Chuyến xe lửa kéo dài hơn hai mươi tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến được huyện Thanh Sơn trong lệnh điều động công tác.
Đừng nói là các cô gái của nhóm thanh niên trí thức, cho dù là mấy nam nhân cao lớn khoẻ mạnh cũng cảm thấy nhức mỏi toàn thân.
"Xa như vậy sao." Mạnh Hiểu Nguyệt mang theo vẻ mặt khổ sở ôm cánh tay, trong lòng vẫn còn lưu lại nỗi sợ hãi chưa kịp khôi phục sau một đoạn đường dài.
Thẩm Anh ngược lại tràn đầy ý chí chiến đấu, cổ vũ mọi người hãy cố lên, phát huy tinh thần quyết tâm vượt qua khó khăn gian khổ.
So sánh với bọn họ, Khương Linh dường như chỉ là đổi địa điểm đọc sách, đi ngủ, dáng vẻ không chút mệt mỏi, thoải mái cầm hành lý xuống xe, những người khác nhìn thấy như vậy đều nhịn không được cảm thấy hâm mộ.
Huyện Thanh Sơn có an bài người đón tiếp, chẳng qua Khương Linh không giống như nhóm thanh niên trí thức, bọn họ có thể trực tiếp ngồi xe bò đi đến các thôn, còn Khương Linh phải trao đổi hồ sơ cùng uỷ ban nhân dân huyện.
Đương nhiên Khương Linh không thèm để ý, đưa ra giấy chứng nhận cùng thư giới thiệu của bệnh viện Thủ Đô xong thì kiên nhẫn chờ đợi, nhưng nhìn tốc độ làm việc và trình tự vụn vặt của bọn họ, Khương Linh lại cảm thấy có lẽ mình nên tìm một chỗ ở vào buổi tối trước sẽ tốt hơn.
Trong ngôi nhà của một người thuộc uỷ ban nhân dân huyện, thường xuyên vang lên tiếng kêu rên của nữ nhân, âm thanh lớn đến mức tựa như muốn hoá thành thực thể đập nát cánh cửa, vọng khắp khu vực xung quanh.
"Con dâu của Giang gia sẽ ổn thôi đúng không?" Một cô gái trẻ nghe thấy tiếng hét liền nhịn không được sợ hãi hỏi một câu,
Bên ngoài Giang gia có một nam nhân mặc cảnh phục màu xanh đen không ngừng nhìn vào đồng hồ, đi tới đi lui, dáng vẻ cực kỳ sốt ruột.
Cứ mỗi lần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của vợ, trong lòng nam nhân lại càng cảm thấy lo lắng hơn, thậm chí nhịn không được oán trách cả mẹ mình, "Con đã nói là nên đưa Thục Phân đến bệnh viện rồi, ở bệnh viện có bác sĩ chuyên môn cao, sẽ tốt hơn sinh ở nhà, Thục Phân cũng không phải chịu nhiều đau đớn như bây giờ."
"Chẳng phải hồi sinh ra con mẹ cũng sinh ở nhà à." Giang mẫu có chút áy náy, âm thanh đanh đá cũng nhỏ hơn thường ngày rất nhiều.
Nhận thấy tiếng kêu rên của con dâu có vẻ suy yếu hơn những thai phụ khác, Giang mẫu cũng không khỏi lo lắng, tuy bình thường bà không quá yêu thích đứa con dâu này, nhưng trong bụng của cô chính là cháu trai bảo bối của bà nha, Kiến Nghiệp đã 29 tuổi, thật vất vả mới có tin vui. Vì lẽ đó, nên bà vô cùng coi trọng đứa cháu này, hỏi thăm khắp nơi, tìm được một người đỡ đẻ tương đối nổi tiếng trong xóm, nghe đâu đỡ đẻ mười đứa trẻ thì có tám đứa là con trai.
Tiếng kêu rên đang vang vọng khắp Giang gia bỗng nhiên im bặt, giây tiếp theo người đỡ đẻ hoảng loạn đẩy cửa bước ra, "Không hay rồi, là sinh khó, đứa trẻ vẫn còn ở trong bụng mẹ, nếu thai phụ không tỉnh lại thì sẽ bị ngạt khí mất."
Giang Kiến Nghiệp nghe thấy lời này thiếu chút nữa không giữ được bình tĩnh, Giang mẫu cũng trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, cháu trai bảo bối của bà, con dâu của bà.
Mấy người thân thích bên cạnh nhanh chóng đỡ bọn họ dậy, nói nên đưa hai mẹ con đến bệnh viện trước, cứu người là ưu tiên hàng đầu. Nhưng vẻ mặt của Giang Kiến Nghiệp lại tối tăm tựa như vợ mình và con trai mình đã chết, bởi vì bệnh viện huyện cách nhà rất xa, cho dù dùng xe đạp thì cũng phải đi hơn nửa tiếng đồng hồ, e rằng chưa tới bệnh viện, vợ của hắn đã tắt thở giữa đường.
Tuy chức vụ của hắn ở uỷ ban nhân dân huyện không hề thấp, nhưng chuyện đó không đồng nghĩa với việc hắn có thể tuỳ tiện sử dụng sử dụng xe ô tô của chính quyền.
Một người em họ bên nội của Giang Kiến Nghiệp ngày thường tương đối cơ linh[2], lập tức nghĩ ra biện pháp, "Anh họ, không phải hôm nay có một bác sĩ được điều động đến đơn vị của anh sao."
Đại phu ở dược phòng đã có thể chẩn đoán đủ loại bệnh, vậy bác sĩ tới từ bệnh viện lớn có lẽ còn tài giỏi hơn.
Với tình huống hiện tại, nào còn có ai thèm quan tâm liệu bác sĩ kia có kinh nghiệm hay không, chỉ cần đối phương làm bác sĩ là đủ rồi.
Nghe thấy lời này, Giang Kiến Nghiệp và mấy người anh em đều giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, không nói hai lời liền nhanh chóng đi đến uỷ ban nhân dân huyện.
Khương Linh vẫn đang tiếp nhận câu hỏi trong văn phòng, từ trạng huống gia đình cho tới bản thân có ý kiến gì đối với lệnh điều động công tác, cũng may nơi đây không tiết kiệm đến mức không cho cô một ly nước, nên cô vô cùng thong thả ung dung giải đáp từng vấn đề, dáng vẻ bình tĩnh không chút kinh hoảng.
Còn về ánh mắt đánh giá của đối phương, Khương Linh thuỷ chung xem như không thấy.
Gần tới lúc kết thúc thì bỗng nhiên có một đám người bước vào, người dẫn đầu là một nam nhân mặc cảnh phục không quá trẻ tuổi.
Người làm việc cùng Khương Linh còn có vẻ rất thân quen với hắn, chỉ hơi nhíu mày một chút, không có tức giận, "Giang Kiến Nghiệp, không phải cậu nói hôm nay vợ cậu sinh sao?"
"Lão Trần, có gì tôi sẽ giải thích sau."
Giang Kiến Nghiệp tiến lên, cầm lấy cánh tay của Khương Linh, ngữ khí vội vàng, "Cô là bác sĩ đúng không?"
"Đúng......" Khương Linh có chút nghi hoặc, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, đã trực tiếp bị lôi đi.
Nếu không phải cô cảm nhận được đối phương không có ác ý, mọi người ở nơi này cũng không có vẻ hoảng loạn lo sợ, thì Khương Linh chắc chắn sẽ ra tay đánh bọn họ. Chẳng qua khi bị lôi vào Giang gia, nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi với phần bụng khá lớn đang nằm trên giường, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, Khương Linh cũng miễn cưỡng đoán được chuyện gì đang xảy ra rồi.
Một nam tử hán đại trượng phu[3] gần 30 tuổi như Giang Kiến Nghiệp bây giờ lại có chút đáng thương, ánh mắt cầu cứu, "Vợ của tôi sinh khó, cô là bác sĩ, cô làm ơn cứu cô ấy đi."
Khương Linh thở dài một hơi, "Không giấu gì các vị, tôi học ngoại khoa, trước đây chưa từng đỡ đẻ cho người khác."
Nhưng quan sát biểu tình của bọn họ, có lẽ cũng không hiểu ngoại khoa và nội khoa có gì khác nhau, Khương Linh thập phần bất đắc dĩ, chẳng qua cô không phải người thấy chết không cứu, đầu tiên bấm vào vài huyệt vị đằng sau cổ của người phụ nữ trước, khiến cô ấy tỉnh táo lại.
Chứng kiến vợ của Kiến Nghiệp đã tỉnh lại, tất cả mọi người trong phòng đều nhịn không được cảm thấy vui mừng, bình an thì tốt rồi, sau đó nhanh chóng nấu gà hầm sâm cho vợ của Kiến Nghiệp, những thứ này vốn là do Giang mẫu mang về để con dâu dưỡng thai, một cây nhân sâm tự nhiên cần ít nhất vài thập niên mới có thể sử dụng, tuy mấy cây nhân sâm này đều không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ thấy tài chính của Giang gia không tệ.
Con dâu của Giang gia không biết Khương Linh là ai, chẳng qua tựa như có trực giác mách bảo, cô biết Khương Linh là đại phu, nên phản ứng đầu tiên của cô chính là, "Đại phu, con của tôi đâu?"
Khương Linh không nói nhiều, chỉ dặn dò một câu, "Cố gắng thanh tỉnh, không được ngất xỉu."
Tuy rằng Khương Linh không học sản khoa, nhưng cũng từng làm trợ thủ cho vài ca đỡ đẻ. Kỳ thực cô vốn định nhờ người đỡ đẻ do Giang gia tìm đến hỗ trợ một chút, chẳng qua người kia sợ trách nhiệm, đã sớm nỗ lực áp chế cảm giác tồn tại của bản thân, sau đó nhân lúc không ai chú ý liền bỏ chạy.
Khương Linh kín đáo quan sát mọi người trong phòng, thấy dáng vẻ của bọn họ còn khẩn trương hơn cả thai phụ đang nằm trên giường, cũng chỉ đành tự lực cánh sinh[4], nhờ bọn họ giúp đỡ, không cẩn thận thì kết cục chính là một thi hai mệnh.
Ước chừng khoảng hơn hai mươi phút sau, hai tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang lên, Giang Kiến Nghiệp cùng Giang mẫu đều vui mừng đến mức choáng váng, vậy mà lại là hai đứa.
Tư tưởng của Giang mẫu tương đối cổ xưa, bởi vì e sợ những dụng cụ sắt thép phóng xạ gì đấy trong bệnh viện sẽ làm ảnh hưởng tới thai nhi, nên từ khi biết con dâu mang thai, bà sống chết không cho cô đi bệnh viện, con dâu của Giang gia là một cô gái ôn nhu hiếu thuận, cũng nghe lời mẹ chồng, thành ra không một ai biết rằng cô đang mang thai một đôi song sinh.
"Chúc mừng, là long phượng song thai." Khương Linh giao hai đứa trẻ cho mấy người thân thích bên cạnh chăm sóc, nói với Giang Kiến Nghiệp vừa mới nghe thấy tiếng khóc của con liền xông vào phòng.
Sắc mặt của hai đứa trẻ có chút xanh tím, có lẽ là do ở trong bụng mẹ quá lâu, hơn nữa thai phụ còn từng bị ngất xỉu, nhưng tốt xấu gì cũng có tiếng khóc, Khương Linh thử dò xét tâm mạch, khá ổn định, trái tim hẳn là không có vấn đề gì, nhưng bất uy nhất vạn, duy uý vạn nhất[5], cô vẫn nhắc nhở Giang Kiến Nghiệp một câu,
"Tốt nhất là nên đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện khám sức khoẻ tổng quát, thai phụ cũng vậy, khả năng cao sẽ bị tổn thương thân thể, cần phải tĩnh dưỡng."
Giang Kiến Nghiệp chưa hết kích động, không nghĩ tới lần đầu tiên có con lại là nam nữ song toàn. Đối diện với ân nhân cũng càng thêm vui vẻ, "Cảm ơn cô, bác sĩ Khương, thật sự rất cảm ơn cô."
Lúc Khương Linh còn ở bệnh viện đã được chứng kiến đủ loại phản ứng của người nhà bệnh nhân, nên không hề cảm thấy ngượng ngùng.
Khi mọi chuyện trần ai lạc định[6], người làm việc cùng Khương Linh trước đó mới chậm rãi đến đón người, tốt xấu gì cũng là đối tượng bị điều động công tác, Giang Kiến Nghiệp tuỳ tiện lôi người đi đã không đúng quy định, chưa kể nếu vị này gặp chuyện, hắn cũng không dễ dàng giải thích với bên trên.
"Giang Kiến Nghiệp, bây giờ có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì chưa?"
Nghe Giang Kiến Nghiệp kể lại việc cô cứu vợ của hắn ra khỏi quỷ môn quan, hạ sinh thành công một đôi long phượng song thai, ánh mắt mà người kia dùng để nhìn Khương Linh cũng dần dần không còn lạnh nhạt như trước, tựa hồ còn mang theo một chút hoà khí[7], bác sĩ tới từ thủ đô, bản lĩnh không tồi.
Nhưng trách nhiệm của hắn, là phải đưa Khương Linh trở về.
Giang Kiến Nghiệp lén nói với hắn, "Trần Hâm, cậu đừng làm khó bác sĩ Khương."
Trần Hâm nhíu mày, "Chẳng lẽ cậu muốn tôi làm việc thiên tư[8]?"
Hắn thật sự không hy vọng anh em tốt của mình sẽ dính dáng với loại người này, quá phiền toái.
Giang Kiến Nghiệp nghe vậy liền nghiêm mặt, "Cô ấy chính là người đã cứu con trai nuôi con gái nuôi của cậu, đại ân nhân của Giang gia chúng ta đấy."
Trần Hâm thấy đối phương nhắc đến con trai nuôi con gái nuôi, thái độ lập tức trở nên mềm mỏng, "Được rồi, tôi sẽ tận lực."
Giang Kiến Nghiệp nhận được sự xác nhận cũng mặt mày hớn hở, còn bên kia, Giang mẫu đang cố gắng đưa phong bao lì xì cho Khương Linh.
Tuy tính tình của bà có hơi bướng bỉnh một cách ngu muội, nhưng bà tuyệt đối không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa, nếu hôm nay con dâu và cháu trai cháu gái của bà gặp chuyện, thì cho dù bà có chết cũng không còn mặt mũi gặp cô.
Khương Linh bị ba bà sáu cô vây quanh: "......" Lúc còn ở bệnh viện Thủ Đô, những hành vi này đều bị cấm, đến nơi đây, ngược lại không thể không chấp nhận. Khương Linh cũng chỉ đành xem như chi phí khám chữa bệnh.
Khi Khương Linh chuẩn bị đi cùng Trần Hâm, Giang Kiến Nghiệp chủ động tiễn hai người ra tận cửa, còn nhân lúc Trần Hâm không chú ý nói với cô, "Bác sĩ Khương, Giang Kiến Nghiệp tôi không có năng lực gì lớn, nhưng tôi chắc chắn sẽ nhớ kỹ ân tình này cả đời."
Khương Linh: "...... Không cần đâu."
Cô chỉ đang làm hết trách nhiệm của một bác sĩ, hơn nữa Giang mẫu đã đưa phí khám chữa bệnh cho cô rồi.
Trải qua chuyện như vậy, thái độ của Trần Hâm đối với Khương Linh chuyển biến tích cực hơn trước rất nhiều, tốc độ làm việc cũng cực kỳ nhanh chóng, thấy sắc trời đã muộn, còn an bài để cô đến nhà khách nghỉ ngơi một đêm, nói rằng sáng sớm ngày mai sẽ có một chiếc xe tới, đưa cô đến Liễu Thụ thôn.
Sau khi Trần Hâm sắp xếp mọi thứ xong, liền thông báo cho Giang Kiến Nghiệp biết, tỏ vẻ trách nhiệm của mình đã kết thúc, tiếp đó hỏi đối phương có định tổ chức tiệc đầy tháng không, để hắn còn chuẩn bị lễ vật, vốn tưởng rằng mình sẽ có con trai nuôi hoặc con gái nuôi, không nghĩ tới lại là cả hai, Trần Hâm quả thực vô cùng cao hứng.
Giang Kiến Nghiệp cẩn thận hỏi thăm về tình huống của bác sĩ Khương, biết được điểm đến là Liễu Thụ thôn, lập tức nhẹ nhàng thở dài một hơi, người dân ở đấy rất thuần phác[9], quan trọng nhất chính là hắn có quen biết cùng đại đội trưởng Tiếu Hồng Quân của Liễu Thụ thôn nha, mỗi lần hai người gặp nhau đều là anh em tốt ăn chung một bàn, uống chung một ly đó.
Hôm nay hắn đưa vợ và hai đứa con đến bệnh viện khám sức khoẻ tổng quát, bác sĩ nói sức khoẻ của cả ba người đều thập phần ổn định, không có bệnh gì, hơn nữa sau khi nghe hắn kể lại hoàn cảnh ngày ấy còn cảm thán vận khí của hắn thật tốt, gặp được một vị bác sĩ có bản lĩnh.
Lúc nghe thấy lời này, trong lòng của Giang Kiến Nghiệp đột nhiên hiện lên ý niệm nâng đỡ bác sĩ Khương vào bệnh viện tuyến huyện, hy vọng có thể báo đáp ân tình cho bác sĩ Khương.
Nhưng đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ, muốn nâng đỡ một người bị điều động công tác nào có dễ dàng như vậy, chưa kể bác sĩ Khương có năng lực như thế, sẽ không có chuyện đang yên đang lành lại bị điều động đến nơi thâm sơn cùng cốc[10] như huyện Thanh Sơn, hắn cũng chỉ mới xem qua hồ sơ của bác sĩ Khương, nếu không phải hôm đó vợ của hắn sinh, thì người đón tiếp bác sĩ Khương chính là hắn và Trần Hâm.
Bác sĩ Khương là gia quyến của liệt sĩ, lại còn là cô nhi, lý lịch trong sạch, Giang Kiến Nghiệp có ngốc cũng hiểu được, có khả năng cô đã đắc tội với một đại nhân vật nào đấy ở thủ đô, hoặc là do người khác liên luỵ cho nên mới bị điều động tới nơi này. Bên trên đã chỉ đích danh bác sĩ Khương phải đến trạm y tế của Liễu Thụ thôn huyện Thanh Sơn, nếu hắn cố chấp muốn nâng đỡ người vào bệnh viện tuyến huyện, chưa nói tới kết cục khi bị phát hiện, chỉ biết rằng tình huống của bác sĩ Khương sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn là muốn báo đáp ân tình, chứ không phải lấy oán báo ân.
Giang Kiến Nghiệp hạ quyết tâm, nhờ người chuyển lời cho đại đội trưởng Tiếu Hồng Quân của Liễu Thụ thôn, mong hắn có thể giúp đỡ mình chiếu cố ân nhân.
[1] Thiên mệnh: Ý trời.
[2] Cơ linh: Thông minh, nhanh nhẹn, khéo léo.
[3] Nam tử hán đại trượng phu: là cụm từ dùng để nói ᴠề một người đàn ông lý tưởng. Miêu tả ᴠề bậc đại trượng phu, Mạnh Tử ᴠiết: "Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uу ᴠũ bất năng khuất", nghĩa là giàu ѕang mà không hoang dâm, nghèo hèn mà không đổi chí khí, gặp uу ᴠũ mà không chịu khuất phục.
[4] Tự lực cánh sinh: Tự mình làm cho mình có điều kiện sống và phát triển, không cần sự giúp đỡ của ai.
[5] Bất uý nhất vạn, duy uý vạn nhất: Không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.
[6] Trần ai lạc định: Mọi thứ đã được định.
[7] Hoà khí: Không khí hoà thuận, không có mâu thuẫn.
[8] Thiên tư: Sai lệch, không công bằng.
[9] Thuần phác: Thuần hậu, chất phác.
[10] Thâm sơn cùng cốc: Nơi hẻo lánh, xa xôi ở núi rừng.
==========
Deadline là thứ không có thì thôi, chứ đã có là phải có một đống :D