy tàn.
Tính cách của nguyên chủ vốn ôn nhu yếu đuối, vì thanh danh nên không thể không giữ bí mật, lúc đấy Hoàng Hậu lại khó có thể tự bảo toàn bản thân, hoàng đế gia phong phò mã xong liền thờ ơ mặc kệ.
Triệu Hâm buồn bực, ảm đạm cả ngày.
Mà hoàng đế ở trong cung cũng dần dần 'yêu' Mính phi, không chỉ sắc phong nàng ta trở thành Hoàng quý phi, còn vì nàng ta hoang phế triều chính, thậm chí chấp nhận làm hôn quân chỉ để khiến cho nàng ta vui vẻ.
Trước đó bởi vì cái chết của Hoàng Hậu và Thái Tử, Lạc Hà công chúa ai đỗng[7] không thôi, nay lại đắm chìm trong cảm giác sầu lo bất lực lâu ngày, nên đang lúc thanh xuân liền hương tiêu ngọc vẫn.
Nguyện ước mãnh liệt của nàng chính là nguyên nhân sinh ra nhiệm vụ này, mà thông qua nhiệm vụ này nàng cũng vô tình biết được Mính quý phi kia là người xuyên không sở hữu hệ thống hậu cung.
Tuy rằng có người từng nói loạn quốc không thể trách hồng nhan, nhưng ai bảo người xuyên không kia một lòng muốn bá chiếm hoàng đế để đạt được tích phân, nàng ta không hề quan tâm đến tương lai của Đại Hi, càng không cảm thấy áy náy lương tâm khi lưu lại cục diện rối rắm cho nhi tử của mình, dù sao vỗ tay một cái là có thể bỏ của chạy lấy người.
Lạc Hà công chúa cực kỳ oán hận, cơ nghiệp[8], giang sơn thiên hạ do tổ tông Triệu gia vất vả gây dựng bị huỷ trong một sớm một chiều[9], hoàng huynh mà nàng kính ngưỡng sẽ trở thành hôn quân trên sách sử, Hoàng Hậu mà nàng tôn kính bị phế truất, chết trong lãnh cung.
Nàng nguyện ý trả giá bằng linh hồn, chỉ hy vọng có thể ngăn cản không để Hoàng Hậu bị phế, đốc thúc hoàng huynh cần chính ái dân, vận mệnh quốc gia giàu mạnh hưng thịnh.
Có lẽ bởi vì nàng biết cơ hội này rất đáng quý, nên Triệu Hâm không yêu cầu Tiêu Hàm trả thù kẻ đã huỷ hoại cuộc đời của nàng là Mính quý phi, cũng không giận hoàng huynh vì sủng phi mà bỏ qua nàng, nếu năm đó không có hoàng huynh nhân thiện ôm nàng về Đông Cung, có khả năng nàng đã sớm chết non trong thâm cung, không ai để ý.
Dòng máu đang chảy trong huyết quản của nàng là dòng máu của Triệu thị, đáng tiếc bản thân vô năng vi lực[10], chỉ có thể trơ mắt nhìn Đại Hi dần dần suy bại, đấy là nỗi oán hận của nàng, cũng là sự tiếc nuối lớn nhất của nàng.
Cảm xúc tàn lưu của nguyên chủ có chút mãnh liệt, một lúc lâu sau mới chậm rãi tiêu tan.
Tiêu Hàm nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, kỳ thực nhiệm vụ này không quá phức tạp, nhưng cũng không hề đơn giản.
Chẳng qua còn có một chuyện khiến nàng tò mò hơn, Tiêu Hàm hỏi 9526, "Hệ thống hậu cung là cái gì? Có giống như ngươi không?"
9526 vội vàng trả lời, "Không giống, ta có biên chế." Xuất thân chính thống từ Thời Không Cục, căn chính miêu hồng[11].
"Trước đây ta từng nghe các hệ thống tiền bối nói chuyện với nhau, rằng luôn có một số thế lực chuyên chế tạo ra đủ loại hệ thống để tư lợi cá nhân. Thời Không Cục chú trọng đến sự ổn định của các thế giới song song, phần lớn nhiệm vụ đều được thiết lập theo nguyên tắc của các thế giới. Nhưng những hệ thống của các thế lực này thì khác, hầu hết bọn họ đều không thèm để ý tới tầm ảnh hưởng của bản thân đối với các thế giới song song."
Tiêu Hàm: "Cho nên dưới góc nhìn của Thời Không Cục, hệ thống hậu cung là sự tồn tại phi pháp đúng không"
Nàng chỉ nhắc đến Thời Không Cục, tựa như hữu ý vô tình bỏ qua bản thân và 9526, mà 9526 cũng không nhận ra hàm ý trong lời nói của nàng.
9526 ngượng ngùng đáp lại: "Ký chủ, ta không biết, Thời Không Cục không có ghi chép về vấn đề này."
***
Sau khi rửa mặt thay y phục xong, dựa vào thói quen của Triệu Hâm, bây giờ nàng nên đi bái kiến Hoàng Hậu, tiếp theo đó hai người sẽ dùng bữa sáng cùng nhau.
Thói quen này của nàng được dưỡng thành khi còn ở Đông Cung.
Thanh Hoa Cung của Triệu Hâm cách Vĩnh Ninh Cung của Hoàng Hậu không xa, đi bộ khoảng mười lăm phút là đến rồi.
Vừa nhìn thấy Triệu Hâm, Hoàng Hậu liền vui vẻ mỉm cười, nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn xem Triệu Hâm như nữ nhi mà nuôi dưỡng, huống chi khi đó Đông Cung còn chưa có con nối dõi.
"Hoàng tẩu." Tiêu Hàm ôn nhu mở miệng, khuất thân thi lễ.
Hoàng đế đã thượng triều, còn Thái Tử Triệu Lan thì đến Thượng Thư Phòng học tập, nên cùng nhau dùng bữa sáng hôm nay chỉ có Hoàng Hậu và Triệu Hâm.
Trên bàn, những món ăn ở gần vị trí của Tiêu Hàm đều là những thứ mà nguyên chủ yêu thích.
Dùng bữa xong, Tiêu Hàm và Hoàng Hậu còn nói chuyện với nhau một lúc, nàng không cố gắng bắt chước tính tình ôn nhu hàm súc của nguyên chủ, nhưng cũng sẽ không quá khác người, Hoàng Hậu chỉ cảm thấy Hâm Nhi của hiện tại có vẻ càng thêm rộng rãi hào phóng hơn so với quá khứ, xem ra các cung nhân hầu hạ tương đối dụng tâm, âm thầm hạ quyết định lát nữa sẽ phái người ban thưởng.
Hoàng đế bận rộn, Hoàng Hậu đương nhiên cũng không thanh nhàn, chưởng quản lục cung, đồng nghĩa với việc phải xử lý rất nhiều công vụ.
"Trang hoàng lại cho Lệ Thuỷ Cung đi." Thanh âm của Hoàng Hậu vừa ôn hoà vừa hàm chứa sự uy nghiêm của hoàng gia.
Nhận thấy Triệu Hâm đang chăm chú nhìn mình, Hoàng Hậu khẽ mỉm cười, ngữ khí ôn hoà, "Mấy ngày nữa chính là tổng tuyển cử rồi."
Hoàng đế đã kế vị được ba năm, theo lý thì nên tổ chức tổng tuyển cử, lấp đầy hậu cung.
Triệu Hâm hơi nhíu mày, trong trí nhớ của nguyên chủ, vị Mính hoàng quý phi độc sủng hậu cung trong tương lai kia, hiện tại vẫn chỉ là một tú nữ nho nhỏ trong tổng tuyển cử lần này.
***
Hoàng đế Triệu Tấn năm nay 27 tuổi, chính trực tráng niên, bản thân lại là đích trưởng tử, là Thái Tử danh chính ngôn thuận[12], hơn nữa kể từ khi làm Thái Tử cho đến lúc trở thành hoàng đế, hắn chưa từng phạm phải lỗi lầm gì, sáng suốt nhân đức, cần chính ái dân, có tướng minh quân.
Tiên đế giao ngôi vị hoàng đế cho hắn, đại khái là chuyện anh minh nhất mà tiên đế từng làm khi còn tại thế.
Đây là nhận xét chung của chốn triều dã cùng dân gian.
Triệu Hâm cho rằng có khả năng phải chờ đến mấy ngày sau mới có thể nhìn thấy vị hoàng huynh cần chính ái dân này, không nghĩ tới ngày hôm sau hai người liền gặp mặt rồi,
Nam nhân mặc một thân y phục huyền sắc thêu ngũ trảo kim long, bên hông đeo một miếng ngọc bội được điêu khắc tỉ mỉ, khuôn mặt trẻ tuổi mang theo khí thế bất nộ tự uy[13] của thiên tử, thế nhưng khi đối mặt với Triệu Hâm, đáy mắt lại vô tình lộ ra một chút ôn hoà.
Tiên đế không chỉ có một nữ nhi là Lạc Hà công chúa, chẳng qua người thân cận với hoàng đế Triệu Tấn nhất tuyệt đối chính là nàng, đồng thời Lạc Hà công chúa cũng là người duy nhất vẫn còn lưu lại trong cung, những vị công chúa khác đều đã sớm xuất giá.
Hiện tại, Triệu Tấn vẫn nhớ năm ấy tuyết rơi dày phủ khắp hoàng cung, hắn nhìn thấy một tiểu công chúa đáng thương bởi vì cung nhân hầu hạ không dụng tâm nên bị lạnh đến mức run bần bật ở ngoài điện, suy ngẫm một lúc lâu mới nhớ ra đây là tiểu thập bát.
Tiên đế không thèm để ý đến con cái, thậm chí còn chưa từng gặp qua một số đứa con của mình, tuy rằng con không nói cha sai, nhưng Triệu Tấn vẫn nhịn không được cảm thấy phụ hoàng hành xử hồ đồ.
Động lòng trắc ẩn, Triệu Tấn không màng tới tuyết bẩn trên người nàng, không màng tới sự ngăn trở của cung nhân bên cạnh, ôm nàng về Đông Cung.
Thái Tử lúc đó mới mười lăm tuổi lần đầu tiên ôm một tiểu hài tử nhỏ bé yếu ớt như vậy.
Thái Tử đang tuổi thiếu niên căn bản không cần ước lượng, cũng cảm thấy vị muội muội này quá mức thấp bé nhẹ cân, khẽ nhấp môi, cẩn thận điều chỉnh lại tư thế cho tiểu muội muội, sau đấy liền nhanh chóng dẫm lên tuyết, trở về Đông Cung.
Cuối cùng hắn nói chuyện với quý phi nương nương một hồi, khiến quý phi nương nương xử phạt các cung nhân bên cạnh thập bát công chúa, mà thập bát công chúa cũng thuận lý thành chương[14] được nuôi dưỡng ở Đông Cung.
Phong hào Lạc Hà này, cũng là do Triệu Tấn ban cho sau khi vừa kế vị không lâu.
"Lạc Hà trưởng thành rồi."
Khác với Hoàng Hậu thích gọi nàng là Hâm Nhi, hoàng đế Triệu Tấn cực kỳ vừa lòng với phong hào mình chọn.
Triệu Tấn đột nhiên cảm thán khiến cho Tiêu Hàm ngây ngốc trong chốc lát, không rõ vị hoàng huynh này đang bổ não cái gì.
Lần đầu tiên tiếp xúc giữa Tiêu Hàm và hoàng đế Triệu Tấn không tệ lắm, còn được cho phép xuất cung đi dạo.
Xuất cung đi dạo tự nhiên không phải là cải trang du ngoạn, mà là đến trang viên, Triệu Hâm được hoàng đế Triệu Tấn sủng ái, ở kinh thành sở hữu không ít sản nghiệp. Những nơi công chúa chưa xuất giá có thể đi thực sự không nhiều lắm, Tiêu Hàm cũng biết hiện tại tạm thời không thể cưỡng cầu.
Ngày tổng tuyển cử càng lúc càng tới gần.
9526: "Khiến cho người xuyên không phạm lỗi trong khi tuyển tú, làm nàng ta không thể tiến cung, không đơn giản hơn sao?"
Tiêu Hàm bất đắc dĩ mỉm cười, "Ngươi cảm thấy hoàng tẩu sẽ để một công chúa là ta đi bàng quan tuyển tú à?"
Nếu là một công chúa đã xuất giá thì miễn cưỡng còn có khả năng, chẳng qua Hoàng Hậu coi trọng quy củ, nên khả năng đó chắc chắn là không thể.
Tiêu Hàm cầm bút, ngòi bút dính mực, phác hoạ từng đường nét uyển chuyển lên một tờ giấy trắng. Tính cách của Triệu Hâm vốn ôn hoà cứng cỏi, lại am hiểu hội hoạ, Tiêu Hàm kế thừa thân thể của nàng, đương nhiên cũng quen thuộc với phong cách nghệ thuật của nàng.
9526 hưng phấn đề nghị, "Hay là chúng ta lén ngáng chân nàng ta, khiến cho nàng ta không được chọn."
Tiêu Hàm giật giật khoé miệng, ngòi bút vẽ ra một vết mực đen dài trên giấy, chẳng qua ngay sau đó nàng liền bình tĩnh vẽ tiếp, "Ngươi quá xem trọng ta, ta mới làm công chúa được mấy ngày, không có thế lực gì trong cung."
Triệu Hâm tin tưởng Hoàng Hậu, phẩm tính thuần hoà, chưa từng có loại suy nghĩ này, mà Hoàng Hậu cũng sẽ không dạy dỗ công chúa những thứ như xây dựng thế lực của chính mình trong cung, nếu muốn xây dựng thì chờ đến lúc chuyển tới phủ công chúa rồi hẵng xây dựng.
9526 ai thán, "Chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ người xuyên không kia mang theo hệ thống hậu cung tiến cung sao?"
Ngẫm lại nỗi oán hận của Triệu Hâm, thật sự có chút không cam lòng.
"Không vội." Tiêu Hàm bình tĩnh đáp lại.
Kỳ thực, mặc dù thân là công chúa, nhưng Tiêu Hàm tuyệt đối không thể sử dụng thân phận muội muội để nhúng tay vào hậu cung của hoàng đế, bởi vì một khi làm như thế, kể cả là Hoàng Hậu vốn luôn xem Triệu Hâm như nữ nhi cũng sẽ không lưu tình, Hoàng Hậu xuất thân danh môn, hiền lương thục đức, nếu bị phát hiện, người đầu tiên trách phạt Triệu Hâm chính là nàng.
"Vẽ xong rồi."
Tiêu Hàm cười khẽ, nhìn đàn chim đang tung cánh bay cao trên bầu trời rộng lớn trong bức tranh, phá lệ mạnh mẽ tú dật.
[1] Cần chính ái dân: Chăm lo việc chính sự, thương yêu dân.
[2] Canh y: Cung nhân hầu hạ thay quần áo hoặc đi vệ sinh.
[3] Tiên đế: Người đời sau tôn xưng vị vua đã mất của đời trước trong cùng một triều đại.
[4] Lâm hạnh: Từ ngữ dùng để chỉ việc cung tần, mỹ nữ phục vụ chuyện chăn gối cho đế vương.
[5] Hương tiêu ngọc vẫn: Hương tan ngọc nát, chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.
[6] Kế vị: Nối ngôi vua.
[7] Ai đỗng: Buồn rầu đau đớn.
[8] Cơ nghiệp: Cơ đồ, sự nghiệp lớn lao.
[9] Một sớm một chiều: Khoảng thời gian hết sức ngắn.
[10] Vô năng vi lực (无能为力): Không có sức lực để làm hay giải quyết một vấn đề nào đó.
[11] Căn chính miêu hồng (根正苗红): Chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình "đỏ hay không đỏ", "chính hay không chính" trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. "Căn chính" nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. "Miêu hồng" nghĩa là "sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ", không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.
[12] Danh chính ngôn thuận: Đủ tư cách, khả năng để đảm trách công việc nào đó; được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời nói mới có trọng lượng.
[13] Bất nộ tự uy: Không giận tự uy là dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm.
[14] Thuận lý thành chương: Sự việc cứ thế mà diễn ra thuận lợi.
==========
Có thể bạn chưa biết, phong hào 'Mính' trong 'Mính hoàng quý phi' có nghĩa là trà đấy =)))))
Thuần Việt thì sẽ để là 'Trà hoàng quý phi'.
Hoàng đế bị ảnh hưởng bởi hệ thống hậu cung cũng vẫn sáng suốt ghê ha =)))))